Kiếp Sống Giới Giải Trí Của Tiểu Thư Hầu Phủ
Chương 5: Công năng của hệ thống
Edit: Cơ Hoàng
Theo cái nhìn của Phùng tiên sinh, ngoại trừ phương diện làm thơ ra, các phương diện còn lại thì Lâm Bạch Dư mới là người học tốt hơn cả trong số bốn tỷ muội Lâm gia. Có điều nha đầu này vẫn luôn giấu dốt, khiến người khác nghĩ rằng nàng là người kém cỏi nhất trong bốn tỷ muội. Nhưng nghĩ lại thân phận và tình cảnh của nàng ở Hầu phủ, Phùng tiên sinh cũng hiểu tại sao nàng phải làm như vậy, nên cũng không vạch trần nàng.
“Hôm nay chúng ta học bài thứ mười một trong “Nữ Luận Ngữ” – “Hòa Nhu”. Phùng tiên sinh mở sách ra, giảng dạy bằng giọng nói mềm mại nhưng hơi khàn khàn: “Cư xử trong gia đình, phụ nữ cần biết dĩ hòa vi quý. Hiếu thuận làm đầu. Cha mẹ chồng giận dữ trách móc, coi như chưa từng xảy ra. Phòng trên nhà dưới. Thân thiết với con cháu…” (1)
(Thật sự editor không biết dịch đoạn trong bài “Nữ Luận Ngữ” như thế nào nên xin phép chém bừa ạ)
“Hòa Nhu” là một bài không dài, chỉ có một trăm chữ. Phùng tiên sinh đọc xong khá nhanh, sau đó giảng giải ý nghĩa trong đó cho bốn tỷ muội. Lâm Bạch Quyên và Lâm Bạch Thiền đều nghe giảng rất chăm chú, Lâm Bạch Xu với Lâm Bạch Dư thì hơi thiếu tập trung. Lâm Bạch Xu thì không đồng ý với nội dung của “Nữ tứ thư”, còn Lâm Bạch Dư thì đang nói chuyện với hệ thống ở trong đầu.
[Hóa ra Ký chủ của tôi còn có một thân phận khác nữa. Thật ghê gớm!!!]
“Ta không làm con hát ở thế giới này đâu.” Lâm Bạch Dư nói rõ một cách trịnh trọng.
[Ký chủ yên tâm. Cả hai chúng ta đều không có nhiệm vụ ở thế giới này.] Hệ thống có vẻ rất vui sướng, [Ôi, tôi còn chưa được tới xã hội cổ đại nguyên thủy lần nào nữa! Nhất định tôi sẽ quan sát thật kỹ, thu thập thêm một ít tư liệu về xã hội cổ đại để làm phong phú cơ sở dữ liệu của tôi mới được. Vậy mới có thể xây dựng được thế giới rèn luyện chân thật.]
“Thế giới rèn luyện là cái gì?” Lâm Bạch Dư không hiểu nên hỏi.
[Thế giới rèn luyện là thế giới do hệ thống hư cấu ra để hỗ trợ ký chủ rèn luyện kỹ thuật diễn. Sau khi Ký chủ nhận được vai diễn, có thể tiến vào thế giới có liên quan tới vai diễn của mình để tiến hành rèn luyện. Nếu Ký chủ hiểu được vai diễn của mình sẽ phải trải qua những chuyện gì, trải nghiệm tâm trạng của nhân vật thì sẽ hiểu nhân vật và nắm chắc nhân vật hơn.]
“Ta vẫn chưa hiểu.”
[…] Hệ thống lại nghĩ một lúc, rồi hỏi: [Cô biết về xuyên không chứ?]
Cái khái niệm này Lâm Bạch Dư vẫn biết sơ qua. Tuy rằng bây giờ mới thập niên 90, nhưng đề tài xuyên không này cũng đã bắt đầu nổi tiếng. Lâm Bạch Dư không thích xem TV, nhưng nàng đã từng đọc mấy quyển tiểu thuyết xuyên không rồi. Cũng vì đọc những tiểu thuyết đó, nàng mới bắt đầu hoài nghi lai lịch của Lâm Bạch Xu.
“Biết, xuyên không là tên gọi tắt của xuyên qua thời gian và không gian. Nói dễ hiểu hơn thì cụm từ này được dùng để chỉ sự kiện một người vì một nguyên nhân nào đó mà phải trải qua một quá trình, hoặc cũng có thể là không có nguyên nhân và không có quá trình, xuyên từ thời không này đến một thời không khác.”
