Kiếp Sau Không Gặp
Chương 10: Trang Trí
Tống Diên nổi đoá như vậy, khiến cho đám học sinh quanh đó ồn ào nhìn sang.
Hạ Lâm cũng không nghĩ tới Tống Diên lại phản ứng mạnh như vậy, ngớ ra trong chốc lát, mãi mới tìm được một câu thích hợp để nói: “Cậu nói to quá đấy, đây vẫn đang ở trường luyện thi mà.”
Tống Diên không tưởng tượng nổi nheo mắt lại, nhìn từ đầu đến chân Hạ Lâm: “Hạ Lâm, cậu thực sự muốn thi vào trường y vứt đi kia?”
Hạ Lâm nghiêm túc nhìn hắn: “Nhìn tôi giống như đang nói đùa lắm sao?”
Tống Diên cười hì hì, một tay khoác lên vai hắn: “Vậy được, cậu muốn làm học sinh ưu tú, tôi ủng hộ cậu.
Cậu học thêm ở đây, tôi cũng ở lại đây cùng cậu!” Mặt hắn bày ra biểu tình Tui rất nghĩa khí đó, khen ngợi tui đi.
“Ý tốt này tôi nhận,” Hạ Lâm đẩy tay hắn ra.
“Tuy nhiên, tôi tới đây là để học tập, cậu ở đây với tôi cũng chỉ phí thời gian thôi.”
“Sao lại phí thời gian chứ? Rất ít khi tôi được tới thành phố A, nhân cơ hội này có thể đi chơi một chút.”
Hạ Lâm còn muốn nói thêm gì đó, nhưng Chu Sóc đã cầm hai chai cà phê đá trở lại, một chai cho Tống Diên, một chai cho Hạ Lâm.
Tống Diên thích nhất là uống loại cà phê này, vừa nhận lấy đã mở nắp ngửa đầu uống ực một hớp, chậc một cái nói: “Phê lòi!”
Hạ Lâm không nhận lấy, chỉ nhàn nhạt nhìn một cái, nói với Chu Sóc: “Sau này mua cho tôi nước chanh, loại nguyên chất ấy.”
Chu Sóc ngẩn ra.
Tống Diên quay lại nhìn cậu: “Không phải cậu thích nhất là uống cà phê lạnh sao?”
“Là cậu thích uống, tôi chỉ tuỳ theo khẩu vị của cậu thôi.”
“Vậy sao trước kia cậu không nói?”
“…” Trước kia là do tôi ngu, được chưa.
Tống Diên không để chuyện này trong lòng, một tay khoác lên vai Hạ Lâm, một tay khoác lên vai Chu Sóc: “Đi đi đi, chúng ta về khách sạn.”
Hạ Lâm vẫn không chịu thoả hiệp: “Tống Diên, tôi nói thật, cậu nên về đi.”
“Tôi về kiểu gì bây giờ?” Mặt Tống Diên vô tôi, “Tôi đuổi tài xế về rồi.”
“…” Hạ Lâm nhất thời không biết nên trả lời lại như thế nào.
Tống Diên đột nhiên vỗ đầu một cái: “Thiếu chút nữa thì tôi quên mất, trước đó tôi đã gửi thùng đặc sản kia ở sảnh khách sạn, nói một giờ sau sẽ đến lấy, cũng quá thời gian rồi.
Những thứ đó rất đắt đấy, nếu như bị bọn họ tiện tay ném đi thì to chuyện, đi thôi đi thôi!”
Trong đầu Hạ Lâm nghĩ Tống đại thiếu gia cậu từ lúc nào lại tiếc tiền như vậy, không cam tâm tình nguyện bị hắn đẩy đi mấy bước, hỏi: “Gửi ở khách sạn nào thế?”
“Còn có thể ở khách sạn nào nữa, ở khách sạn cậu đang ở đó.”
Hạ Lâm không nói gì, chính xác là Tống Diên đã hỏi anh trai cậu.
Sau này phải nhắc nhỏ Hạ Lương, đừng tuỳ tiện tiết lộ hành tung của cậu cho Tống Diên nữa.
Ba ngước trở lại khách sạn, Tống Diên hỏi: “Các cậu thuê mấy phòng?”
“Một phòng đôi.” Hạ Lâm và Chu Sóc cũng coi như lớn lên cùng nhau, ngày thường ở bên cạnh nhau như anh em, không đến mức là chủ tớ.
“Được, tôi thuê một phòng nữa.”
Tống Diên cầm thẻ căn cước thuê thêm một phòng, hắn định thuê căn phòng bên cạnh, nhưng phòng bên cạnh đã được người ta đặt trước rồi, không làm gì được, hắn chỉ có thể thuê một phòng đơn ở tầng dưới.
Sau đó, hăn vừa sai bảo Chu Sóc hỗ trợ chuyển thùng đặc sản kia đến phòng Hạ Lâm, vừa ném thẻ cửa phòng mới thuê cho Chu Sóc: “Chúng ta đổi phòng đi.”
“Hử? Chu Sóc nhận lấy thẻ mở cửa phòng, vẻ mặt không biết làm sao.
Hạ Lâm là người đầu tiên phản ứng lại, vội vàng từ chối: “Chu Sóc là vệ sĩ của tôi, cậu đối với cậu ấy làm gì?”
Tống Diên cười híp mắt nhìn Hạ Lâm: “Mấy ngày tiếp, tôi sẽ trở thành cận vệ của cậu!”
Hai chữ “cận vệ” này, Hạ Lâm nghe mà nổi da gà.
“Biến.” Hạ Lâm không nhịn được mà văng lời thô tục, “Cậu tư cách làm cận vệ hả, công phu quyền cước của Chu Sóc tốt hơn cậu rất nhiều.”
Tống Diên làm ra vẻ kinh ngạc: “Hoá ra cận vệ của cậu cũng cần phải có công phu quyền cước hả? Tôi còn tưởng rằng đặt một người đứng ở bên cạnh cậu cho ngầu thôi đấy.”
“…” Hạ Lâm không biết phải đáp lại như thế nào, mấy năm Chu Sóc đi theo cậu, ngoại trừ để trang trí ra, quả thật không có đất dụng võ gì cả.
Tống Diên không đợi Hạ Lâm tìm được lí do để từ chối, nắm lấy cổ tay cậu, ép cậu vào trong thang máy cùng với mình, trong miệng còn lẩm bẩm: “Về phòng về phòng, ông mới đi châu Úc một chuyến thôi, về đã bị bạn thân vứt bỏ, hứ, thấy ông đây có oan không? Về phòng chúng ta ôn lại chút chuyện cũ.”
Hạ Lâm không cao bằng Tống Diên, cũng không khoẻ bằng hắn, nhất thời không tránh thoát được, chỉ có thể đưa mắt ra hiệu cho Chu Sóc.
Nhưng Chu Sóc lại hiểu sai ý của cậu, cầm lấy thẻ cửa mà Tống Diên đưa làm bộ tội nghiệp bước vào một cái thang máy khác.
“…” Hạ Lâm khóc không ra nước mắt, vệ sĩ này đúng thật là chỉ để trang trí thôi!.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!