Kiếp Yêu
Kiếp Yêu - Ngoại Truyện 1
Tình yêu,nỗi đau đó chính là thứ tôi đã được trải qua và giờ đây tôi đang ôm ngài dưới gốc cây bằng lăng ,gió hiu hiu tôi lại ngủ gật rồi tựa vào vai ngài còn ngài vẫn ngồi gẩy đàn như trút bỏ tâm sự ,tâm tình dành cho tôi…đến lúc tôi mở mắt đã thấy ngài đang bế
_bỏ em xuống đi nặng đấy ( ngài cười nhẹ)
_nếu vợ và con ta còn không mang nổi thì sao ta có thể làm vua đươc ( tôi gãi đầu vì không hiểu ý ngài) em đói không?
_có em đói lắm rồi (tôi cười)
_vậy ta ra ngoài ăn nhé
_vâng ,em nhớ anh lắm ( tôi hôn ngài) ….sau khi ngài bị thương anh thư kí đã kịp tới và đưa ngài đi cấp cứu giây phút đó (tôi bắt đầu nhớ lại)
D_Tỉnh lại đi em xin anh đấy ,hãy mở mắt ra nhìn em còn con nữa mà,e hứa sẽ ngoan mà ( tôi hét lên) ai đó cứu với …thấy a thư kí chèo thuyền tới
Thư kí: tiểu thư để tôi ( a ta đưa ngài lên thuyền) …thật may ngài dặn tôi bao giờ thấy tiểu thư kêu lên thì tới đón tiểu thư,ngài lúc nào cũng nghĩ có tiểu thư,khi tiểu thư bị chính ngài bắn ngài đã tự đầm mình xuống hồ đến mức ngài sốt rất cao,để che đi sự yếu ớt đó ngài bảo thần đưa ngài đi lên núi tịnh tâm,thật ra ngày nào thần cũng thấy ngài cầm ảnh ngắm nhìn tiểu thư từ rất lâu rồi đó ạ ( tôi gào lên rơi nc mắt lã chã vào khuôn mặt ngài)
_Em xin anh mà xin anh đừng khiến em đau khổ nữa hãy vì em mà tỉnh lại đi ,,,còn Hiền nữa
_tiểu thư yên tâm thần sẽ cho người qua ngay ạ …thật sự sao ngài lại thế này,ngài không muốn giữa tiểu thư và cô Hiền khúc mắc vì ngài ở giữa cũng rất khó xử…
_em sẽ k trách anh đâu mà,anh tỉnh lại đi anh yêu ai cũng dc ,k yêu em cũng được …thuyền vào bờ phu nhân ra lệnh cấm trong cung
Phu nhân: Cố lên con trai ta về rồi đây ( bà mạnh mẽ vui vẻ là vậy mà đang nắm chăt tay kiềm chế)…các bác sỹ đã được chuẩn bị sẵn sàng để phẫu thuật cho ngài,
Thư kí : nhưng phu nhân mặt của ngài sẽ bị lộ
_tính mạng quan trọng,để sau rồi nói đi
_vâng thưa phu nhân…vào phòng cấp cứu tôi ôm đầu ngồi ngoài,cảm giác mà ngài nói em đã biết rồi thật sự biết rồi ngài đừng làm em sợ nữa,em sai rồi mà ( phu nhân ôm tôi,tôi và bà khóc nức nở)…
Phu nhân: nín đi con,con đang mang thai đừng để ảnh hưởng tới đứa bé…4 tiếng sau bác sỹ đi ra
_thưa phu nhân,phẫu thuật thành công rồi ( bác sỹ vã mồ hôi)
_tốt lắm các ngươi hãy đảm bảo không hề nhớ mặt ngài đúng chứ
_không thần k hề biết gì cả thưa phu nhân
_được rồi ta có thể nhẹ nhõm được rồi ( tôi lao vào trong)
Bác sỹ: tiểu thư chưa vào được đâu ngài đang ở phòng vô trùng chưa tỉnh đâu ạ
_vậy tôi đứng bên ngoài cửa kính được không
_Được thưa tiểu thư…bàn tay tôi lăn lăn trên tấm kính ngài mà tôi biết là 1 người uy nghi luôn ít nói và lạnh nhạt giờ lại đang nằm thở ống như thế này tôi phải làm sao?em yêu ngài rất nhiều chỉ có điều em chưa bao giờ tin vào tình yêu mà ngài dành cho em,đến lúc em hiểu ra thì quá muộn rồi đúng không hãy tha thứ cho em xin anh ( tôi gục bên cạnh khung cửa kính và cứ ngồi đó đến khi trời sáng)
Phu nhân: ngài vẫn hôn mê con về ngủ chút đi,ta ở lại đây?
