Kill And Tell
Chương 19
Columbus, Ohio
Hayes đứng trước tòa nhà chung cư. Đây là một chung cư cũ, có tình hàng xóm tốt, chỉ có 4 tầng nhà, có lẽ người ta chỉ ở từ tầng 2 đến tầng 4. Đây là kiểu chung cư người nọ biết rõ người kia và luôn được thông tin chuyện gì đang xảy ra. Đúng là không tốt rồi. Mặc khác, cũng không có nhiều tầng an ninh: chỉ có đèn ở các góc tường và các cửa kính trước gian tiền sảnh thường được khóa vào đêm, nhưng nếu chúng cũng bị khóa vào ban ngày thì chắc chắn sẽ có người không tuân theo quy định, vì mọi người không thích bị trở ngại khi đến và đi. Chung cư không có nhiều người, chắc chắn rồi, nhưng đủ để hắn phải cẩn thận
Căn hộ của cô ta ở tầng 2, số phòng 2A. Điều đó có nghĩa là gần cầu thang bộ
Hắn dừng lại một chút trước khi bước vào tòa nhà, cẩn thận nhìn quanh để bảo đảm không có ai theo đuôi. Một chiếc ô tô rẽ vào khu đậu xe nhỏ, và Hayes bình tĩnh mở cửa bước vào, đứng lại chút nơi cửa ra vào để xem chiếc xe đó có chú ý đến hắn không
Một chiếc thang máy nhỏ nơi tiền sảnh chỉ thị dấu hiệu thang đang lên. Những hộp thư nằm ở phía tường bên phải, cầu thang bộ phía bên trái. Hayes chọn cầu thang bộ
Đúng như phỏng đoán, căn hộ 2A nằm ở ngay đầu cầu thang, ở ngay phía bên phải. Một dải băng vàng đang dán trên cửa tạo nên sự chú ý nhỏ.
Nhìn xuống, hắn chú ý đến vết máu khô trên tấm thảm màu be. Trên cánh cửa là những lỗ thủng. Mùi của người chết, của máu, nước tiểu và phân vẫn đang nồng và có lẽ nó sẽ giữ mãi mùi này cho đến khi tấm thảm được giặt sạch.
Hayes lấy đôi găng tay trong túi đi vào. Cúi người gạt qua dải băng vàng báo hiệu hiện trường tội phạm, hắn cố gắng mở cửa. Đúng như hắn đoán, cửa đóng. Nếu không thì hiện trường chắc hẳn sẽ là nơi lui tới của bọn trẻ và kẻ vô gia cư. Họ chắc chắn sẽ lờ đi dấu hiệu cảnh báo và bước vào trong. Và đó là những người ầm ỹ.
Cửa khóa chỉ là một trở ngại nhỏ. Hắn chỉ cần mất 15 giây để mở cửa. Nếu có bất kỳ ai tình cờ đi ngang qua và nhìn thấy hắn, họ sẽ nghĩ hắn là một cảnh sát. Sau tất cả hắn đang mặc vét và đi găng tay nhựa. Bộ vét “chỉ rõ” hắn đang hy sinh vì nhiệm vụ, vì trong thời tiết 90°F, nếu không phải vì công việc thì chẳng ai mặc thế cả. Và do vậy bộ đồ khiến hắn trở thành nhân viên công lực chính hiệu. Hắn nghi ngờ thậm chí sẽ còn phải trình thẻ công vụ và đã dự phòng một cái trong trường hợp xảy ra tình huống này. Thẻ đó làm giả không tồi, dù hắn tự hỏi sao nó có thể làm nhanh thế được.
Những vệt máu tương tự lại xuất hiện sau cánh cửa, nhìn rõ nổi bật trên tưởng, cánh cửa trắng. Ngoại trừ những điều đó thì căn hộ thật gọn gàng. Clancy luôn là người xuất sắc trong cách tiến hành công việc. Hắn là người gọn gàng. Sẽ không ai biết được nhà họ bị viếng thăm, lục lọi, mọi thứ luôn được để đúng chỗ sau khi đã được tìm kiếm cẩn thận, không gì di chuyển, không gì thay đổi.