[Cô có thể hiểu việc tiến vào thế giới rèn luyện giống như xuyên qua thời không cũng được. Khi đó cô sẽ xuyên vào thế giới trong kịch bản mà cô vừa nhận, trở thành nhân vật mà cô phải diễn, trải nghiệm cả cuộc đời của nhân vật đó.]
“Sống hết cả đời sao? Vậy đời sống hiện thực của ta thì phải làm sao? Như vậy sẽ mất bao nhiêu thời gian? Thân thể của ta còn sống không?” Lâm Bạch Dư lo lắng hỏi.
[Đương nhiên là còn sống. Ký chủ, cô phải tin tưởng năng lực bổn hệ thống chứ. Cho dù cô có sống trong thế giới kịch bản bao lâu thì trong đời sống hiện thực cũng chỉ hết một giờ thôi.]
“Được, thật là lợi hại!” Lâm Bạch Dư nhịn không được mà cảm thán vì năng lực mạnh mẽ của hệ thống.
[Đương nhiên rồi! Bổn hệ thống chính là hệ thống mạnh nhất vũ trụ!] Hệ thống cực kỳ đắc ý.
“Nhị tiểu thư, nhắc lại những lời ta vừa giảng một lần.” Phùng tiên sinh đột nhiên gọi Lâm Bạch Dư. Phùng tiên sinh không hài lòng vì học sinh tốt của mình lại làm việc riêng trong lớp học nên muốn nhắc nhở một chút.
Lâm Bạch Dư luống cuống. Vừa nãy nàng mải nói chuyện phiếm với hệ thống, hoàn toàn không nghe được tiên sinh nói cái gì.
Hệ thống an ủi Lâm Bạch Dư: [Ký chủ đừng sợ, bổn hệ thống đã ghi lại toàn bộ những gì mà người phụ nữ trung niên kia nói rồi. Tôi sẽ chiếu ra cho cô xem, cô cứ đọc theo là được.]
Lâm Bạch Dư nghe vậy cũng dần buông lỏng, lúc này mới có tâm tình giáo huấn hệ thống: “Cái gì là người phụ nữ trung niên? Đó là tiên sinh! Ngươi phải gọi là tiên sinh!”
Ngay lập tức nàng thấy trước mặt mình xuất hiện một cái màn hình nửa trong suốt. Trên đó hiện một đoạn chữ màu đen dài một tấc, giống như màn hình TV vậy. Lâm Bạch Dư lo lắng hỏi: “Những người khác sẽ không nhìn thấy chứ?”
Hệ thống: [Ký chủ yên tâm, chỉ một mình cô mới có thể nhìn thấy thôi.]
Lâm Bạch Dư yên tâm, đọc theo những dòng chữ được chiếu trên màn hình: “”Hòa Nhu” dạy nữ tử lấy dịu dàng làm vẻ đẹp, phải luyện được đức tính dịu dàng. Gia đình hòa thuận thì vạn sự mới hưng thịch. Gia đình hòa thuận, mới có thể làm được trăm việc, cuộc sống thịnh vượng. Con cháu có thể trưởng thành khỏe mạnh, đầy đủ, lớn lên nhất định sẽ là người có đức hạnh…”
Phùng tiên sinh kinh ngạc. Rõ ràng lúc trước bà thấy Lâm Bạch Dư mất tập trung, vậy mà có thể nhớ kỹ toàn bộ lời nói của bà. Chẳng lẽ nhị tiểu thư này còn có bản lĩnh nhất tâm nhị dụng*? Quả nhiên là che dấu thật kỹ.
(*Nhất tâm nhị dụng: Có thể làm hai việc cùng một lúc.)
“Tiên sinh, học trò nói xong rồi.”
“Ừ, không tệ.” Phùng tiên sinh không nói gì nữa, dọn dẹp sách vở rồi giao nhiệm vụ cho bốn người: Lâm Bạch Xu luyện chữ, Lâm Bạch Quyên luyện đàn, Lâm Bạch Thiền vẽ tranh. Phùng tiên sinh gọi Lâm Bạch Dư gọi đến đánh cờ với mình.