_con ổn mà ,con sẽ chờ được
_ta biết con sẽ chờ nhưng con nên nghĩ cho đứa bé nữa ( tôi đành nghe lời bà quay đi còn ngoái lại nhìn )….về tắm rồi ăn nhẹ
Thư kí tôi: em ăn đi bầu bí mà bỏ bữa là sao?
_em ăn vậy no rồi ( tôi buồn bã đứng lên mở ngăn kéo thấy chiếc đồng hồ mà ngài đã lấy lại ở cạnh chiếc đồng hồ của tôi ,có 1 tờ giấy trong chiếc hộp…”Hãy để chúng ở cạnh nhau ,hãy để chúng được nắm tay nhau đi suốt quãng đời còn lại,yêu là gì mà nó khiến ta dằn vặt vì em đến thế này,yêu là gì mà nó khiến ta nhớ em đến thế này,xa em tim ta đau bên em tim ta rung động phải chăng đó là tình yêu thứ tình yêu mà em mang tới cho tim tôi như 1 cơn mưa hoa bay ở trong tim ,khó nắm bắt khó suy đoán ta nguyện được nắm bắt cánh hoa đó từ lúc này có được không?( tôi cầm tớ giấy thở mạnh vịn tay vào bàn nc mắt k còn rơi nổi) tôi ôm mẩu giấy đó giữ chặt lên ngực chạy tới bên ngài…đến nơi thấy bác sỹ chạy ra vào còn phu nhân hốt hoảng
_Con ơi tự dưng tim ngừng đập,ta k hiểu tại sao con ơi là con ( tôi rụng rời chân tay bước vào run run khi họ đang sốc điện vào tim ngài)
_nếu yêu em tại sao tim ngài lại ngừng đập được,ngài hay doạ em thôi đúng không ( người ngài nẩy lên mái tóc của ngài rơi rơi cảnh tượng đó khiến tôi cũng như tim ngừng đập vậy)…tôi nắm tay ngài ( xin a hãy vì em được không) cánh tay ngài tuột ra khỏi tay tôi,giây phút đó tôi gục ngất tại chỗ …mở mắt ra tôi thấy mình đang ở cung
Thư ki: em nghỉ ngơi đi em kiệt sức đấy?
_không em phải tìm ngài ( nói xong tôi chạy đi luôn tới nơi tôi thấy Phu nhân đang đút cháo cho anh ta ăn ( tôi quá xúc động nên đứng ngoài thở)
Phu nhân:ăn đi con k đói vừa tỉnh mà
_con tự ăn được ( ý k cần xúc giọng nói vẫn lạnh lùng như vậy) thấy tôi đứng ở cửa nước mắt ngắn dài anh ta nhìn ra
_lại đây ( vẫn câu nói này nhưng sao mình lại vui thế này)…
Phu nhân: con chăm nó đi nhé nó k chịu ăn…
_Vâng ( tôi đi dần vào rồi cầm cháo thổi) a ăn đi không nguội ( a ta nhìn tôi chằm chằm rồi há mồm nc mắt tôi rơi ,a ta lấy tay lau)
_Ta ổn rồi nên đừng quá lo lắng
_Em biết rồi a ăn đi ( nói xong tôi gục xuống chân ngài khóc to) xin phép khóc 5p thôi ( khổ xin phép đàng hoàng) …khóc xong nước mắt nước mũi khiến anh ta không dám ăn cháo nữa..
_lên đây ( ý lên giường nằm)…tôi lên nằm rồi nhắm mắt hai chúng tôi dường như đang cảm nhận hơi ấm tiếng nói của nhau qua suy nghĩ,ngài ôm tôi rồi hít sâu và thở dài…
_lần sau a đừng làm thế nữa,nếu như anh chết thật thì em ( đang nói a ta nhổm dậy nhìn)
_ta chưa hề sợ bất kì điều gì?thứ ta sợ đó chính là phải rời xa em,giây phút đó khiến ta lần đầu cảm thấy muốn sống cho hết kiếp này để yêu em ( tôi ôm mặt ngài hôn lên trán tôi)
_em cũng yêu anh ( tôi rúc đầu vào ngực ngài tựa nhẹ hơi ấm của ngài khiến tôi cảm thấy yên bình)…khi tỉnh dậy tôi lại không thấy anh ta đâu,anh ta đi đâu nhỉ,tôi đi ra ngoài hỏi hầu gái
_ngài đi từ lúc nào vậy em?