Phải, Clancy là đã trở thành nghệ sỹ trong nghệ thuật tìm kiếm lục lọi. Hayes đã xem cách hắn rà soát một căn hộ trước kia. Hắn đã bóc giấy tường rồi tự tay dán lại, quỳ xuống kiểm tra cả sàn nhà, những quyển sách và cả các bóng đèn. Không gì trong căn hộ đó thoát khỏi đôi mắt hắn. Và hắn đã tìm thấy file tài liệu cần tìm, được dấu dưới lớp đệm của một chiếc ghế.
Không nhiều người có được sự kiên nhẫn và đôi mắt hướng vào chi tiết như Clancy. Hayes chắc chắn sẽ thấy nhớ dịch vụ của hắn.
Hayes đóng cửa sau lưng rồi nhìn quanh một phút, xác định phương hướng. Hắn không muốn động vào bất cứ cái gì không cần thiết, vì cảnh sát chắc đã có những bức ảnh hiện trường và vài thay đổi nhỏ đôi khi cũng có thể gây chú ý.
Hắn đang ở phòng khách. Có một chiếc TV 29inches đặt ở giữa phòng và một hệ thống loa nhỏ. Một chiếc bàn nhỏ đặt sát tường lối ra vào, trên đó đặt máy điện thoại và hộp thư thoại. Hayes cưỡng lại ước muốn bật hộp thư thoại, vì nếu có thám tử đến sau đây thì việc nghe lén hộp thư thoại bây giờ chắc chắn sẽ bị chú ý và ông ta có thể tự hỏi ai đã ở căn hộ.
Hắn mở các ngăn kéo. Chỉ có vài chiếc bút, thước, dây buộc tóc, những cuống vé xem phim, nhưng không có bản sao kê tài khoản. Trên mặt bàn đặt vài tờ tạp chí. Hắn nhấc chúng lên, nhưng không có gì dưới chúng. Thận trọng, hắn để mọi thứ đúng chỗ cũ
O.K, không có gì ở đây. Vài người cũng hay để giấy tờ trong bàn bếp. Hayes lững thững đi vào, kiểm tra các ngăn kéo nhưng tất cả đều trống rỗng. chiếc bàn nhỏ trên lối đi cạnh bếp cũng tương tự
O.K, rẽ trái vào phòng ngủ thôi. Một lần nữa hắn lại vấp phải sự gọn gàng đến khó chịu. Chiếc giường trống trơn, chẳng có bất kỳ vết nhầu nào trên ga, không có quần áo bẩn nằm rải rác trên sàn. Khốn kiếp, chẳng trách sao Clancy đã nghĩ không có ai ở nhà
Có 3 cuộn băng dính và những hộp các-tông được đóng dấu được để nơi góc phòng cạnh cửa sổ. Vậy là cô ta đã không tháo dỡ mọi thứ sau khi chuyển vào đây, điều đó có lẽ sẽ giúp Hayes thích cô ta hơn, khiến cô ta trở nên con người hơn. Nó cũng cho Hayes một nơi tìm kiếm tuyệt vời, vì nếu hắn may mắn, quyển sổ có thể nằm ở một trong các hộp các-tông đó, và hắn sẽ khhông phải chạy quanh tìm kiếm những nhà kho trong thời tiết nóng nực thế này.
“Quần áo mùa đông”- dòng chữ được viết to ngay trên nóc hộp. Hayes mở nó ra. Chắc chắn hộp đầy quần áo. Hắn lôi từng chiếc ra, kiểm tra xem có dấu gì bên trong không, và bảo đảm hoàn toàn không có gì thêm trong đó. Chẳng có gì thật. Chẳng có cái thứ chết tiệt gì ngoài đúng quần áo mùa đông,
Chiếc hộp thứ hai ghi “giấy tờ bảo hiểm, sách, ảnh”. Đây đúng là thứ đầy hứa hẹn. Chiếc hộp được đóng cẩn thận vì nó rất nặng, những quyển sách ở bên dưới, rồi đến những album ảnh, rồi đến giấy tờ bảo hiểm. Giấy tờ bảo hiểm được để cẩn thận trong những túi đựng chuyên dụng. Và khi hắn liếc qua, hắn chẳng thấy gì khác ngoài…giấy tờ bảo hiểm. Những bức ảnh đã bị đốt và thiếu hụt vài cái trong album. Hayes chuyển qua kiểm tra sách. Sách tranh, sách chữ, sách y học, sách về ngành y tá. Chẳng có gì giấu trong đó.
