Kiều Kiều Sư Nương - Chương 66: Mỹ Nhân Xinh Đẹp
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
135


Kiều Kiều Sư Nương


Chương 66: Mỹ Nhân Xinh Đẹp


Trên mặt Lý Thiên Long không có biểu hiện gì, mặc dù phía trước là mỹ nữ tuyệt sắc, nhưng trong lòng hắn lại rõ ràng, mỹ nữ trước mắt cùng Lăng Phong giống nhau, đều không dễ trêu vào. Võ lâm là nơi nào, ngoạ hổ tàng long, không thể bởi vì đối phương tuổi còn nhỏ mà coi như không tồn tại, thường thường chính những suất ca (mỹ nam tử), mỹ nữ tiểu bối này, lại làm cho vô số đại nhân vật cùng các anh hùng thành danh bị huỷ diệt. Bằng không sao lại có câu Trường Giang sóng sau đè sóng trước chứ?
Đương nhiên, cũng có có thể nhìn thấy ở hắn một chút sự không khôn ngoan cùng không sợ chết của người làm chuyện lớn, bằng không hắn sao có thể có được nhiều lời tán tụng trên giang hồ như vậy chứ?
Mỹ nữ trước mắt xuất hiện, quả nhiên còn hấp dẫn ánh mắt mọi người hơn sự xuất hiện của Lăng Phong, càng làm cho mọi người kích động, xem ra nam nhân đối với người khác giới quan tâm hơn nhiều, đặc biệt là người khác giới với cực kì xinh đẹp như thế này.
Bên kia một đám đổ khách bị diễm sắc của nữ tử làm cho ngây người, trong một chốc lát mới phản ứng lại, đột nhiên trong đám xuất hiện một gã nam tử mặt sẹo nói:
– Mỹ nữ, nàng có muốn thoải mái hay không a, tới trong lòng đại gia, đảm bảo nàng sẽ thoải mái!”
– Kháo, Vương mặt sẹo, ngươi mà cũng muốn nói làm cho nàng thoải mái sao.” Bên cạnh một nam tử khác đứng dậy nói.
– Vương mặt sẹo, ta sao lại nhìn ngươi như là muốn ” cóc ghẻ ăn thịt thiên nga”, ngươi xem người ta là một tiểu mỹ nhân xinh đẹp, sao có thể vào trong lòng ngươi chứ?” Lại có thêm một kẻ không sợ chết nữa phát ngôn.
– Đúng, tiểu mỹ nữ cùng Vương mặt sẹo, quả thực là chịu đựng hắn dày vò rồi…”
Mọi người bắt đầu ngươi một lời ta một lời, hào khí trong đại sảnh dễ dàng được kích động, thỉnh thoảng truyền đến một trận cười ha hả.
– Các ngươi đều câm miệng lại cho ta!!” Vương mặt sẹo hiển nhiên mất hứng nói:
– Xấu thì làm sao, tiên hoa nên cắm ở bãi phân trâu, như vậy tiên hoa mới có thể đẹp được, chẳng lẽ các ngươi hy vọng tiên hoa bị tiểu bạch kiểm (tên mặt trắng) hái đi sao? Các ngươi sao không tự tiểu một bãi mà coi xem, các ngươi là cái dạng gì chứ?”
Vương mặt sẹo vừa nói, mọi người đều tập trung nhìn vào Lăng Phong, bởi vì trong đổ phường này nếu luận về diện mạo không ai so bì được với hắn Vương mặt sẹo hình như cố ý hoặc như vô tình nói về hắn.
Lăng Phong không nói lời nào, chỉ mỉm cười ngồi xuống, tựa như đang xem trò vui thông thường vậy, nhìn nhất cử nhất động trong đại sảnh.
Mỹ nữ mỉm cười, nói:
– Tiên hoa tự mình sẽ không động, sao có thể chạy đến cắm vào bãi phân trâu được? Hiển nhiên là có người cố ý hái được…”
Lời này tựa như kích thích, Vương mặt sẹo cười hì hì nói:
– Tiểu mỹ nữ, nàng nói vậy không đúng rồi, bãi phân trâu không động, ta sẽ a. Chỉ cần nàng theo ta, thì cẩm y, mỹ thực, vinh hoa phú quý nàng có thể hưởng đầy đủ…” Dứt lời hắn liền đưa tay bắt lấy tiểu mỹ nữ.
