Kiều Thiếp
Chương 75: "Vậy nàng có nhớ ta không?"
Biên tập: B3
Lâm phụ vội vàng bảo Chi Chi ngồi xuống, ánh mắt ông có chút phức tạp, nhưng niềm vui lại chiếm nhiều hơn: “Chi Chi, con có khoẻ không?”
Chi Chi suy nghĩ một chút rồi gật đầu.
Lâm phụ cũng gật đầu, khoé mắt đỏ lên.
Ông hơi nghiêng mặt sang chỗ khác, chờ khi ổn định cảm xúc xong mới quay đầu lại: “Chúng ta đã biết rồi, Công Chúa…”
Lúc nhắc tới Công Chúa ông hơi ngừng lại: “Hắn đối xử với con có tốt không?”
Chi Chi có chút kinh ngạc, nàng không ngờ Công Chúa lại đem bí mật nói cho cha và đệ đệ của nàng.
Thật ra mà nói thì, cha và đệ đệ nàng mà biết thân phận thật của Công Chúa, đó sẽ là điều vô cùng bất lợi đối với hắn.
Còn cái vấn đề tốt hay không tốt này, Chi Chi ngẫm nghĩ hồi lâu mới chần chừ gật đầu.
Hẳn cũng coi như là tốt đi.
Lâm Nguyên dè dặt tiến lại như một con mèo bị hoảng sợ, cậu bé dán sát lại gần Lâm phụ, chăm chú nhìn bụng Chi Chi.
Bây giờ cậu bé cũng được mười tuổi rồi, vóc dáng đã cao hơn rất nhiều, đã có đôi chút dáng vẻ thiếu niên.
Cậu bé càng ngày càng lớn, ngũ quan ngày càng không giống với Chi Chi, mặt mũi bắt đầu trở nên anh khí, chỉ còn đôi mắt phượng kia là vẫn giống Chi Chi như đúc.
“Tỷ tỷ, đệ có thể sờ thử một chút không?” Lâm Nguyên nhỏ giọng hỏi.
Cậu bé vừa mới nói xong liền bị Lâm phụ trừng mắt nhìn.
Lâm Nguyên lập tức xua tay: “Không sờ, không sờ.”
Chi Chi không nhịn được cười, nàng vẫy tay với Lâm Nguyên: “Không sao đâu, đệ tới sờ thử đi.”
Lâm Nguyên nghe vậy thì vội vàng nhảy qua, cậu bé vừa lén liếc Lâm phụ, vừa dè dặt đặt tay lên bụng Chi Chi.
Vừa mới để lên, cậu bé liền cảm giác được động tĩnh truyền tới lòng bàn tay, Lâm Nguyên sợ hãi vội rút tay về.
“Nó nó nó nó…” Lâm Nguyên lắp ba lắp bắp: “Nó đá đệ!”
Chi Chi cũng rất ngạc nhiên, đây là lần đầu tiên Giấm bảo đá người, xem ra Giấm bảo rất thích Lâm Nguyên.
Lâm Nguyên bị doạ sợ đến trắng bệch cả mặt, không dám tiếp tục đưa ra yêu cầu sờ bụng Chi Chi nữa.
Cậu bé luôn liếc trộm bụng Chi Chi, cứ như Chi Chi đang mang thai một con yêu quái vậy.
***
Tất cả nha hoàn đều đã rời khỏi sảnh trước, chính là vì muốn nhường không gian lại cho người một nhà này trò chuyện.
Lâm phụ thấy bốn bề vắng lặng thì không nhịn được mà hỏi sang chuyện khác: “Chi Chi, con cam tâm tình nguyện sao? Mặc dù Công Chúa lợi hại, nhưng nếu như hắn…” Lâm phụ thở dài: “Cha không hiểu chút nào về chuyện tranh đấu trong triều đình, chẳng qua từ cổ chí kim đều là thập tử nhất sinh, đi sai một bước liền mất tất cả.”
Thật ra thì bây giờ ông nói những lời này cũng không còn ý nghĩa gì nữa, nữ nhi của ông đang mang thai hài tử của Công Chúa, cho dù Chi Chi có không cam tâm tình nguyện đi chăng nữa thì vẫn phải cùng sống cùng chết với Công Chúa.
Công Chúa giàu sang, không nhất định bọn họ sẽ giàu sang.
Nhưng nếu như Công Chúa rớt đài, người ngoài sao có thể bỏ qua cho huyết mạch của Công Chúa?
Chi Chi ngược lại đã nghĩ thông, bởi nàng biết nhất định Công Chúa sẽ lên làm Hoàng Đế.
