Kiều Thiếp
Chương 94: Ngoại truyện 7: Tiểu Phương đời này gặp Chi Chi đời trước
Biên tập: B3
Bùi Tín Phương thổi tắt nến rồi leo lên giường, người nằm trên giường nghe tiếng động của hắn liền nhích lại gần.
“Phu quân, nghe nói ở ngoại ô có rất nhiều hoa nở, ngày mai chúng ta cùng đi xem nhé.”
“Được.” Bùi Tín Phương kéo người ấy vào trong ngực, không cần tìm cũng có thể đặt chính xác một nụ hôn lên mi tâm của đối phương.
***
Hôm sau, Bùi Tín Phương tỉnh lại liền phát hiện trong ngực trống trơn, hắn định ngồi dậy gọi Chi Chi, vì ngày thường Chi Chi đều dậy muộn hơn hắn.
“Công Chúa dậy rồi sao?” Một bàn tay trắng mảnh vén màn giường lên, lộ ra gương mặt xinh xắn.
Bùi Tín Phương nhìn Bội Lan hẳn phải đã chết thì hơi sửng sốt, sau đó lại phát hiện có gì đó không đúng, gian phòng này là tẩm điện của hắn ở phủ Công Chúa.
Hắn thu lại kinh ngạc trong mắt, thấp giọng hỏi: “Giờ là canh giờ nào? Phò Mã đâu?”
“Bây giờ là giờ Mão, (*) Phò Mã đã vào triều.” Bội Lan trả lời.
(*) Bê: Từ 5 đến 7 giờ sáng.
Bình thường sau khi rửa mặt, nhất định là Bùi Tín Phương sẽ phải luyện võ, nhưng bây giờ nào còn có tâm trí đâu để luyện võ nữa.
Hắn hỏi bóng hỏi gió một phen, phát hiện bây giờ lại là năm Vĩnh An thứ ba mươi mốt, là năm đầu tiên hắn đại hôn. B3.
Bùi Tín Phương như thuận miệng hỏi: “Tình hình mấy vị di nương kia thế nào?”
Bội Lan nghe được lời này thì mím môi cười: “Mấy vị di nương vẫn như cũ, chỉ là mấy ngày trước Ngũ di nương bị rơi xuống nước, bây giờ vẫn chưa thể rời khỏi giường.”
“Rơi xuống nước?”
“Công Chúa quên rồi sao? Lần trước mấy vị di nương tụ họp, hình như Ngũ di nương bị say rượu nên vô tình ngã xuống.”
Thật kỳ quái, sao Chi Chi lại rơi vào trong nước, không phải do nàng đẩy Tam di nương nên mới rơi xuống nước sao? Sao giờ lại trở thành say rượu rồi rơi xuống nước.
Bùi Tín Phương càng nghĩ càng thấy không đúng lắm, hắn mượn cớ đuổi Bội Lan ra ngoài, sau đó ngồi trong tẩm điện của mình tìm đồ.
Hắn đã từng giấu hà bao của Chi Chi ở dưới gối, nhưng hắn lật cả giường lên mà cũng không tìm thấy, hắn tìm cả trong ngăn kéo, cũng không có tìm được.
Chuyện này là sao?
Bùi Tín Phương trầm ngâm chốc lát, hắn vốn tưởng rằng mình trở lại năm Vĩnh An thứ ba mươi mốt, năm mà hắn vừa đại hôn, nhưng hình như cũng không hoàn toàn chính xác.
Bùi Tín Phương nghĩ đến chuyện Chi Chi đã từng nói, rằng nàng là người trọng sinh, chẳng lẽ bây giờ hắn đã đến đời trước của Chi Chi?
Chi Chi chưa bị hắn đánh chết, cũng không có cầm trái tim đi trao đổi để sống lại lần nữa?
Đây là trời cao cho hắn cơ hội để bù đắp sao?
Bùi Tín Phương lập tức gọi người đi vào: “Người đâu, Bổn cung muốn tới Thuý Sai Viện.”
***
Đến Thuý Sai Viện, Bùi Tín Phương liền phát hiện nha hoàn ở Thuý Sai Viện chỉ có một mình Thải Linh, lúc Thải Linh nhìn thấy hắn đến thì hoảng hốt, vội vàng quỳ xuống đất: “Nô tỳ bái kiến Công Chúa.”