Nữ tử đột nhiên nghiêng mình tránh thoát, nàng không có mục đích là thoát ra khỏi căn phòng đầy người này, chỉ là nàng chạy đến chỗ nào thì chỗ nấy mọi người đều tránh ra. Vương mặt sẹo cũng không đuổi theo, cười hì hì nhìn nàng chạy trốn, muốn chơi trò mèo vờn chuột.
Nữ tử không thể thối lui, cuối cùng chỉ có thể chạy tới góc tường phía sau Lăng Phong, co người lại. Lăng Phong lại không tránh ra, ngược lại còn ngẩng đầu nhìn mọi người xung quanh một cái.
Lăng Phong!?
Mọi người chỉ cảm thấy trong ánh mắt của Lăng phong ẩn chứa một chút phiền não, một chút hứng thú, phần nhiều cũng chỉ là ngạo khí “thượng thiên nhập địa, duy ngã độc tôn” ngạo thị thiên hạ, cả người như một thanh kiếm sắc bén lộ ra.
Mọi người trong lòng đều thất kinh, một nam một nữ tựa như bài luyện ăn ý bình thường.
Đương nhiên, Lăng Phong thân đang trong vòng tứ phía là địch lại không nghĩ như vậy, hắn thấy liệu đây có phải là một cái bẫy? Lăng Phong âm thầm nghĩ ngợi. Tiểu mỹ nhân, Vương mặt sẹo, thậm chí đến cả lão bản Lý Thiên Long đều có chung mục đích, có thể đều là người của Điểm Thương Sơn, có lẽ mọi người ở đây chỉ có một mục tiêu, tiêu diệt Lăng Phong.
Nữ tử đã đến sau lưng Lăng Phong, phía trước cách Lăng Phong chừng mười bước không nghi ngờ gì là Vương mặt sẹo. Trừ bọn họ ra, trong đổ phường tổng cộng còn có sáu mươi người nữa , kể cả thị nữ đổ khách và chưởng quỹ.
Mặc dù Vương mặt sẹo cách Lăng Phong mười bước, nhưng Lăng Phong không hề nghi ngờ, trong tay Vương mặt sẹo có ám khí có thể cách không đả thương người, huống chi sau lưng Lăng Phong còn có một nữ tử cao thâm khó lường, nếu như hai người bọn họ liên thủ, uy lực một kích này, Lăng Phong cũng không giám khinh thường.
Đại bộ phận chú ý lực của Lăng Phong không đặt ở hai người bọn họ. Chính thức uy hiếp hắn là Lý Thiên Long, người có thể tại đổ trường long xà hỗn tạp này bày đặt thế trận, tuyệt đối phải là người có bản lĩnh. Chẳng lẽ hôm nay Tạ Lâm Lan lo lắng chính là một hồi hồng môn yến (hành động ám sát) này sao?
(Điển cố “Hồng Môn Yến”: Năm 206 TCN, Hán Cao Tổ Lưu Bang được Tây Sở Bá Vương Hạng Vũ mời đến dự bữa tiệc gọi là Hồng Môn Yến để ám sát nhưng Lưu Bang khi đó còn là Hán Vương đã may mắn thoát được, rồi khi quay về triệu tập chư hầu phản lại Tây Sở)
Bất quá Lăng Phong cũng không lo lắng, dù Lý Thiên Long có lợi hại, hơn nữa còn có sáu mươi người này, hắn vẫn đủ tự tin cùng thực lực có thể an toàn rời khỏi đây hoặc giết sạch toàn bộ bọn chúng.
Đây là thực lực.
Vương mặt sẹo đánh giá Lăng phong trước mắt vài lần, nói:
– Ngươi là Lăng Phong ư?”
– Đi không đổi tên, ngồi không đổi họ.” Lăng Phong nhàn nhạt nói.
Vương mặt sẹo nói:
– Ngươi và ta không có kết oán à?”
– Tuyệt không có!” Lăng Phong lại nói một câu.
– Ngươi biết vị mỹ nữ đằng sau sao?”
– Không biết!”
Vương mặt sẹo sắc mặt âm trầm nói:
– Nói như vậy, ngươi sẽ không phản đối ta đem tiên hoa cắm trên bãi phân trâu của ta đi chứ?”
Hắn nói nghe rất buồn cười, chỉ là trong đại sảnh không có một ai cười được, đích xác, dưới không khí khẩn trương này, chỉ thích hợp để giết người thôi.