Hộp các tông thứ 3 ghi “đồ trang trí giáng sinh, giấy dán, đồ trang trí”. Hayes khẽ gầm lên. Khốn kiếp, hắn không muốn lục tìm cái hộp toàn đồ trang trí giáng sinh chết tiệt, nhưng hắn không dám bỏ qua nó vì có thể nó chứa thứ hắn đang tìm.
Đúng là trong hộp chỉ có đồ trang trí giáng sinh, giấy dán và đồ trang trí nhà.
Một người đàn bà có đầu óc tổ chức đáng chết.
Hắn mở các ngăn kéo tủ: đồ lót- được chia ra và sắp xếp gọn gàng. Pijama, đồ ngủ, quần sóc. Hết
Trong tủ có vài bộ váy được treo một bên, những chiếc quần bò và áo được treo bên kia, và những bộ đồng mục làm việc treo ở giữa. Một bảng tên gắn sẵn vào đồng phục, thứ cô ta định chọn mặc cho ngày kế tiếp, và một ống nghe bệnh được treo cạnh đó. Bên dưới tủ là đôi giày bệt màu trắng
Có vài hộp giấy trên nóc tủ. Hayes với chúng xuống. Viết trên hộp đó là những từ “Bản sao kê ngân hàng”.
Cầu Chúa phù hộ cho tính gọn gàng của cô ta.
Cười thầm, Hayes kiểm tra các bì thư. Một máy đóng gói đã được ghi trên bản sao kê, chứng tỏ cô ta thanh toán bằng thẻ tín dụng. Hắn bỏ qua những bản thanh toán và tập trung chú ý tìm ở cột danh mục, thấy dòng “Buckeye Stockit and Lockit.” Và đối chiếu với nó là “Ngăn số 152, tháng 7” đúng là thứ hắn muốn biết.
Hắn đặt bản sao kê vào lại phong bì, để vào hộp như cũ. Giờ đây tất cả hắn cần là địa chỉ. Hắn lục quyển danh bạ và tìm Buckeye Stockit and Lockit, dòng dưới ghi rõ địa chỉ và số điện thoại. Công ty cho thuê kho bãi này sẽ nằm gần đây thôi, hắn chắc chắn thế, vì quý cô Whitlaw vốn là người có tổ chức mà.
Raymond Hilley đợi trong chiếc xe đỗ bên lề tòa nhà Hayes vừa bước vào. Hắn đã tắt máy và ngả người trên ghế, và dù hắn đã cố gắng đỗ xe vào bóng râm, hơi nóng vẫn hầm hập trong xe. Hắn hạ cửa kính nhưng không khởi động máy, mọi người thường sẽ chú ý nếu chiếc xe nổ máy mà vắng người. Hắn đã từng phải đợi lâu hơn, trong những điều kiện khắc nghiệt hơn trong suốt những năm làm việc cho Ông Walter.
Ông Stephen không thể bằng cha, hay ngay cả người đàn ông tên William cũng thấy vậy, nhưng Raymond yêu ông, sẽ làm mọi thứ vì ông. Ông Stephen đã cố. Bất kể thế nào ông ấy cũng không bao giờ chối bỏ nhiệm vụ và Raymond kính trọng điều đó. Cứ nhìn cái cách ông Stephen đã chăm lo cho cha mình, dành thời gian hàng ngày để nói chuyện với ông, bảo đảm ông Walter thoải mái nhất có thể. Cứ nhìn ông Walter trong tình trạng sống thực vật thay vì là người đàn ông quyền lực, năng động như đã từng là khiến trái tim Raymond tan nát. Nhưng ít nhất ông Stephen đã chăm sóc cha thay vì đẩy ông ấy đi đâu đó và quên ông ấy đi, chỉ chờ ngày ông ấy chết.
Nhưng ông Stephen luôn yêu kính cha mình và đã cố gắng hết sức để khiến cha vui lòng. Ông Walter biết rõ điều đó và hết sức kiên nhẫn với những thiếu sót của ông Stephen. Cuối cùng thì ông cũng có ngày được ngẩng mặt tự hào vì Stephen. Ông Stephen đã không cứu thế giới, nhưng ông cũng đã làm rất nhiều việc có ích theo cách riêng của mình.