“Chủ tử của ngươi đâu?”
Thải Linh nói: “Ngũ di nương rơi xuống nước bị kinh động, bây giờ không thể dậy khỏi giường.”
Bùi Tín Phương nghe vậy liền đau lòng không thôi, nhưng hắn không có biểu hiện ra ngoài, chỉ lãnh đạm nói: “Bổn cung vào xem thử xem Ngũ di nương đây là bị bệnh thật hay là giả vờ bệnh, các ngươi đều đứng ở bên ngoài, chưa được sự cho phép của Bổn cung thì không được vào.”
Bùi Tín Phương vào phòng một mình, bày trí trong phòng cũng cực kỳ đơn giản, lúc đi vào hắn còn có thể nghe thấy tiếng ho khan. B3.
Màn giường buông xuống, Bùi Tín Phương chậm rãi đi tới, sau đó điều chỉnh hô hấp, xong xuôi mới giơ thay vén màn che lên, vừa vén màn liền đối mặt với một đôi mắt phượng long lanh.
Vì bị bệnh mà sắc mặt của thiếu nữ trên giường ửng đỏ, hai vành mắt cũng hơi hồng hồng, nàng mặc áo trong màu xanh nhạt, nhìn qua giống hệt như đoá sen sau cơn mưa, vừa tươi mát vừa diễm lệ.
Dường như Chi Chi không ngờ là hắn sẽ đến, đầu tiên là cả kinh, sau đó liền muốn hành lễ, Bùi Tín Phương vội đưa tay ra ngăn đối phương lại.
“Bị bệnh thì đừng ngồi dậy.”
Vốn dĩ Bùi Tín Phương cũng đang muốn đóng kịch, nhưng khi vừa nhìn thấy Chi Chi, hắn liền có chút không kiềm chế nổi bản thân mình.
Chi Chi nhìn hắn bằng đôi mắt phượng, vẻ mặt lại có mấy phần mừng rỡ: “Tạ ơn Công Chúa.”
Ơ.
Hắn nhớ hồi Chi Chi không có trái tim, bất cứ lúc nào nàng nhìn hắn cũng đều tỏ vẻ vừa kinh vừa sợ, có lẽ là do đời này Chi Chi có trái tim, nên biểu tình có chút không giống.
Bùi Tín Phương kìm nén cái cảm giác muốn ôm chầm đối phương vào trong ngực, nhẹ giọng nói: “Đại phu tới khám chưa? Nói thế nào?”
“Đại phu nói thiếp bị nhiễm lạnh, phải tĩnh dưỡng nửa tháng, mỗi ngày đều phải uống thuốc.” Nhắc tới uống thuốc, ánh mắt Chi Chi có chút ai oán.
Xem ra, bất kể là đời này hay đời trước thì nàng cũng đều ghét uống thuốc như nhau.
Bùi Tín Phương lại ngồi xuống mép giường nói chuyện với Chi Chi thêm một lúc lâu, mãi đến khi thấy đối phương quả thật không gắng gượng được nữa thì mới rời đi.
***
Đêm đó khi Chi Chi uống thuốc đã nói với Thải Linh ở bên cạnh: “Ta cứ cho rằng Công Chúa sẽ rất ghét mấy người tiểu thiếp như chúng ta, hoá ra không phải vậy. Công Chúa thật dịu dàng, giống hệt như một đại tỷ tỷ.”
Thải Linh sửng sốt, không biết nói gì cho phải, vì thế bèn khuyên Chi Chi uống thuốc xong thì đi ngủ sớm một chút.
***
Mấy ngày liên tiếp, ngày nào đại tỷ tỷ Bùi Tín Phương trong lòng Chi Chi cũng tới thăm nàng, thậm chí vì Chi Chi không biết chữ mà hắn còn thân thiết đọc sách cho Chi Chi nghe.
Bằng cách này, mối quan hệ của hai người trong suy nghĩ của Chi Chi đã trở thành đôi bạn khuê phòng.