Tên mặt sẹo nói chuyện tuy uyển chuyển, nhưng mơ hồ lại mang theo áp lực nghìn cân.
Lăng Phong lập tức cười nói:
– Tại hạ cho tới bây giờ chưa từng quen biết cô nương này. Các hạ muốn làm chuyện gì, không cần để ý tới tại hạ, xin cứ tự nhiên.”
Không cứu nữ tử này tự nhiên Lăng Phong có lý do: “dưới tình huống này, đây hẳn là một âm mưu, bất kể bọn họ bày bố cặm bẫy ra sao, cũng không thể thay đổi được sát khí trầm trọng trước mắt, hơn nữa hai người này hành động cũng không thật cao minh. Tiếp đó, cho dù không phải là cái bẫy, nhưng nữ nhân này quá ngông cuồng, dám một thân một mình tới đổ trường đùa giỡn ác bá, còn nữa nàng ta võ công không kém, Trọng yếu nhất là nữ tử này dung mạo tuy được coi là nhất lưu, nhưng dù sao tuổi hãy còn nhỏ, không làm cho Lăng Phong hứng thú. Dù sao sư nương của Lăng Phong thuộc vào hạng tuyệt sắc, đối với nha đầu mười sáu, mười bảy tuổi này, Lăng Phong cũng không dễ dàng chú ý đến, huống chi Tạ Lâm Lan cùng Lục Phi Nhi còn trên mỹ nữ trước mắt này.
Giang hồ ân oán thị phi, cũng không nhất định mỹ nữ này vô tội, vì mỹ nữ mà phải đặc biệt lo lắng, nơi anh hùng khí đoản (ý nói lo lắng cho mỹ nữ quá sẽ làm nhụt chí anh hùng) thường thường chính là sự ôn nhu của mỹ nữ. Bởi vậy anh hùng cứu mỹ nhân cũng phải có người đến. Giờ phút này Lăng Phong mội khi hăng hái, hành hiệp trượng nghĩa có còn là hắn sao? Trong mắt Lăng Phong, mỹ nữ trên đời có hai loại đáng để cứu, thứ nhất là đáng để cưới làm vợ, thứ hai là đáng để đồng tình, đáng tiếc nữ tử này đều không thuộc hai loại trên.
Tên mặt sẹo tựa hồ cảm thấy kinh dị trước câu trả lời của Lăng Phong, trên thực tế, Lăng Phong biết người của cả đổ phường đều không ngờ Lăng Phong sẽ nói như vậy, ai mà không biết đệ tử phái Hoa Sơn đều lấy hành hiệp trượng nghĩa làm mục tiêu hàng đầu.
Tên mặt sẹo tưởng Lăng Phong sợ hắn, cười lạnh nói:
– Nhìn không ra ngươi là người thông minh như vậy.”
Nói xong, hắn liền muốn bắt lấy nữ tử sau lưng Lăng Phong.
Lúc này, bên tai Lăng Phong đột nhiên truyền đến thanh âm nhu mị của một nữ tử:
– Lăng Phong, ngươi là đồ giả nhân giả nghĩa, nguỵ quân tử của chính phái…
Trận trận âm phong, sát khí bức nhân. Mỹ nữ phía sau còn chưa nói xong, đã giơ tay lên đánh về phía gáy Lăng Phong, lúc này tên mặt sẹo cũng vung tay lên nhưng không phải bắt nữ tử đó, mà là bắt Lăng Phong.
Hết thảy đều nằm trong tầm tay của Lăng Phong.
Lăng Phong chợt nghĩ đến, còn một người nữa chưa động thủ, Lý Thiên Long? Chẳng lẽ hắn không ra chiêu?
Lăng Phong mỉm cười, chỉ khẽ nghiêng người một cái, ngọc trảo của mỹ nữ phía sau đã đánh vào khoảng không, mà tên mặ sẹo cũng vừa công kích tới, Lăng phong đã hậu phát tiên chí (giống như “
Hậu phát chế nhân” đấy), đánh đến trước ngực hắn.
Một kích.
Tên mặt sẹo kinh hãi, thân hình nhoáng lên một cái, muốn thối lui.
– Binh…”
Lăng Phong căn bản không cho hắn cơ hội, một chưởng đánh vào trước ngực tên mặt sẹo, khiến hắn cả người bắn ra ba trượng, đập mạnh vào tường, tức thì phun ra một bụm máu.
Lăng Phong căn bản không thèm nhìn hắn, một tay nắm lấy tay đang xuất thủ của mỹ nữ.