Việc theo dõi Hayes đến Columbus thật dễ dàng. Hắn luôn được “chăm sóc” chu đáo, Hayes có ghé qua bất động sản ởMinnesota, ở đó một lát. Raymond biết chính xác vai trò của mình trong vở kịch của thượng nghị sỹ Lake: Ông là một vũ khí, một kẻ thi hành nhiệm vụ. Một vũ khí sẽ phát huy hiệu quả cao nhất vào lúc bất ngờ.
Ông chỉ đơn giản đặt chỗ ngay cạnh Hayes trên chuyến bay. Thượng nghị sỹ Lake đã đáp chuyến bay kế tiếp, sử dụng bằng lái xe giả mà Raymond đã đặt mua cho ông. Ông cũng giúp thượng nghị sỹ cải trang, và bức ảnh trên bằng lái xe cho thấy đó là một người đàn ông có ria và tóc xám. Raymond là người lành nghề trong nghệ thuật cải trang và thường sử dụng nghệ thuật này khi cần thiết. Tên của người trên bằng giả được lấy trong quyển danh bạ D.C. Ông cũng đã mở một tài khoản mang tên đó, vì vậy thượng nghị sỹ có thể thuê một chiếc xe và phòng khách sạn mà không bị nghi ngờ gì. Ông đã làm mọi thứ có thể để đường đi của thượng nghị sỹ thuận lợi nhất, dù ông không biết tại sao ông Stephen khăng khăng đòi đi theo. Đó không phải là tính cách mà Raymond thường biết.
Raymond cũng có một khẩu súng bên hông. Ông Stephen cũng muốn có vũ khí “và là một khẩu súng giảm thanh lớn”, thế nhưng Raymond chỉ đưa cho ông ấy khẩu cỡ 22. Ông Stephen phản đối, muốn cái gì đó “đàn ông” hơn, cho đến khi Raymond phải đưa cho ông khẩu nòng xoáy giảm thanh cỡ lớn hơn.
Ông cũng đã rất cẩn thận về vũ khí mua cho ông Stephen. Khẩu 22 rất rẻ, có thể mua được ở bất kỳ đâu, không thuộc danh sách kiểm soát súng, vì những người bán súng bất hợp pháp đâu có thèm tuân theo luật. Khẩu súng ông đưa cho Stephen hoàn toàn không thể lần ra dấu vết. Ông Stephen đã hơi sốc khi biết được việc mua súng dễ dàng thế, vì ông thực bụng nghĩ rằng những nỗ lực của ông đang khiến đường phố trở nên an toàn hơn đối với công dân Mỹ. Ông Stephen nói rằng ông có ý định viết và bắt đầu vận động cho dự luật kiểm soát súng chặt chẽ hơn.
Sự ngây thơ của ông khiến Raymond cảm thấy vừa buồn, vừa muốn bảo vệ ông
Một cánh cửa mở ra và Hayes bước ra khỏi tòa nhà. Raymond tụt người ngồi sâu xuống ghế để nếu Hayes có chú ý đến chiếc xe cũng không thấy có người trong đó.
Ông nghe thấy tiếng động cơ xe nổ và rất nhanh chóng chiếc xe ngoặt lái ra đường. Rất nhanh, Raymond cũng nổ máy, cảm thấy nhẹ người khi điều hòa trong xe bắt đầu hoạt động, nhìn Hayes lái xe ra khỏi bãi đỗ. Ông đợi thêm vài giây, để một chiếc xe khác xen vào giữa họ rồi lái theo sau chiếc xe thuê của Hayes.
Phía trước, Hayes đang kiểm tra gương chiếu hậu. Có hai chiếc xe bám theo hắn. Một chiếc đang tiến gần đến khi hắn hòa vào đường phố, chiếc xe kia hắn chưa nhìn thấy trước đó. Điều này không nhất thiết phải có ý nghĩa gì đó. Chiếc xe đó đã lao xuống từ lê đường khi hắn không chú ý, nhưng an toàn còn hơn phải hối tiếc
Hắn tăng tốc và thận trọng quan sát phía sau. Chiếc xe thứ hai không có nỗ lực nào bám theo chiếc thứ nhất và đuổi theo hắn. Vậy là chẳng có gì cần lo lắng, chỉ là thói quen cũ và căng thẳng quá thôi. Tuy nhiên, trước khi đến Buckeye Stockit and Lockit, thử cũng chẳng có gì thiệt, chỉ để chắc chắn hắn không có một cái đuôi thôi mà.
