Kiều Thiếp
Chương 81: Trong kinh song mỹ, một Đế một Lang
Biên tập: B3
Chi Chi chưa nói ra đáp án của mình thì môi đã bị hôn lên.
Nàng bị hôn đến mơ màng, chờ đến khi nàng kịp phản ứng, tất cả xung quanh đều đã thay đổi.
Nàng vào cung, lắc mình một cái trở thành nương nương trong miệng mọi người.
Chi Chi chưa từng gặp qua chuyện này, nàng ôm Giấm bảo trong lòng mà hốt hoảng.
Bây giờ nàng đi đâu cũng có một đám người đi cùng, nàng được gọi là nương nương, Giấm bảo được gọi là điện hạ, bà vú của Giấm bảo từ một người tăng thành mười người, đến mặt mũi họ ra sao Chi Chi cũng không nhớ nổi chứ đừng nhắc tới cung nữ hầu hạ bên người nàng.
“Nương nương, mời dùng cơm.” Thải Linh ở bên cạnh Chi Chi nói.
Chi Chi gật đầu, đưa Giấm bảo cho bà vú ở bên cạnh, Chi Chi không nhớ tên của bà vú này, nhưng may là tất cả các bà vú đều mặc cùng một loại y phục.
Bây giờ lúc dùng bữa cũng trở nên đặc biệt cẩn trọng, mấy chục món ăn trên bàn nhưng chỉ có một mình nàng ăn.
Cung nữ bên cạnh yên lặng như tờ, tựa như chỉ cần có một cây kim rơi trên mặt đất cũng có thể nghe thấy rõ ràng.
Dùng bữa xong, Chi Chi chuẩn bị đi tắm.
Lúc tắm rửa cũng không giống trước đây, tám cung nữ cùng nhau hầu hạ, Chi Chi cảm tưởng như mình biến thành một động vật quý hiếm.
Ban đêm khi ngủ cũng vậy, Thải Linh và Linh Tiên lên làm đại cung nữ của nàng, được các tiểu cung nữ gọi một tiếng “Cô cô”, hai nàng ấy không cần phải gác đêm nữa, ban đêm đều là hai tiểu cung nữ trông coi, cả đêm không ngủ, đứng ở bên ngoài cửa tẩm điện của Chi Chi.
***
Cung điện của Chi Chi có tên là Cảnh Trinh Cung.
Diện tích của Cảnh Trinh Cung cực kỳ rộng lớn, Chi Chi chỉ bế Giấm bảo đi tản bộ trong cung thôi mà cũng đã tốn mất nửa canh giờ, cho nên kể từ khi nàng vào cung, nàng vẫn chưa hề ra khỏi Cảnh Trinh Cung.
Nàng cũng không có gặp lại Bùi Tín Phương.
Có lẽ là Bùi Tín Phương bề bộn nhiều việc, mà đúng là bề bộn nhiều việc thật.
Hắn còn phải bận rộn ngăn chặn miệng lưỡi thế gian.
Thứ nhất, do hắn là người Hồ, có thể gọi là huyết thống không thuần chủng.
Thứ hai, trước năm hai mươi hai tuổi, Bùi Tín Phương luôn sống dưới thân phận nữ nhân, người ta gọi là bất nam bất nữ.
Thứ ba, hắn giết huynh bức phụ, cái này gọi là bất hiếu bất trung.
Điều thứ tư, hắn còn muốn lập một nữ nhân thường dân đã từng bị hưu lên làm Hoàng Hậu, càng đừng nói đến chuyện nữ nhân này chưa từng chính thức thành thân với Bùi Tín Phương mà đã sinh hài tử.
Tóm lại một câu chính là: người Hồ thật không hiểu lễ nghĩa liêm sỉ.
Rất nhiều quan văn nghĩ thầm trong lòng.
Lại còn đặt tên cho hài tử là Di Châu, Bùi Di Châu, nghĩa là châu báu mất đi rồi tìm lại được? Hay là châu báu lưu lạc dân gian?
Mặc dù quan lại trăm miệng khuyên nhủ, nhưng Bùi Tín Phương chính là một bạo quân không hơn không kém.
Người không phục, giết.
Người nghị luận bàn tán sau lưng, giết.
Người bất kính, giết.