Mặc dù nàng không có tỷ muội ruột thịt, nhưng vẫn luôn hy vọng sẽ có một người cũng thân thiết hệt như tỷ muội, nàng vốn tưởng Công Chúa là một người rất lạnh nhạt, dù sao thì từ trước đến nay “nàng ấy” đều không bao giờ cười, cũng không buồn phản ứng với mấy tiểu thiếp các nàng, bây giờ nàng mới nhận ra, Công Chúa quả thật là người dịu dàng nhất trên đời, còn mỗi ngày đều giúp nàng chọn y phục.
***
Một thời gian dài trôi qua, Chi Chi liền thật sự coi đối phương là tỷ tỷ, còn dựa đầu vào trong ngực đối phương nghe đối phương đọc sách. B3.
Nếu như đã là tỷ muội, tất nhiên là Chi Chi sẽ nói ra một vài chuyện khổ não của mình.
“Công Chúa, mấy ngày nay ngực thiếp luôn có chút đau.” Nàng nhìn xung quanh một chút, nhỏ giọng nói, mặt trở nên ửng hồng: “Thiếp hỏi Thải Linh, Thải Linh nói có thể là vì nơi đó của thiếp lớn lên.”
Bùi Tín Phương nhìn nàng, khẽ ho một tiếng, ánh mắt trở nên tối sẫm: “Nơi nào lớn lên?”
Chi Chi vừa xấu hổ vừa buồn bực: “Chính là chỗ này.” Nàng cúi đầu nhìn ngực mình.
Bùi Tín Phương giả vờ như không hiểu: “Bụng sao?”
Chi Chi liên tục xua tay: “Không phải.” Nàng dừng lại, nghĩ đối phương cũng là nữ nhân thì chắc không sao đâu, vì thế liền cầm tay Bùi Tín Phương đặt lên ngực mình: “Là nơi này, thiếp luôn cảm thấy đau, nhưng xoa bóp thì lại đỡ hơn một chút.”
Nàng nhìn Bùi Tín Phương bằng đôi mắt phượng ngây thơ: “Công Chúa có đau không?”
Đau thì có đau, nhưng mà là đau chỗ dưới rốn ba tấc cơ.
Bùi Tín Phương nào biết được hoá ra đời này Chi Chi lạkhông biết hắn là nam nhân, không hề có bất cứ chút phòng bị nào với hắn, lại còn cầm tay hắn đặt lên ngực mình.
Lỗ mũi Bùi Tín Phương nóng bừng, thầm niệm thanh tâm chú, lại hít thở sâu mấy lần, miễn cưỡng lắm mới dồn được nhiệt nóng trong người xuống.
Ánh mắt Bùi Tín Phương còn sẫm hơn cả trước đó, giọng hắn cũng có chút khàn khàn: “Chi Chi, để Bổn cung giúp nàng nhìn thử một chút nhé? Dù sao thì Bổn cung cũng đã từng trải qua thời điểm giống nàng.”
Chi Chi có chút ngượng ngùng, hơi xoay người sang bên cạnh: “Cái này không được đâu.”
Giọng Bùi Tín Phương càng trở nên ngọt ngào: “Sao mà không được, không phải chúng ta đều là nữ nhân sao? Hay Chi Chi cảm thấy Bổn cung là người xấu?”
Chi Chi nghe vậy thì vội vàng lắc đầu, ngây ngây ngốc ngốc nói: “Không phải, đối với thiếp thì Công Chúa là người tốt bụng nhất.”
Hiện tại mấy vị di nương kia cũng không dám bắt nạt nàng nữa, trước đó nàng luôn là người bị cười nhạo, bây giờ thì không còn, ăn uống cũng tốt hơn nhiều so với trước kia.
Bùi Tín Phương tiếp tục dụ dỗ: “Bổn cung đối xử với nàng tốt như vậy, nàng còn cần gì phải để phòng Bổn cung? Bổn cung đã nghe nói, đau đớn cũng có thể là do bệnh, nam đại phu đâu thể kiểm tra thân thể cho Chi Chi đúng không, Bổn cung biết một chút y thuật, cứ để Bổn cung xem thử giúp Chi Chi đi.”
Chi Chi vừa nghe có thể là bệnh thì lập tức sợ hãi, thành thành thật thật cởi đai lưng rồi cởi áo, chẳng qua khi bàn tay hơi lạnh kia sờ vào, nàng vẫn không kìm được mà đỏ mặt.