Cho nên nàng hoàn toàn không đặt những lo lắng của Lâm phụ vào trong lòng, còn an ủi Lâm phụ để ông yên tâm.
Lâm phụ thở dài, chỉ có thể cười cười.
Bọn họ lại trò chuyện thêm một hồi, đến khi Chi Chi cảm thấy hơi mệt, Lâm phụ liền ngay lập tức nhận ra, ông giục Chi Chi nhanh chóng quay về phòng nghỉ ngơi.
Chi Chi có chút luyến tiếc: “Cha, tối nay hai người ở lại đây sao?”
Lâm phụ gật đầu: “Đúng vậy, con về phòng nghỉ ngơi đi, sáng mai cha sẽ nấu cơm cho con.”
Nghe nói thế, Chi Chi mới đồng ý về nghỉ.
***
Tối nay Chi Chi ngủ một mình, nàng nằm trên giường thật lâu, đột nhiên nghiêng người nhìn sang bên, nàng cảm thấy chỗ này quá trống trải.
Chi Chi trở mình, ôm chiếc gối bên cạnh vào trong lòng.
***
Lâm phụ và Lâm Nguyên ở lại, Chi Chi chính là người cao hứng nhất.
Sau khi Lâm phụ tới liền nhận lấy trọng trách nấu cơm, vì ông là người hiểu khẩu vị của nữ nhi mình nhất.
Chi Chi được bồi bổ như vậy, sắc mặt liền trở nên mượt mà.
Trắng trẻo mập mạp, giống như cục bột nếp.
Lâm Nguyên cũng không rảnh rỗi, ngày nào cậu bé cũng đọc sách cho Chi Chi nghe, đều là sách mà cậu bé học ở trường.
Sau lần trước khi Giấm bảo đá Lâm Nguyên một cước, Lâm Nguyên không dám sờ bụng Chi Chi nữa, chỉ là thi thoảng lại lén nhìn, hai mắt long lanh.
“Tỷ tỷ, khi Giấm bảo ra đời đệ có thể đưa nó đi chơi không?” Lâm Nguyên hỏi.
“Có thể.”
“Nhất định đệ sẽ là một cữu cữu thật tốt.” Lâm Nguyên thề phải làm một cữu cữu tốt nên càng ngày càng chăm chỉ đọc sách, cậu bé không chỉ đọc mà còn giải thích câu này có nghĩa là gì, bởi cậu cảm thấy nếu bây giờ Giấm bảo nghe nhiều đạo lý, sau này nhất định sẽ rất thông minh.
***
Lâm phụ và Lâm Nguyên ở lại đến mùa thu, khi lá cây trong sân bắt đầu ngả vàng mà Công Chúa vẫn chưa về.
Bệnh của Lưu Phong đã hoàn toàn khỏi hẳn, chẳng qua là trên người có lưu lại sẹo.
Trên má phải của hắn có một vết sẹo rất sâu, nhìn qua có chút đáng sợ.
Lần đầu tiên nhìn thấy Lâm Nguyên còn bị hù doạ, nhưng mà ngay ngày hôm sau cậu bé liền bám lấy đối phương, muốn Lưu Phong dạy cậu tập võ.
Lâm phụ vốn tưởng Lâm Nguyên chính là ham vui, không kiên trì được bao lâu, nào ngờ Lâm Nguyên thật sự rất kiên trì, mỗi ngày khi trời còn chưa sáng đã dậy chạy bộ cùng với Lưu Phong và Lưu Vân.
“Lúc đi học tiểu tử ngốc này cũng không chăm chỉ như vậy.” Lâm phụ không kìm được mà nói.
Chi Chi đứng ở hành lang, cũng cảm thấy thần kỳ.
Sau khi Lâm Nguyên học võ cùng với Lâm Phong liền quyết định không thi khoa cử nữa, cậu bé muốn làm tướng quân, cậu bé không cần phải tiếp tục đọc sách, Lâm Nguyên đã nghĩ thông.
***
Đêm trung thu, Chi Chi vốn đã ngủ rồi nhưng lại đột nhiên tỉnh dậy, nàng hơi giật mình khi thấy bên mép giường có một người đang ngồi.
Người kia thấy Chi Chi tỉnh lại thì cũng kinh ngạc: “Ta đánh thức nàng sao?”
Chi Chi đưa tay ra xoa mắt, rồi mở thật to, nàng nhìn chăm chú hồi lâu mới xác định được người đang ngồi bên giường nàng là Công Chúa.
“Sao Công Chúa lại tới đây?” Chi Chi còn ngái ngủ nên giọng nói có chút khàn.
