Kiều Thê Tranh Sủng
Chương 34: Tỷ muội thành Cửu Dương
Cửu Dương thành nức danh Tô Như thiếu nữ đẹp như hoa lại đoan trang thùy mị, tài sắc vẹn toàn, không biết bao nhiêu người tìm đến muốn hỏi nàng nhưng gia cảnh Tô gia không phải thuộc hàng quyền quý, nàng thường xuyên dùng lí do này để từ chối tất cả các công tử tới hỏi. Tô Như có một người tỷ tỷ tên Tô Liễm, nam nhân không tiếp cận được nàng đều quay sang Tô Liễm, muốn đi đường vòng tới gần nàng. Bất quá cũng là bọn họ nắm được điểm yếu rất ham tiền của Tô Liễm, vì thế mà thường xuyên có người mang trang sức ngân lượng tới chỗ Tô Liễm, hôm sau Tô Như sẽ phải cùng người ta gặp mặt, Tô Liễm cũng không bao giờ nói trực tiếp ý đồ cho nàng, chẳng qua là tìm mọi cách khiến nàng cùng người kia chạm mặt. Hơn nữa tỷ tỷ này của nàng là người rất biết kinh doanh, mỗi lần đều chỉ hứa sắp xếp cho một cái hẹn, không bao giờ đồng ý nhận gán ghép tới nơi, tuy nhiên người có tiền không phải ít, vẫn tình nguyện rót bạc vào túi nàng. Tô Như sau một hai lần tất nhiên hiểu được việc này, sau cùng cũng không thèm phản kháng nữa, chỉ cần nàng đề cập sẽ đồng ý đi gặp đối phương ngay, bất quá cũng chỉ là ngồi nói chuyện nhàm chán dăm ba câu lại kiếm được một số tiền, nói cho cùng cũng không phải việc trái luân thường đạo lí gì.
Đang Dụ vốn không phải người của Cửu Dương, y là một thương nhân trẻ, vừa vặn lần này có việc làm ăn tại Cửu Dương mới đến, từ khi mới đặt chân đến đã nghe không biết bao nhiêu đồn thổi về cô gái tên Tô Như, trong lòng tự nhiên sinh ra hiếu kì. Y bình thường rất ít quan tâm tới chuyện nữ nhân nhưng lại thật sự tò mò có người con gái có thể khiến nhiều nam nhân muốn có tới vậy có thật sự tồn tại?
Đang gia tại Cửu Dương thành cũng có một phủ đệ, y lại là người có tài vì thế đối với giới thương gia nơi đây cũng có danh tiếng không ít, hơn nữa giao tình cũng rất tốt, quan hệ cũng tốt, mà kể cho không có quan hệ thì cũng chẳng khó khăn gì để tiếp xúc với Tô Liễm.
Đang Dụ theo như chỉ bảo của những nam tử trong thành tìm tới gặp Tô Liễm, lại đúng lúc chỉ có Tô Như ở nhà, y hiển nhiên không biết người đang đứng trước mặt mình là Tô Như vì thế liền hỏi, dáng vẻ vô cùng nhã nhặn:
“ Cô nương, xin hỏi cô là Tô Liễm?”
Tô Như thoáng chút bất ngờ, lại âm thầm đánh giá một lượt, phát hiện y không giống người Cửu Dương, có lẽ là từ nơi khác đến, trong lòng nảy ra ý muốn trêu chọc:
“ Đúng vậy, xin hỏi công tử tới tìm ta có chuyện gì?”
Đang Dụ cười cười:
“ Ta tên gọi Đang Dụ.”
“ Không giấu gì cô nương, tại hạ là người từ bên ngoài tới, nghe danh Tô Như cô nương trong lòng có chút ngưỡng mộ liền mạo muội tới mong cô nương giúp đỡ.”
Tô Như cảm thấy có chút kì quái, sau cùng vẫn gật đầu đồng ý.
“ Vậy được, hẹn công tử ngày mai tới khách điếm của ta.” Nói xong quay người bước đi, Đang Dụ cảm thấy việc cô nương này không nhắc tới ngân lượng có chút không khớp, hơn nữa y nói liền đáp ứng ngay…không thỏa đáng, vì thế trong lòng không khỏi hồ nghi về nhan sắc thật sự của vị cô nương kia.