Một lúc lâu sau, Bùi Tín Phương thu tay về, hắn giúp Chi Chi mặc y phục lại cẩn thận: “Không có gì đáng ngại, chỉ cần mỗi ngày dùng chút kỹ thuật xoa bóp là sẽ ổn thôi, chính nàng không tự làm được, vậy mỗi ngày Bổn cung sẽ tới giúp nàng.”
Lúc hắn nói ra lời này thì mặt không đỏ tim không đập nhanh, chính là một đại lưu manh, nhưng Chi Chi đã thật sự bị lừa gạt, sợ là bị bệnh nên vội vàng đáp ứng.
***
Từ sau khi Chi Chi đặt hoàn toàn niềm tin lên Bùi Tín Phương, ngoại trừ vấn đề thân thể, nàng còn không nhịn được mà hỏi đối phương vấn đề giấu kín trong lòng.
“Công Chúa, thiếp nghe nói lần đầu tiên sẽ vô cùng đau đớn, có thật như vậy không?” Chi Chi nhìn hắn, trong mắt có mấy phần sợ hãi.
Bùi Tín Phương ồ một tiếng, đối với vấn đề này, hắn có chút không biết trả lời ra sao.
Chi Chi cho rằng Bùi Tín Phương đang xấu hổ, bèn hỏi: “Lần đầu tiên của Công Chúa có đau không?”
Bùi Tín Phương nhìn Chi Chi, trong đầu hồi tưởng lại lần đầu tiên của mình, hắn cân nhắc cách dùng từ: “Không đau lắm.”
Chi Chi chớp chớp mắt như có điều suy nghĩ, chốc lát sau nàng mới nói: “Vậy có phải là do Phò Mã rất dịu dàng không? Bọn họ nói nếu như nam nhân quá thô lỗ sẽ khiến nữ nhân rất đau đớn.”
Biểu tình của Bùi Tín Phương trở nên cứng đờ, nhất thời không nói nên lời.
Từ trước đến nay Chi Chi chưa từng nói ra những lời này với ai, nhưng chính nàng cũng vừa tò mò vừa sợ hãi, bởi vì một ngày nào đó nàng cũng sẽ phải trải qua lần đầu tiên của mình, mà người đó chính là Phò Mã.
Nàng sợ Phò Mã là một người thô lỗ, mặc dù thường ngày nhìn Phò Mã tao nhã lịch thiệp, nhưng nàng nghe nói, nam nhân càng lịch thiệp thì khi ở trên giường sẽ càng tàn bạo dã man.
“Công Chúa, người nói cho thiếp đi mà.” Chi Chi lắc lắc tay Bùi Tín Phương: “Phò Mã có dịu dàng hay không?”
Bùi Tín Phương nhắm hai mắt lại, đè xuống cảm giác buồn nôn trong lòng, thấy chết không sờn mà gật đầu.
Nếu như hắn nói là không dịu dàng, hắn sợ từ bây giờ cái cô nương ngốc nghếch này sẽ sợ hãi chuyện kia mất.
Chi Chi nghe vậy thì quả nhiên là thở phào nhẹ nhõm, nhưng rất nhanh sau đó nàng lại nói tiếp: “Nhưng hình như là thiếp lo lắng hơi thừa rồi, bởi vì Phò Mã chỉ thích một mình Công Chúa, chưa bao giờ tới Thuý Sai Viện của thiếp.”
Nói đến đây, vẻ mặt của nàng hiện lên chút cô đơn.
“Có Bổn cung tới với Chi Chi, Chi Chi không vui sao?”
Chi Chi nhanh chóng lắc đầu: “Đâu có không vui.” Nàng xấu hổ cúi đầu xuống: “Thiếp rất thích Công Chúa, luôn coi Công Chúa như tỷ tỷ ruột thịt, hơn nữa đúng là gần đây ngực thiếp không đau như trước nữa.”
Bùi Tín Phương nghe vậy, không biết là nghĩ tới cái gì, có chút chật vật mà xoay mặt đi.
“Chi Chi, ngày mai Bổn cung lại tới, hôm nay ta còn bận chút chuyện.”
Bùi Tín Phương nói xong thì rời đi ngay, chỉ sợ nếu như mình còn tiếp tục ở lại thì sẽ không thể khống chế nổi.
Hết ngoại truyện 7.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!