_ngài đi họp rồi thưa tiểu thư
_ngài đang ốm mà ( mọi vc ngài tư đâm được giấu diếm) …tôi chạy xuống bếp các đầu bếp cúi chào tôi
_Tiểu thư ở đây không tiện ah
_cháu muốn nhờ chú được không ạ,chú có thể dậy cháu nấu cháo không ạ hoặc món gì ngon cho người ốm,cháu muốn mang cho ngài ăn
_thực đơn của ngài đã được lên lịch rồi thưa tiểu thư,còn món canh thần chưa nấu
_vậy cho cháu nấu nhé cháu muốn giúp
Tôi lần đầu được nấu ăn cho ngài,cảm giác vui vui lâng lâng,,,xong xuôi tôi ngửi các món chuẩn bị cho ngài đều được kiểm tra cẩn thận,tôi hí hửng bê món canh đó lên,thấy ngài đang ngồi đọc gì đó và như ngủ gật,tôi ra tháo mặt nạ ra ngài mở mắt…
_Anh đói chưa ăn thôi ( ngài vuốt má tôi cười nhẹ nhàng),,,món canh này ngon lắm ( tôi chỉ chỉ)…
_thư kí tiểu thư Hiền sao rồi?
_Dạ đã tỉnh rồi ạ ,hiện đang được bồi bổ rồi thưa ngài
_làm tốt lắm ,bê món canh này qua đó nói ta ban để mau khoẻ lại ( tôi cúi đầu không nói gì)…ngài kéo ghế ngồi xuống còn tôi thì cứ cố nghĩ ,dù sao cũng có mấy loại canh mà ( tôi cầm chén cơm ăn cúi đầu và buồn thiu)…em ăn đi sao gẩy mãi vậy ,đồ hôm nay không ngon sao?
_không phải ngon lắm ( tôi cười gượng)…
Thư kí: tiểu thư Hiền vừa mới ngất lần nữa thưa ngài ( a ta vội vàng đứng dậy chạy ngay đi rồi gục ở ngoài cửa vì vết thương chảy máu ra ngoài áo) kìa ngài đừng cố ( tôi chạy ra đỡ ngài cố đứng dậy)
_ta đi được ( a ta gạt tay tôi ra rồi đi qua đó cảm giác lúc đó không còn là gen nữa mà nó có cảm giác nhói lòng)…tôi cố giữ bình tĩnh,ngài nói yêu mày mà Tâm sao mày còn cứ suy nghĩ linh tinh vậy,( tôi cố gõ đầu) đến chỗ Hiền tôi thấy Hiền đang dựa vào vai ngài khóc thút thít
_em lo cho anh quá nếu anh có làm sao chắc em cũng không sống nổi được mất
_ta không sao rồi nín đi (a ta lấy khăn đưa cho Hiền ý nói lau nước mắt)
_anh có tha thứ cho em không?
_ta tha thứ cho em,nên em đừng bận tâm cố gắng ăn uống bồi bổ ( ngài cầm bát canh đó đút cho Hiền)…tôi đứng ngoài cửa nắm chặt tay quay đi,,,Hiền gọi
_Tâm em đến rồi sao?( ngài quay ra ,tôi vẫn không quay đầu lại và giả vờ cười)
_em chợt nhớ tới giờ em chơi cầu lông rồi,hai người nói chuyện đi ( tôi quay lại cười ngài đứng dậy định ra chỗ tôi Hiền kéo tay)
_vậy em đi đi,( chị ta cười nhạt,chị ta vẫn không buông anh ta đúng vậy tình yêu của họ vẫn ở đâu đó trong tim họ) …tôi chạy đi ngài chạy theo gọi
_Đứng lại ( tôi vẫn chạy rất nhanh)…rồi vấp ngã xước đầu gối ngài chạy tới thổi
_em chạy nhanh vậy làm gì ( tôi gạt)
_anh chẳng bao giờ hiểu tôi nghĩ gì cả ( tôi đứng dậy anh ta kéo tay)
_nói rõ ra xem nào,ta không hiểu?