– A…” Mỹ nữ đau đớn một trận. Lăng Phong tựa như không nghe thấy, đem mỹ nữ ném đi, mỹ nữ cứ vậy bay lên, trực tiếp hướng về Lý Thiên Long.
Lý Thiên Long không dám khinh thường, vội vàng lấy tay tiếp lấy mỹ nữ đang bay tới.
Lăng Phong mỉm cười nói:
– May mà ngươi không ra tay, nếu không ngươi cũng sẽ có kết quả giống như tên mặt sẹo kia. Được rồi, ta đã tới đây rồi, nếu các ngươi không có ý nói chuyện vậy thì, xin cáo từ…”
– Lợi hại, sảng khoái, quả nhiên không hổ anh hùng xuất thiếu niên!!” Từ cửa lại truyền đến một thanh âm nữ tử nhu mị:
– Lăng thiếu hiệp quả nhiên không làm cho ta thất vọng a.”
Lý Thiên Long sau khi tiếp được mỹ nữ kia, nhìn thấy nữ nhân này tiến vào liền cung kính nghênh đón, phỏng chừng nàng ta mới là người sai sử phía sau.
Lăng Phong theo tiếng nói nhìn lại, trong lòng không khỏi rúng đông.
Lăng Phong không phải chưa từng thấy qua mỹ nữ, sự thật bất kể là Đàm Uyển Phượng, hay là Tạ Lâm Lan, thậm chí là Lục Phi Nhi tất cả đều là mỹ nữ trong vạn người, chỉ là mỹ nhân trước mắt Lăng Phong có phần hơi kinh diễm (đẹp kinh người) hơn.
Y phục hoa lệ màu đỏ rực, phối hợp với dung nhan diễm lệ, khiến cho người ta cảm thấy như có một ngọn lửa cháy trong lòng, hơn nữa trên người nàng toát ra khí chất cao quý, khiến cho nàng giống như một phượng hoàng tuyệt sắc, hoả phượng hoàng. Tư sắc của nàng có thể cùng với Đàm Uyển Phượng so bì, nếu nói Đàm Uyển Phượng là băng lãnh, cao ngạo thánh khiết, thì nữ nhân trước mặt chính là hoả diễm, vũ mị, khai phóng.
Trong đổ trường đã có không ít người cúi đầu, ngay cả lão bản cũng tự động lui về phía sau, biểu hiện cho thấy nàng có vô thượng quyền uy (quyền uy tối cao). Gần đó, Lăng Phong càng dễ dàng thấy rõ dung nhan của nữ tử trước mắt, vóc ngươi bốc lửa, ngũ quan thanh tú biến hóa đầy đặn, đôi mắt rực lửa có lực lượng câu hồn đoạt phách.
Nữ tử trước mắt cẩn thận đánh giá Lăng Phong, trong ánh mắt hiện lên tia sáng kì dị, ôn nhu nói:
– Ta muốn cùng Lăng thiếu hiệp nói chuyện riêng.” Dứt lời nàng liền xoay người dẫn đường, tựa hồ chắc chắn Lăng Phong sẽ không cự tuyệt, người bên cạnh nàng cũng không phản đối.
Lăng Phong biết người ước hẹn hắn chính là nữ tử trước mắt này.
Là nữ tử này không thể nghi ngờ, vì vậy hắn theo phía sau nàng, nử tử trước mắt di chuyển với một tiết tấu kì lạ, cái eo mảnh khảnh của nàng khẽ lúc lắc, đồn bộ đầy đặn phía sau cũng lắc lư theo nhịp, làm hiển lộ những đường cong hoàn mỹ.
Lăng Phong lửa giận và hoả dục trong lòng bắt đầu vận khởi, từ khi tiến vào đổ trường cho tới nay, cục diện trước mắt hoàn toàn bị nữ tử này thao túng, loại cảm giác này rất khó chịu, Lăng Phong thật muốn đi về phía trước, đem y phục phía sau lưng nàng xé rách ra, mơ mộng hung hăng đâm vào cái mông nàng (sorry đoạn này ko dịch cho lịch sự đc, anh em thông cảm), để gương mặt xa hoa của nàng chuyển thành dâm đãng kêu rên cầu xin tha thứ, tựa như chinh phục sư nương vậy. Lý trí nói cho Lăng Phong biết, không nên coi thường vọng động, tài trí thủ đoạn của nàng tuyệt không dưới hắn.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN