Kiêu Nữ Tu Tiên
Chương 2: Tây chu đến Tần
Chuyển ngữ ♥ Nhã Vy
Ngọc Diệu Âm cảm thấy không đúng, sao bản thân lại cảm giác được cái nóng đến khó chịu? Chẳng lẽ nàng không chết? Cố gắng muốn đứng dậy, lại phát hiện không có biện pháp nào, cả người nàng đều vô lực!
Ngay lúc bản thân không có chút biện pháp nào, một cánh tay có lực nâng nàng lên.
“A…” Lúc nàng mở mí mắt chua xót, nhìn thấy một chàng trai, đúng vậy, chính xác mà nói là một nam tử tuấn mỹ tóc chưa búi thành nhân.
“Lâm Đa Bảo, cám ơn!” Ngọc Diệu Âm nhỏ giọng nói, sau đó lại lập tức sững sờ, nàng biết nam tử này ư?
Vội vàng quay đầu nhìn quanh, lúc này nàng mới phát hiện ra mình đang ở trên một chiếc thuyền lớn, thuyền nhỏ theo gợn sóng lắc lư, tuy đường cong không lớn, nhưng Ngọc Diệu Âm vẫn có thể cảm giác rõ rệt những cái lắc lư.
Lâm Đa Bảo có chút đau lòng nhìn Ngọc Diệu Âm, bộ dáng như vậy, sao có thể gánh những việc nặng nhọc?
Hắn lấy từ trong lòng ngực ra một chiếc bánh bao đưa cho người đàn ông da ngăm đen kia.
“Tử đại ca, lương thực của ta giúp Âm Nhi chống đỡ việc tay chân hôm nay, có được không?”
Người đàn ông da ngắm được gọi là Tử đại ca kia nhìn cái bánh bao trong tay, lại nhìn bé gái trước mắt, rõ ràng đã yếu đến mức không cách nào làm việc được nữa.
“Được rồi, nể mặt tiểu tử ngươi, hôm nay để nàng ta nghỉ ngơi đi, lần sau không được như thế nữa!”
“Được, đa tạ Tử đại ca!”
“Âm Nhi, ta dìu muội đi nghỉ.”
Ngọc Diệu Âm được Lâm Đa Bảo dìu vào buồng nhỏ trên tàu nằm xuống, nhưng mà Ngọc Diệu Âm chưa từng có tiếp xúc thân mật như thế với bất kỳ nam tử nào, da thịt hai người đều dán chặt vào nhau, tuy chỉ lộ ra cánh tay, nhưng trong lòng nàng lại rối như tơ vò.
Chân tay luống cuống ảnh hưởng nghiêm trọng tới chỉ số thông minh của Ngọc Diệu Âm, bởi vậy từ đầu tới cuối nàng không có bất kỳ phản ứng nào.
Trong lòng Lâm Đa Bảo sốt ruột, hiện giờ đội thuyền cùng đại bộ phần đã giải tán, lại trôi nổi trên biển như thế này hơn một tháng, đúng lúc này trên thuyền cái gì cũng thiếu, ngay cả ăn uống cũng không thể thỏa mãn như bình thường, Âm nhi dường như lại bị bệnh.
Điều duy nhất hắn có thể làm chỉ là cố gắng giúp Âm Nhi nghỉ ngơi nhiều hơn chút, hắn còn lặng lẽ giấu một miệng thịt khô lớn cùng một ít nước trong, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, Lâm Đa Bảo cũng không muốn dùng đến, nói không chừng sau này còn phải dựa vào cái này để sống sót.
“Âm Nhi, nghỉ ngơi thật tốt, ta vừa rồi chỉ xin thời gian một nén nhang, bây giờ phải lập tức quay về làm việc, nếu không hôm nay chúng ta phải chịu bụng đói, ha ha, muội chờ chút, lát nữa ta sẽ mang đồ ăn đến!”
Lâm Đa Bảo nhìn Ngọc Diệu Âm đang nằm nhắm mắt trên giường, tâm tình vui sướng xoay người rời đi.
Ngọc Diệu Âm chờ đến lúc không còn chút tiếng động nào nữa mới mở to mắt, thở ra một hơi, vừa rồi lúc nằm xuống, trí nhớ của bản thể đã nhập tất cả vào đầu nàng.
Vốn bản thân nàng cùng tất cả mọi người trên thuyền đều là vì Tần Thủy Hoàng mà phải đi tìm thuốc trường sinh bất lão, lúc ban đầu trong đội ngũ thiếu nhi cả nam lẫn nữ có 3000 người, nhưng vừa xuất phát không lâu lại gặp phải cá mập.
Bản thân thuyền Thủy Phát Hào lúc đầu này vừa vặn đi đến cạnh đuôi cá mập, cá mập tùy ý mà vẫy đuôi một cái, kết quả quạt thuyền này không biết vung tới nơi nào, từ đó đến nay đã lênh đênh trên biển hơn một tháng, ngay cả cái bóng đảo nhỏ cũng không thấy.
Đây vốn là thuyền tiền phong, đại đa số đồ dùng sinh hoạt đều ở những thuyền phía sau, trên thuyền chỉ còn vũ khí cùng mấy thứ linh tinh, lương thực nước ngọt chỉ đủ cho hai ba tháng.
Thuyền trưởng sau khi xác nhận thuyền mất phương hướng, liền ra quy định, trên thuyền tất cả mọi người nhất định phải làm việc mới được ăn.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!