Kiều Nữ Lâm gia
Chương 116: Thiếu
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Puck – Diễn đàn
Lâm Khai vội nói cho Tấn Giang Hầu, “Ông ngoại, anh vợ cháu thật sự ngưỡng mộ ngài, vào lúc này tay chân luống cuống vội vàng hấp tấp, sợ lời nói cử chỉ mất lễ nghi, mới không dám vào cùng cháu. Huynh ấy nói, muốn đi dạo bên ngoài một lúc, hóng gió một chút, tỉnh táo một chút.”
Cả đời Tấn Giang Hầu được tâng bốc nhiều rồi, cũng thấy nhiều người trẻ tuổi như vậy, nên không để trong lòng, “A Khai, anh vợ cháu thích đi vào lúc nào thì đi vào đi, vả lại ông ngoại có khách, cũng không sao.”
Lâm Khai lại hỏi đến hôn sự của La Văn Nhân, “Ông ngoại, chuyện lớn cả đời Văn Nhân biểu muội sao rồi? Những ngày qua nương cháu bận rộn chân không chạm đất, còn lo lắng cho muội ấy đó. Nếu không phải thật sự không phân thân ra được, nương cháu đã tới giúp đỡ coi mắt rồi.”
Tấn Giang Hầu ôn hòa nói: “Trước mắt còn không có manh mối. Nhưng mà, thứ nhất chuyện này không vội vàng được, thứ hai ông ngoại sẽ lưu lại kinh thành mấy tháng, không nóng nảy.”
Lâm Khai gật đầu, “Dạ, không nóng nảy.”
Tấn Giang Hầu đang quăng lưới, luôn có lúc bắt được cá.
La Văn Nhân xinh đẹp lại có thần thái, được thừa nhận dạy dỗ tốt, cầm kỳ thư họa đều thông, trừ bỏ thân phận ra, nàng không có vấn đề gì khác. Hiện giờ Tấn Giang Hầu tự mình ra mặt gióng trống khua chiêng chọn chồng cho nàng, vấn đề thân phận sẽ được người ta lãng quên, coi nhẹ đi, tìm được lang quân như ý chỉ là chuyện sớm hay muộn.
Lâm Khai định đi ra ngoài gọi Tề Á vào, Tấn Giang Hầu cười cười, “A Khai, kêu gã sai vặt đi không được sao, vì sao nhất định phải tự mình đi một chuyến?” Trong giọng nói còn mang theo ý nhạo báng.
Lâm Khai không khỏi đỏ mặt, trong lòng vừa ngọt ngào lại vừa bất đắc dĩ, haizzz, sắp thành thân rồi, không riêng gì cha nương, đệ muội trêu ghẹo, hiện giờ kể cả ông ngoại xưa nay uy nghiêm cũng sẽ trêu cợt người.
“Cháu vẫn tự mình đi gọi anh vợ mới được.” Lâm Khai nhỏ giọng lầm bầm một câu, đi ra ngoài.
Tấn Giang Hầu vui vẻ trong lòng, khóe miệng hơi vểnh.
Ngày mai cháu trai ngoại sẽ cưới vợ vào cửa, thật tốt, thật tốt.
Tấn Giang Hầu cảm thấy thời tiết hôm nay cực kỳ sáng rỡ.
– –
Bên ngoài viện Tấn Giang Hầu tự có gia đinh, hộ vệ phụ trách thủ vệ, nhưng Tề Á là người do Lâm Khai mang đến, lại là anh vợ của Lâm Khai, cho nên Tề Á lang thang lung tung ở bên ngoài cũng được, lầm bầm lầu bầu cũng thế, không có ai đi qua can thiệp hỏi thăm, mặc cho hắn tùy ý đi lại.
Trong đầu Tề Á càng ngày càng khẩn trương, “Ta gặp được La Hầu gia, đầu tiên bày tỏ ta sùng kính hay thỉnh giáo mấy vấn đề nghi hoặc trước đây? Nghe nói ông rất không thích nói chuyện, trầm mặc ít nói, không giận tự uy, nếu lúc đó ta nói lảm nhảm, lão nhân gia ông không nói một lời, ta nên làm như thế nào? Nên làm như thế nào?” Trong lòng hắn nghĩ ngợi, trong miệng nói lẩm bẩm, bất tri bất giác đã đi hơi xa, đến bên cạnh một dòng sông.
Nước sông trong veo, bên bờ có liễu rủ, không gian thanh tịnh đẹp đẽ.
Tề Á nhìn nước sông rầu rĩ, “Haizzz, hiện giờ đầu ta hơi mơ màng, thật muốn nhảy vào trong nước đi, để tỉnh táo một chút.”
Tề Á rướn người nhìn vào trong sông.
“Nhị tiểu thư xem kìa, người kia định nhảy sông tự vận!” Bên tai truyền đến tiếng một tiểu nha đầu kinh hô.
Tề Á không tự chủ được xoay người.
Một thiếu nữ thanh xuân mang theo năm sáu người thị nữ đang bước chậm dọc theo bờ sông, thị nữ đều áo xanh, thiếu nữ này mặc váy áo gấm vóc màu tím nhạt, xinh đẹp mà kiêu ngạo, thần thái phấn khởi, nhìn không tầm thường.
Nàng theo thị nữ chỉ điểm nhìn về phía Tề Á, đôi mắt xanh sáng có hồn.
“Cô nương xinh đẹp cỡ nào, ánh mắt đẹp bao nhiêu.” Tề Á rung động tâm thần.
Nhị tiểu thư trong miệng thị nữ kia tự nhiên chính là La Văn Nhân rồi, nàng liếc nhìn Tề Á, hàng chân mày đen như núi xa khẽ nhíu lên, “Vị công tử này nếu thật sự định nhảy sông tự vận, xin chuyển sang nơi khác đi, đừng gây chuyện ở phủ Tấn Giang Hầu ta.”
“Người dáng dấp đẹp mắt như vậy, giọng nói lại dễ nghe như thế…” Trong tai Tề Á nghe được giọng nói như chim hoàng oanh ra khỏi cốc, trái tim càng nhảy lên thình thịch.
La Văn Nhân thấy nam tử định nhảy sông kia cứ si ngốc nhìn mình chằm chằm, ánh mắt sáng quắc như trộm, vừa thẹn vừa cáu, ra lệnh cho thị nữ: “Chúng ta đi, hắn thích nhảy cứ để cho hắn nhảy, cùng lắm tìm thêm vài gia đinh biết bơi đi vớt hắn lên là được.”
Thị nữ hé miệng cười, “Dạ, nhị tiểu thư, dù sao nước chảy không siết, nước sông cũng không sâu, hắn thích nhảy cứ để cho hắn nhảy xuống là được, dù sao cũng không mất mạng người.”
Bọn thị nữ cười hì hì, cùng với La Văn Nhân rời đi.
Tề Á gấp gáp, “Cô nương, xin hỏi quý tính phương danh của cô nương?”
Tuy Tề Tướng quân là người Hán, nhưng Tề Á lại lớn lên bên cạnh Thổ Ty Vương ở Ngạc Tây, do đó, lòng hắn sinh ái mộ sẽ ngay mặt hỏi tên họ cô nương nhà người ta.
“Cuồng đồ từ đâu tới?” La Văn Nhân nhướng mày, mặt hiện ý giận, “Ở phủ Tấn Giang Hầu, lại dám cợt nhả ta sao? Xem ta có bẩm báo ông nội, nghiêm trị ngươi không!”
“Đúng vậy, sao ngươi lại dám trêu
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!