Raymond khẽ mở điện thoại di động, bấm số của Thượng nghị sỹ. “Hắn đã tìm đến căn hộ và tôi đang theo hắn”
“Chú đang ở đâu?”
Kiên nhẫn Raymond chỉ ra tên phố và hướng đi “Chỉ cách cậu một dãy phố, nhưng đừng đi theo tôi. Đừng để hắn nhìn thấy xe cậu. Hắn có thể lẩn tránh nếu nghĩ có một cái đuôi. Tôi sẽ gọi lại, hắn sẽ luôn ở trong tầm nhìn, cứ để hắn làm việc được giao. Hắn không phát hiện ra tôi đâu, và tôi đã theo dõi hắn suốt từ ngày hôm qua rồi.
“Tốt đấy” thượng nghị sỹ Lake cáu kỉnh
Raymond không trả lời. Ông Stephen đã rất thất vọng khi cuộc lục soát của Raymond tại nhà Hayes không cho kết quả gì cụ thể. Đúng như dự đóan, Hayes là một người thận trọng. Hắn không hề giữ bất kỳ bằng chứng giấy tờ gì tại nhà.
Ở phía trên, Hayes bất ngờ rẽ ngoặt về phía bên phải. Raymond cứ tà tà theo chiếc xe giữa bọn họ. Nếu Hayes chỉ đang thử thì hắn sẽ rẽ phải thêm hai góc phố nữa và trở lại đường này. Trò trẻ con, Raymond nghĩ.
“Anh có nhìn thấy ai không?” Karen hỏi khi cô và Marc đã yên vị trên một chiếc xe thuê
“Anh nhìn thấy chiếc mũ đỏ, anh đoán anh ta đã cố tình để anh nhìn thấy, vì anh không thể gặp anh ta sau đó”.Anh cởi chiếc áo jacket ra, bên trong chỉ mặc áo phông và quần jean, giống Karen, bao đeo súng đã được tháo ra để trên ghế. Cô không nhớ chính xác chiếc hộp cha gửi như thể nào và họ sẽ phải lục tung đống đồ đạc ở kho trong tiết trời nóng nực để tìm ra thứ cần thiết, vì vậy họ cần mặc thoải mái nhất có thể.
“Trong khi chúng ta đang ở đây, em muốn gọi cho thám tử Suter. Có lẽ em có thể lấy được nhiều quần áo hơn. Em cũng cần kiểm tra tình trạng sức khỏe của Piper và để cho sếp biết em phải vắng mặt bao lâu nữa”
Marc với lấy tay cô “Chúng ta sẽ nói chuyện này sau khi tìm thấy chiếc hộp đó, được không?”
Anh không nghĩ liên lạc với mọi người sẽ an toàn, ít nhất là cho đến khi mọi việc qua đi. Cô nắm chặt tay anh, cố gắng dấu sự lo lắng, nhưng không biết việc đang làm có tốt không. Theo logic, cô biết mình sẽ không thể bị tìm ra ở New Orleans, ít nhất là khả năng bị tìm thấy sẽ ít hơn ở Columbus. Cô có chìa khóa nhà kho trong chùm chìa, vì vậy không phải ghé qua căn hộ của mình- hay đúng hơn thì Marc sẽ không phải ghé qua đó. Anh có lẽ sẽ không xin giấy phép khám xét để vào nhà đâu, nhưng anh cũng chắc chắn không để cô về đó một mình.