_giờ thì không cần hiểu nữa ,anh muốn làm gì thì làm đi ( tôi gào lên ngài ngạc nhiên còn tôi chạy đi) về cung nằm phịch xuống …ngài chẳng bao giờ hiểu thành ý của tôi gì cả,,,
Phu nhân: con ơi đàn ca sáo nhị đi ( thấy tôi lại nc mắt ngắn dài) lại sao vậy
_không con mệt thôi ,nhưng vẫn xoã được ( bà đang cầm míc tôi hất tóc gào thét ôm đầu vò tai khiến bà gọi thư kí)
_thư kí nó chuyển hiện tượng dư lày từ bao giờ vậy
_mới được 5 phút kể từ khi gặp phu nhân đó ạ ( ý bảo phu nhân hâm nốt)…
Thư kí vua : đây là thuốc bôi ngài bảo tôi mang qua chân tiểu thư đang bị thương đấy ạ
_anh mang về đi bảo tôi không cần ( giận dỗi)
_thàn chỉ có lệnh mang tới,thần xin lui ạ
Phu nhân: lại lien quan tới nhau rồi con có việc buồn gì thì chỉ có y rằng cãi nhau với ngài
_con buồn nôn quá ( nói xong tôi nôn oẹ )…phu nhân vỗ lưng:
_khổ thân con,đang thời kì đầu nghén ngẩm khổ lắm ( bà đưa nước cho tôi uống)…
_chắc con phải đi ngủ thôi,mắt díp vào rồi đây
_uk con nghỉ ngơi đi đừng nghĩ gì nhiều
_con biết mà ( tôi lên giường nằm ngủ 1 mạch vì quá mẹt và buồn ngủ)…lát sau thư kí gọi
_Tâm dậy ăn đi em bầu bí ăn cho đúng giờ
_vâng em dậy luôn đây ( thấy có món súp ngon tôi ăn no rồi nằm thở)….nghe có tiếng đàn ,tôi đi ra ngoài vừa đi vừa hít thở,chắc anh ta đánh rồi,ra đến vườn hoa thấy Hiền đang ngồi gẩy tôi vội lùi lại khi thấy ngài đang ngồi đọc sách ,bọn họ biết dù chỉ là bạn nhưng sao cảm giác mình vẫn không ưng ( là dư lào) …tôi thấy anh ta thái độ rất bình thường còn Hiền vẫn nhìn ngài không rời mắt,
Hiền: a dậy em đoạn này được không ạ ( a ta đứng dậy ngồi gẩy)
_Hiểu chưa
_chưa hiểu ạ ( cô ta cố tình)
_vậy qua đây ( cô ta ngồi vào lòng anh ta gẩy đàn như những gì anh ta làm với tôi vậy)…
Tiếng thư kí: Tiểu thư Tâm ạ ( đánh tiếng cho đồng bọn đấy phỏng :)))),anh ta thấy tôi vội đứng lên ,tôi cười nhạt
_tôi về trước đây,( tôi mim môi quay đi tau a cay hai đứa rồi đấy)…
Vua: lại đây ngồi cạnh ta
_không ( tôi lườm) tôi về trước đây..vừa đi tôi lầm bầm ,không ổn họ vẫn đang bên cạnh nhau,ra gặp phu nhân thấy tôi hầm hầm
Phu nhân: con lại tức gì vậy
_bác đàn ông nói yêu người này mà cứ ở bên người khác như thế là thế nào ạ
_cái đó hỏi trái tim con ạ ( hôm nay bác nói hay thế) sao con không đến hỏi xem trái tim ngài sẽ trả lời cho con
_bác mới đi ôn luyện về ạ
_chứ còn gì ta mà nị,đi đi con đi hỏi thẳng đi và để cho họ biết con mới là người ngài yêu…( bà đẩy tôi quay lại)
_được con nhất trí chờ tin con ( vừa đi vừa hôi hộp anh ta về cung rồi nhỉ)… chạy về cung anh ta hầu gái thấy tôi ấp úng
_chào tiểu thư Tâm ạ
_ngài ở trong hả để ta vào ( họ vã mồ hôi kiểu sợ tôi gì đó) ầy đừng sợ ta mà có phải ai lạ đâu
_cái này ( không chơ họ nói tôi đẩy cửa vào ra không có ai,thấy tiếng ở bên thư phòng,tôi chạy sang thì anh ta đang cởi áo cho Hiền lau vết thương
Vua: em về đi ta tự làm được ,để ta bảo thư kí sẽ tiện hơn
Hiền: em làm cho em làm được mà ,để em chăm sóc cho anh 1 chút được không ( ngài thở dài không nói gì)…cô ta rửa vết thương từng chút ,từng chút 1 ,,,tôi thật sự sốc nhưng vẫn can đảm muốn rõ ràng,đang định bước vào thấy Hiền lại hôn lên môi ngài( a ta đang nhắm mắt) …tôi lao ra kéo tay Hiền tát mạnh
Hiền: em điên rồi à ( ngài giật mình đứng dậy) em có cần tới mức này không
_tôi không gen nhưng thái độ của chị luôn có vẻ coi thường tôi và muốn thể hiện cho tôi thấy chị còn yêu anh ta
Vua: em sai rồi,mau tự ngẫm lại đi nếu gen tuông khiến em mất đi lý trí thì hãy về đóng cửa tỉnh táo lại đi
_tôi mất đi lý trí sao,hãy tự hỏi bản thân anh hết lần này tới lần khác tôi nhìn thấy anh hôn chị này,được vậy tôi hỏi anh trước mặt chị Hiền tôi là ai là gì của anh?( Hiền ôm mặt kéo tay ngài)
Hiền: thôi em không muốn đôi co Tâm quá trẻ con ,dù sao ăn 1 phát tát em thấy thật buồn khi tâm xử sự như vậy?em cần Tâm xin lỗi em ngay bây giờ
Vua: ta ( a ta khó xử)
_tôi cần anh trả lời ,thay vì anh ấp úng tôi không muốn tôi làm con ngốc ,anh nói yêu nhưng anh cũng sẵn sàng yêu và lên giường với bất kì ai không riêng tôi đúng không?