Chi Chi ở hậu cung cũng không hề biết sau khi lên ngôi Bùi Tín Phương đã giết rất nhiều người, so với đời trước thì số người hắn giết lớn hơn rất nhiều, bởi vì Bùi Tín Phương muốn sắc phong Chi Chi, càng muốn đưa Giấm bảo lên làm Thái Tử.
Văn võ bá quan bàn luận sôi nổi, lại có thêm một quan văn bị giết chết trước điện Kim Loan.
Vốn dĩ bọn họ đều cảm thấy trên người Bùi Tín Phương có vết nhơ, đối phương chỉ là dùng vũ lực mà cướp lấy ngôi vị Hoàng Đế, hơn phân nửa bọn họ càng ủng hộ Nhị hoàng tử hơn.
Nhị hoàng tử làm người hiền hoà, tính tình nhã nhặn mới là người thích hợp nhất để lên ngôi Hoàng Đế.
***
So với quang cảnh mưa gió ở trên triều thì cuộc sống ở hậu cung quả thực quá an nhàn.
Toàn bộ phi tần trong hậu cung của Thái Thượng Hoàng đều bị đưa tới miếu tu hành, còn những phi tần nào hạ sinh hoàng tử thì bị ban chết.
Hiện nay cả hậu cung chỉ có một mình Chi Chi là chủ tử, hơn nữa còn là một vị chủ tử không có sắc phong.
Không có ai tới bái kiến Chi Chi, Chi Chi cũng không cần bất kỳ ai tới thỉnh an mình.
Người sống trong gia đình bình thường thì tức phụ (*) còn cần phải tới thỉnh an bà bà, Chi Chi thì ngay cả bà bà cũng không có.
(*) Cháu dâu.
Cuộc sống như vậy càng kéo dài, Chi Chi càng cảm thấy nhàm chán.
Bởi vì đi tới đâu nàng cũng chỉ thấy mỗi đầu người, những cung nữ thái giám kia ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên.
Giấm bảo ngày một lớn, đảo mắt lại sắp đến năm mới.
Ngày Giấm bảo đầy tháng chính là ngày mà Chi Chi chết ở đời trước, ngày hôm đó chẳng xảy ra chuyện gì cả.
Chi Chi nghĩ, có lẽ thật sự là đời này và đời trước hoàn toàn không giống nhau.
Thậm chí sau ngày hôm ấy, nàng còn tiến cung, trở thành nương nương trong miệng người khác.
***
Trước giao thừa mấy ngày, rốt cục Chi Chi đã nhìn thấy Bùi Tín Phương.
Đây không phải là lần đầu tiên Chi Chi nhìn thấy Bùi Tín Phương mặc long bào, trước kia khi còn làm A Phiêu, hầu như ngày nào nàng cũng nhìn thấy, chẳng qua khi ấy nàng chỉ dám đứng nhìn từ xa mà không dám lại gần.
Bây giờ đứng ngay bên cạnh, Chi Chi mới nhận thấy hoá ra Bùi Tín Phương cũng là một vị mỹ nam tử.
Lời này nếu như rơi vào trong tai người khác, chắc chắn mọi người sẽ nói ánh mắt Chi Chi thật kỳ lạ.
Những cung nữ kia, mặc dù biết Tân Đế tàn bạo, nhưng vẫn không kiềm chế được mà lén nhìn trộm Tân Đế.
Nguyên nhân bởi vì Tân Đế thực sự quá đẹp.
Trước đây khi làm nữ nhân, Bùi Tín Phương không thể không tỉa mày, chuốt mi, nhưng bây giờ hắn khôi phục thân nam nhi thì không cần phải làm vậy nữa.
Hàng mi dài đen nhánh, ngũ quan sắc nét, hốc mắt sâu thẳm, đôi mắt màu trà tươi đẹp, tất cả đều mang theo vẻ phong lưu.
Mà gương mặt hắn còn mang theo vẻ lười biếng có một không hai, tựa như vạn vật trên đời này đều không thể rơi vào trong mắt hắn.
Bùi Tín Phương có huyết thống người Hồ, khi mặc nam trang thì vóc người càng thêm cao lớn, lại càng tương xứng với khuôn mặt còn đẹp hơn cả nữ nhân kia, tuy có thể phân rõ nam nữ, nhưng vẫn là diễm quan (**) thiên hạ.
(**) Xinh đẹp.