Đang Dụ đúng như hẹn, buổi trưa hôm sau đi tới khách điếm của Tô Liễm, lúc đi từ ngoài vào gặp Tô Như cũng vừa vặn đi tới liền gật đầu chào hỏi:
“ Tô cô nương.”
Tô Như hiển nhiên nhận ra y, gật đầu chào lại:
“ Công tử đến rồi, mời vào.”
Tô Liễm nhìn thấy Tô Như đi cùng Đang Dụ, miệng lẩm bẩm không biết tiểu tử này làm thế nào lại qua mắt được ta tiếp cận muội muội, lại lỗ mất một món rồi.
Tô Như dẫn Đang Dụ xuyên qua đám người tới thẳng chỗ Tô Liễm, Tô Liễm còn đang ngơ ngẩn đã nghe nàng nói:
“ Giới thiệu với công tử đây là muội muội của ta Tô Như.”
Mấy người xung quanh nghe vậy bất ngờ không lâu đã chuyển thành thú vị, im lặng theo dõi tình hình, nhìn sang gương mặt Tô Liễm không biết bị dọa hồn lạc tới phương nào rồi.
Đang Dụ đưa mắt nhìn Tô Liễm, lát sau mỉm cười:
“ Xin chào, tại hạ là Đang Dụ”
Tô Liễm hoàn toàn không có phản ứng.
Thực ra mà nói Tô Liễm và Tô Như là hai tỷ muội sinh đôi, thực sự không khác nhau là mấy chỉ có điều Tô Như không chỉ xinh đẹp mà còn giỏi giang, Tô Liễm lại không thường xuyên ăn vận xinh đẹp, không chú ý chăm sóc nhan sắc, nói một cách khác là rất giản dị, chỉ thích tiền nên trong mắt mọi người không nhận ra nàng cũng rất xinh đẹp.
“ Cô nương quả thật nhan sắc rất xinh đẹp.”
Đám nam nhân cạnh đấy nghe được câu nói ấy lập tức phun nước trà từ trong miệng ra, xung quanh ồn ào:
“ Hắn thế mà lại ở trước mặt Tô Như nói Tô Liễm xinh đẹp.”
Tô Như trong lòng có chút cảm giác kì quái, Tô Liễm vẻ mặt có chút biểu hiện, ho khan một tiếng nói:
“ Khụ…cái này, hình như công tử có chút hiểu lầm”
Đám đông nhìn chằm chằm không rời mắt
“ Ha ha, thật ra ta là Tô Liễm, người đứng cạnh công tử mới là Tô Như.”
Đang Dụ đột nhiên cười lên:
“ Thật ra ta biết cô nương không phải.”
Tô Liễm vuốt ngực thở một hơi:
“ Đùa cũng thật làm ta đau tim quá, nha đầu đáng ghét.”
Tô Như bấy giờ mới cười hì hì,
“ Chỉ muốn đùa y một chút thôi,”
Tô Như còn đang muốn nói gì đấy đột nhiên nghe được tiếng nói rõ ràng của Đang Dụ:
“ Có điều, quả thật Tô Liễm cô nương này rất xinh đẹp, “ lại quay sang Tô Như: “ Tiểu thư, cô đã hứa giúp ta gặp mặt cô nương này, ta rất đa tạ…”
Tới lượt Tô Như ngây người, âm thanh y nói với Tô Liễm:
“ Tô Liễm cô nương, có thời gian cho ta không?”
Tất cả mặt nghệt ra, tên nam nhân này thế mà lại thật sự có ý với Tô Liễm, chỉ tội người đẹp Tô Như còn chưa ý thức được chuyện gì xảy ra, ngây ngây ngốc ngốc.
Tô Liễm nghĩ nghĩ một lát rồi đột nhiên gật đầu nói:
“ Chiều nay cũng không có gì đặc biệt, đám nam nhân tới đây đa phần đều vì muốn gặp Tô Như, ta căn bản không có chuyện gì làm.”
Đang Dụ thấy nàng đồng ý liền bày tỏ vui vẻ, sau cùng hai người cùng nhau đi dạo phố, Tô Như cũng chả có tâm trạng nói chuyện cùng đám nam nhân nữa, bỏ về phòng vùi đầu vào trong chăn, đầu không ngừng hò hét:
“ Tại sao? Tại sao? Ta bị xuống sắc rồi sao?” Lại kì lạ cả ngày hôm đó cũng không có nam nhân nào tới gặp nàng. À, cái này không kì lạ, không có Tô Liễm nam nhân nào có thể tới gặp nàng, lại tưởng tượng tới hai người kia đang vui đùa bất giác cảm thấy khó chịu. Suy nghĩ một hồi nàng quyết định đi rình mò bọn họ.