Vua: thư kí mau đưa Tâm về cung ta sẽ phạt sau ( a ta quát lên)
_anh trả lời đi tôi cần anh trả lời trước mặt tôi luôn và ngay bây giờ ( a ta nắm chặt tay nhìn tôi trừng trừng)
Vua: Hiền là người cũng quan trong với ta và ta không thể đối xử với cô ý như những người khác được ( tôi tát anh ta trc mặt thư kí và Hiền Bốp rồi cười)
_cũng quan trọng đối với anh ,anh đã trả lời cô ta cũng là người quan trọng còn đối với tôi anh không dám trả lời (Hiền quay ra tát tôi không khí căng thẳng bao trùm)
Hiền: em làm gì chị cũng được nhưng em đang ép ngài phải yêu em đấy à ( a ta kéo tay Hiền)
Vua: Hiền em làm gì vậy? ( a ta tiến ra sờ lên mặt tôi,tôi gạt tay rồi cười chỉ anh ta)
_ồ hoá ra trái tim anh là thế này à,tôi định hỏi nó thì anh trả lời tôi rồi đấy ( tôi quay đi vừa đi vừa cười ầm lên ) haha tình yêu thật đấy à ( ngài chạy theo tôi nói vọng lại) hãy để tôi yên …và tôi cứ vừa đi vừa cười như 1 đứa bị điên ,tôi sẽ rời xa anh,nhất định là như thế đồ khốn nạn,anh không dám nói trước mặt cô ta Hiền cũng quan trọng vậy nhưng gì anh làm chỉ để cho tôi thấy anh cũng yêu tôi à,đồ tồi ( a ta kéo tay tôi giật quay người lại,tóc gió bay bay với hai hàng nước mắt mồm vẫn cười nhìn anh ta)
_Em bình tĩnh nghe ta nói
_tôi muốn được rời xa anh,kể cả cái thai tôi tự sinh tự nuôi 1 mình được anh chỉ cần buông tha cho tôi thôi
_ai cho phép em nói câu đó với ta hả
_tôi tự cho phép ,trước mặt cô ta anh không dám nói cũng coi thường tôi nốt phải không?
_ta chỉ là ta ( a ta ôm tôi đẩy)
_tôi nhất định sẽ biến mất để anh đỡ phải phân vân hằng đêm sẽ lên giường cùng ai ( a ta đẩy tôi ra)
_em đi xa quá mức cho phép rồi
_vậy a không nên giữ cục nợ như tôi ở bên cạnh ( a ta vác tôi lên mặc cho vét thương đang rỉ máu)…về tới cung anh ta quát to
_truyền lệnh ta từ mai tất cả sinh hoạt của Tâm phải chuyển sang cung của ta,mọi hành động đều phải báo lại cho ta
Thư kí: dạ vâng thưa ngài
Anh ta quay đi tôi kéo tay
_anh thật sự coi tôi là gì vậy?
_yên lặng và tự em suy nghĩ lại đi câu trả lời luôn luôn hiện rõ trước mặt của em,ta sẽ giết tất cả người ở đây nếu em dám nhăc lại việc rời xa ta,đó sẽ là bản án tử do chính em mang lại …
Anh ta quay đi còn tôi ôm bàn nhìn theo bóng ngài đang khuất dần….phải làm sao khi luôn có 1 người mà ngài từng yêu ở bên cạnh,tôi vẫn không tự tin vào trái tim của người….
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!