Các cung nữ đều cảm thấy trên đời này sẽ không có bất kỳ nam nhân nào có thể đẹp hơn Tân Đế, nhưng nam nhân như vậy lại cưng chiều một nữ nhân thường dân lên tận trời.
“Sao mũi chân lại bị trầy da?” Bùi Tín Phương nâng bàn chân ngọc của Chi Chi lên, nắm vào trong lòng bàn tay.
Hắn vừa vào phòng đã phát hiện, bởi vì tư thế lúc Chi Chi hành lễ không được tự nhiên.
Chi Chi thấy xung quanh vẫn còn một đám cung nữ đang đứng thì vô cùng gượng gạo, nàng muốn rút chân về nhưng đối phương không cho.
Chi Chi cắn môi dưới, đành phải nói: “Người buông ra.”
Bùi Tín Phương nhìn nàng, dường như hiểu ra điều gì, lập tức ra lệnh cho tất cả mọi người lui ra ngoài, trước khi bọn họ lui ra còn dặn đi mời thái y.
Hắn đặt bàn chân ngọc của Chi Chi lên đùi mình, hỏi thái y đang quỳ ở bên ngoài bình phong, thái y nghe Bùi Tín Phương tả lại tình trạng, kê thuốc bôi, xong xuôi liền bị Bùi Tín Phương đuổi đi.
Lúc bôi thuốc hắn đặc biệt cẩn thận, rất sợ làm đau Chi Chi.
Bôi thuốc xong, liền bế nàng lên giường.
Giấm bảo đã được bà vú bế đi ngủ, nhưng trên giường Chi Chi vẫn còn lưu lại mùi hương của Giấm bảo, chính là mùi sữa thơm.
Bùi Tín Phương gỡ ngọc quan trên đầu xuống, lại cởi áo khoác ngoài, rồi cởi ủng, sau đó leo lên giường.
Hắn ôm lấy Chi Chi, chóp mũi liền cứ thế ngửi được mùi thơm, hắn không nhịn được mà rúc sát vào cổ Chi Chi, thấp giọng hỏi: “Có còn căng tức nữa không?”
Chi Chi hơi đỏ mặt, lắp ba lắp bắp: “Không… không còn.”
“Ồ.” Chẳng hiểu tại sao, Chi Chi luôn cảm thấy tiếng ồ này của Bùi Tín Phương mang theo mấy phần tiếc nuối.
“Chi Chi.” Bùi Tín Phương ôm Chi Chi từ đằng sau, mái tóc đen của hắn quấn chung một chỗ với mái tóc đen của Chi Chi, giống như là dây mây vậy, bện vào nhau không rời: “Ở đây có ai ức hiếp nàng không?”
Chi Chi lắc đầu.
Bùi Tín Phương nhắm mắt lại, cất giọng rất nhẹ: “Vậy thì tốt.”
Chi Chi quay lại nhìn hắn, rất muốn nói cho đối phương biết, mặc dù không có ai ức hiếp nàng, nhưng nàng không vui khi ở chỗ này.
Nàng còn chưa biết phải mở lời thế nào thì đối phương đã lặng lẽ ngủ mất, Chi Chi nhìn thấy vành mắt xanh nhạt của đối phương, hẳn là rất lâu rồi Bùi Tín Phương chưa được ngủ một giấc đàng hoàng.
Làm một vị Hoàng Đế, so với tưởng tượng của hắn càng khó khăn hơn nhiều, chứ đừng nói tới chuyện căn cơ của hắn chưa ổn mà đã bức ngôi tạo phản.
Nhị hoàng tử chạy tới phương Nam, trong nửa tháng trời đã chiêu mộ được đại quân mấy vạn người, mang theo khẩu hiệu “Thanh lọc đất nước, diệt trừ yêu nghiệt” đánh thẳng về hướng kinh thành.
Bọn họ gọi Bùi Tín Phương là yêu nghiệt, nói hắn căn bản không xứng với ngôi vị Hoàng Đế, bất nam bất nữ, không ra âm không ra dương, là một yêu nghiệt.
***
Hôm sau, lúc Chi Chi tỉnh lại thì Bùi Tín Phương đã rời đi rồi, nàng cũng không biết đối phương đi từ lúc nào, sau phải hỏi Thải Linh mới biết được, Bùi Tín Phương ở lại đến giờ Dần (***) rồi thức dậy rời đi.