“Ta đã được nghe chuyện của di nương ngươi rồi. Nhưng ngươi phải biết mẫu thân của ngươi là phu nhân Hầu phủ, hoàn toàn không có quan hệ gì với di nương của ngươi. Những chuyện nàng ta làm đã có Hầu phu nhân trấn áp, sẽ không liên lụy được tới ngươi. Ngươi đừng vì vậy mà phân tâm.” Phùng tiên sinh đặt một quân cờ trắng xuống, nhỏ giọng nói.
Lâm Bạch Dư cảm nhận được sự quan tâm trong giọng nói của Phùng tiên sinh, trong lòng ấm áp, nhỏ giọng đáp: “Vâng, học trò đa tạ tiên sinh dạy bảo.”
Lâm Bạch Dư đánh hai ván với Phùng tiên sinh, một thua một hòa. Phùng tiên sinh lại chỉ bảo nàng kỹ càng tỉ mỉ một phen rồi mới tống cổ nàng đi luyện cầm. Sau đó bà lại gọi Lâm Bạch Xu đến, dạy Lâm Bạch Xu chơi cờ vây. Một buổi sáng cứ thế trôi qua, buổi chiều là thời gian hoạt động riêng tư của từng người, bốn tỷ muội ăn điểm tâm xong đều về tiểu viện của mình. Lâm Bạch Thiền, Lâm Bạch Quyên tức giận không muốn ở lâu với Lâm Bạch Xu và Lâm Bạch Dư, vừa ăn xong điểm tâm đã vội vã rời đi rồi. Lâm Bạch Dư đi cuối cùng, thong thả ung dung mà dọn dẹp đồ đạc rồi mới ra khỏi Đột Bích sơn trang. Lâm Bạch Xu đi trước nàng một bước, ở cách đó không xa, Đại Nha hoàn Phủ Cầm đang ghé bên tai Lâm Bạch Xu báo cáo cái gì đó. Phủ Cầm vừa nói vừa liếc về phía Lâm Bạch Dư vài lần, trong mắt hiện rõ sự đề phòng. Lâm Bạch Dư có linh cảm rằng chuyện bọn họ nói có liên quan đến mình.
“Hệ thống, ngươi có thể nghe được bọn họ đang nói gì không?”Lâm Bạch Dư xin hệ thống giúp đỡ.
[Đương nhiên là có. Bản thể thống tai thính mắt tinh, có thể giám thị toàn bộ động tĩnh ở bên trong Hầu phủ.
“Vậy mau hiện lời bon họ nói cho ta xem đi.”
[Xin Ký chủ chờ một lát.]
Ngay sau đó, cái màn hình lúc trước lại xuất hiện trước mắt Lâm Bạch Dư. Trên đó còn thân thiết ghi rõ người nói ở trước mỗi câu.
Lâm Bạch Xu: Mua được người rồi chứ?
Phủ Cầm: Rồi ạ. Nô tỳ đã nhờ cậu ra tay, lừa đảo hai người kia rồi mua Chu di nương trở lại. Lúc đầu Phu nhân muốn bán Chu di nương đến mỏ than để đào than đá, cũng may cậu của nô tỳ ngăn cản kịp thời.
Lâm Bạch Xu: Haizz… thủ đoạn của mẫu thân cũng hơi cay độc rồi.
Phủ Cầm: Phu nhân làm như vậy cũng là vì muốn tốt cho tiểu thư mà thôi. Tránh việc Chu di nương nói chân tướng ra sẽ không tốt đối với tiểu thư.
____________________
Chú thích:
(1) Nữ luận ngữ (女论语), còn gọi là “Tống Nhược Chiêu Nữ luận ngữ”, là tác phẩm mà hai chị em Tống Nhược Sân và Tống Nhược Chiêu cùng tạo nên, được liệt vào trong Nữ tứ thư. Tác phẩm có 12 chương: đứng, học, nghi thức, dậy sớm, cha mẹ, dì, chồng, đàn ông và phụ nữ, người cắm trại, hiếu khách, dịu dàng và giữ lễ hội.
– Dĩ hòa vi quý trong tiếng Trung là 以和为贵 (yi hé wéi guì) có nghĩa là phàm chuyện gì cũng lấy hòa hợp, hòa khí, hài hòa làm mục đích cao nhất.
(2) Nữ Tứ Thư gồm bốn quyển là Nữ Giới, Nữ Luận Ngữ, Nội Huấn, Nữ Phạm.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!