Công Chúa không trả lời vấn đề này mà chỉ nói với Chi Chi: “Trời vẫn còn chưa sáng, ngủ tiếp đi.”
Chi Chi xoay người, bây giờ bụng nàng đã rất lớn, lúc xoay người cũng có chút cồng kềnh khó khăn.
Công Chúa vội vàng đưa tay ra đỡ Chi Chi.
Chi Chi xoay người xong thì cọ cọ mặt vào gối, rồi mới híp mắt nói: “Công Chúa không ngủ sao?”
Dường như Công Chúa hơi sửng sốt, sau đó lắc đầu.
Chi Chi nửa tỉnh nửa mê, không hề phát hiện ra một thân sương sớm của Công Chúa, rõ ràng là đã đi suốt đêm để tới đây, trên người hắn còn có mùi rượu nhàn nhạt.
Chi Chi cố mở mắt to hơn, lại hỏi: “Người còn phải đi nữa sao?”
Công Chúa nhìn Chi Chi, chậm rãi gật đầu.
Chi Chi rũ mắt, sau đó đưa tay ra với Công Chúa: “Thiếp muốn ngồi dậy.”
Công Chúa đỡ Chi Chi lên.
Việc đầu tiên Chi Chi làm sau khi ngồi dậy chính là kéo tay Công Chúa đặt lên bụng mình.
Nàng nghĩ nhất định Giấm bảo cũng nhớ cha lắm, nàng đang ngủ mà đột nhiên tỉnh dậy, không chừng chính là ý của Giấm bảo.
“Người sờ thử đi.” Chi Chi nhỏ giọng nói: “Giấm bảo nhớ người.”
Trong mắt Công Chúa hiện lên ý cười: “Vậy nàng có nhớ ta không?”
Chi Chi chớp chớp mắt, môi nàng hơi mấp máy, không biết phải trả lời vấn đề này thế nào, cuối cùng vẫn thành thật gật đầu.
Vừa gật đầu xong, môi nàng liền bị hôn lên.
Chi Chi ậm ừ mấy tiếng, tay vô lực đẩy khẽ, trong thâm tâm thầm nghĩ đáng lẽ ra mình không nên gật đầu.
Lúc được buông ra, Chi Chi cảm thấy mình sắp không thở được rồi.
Sau đó nàng lại bị nâng mặt lên, Công Chúa tiếp tục hôn hai cái, không đúng, còn đặt cả một nụ hôn lên bụng nàng.
Nụ hôn lên bụng kia đặc biệt nhẹ nhàng, như là lông chim lướt qua bụng nàng.
Khi hôn vẻ mặt Công Chúa vô cùng thành kính, giống như là đang đối diện với điều trân quý nhất trong cuộc đời.
Sau đó Chi Chi lại chìm vào giấc ngủ, chờ khi nàng tỉnh lại, Công Chúa đã sớm không còn ở đây.
Thậm chí nàng còn hơi nghi ngờ đấy là giấc mộng, một giấc mộng về Công Chúa.
***
Qua tết trung thu, rốt cuộc Chi Chi cũng gặp lại Thẩm tỷ tỷ.
Thẩm tỷ tỷ gọi Chi Chi một tiếng, rồi mới hiện thân trong góc tường.
Vừa mới hiện thân liền hô to gọi nhỏ: “Giấm bảo đã lớn đến như vậy rồi, quả đúng là tiểu tâm can của mẹ nuôi.”
Chi Chi đã hoàn toàn quên mất chuyện Thẩm tỷ tỷ chạy trốn bỏ lại nàng và Giấm bảo.
Nàng nhìn thấy Thẩm tỷ tỷ thì hết sức mừng rỡ: “Thẩm tỷ tỷ, thời gian qua tỷ đã đi đâu vậy?”
Thẩm tỷ tỷ nghe vậy nhưng lại có chút ngượng ngùng: “Chi Chi, ta phải đi đầu thai đây.”
Hả?
Chi Chi ngây ngẩn.
“Đầu thai?”
Thẩm tỷ tỷ gật đầu: “Đúng vậy, ngày đó sau khi bỏ chạy ta liền gặp phải quỷ sai đã từng đuổi giết ta, mấy tháng nay hắn nhất định không chịu bỏ qua cho ta, bây giờ vẫn còn đang đứng ngoài cửa kìa. Ta thực sự chạy không thoát, đành phải nói với hắn, cho ta đến nói lời chia tay với muội.”