(***) Giờ Dần: Từ 3 đến 5 giờ sáng.
Ngày hôm đó lại có một chuyện khiến cho Chi Chi vui vẻ, đó chính là Lâm Nguyên tiến cung, cậu bé được phong làm thư đồng của Thái Tử, thế nên có thể tuỳ tiện ra vào hoàng cung, hơn nữa trong cung còn đặc biệt chuẩn bị cho Lâm Nguyên một cung điện để nghỉ lại.
Lâm Nguyên vừa vào cung liền giống như gà mờ vào rừng cây, hai mắt hoàn toàn bị thu hút.
Vốn là muốn đến thăm tỷ tỷ và chất nam, nhưng bị cảnh sắc của hoàng cung mê hoặc, rốt cục chờ đến khi cậu bé bình tĩnh lại thì đã đến vãn thiện (****), cậu ăn vài miếng cơm, đột nhiên a lên một tiếng.
(****) Bữa tối.
Cậu bé nhìn trái nhìn phải, rồi nói với Chi Chi: “Tỷ tỷ, tỷ bảo tất cả bọn họ lui xuống đi.”
Cậu bé đang nói tới những cung nữ kia.
Chờ khi toàn bộ cung nữ lui hết, Lâm Nguyên mới thấp giọng nói với Chi Chi: “Tỷ tỷ, tỷ còn nhớ Hướng ca ca không?”
“Nhớ, sao vậy?” Chi Chi không hiểu tại sao tự nhiên Lâm Nguyên lại nhắc tới hắn.
Hướng Thanh Sư là người mà nàng vô cùng muốn được gả cho trước khi vào phủ Công Chúa, nàng còn vì đối phương mà thêu hai cái hà bao, đáng tiếc là đều không thể đưa ra.
Nàng từng hy vọng có thể gả cho đối phương, ăn no uống đủ, sống một cuộc sống bình dị không u sầu, nhưng không ngờ là hai năm sau, đến hài tử nàng cũng đã có rồi, còn là hài tử với người đã giết chết nàng đời trước.
Lâm Nguyên lại cảnh giác nhìn quanh lần nữa, thậm chí còn đứng lên kiểm tra cửa sổ, xong xuôi mới tiến lại gần nói nhỏ với Chi Chi: “Hướng ca ca đỗ Trạng Nguyên rồi.”
Hả?
Chi Chi không nghĩ tới Bùi Tín Phương đăng cơ trước thời hạn lại kéo theo Hướng Thanh Sư cũng đỗ khoa cử trước thời hạn, thậm chí thứ hạng cũng không giống trước.
Những năm trước đều tổ chức khoa cử vào mùa xuân, nhưng có lẽ là Tân Đế đăng cơ, liền đại xá thiên hạ, kỳ thi mùa xuân là việc bị ảnh hưởng trước tiên.
Mà trong kỳ thi mùa xuân này, Hướng Thanh Sư đã xuất sắc đứng đầu bảng, ngay cả người tự mình chủ trì kỳ thi Đình là Bùi Tín Phương cũng không nhịn được mà khen Hướng Thanh Sư uyên bác đa tài.
Trong tam giáp (*****) thì Hướng Thanh Sư có tướng mạo đẹp nhất, nếu như đặt vào thời trước, cho dù tài hoa của hắn là giỏi nhất thì cũng sẽ chỉ được làm một Thám Hoa Lang mà thôi, nhưng Bùi Tín Phương trọng người tài, cho nên Hướng Thanh Sư trở thành Trạng Nguyên Lang trẻ tuổi nhất và cũng có tướng mạo tuấn mỹ nhất đương triều.
(*****) Bê: Tam giáp là ba vị trí đầu bảng, mà triều đại này kỳ thị người đẹp hả? Đời trước Hướng Thanh Sư vì đẹp nên từ Trạng Nguyên bị đẩy xuống làm Thám Hoa, may mà đời này không bị kỳ thị nữa =)))))
Dân gian truyền ra một câu ca dao, câu ca dao kia chỉ lưu truyền trong phố phường, cho nên những đại nhân vật trong kinh thành không hề hay biết.
Những đồng tử (******) hát bài ca dao trong đó có một câu là: “Trong kinh song mỹ, một Đế một Lang.”
(******) Bé trai.
Hết chương 81.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!