Tô Như bình thường trang điểm rất xinh đẹp, lúc này xóa hết lớp trang điểm đi, mặc vào người một bộ đồ giản dị lấy từ trong tủ đồ của Tô Liễm, nhìn vào trong gương cũng tự giật mình cảm thấy rất giống tỷ tỷ của mình.
Tô Liễm lần đầu xuống phố đi chơi với nam nhân lạ, có điều nàng hoàn toàn không có dáng vẻ thiếu nữ e thẹn như những người khác, lại vừa đi vừa gật gù lẩm nhẩm gì đó, Đang Dụ nhìn nàng cảm thấy rất thú vị. Lát sau đột nhiên thấy nàng ngẩng đầu lên nhìn y chằm chằm:
“ Này, ngươi phải chả cho ta 100 lượng một giờ,” Thấy y không trả lời, mặt có chút biểu hiện không đỡ nổi lại nghi ngờ hỏi lại:
“ Sao hả? Như vậy có rẻ quá không nhỉ? “
Đang Dụ quả thật bị nàng chọc cười, không nhịn được liền cười lớn, Tô Liễm tưởng y chê ít quá thế là căng cổ hét lên:
“ Hai trăm lượng đi! “
“ ha ha”
“ Còn cười là ba trăm lượng!!!”
Đang Dụ cảm thấy mình không đỡ nổi nàng nữa đành gật đầu:
“ Được, ba trăm lương.” Kì thật trong lòng đang nén cười tới mức bị nội thương rồi.
Tô Như khó khăn lắm mới tìm thấy họ, lại gặp đúng lúc bọn họ đang thương lượng giá cả, thấy Tô Liễm căng phồng má lên tức giận còn nam nhân bên cạnh nhăn răng cười cảm thấy hai người này có chút thân thiết, không ngờ Tô Liễm lại có nét mặt đáng yêu như vậy.
Tô Như đi đằng sau, giữ khoảng cách với hai người, ở xa xa căng phồng tai nghe cũng không biết họ đang nói chuyện gì, vài người gặp nàng còn vui vẻ chào một tiếng “ Liễm tỷ tỷ”, nàng cũng tùy tiện gật đầu, mặt vẫn không rời hai bóng một cao một thấp trước mặt. Bình thường Tô Liễm chỉ ở nhà lấy việc đếm ngân lượng làm vui, không ngờ nàng đi chơi với nam nhân cũng có thể vui như vậy. Tiểu Như trước đây mỗi lần có thể xuống phố đều rất gượng ép, bất giác rất thèm muốn.
Đột nhiên Tô Liễm muốn tách ra khỏi Đang Dụ đi đâu đó, trước đó có nói câu gì nhưng Tô Như ở xa hoàn toàn không nghe ra được, nàng đợi rất lâu sau cũng không thấy tỷ tỷ nàng quay lại, chỉ có Đang Dụ vẫn đang đứng đấy, có vẻ đang muốn chờ đợi. Tô Như mon men đến gần một chút, không ngờ Đang Dụ đột nhiên quay người lại, nhìn thấy nàng liền chạy tới.
“ Cô nương quay lại rồi”….quả nhiên là nhận nhầm nàng với tỷ tỷ, thôi bỏ đi. Tiểu Như đang định giải thích, Đang Dụ lại nói:
“ Cô nương nhanh như vậy đã thay đồ rồi sao?”
Tô Như không biết nói gì gãi đầu cười cười.
“ Tiểu Liễm, người này là ai thế? Ai nha, rất được nha!”
Tô Như nghe người kia hỏi đột nhiên kêu khóc trong lòng:
“ Đại nương, người sớm không tới, muộn không tới lại tới lúc này…hu hu” nàng làm sao mà chạy trốn đây, sớm biết trước thế này có đánh què chân nàng cũng không đi theo bọn họ nữa.
Vị đại nương kia nhìn Đang Dụ rất chăm chú, lại nhìn tiểu Như, lát sau phán một câu:
“ Hai đứa rất đẹp đôi.”
Tô Như không còn cách nào khác liền nhe răng cười cười rồi kéo Đang Dụ chạy mất.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!