Chi Chi không ngờ lần gặp lại Thẩm tỷ tỷ này lại chính là để ly biệt, nàng có chút quyến luyến, nhưng nàng cũng biết, thật ra thì đầu thai mới là điều tốt nhất cho Thẩm tỷ tỷ.
“Ta rất muốn ở lại cho đến khi Giấm bảo ra đời, nhưng mà tên quỷ sai đáng ghét đó nói, nếu như ta tiếp tục kéo dài thì chỉ có thể xuống mười tám tầng địa ngục.” Thẩm tỷ tỷ giận dữ bất bình: “Tức chết ta, hắn chỉ là một tên quỷ sai vừa mới nhậm chức, có cái gì tài giỏi chứ.”
Thẩm tỷ tỷ vừa mới nói xong, Chi Chi bỗng cảm nhận được một trận âm khí.
Thẩm tỷ tỷ thấy vậy thì càng tức giận: “Đúng vậy, ta đang chửi ngươi đó, có bản lĩnh thì đánh ta đi. Một nam nhân đánh nữ nhân thì là bản lĩnh gì?”
Nói xong nàng ta quay lại nhìn Chi Chi, vẻ mặt nuối tiếc: “Chi Chi, nhất định muội phải sống thật tốt.” Nàng ta đột nhiên thấp giọng: “Ta tới chỗ muội, luôn cảm thấy vẫn ngửi được mùi quỷ khí, không phải từ trên người muội, nhưng muội phải cẩn thận.”
Chi Chi sửng sốt: “Có quỷ ở gần đây sao?”
“Ta không rõ lắm, nhưng Chi Chi muội nhất định phải cẩn thận, trước khi ra đời Giấm bảo chính là một món đại bổ của quỷ hồn, ác quỷ ăn vào liền có thể trực tiếp quay trở lại làm người.”
Thẩm tỷ tỷ rất lo lắng cho Chi Chi, đây cũng là lý do tại sao mà ngày đó ở miếu hoang nàng ta lại cứ thế chạy trốn.
Nguyên nhân thứ nhất là do sợ con rồng trên đầu Bùi Tín Phương.
Mà nguyên nhân thứ hai chính là, chỉ có Bùi Tín Phương mới có thể bảo vệ được Chi Chi.
Chi Chi ở bên cạnh Bùi Tín Phương mới là tốt nhất.
Thẩm tỷ tỷ không phải ác quỷ, cho nên quỷ sai bắt nàng ta, cũng chỉ là bắt đi đầu thai mà thôi, bởi nàng ta lang thang trên trên gian lâu như vậy nhưng cũng không làm việc gì ác.
Trái lại nếu như ác quỷ bị quỷ sai bắt được thì sẽ không được đầu thai đơn giản như vậy, bọn họ sẽ bị đày xuống mười tám tầng địa ngục, trải qua trăm năm thống khổ, vĩnh viễn không được siêu sinh, cho đến tận khi hồn phi phách tán.
Cho nên ác quỷ thường tìm đủ mọi cách để biến trở lại làm người.
Chuyện ngửi được mùi quỷ khí Thẩm tỷ tỷ cũng có nói với quỷ sai kia, ai ngờ tên quỷ sai đáng chết đó không thèm để ý chút nào, mà chỉ nói việc trước tiên là phải bắt nàng ta trở về đầu thai.
Thẩm tỷ tỷ giận đến mức giậm chân.
“Ngươi như vậy sẽ có thể khiến một người phàm vô tội bị thương đó có biết không hả?”
Quỷ sai lạnh lùng nói: “Tất cả mọi việc đều tự có số mệnh riêng, ta không thể tuỳ tiện sửa đổi.”
Thẩm tỷ tỷ nhất thời hiểu ra, rất có thể đây là số mệnh của Chi Chi, hơn nữa số mệnh này, cả nàng ta và quỷ sai đều không thể sửa đổi.
Vạn vật trên đời ngay từ khi sinh ra đều đã có số mệnh riêng.
Vì thế Thẩm tỷ tỷ cũng chỉ có thể nhắc nhở Chi Chi, để cho nàng muôn vàn cẩn thận.
Khi Thẩm tỷ tỷ nhắc tới quỷ, Chi Chi liền nghĩ ngay tới quỷ muội muội.
Từ khi nàng tiêu diệt quỷ tỷ tỷ đến giờ vẫn không thấy quỷ muội muội xuất hiện, liệu có phải nàng ta ở quanh đây không?
Sau khi Chi Chi nhớ tới quỷ muội muội, nàng lại nhớ tới một chuyện khác.
Ngày giỗ của nàng ở đời trước đang tới ngày một gần.
Đời trước nàng chết chính là vào cuối năm này.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!