Họ đang an toàn, cô cố gắng tự nói với mình như thế. Họ có thể ra vào thành phố mà không ai biết ngoại trừ ông McPherson và người đàn ông họ cho phép theo dõi
“Em đang lo lắng kìa” Marc nói “không cần đâu”
“Em đáng lẽ không nên kéo anh vào vụ này. Em khiến anh gặp nguy hiểm…’
Marc bật ra tiếng cười “Em yêu, nếu em không quay lại New Orleans hôm qua thì anh cũng đến căn hộ của em sáng nay. Và nếu có bất kỳ kẻ nào đang theo dõi căn hộ của em, hắn cũng sẽ cho anh vào tầm ngắm. Hắn có thể lấy được tên tuổi, địa chỉ và lúc đó hắn không chỉ có tên anh mà còn cả địa chỉ nơi anh ở nữa”
Dù đang lo lắng chết đi được, Karen vẫn cảm thấy nghẹn thở khi nghe tông giọng trầm ma thuật của anh. Nếu Piper nghe anh nói, cô ấy chắc chắn sẽ đập mạnh vào vai Karen, đẩy nhanh cô ra để nghe’
Đường rất đông và dòng xe chầm chậm trôi. Ánh mặt trời trắng lóa, không gợn mây. Cô nhìn Marc lái xe,tự hỏi sao cô lại bị anh hấp dẫn đến vậy. Cô hầu như cảm thấy bệnh với suy nghĩ đó và những cảm xúc dâng trào trong cô. Cô “nghiên cứu” bàn tay anh, những ngón tay thuôn dài và mạnh mẽ nắm chặt lấy cần lái. Cổ tay anh to gấp hai lần cô và mái tóc anh trở nên gần như vô sắc dưới ánh mặt trời. Cô sẽ ra sao nếu có chuyện gì xảy ra với anh? Sẽ thế nào nếu đây là lần cuối cùng cô nhìn thấy tay anh cử động, vươn tới và sờ vào anh?
Cô không thể để mình lan man đến suy nghĩ đó. Dù sao thì anh cũng là một cảnh sát, tạ ơn Chúa, anh không phải trogn đội đặc nhiệm hay SWAT, nơi cuộc sống luôn cận kề nguy hiểm. Nhưng là một cảnh sát, thanh tra hình sự, anh sẽ thường xuyên phải đối mặt với những kẻ có khả năng giết người. Anh nhìn thấy chúng hàng ngày và bất cứ khi nào chúng cũng có thể quay sang tấn công anh. Nhưng cô cũng không thể để anh khó xử, lo lắng khi để mình đờ người ra vì sợ mỗi lúc anh rời nhà.
“Mặt khác có khi chúng ta nên nói chuyện đó vào lúc này” anh nói
“Anh nói gì cơ?” cô hỏi, không theo dõi câu chuyện
“Tòan bộ tình huống. Công việc của em. Chúng ta cần phải cởi mở. Anh không muốn em sống ở Columbus trong khi anh lại đang sống ở New Orleans, không thể, ngay cả một phút”. Anh liếc sang cô, đôi mắt xám sáng bừng “và anh biết anh nên quỳ xuống cầu hôn em, nhưng anh nghĩ đây là lúc thích hợp. Karen, em lấy anh chứ?”
Trái tim cô đập dồn dập “Vâng” cô nói, và rồi “anh đỗ xe lại đi!”
Anh chần trừ, liếc ngang vai để kiểm tra đèn giao thông trước khi đánh xe về phía lề đường bên phải và đỗ xe “anh biết đang ép buộc em, không để cho em thời gian suy nghĩ về ý tưởng một mối quan hệ lâu dài, nhưng anh không muốn có thêm bất cứ sự hiểu nhầm nào nữa. Chúng ta không thể đính hôn quá lâu, nếu em muốn…nhưng anh không muốn em sống ở đây. Anh muốn em ở New Orleans, đặc biệt là trong nhà anh”
“Vâng” cô hầu như không nói lên lời. Buồn cười thật. Cô đã mong cuối cùng họ sẽ cưới nhau, có lẽ là rất sớm, nhưng khi nghe anh nói những lời đó ra, cô vẫn thấy sốc.
“Được chứ?” anh lặp lại, khẽ liếc nhanh cô
“Đó có phải là tất cả những gì anh cần nói?’
“À, anh có thể nói là anh yêu em”
Anh thì thầm và rồi nói to hơn “Phải, tại sao không phải là em chứ?”
“Em yêu anh”
Anh khẽ rủa, rồi sau đó chuyển thành tiếng cười. Anh nhìn cô. Cô cười toe “Em cũng yêu anh”
Cô ôm vai anh, muốn ôm chặt lấy anh. Anh là người đàn ông thận trọng và ý tứ nhất cô gặp và bất chấp chuyện đó anh vẫn quá tốt. Cô không biết hai tính cách đó trong một con người lại tuyệt vời đến thế. Và anh ở đây, tràn đầy nam tính, một cảnh sát sắc sảo, người đã nhảy cùng cô trên ban công và chuẩn bị bữa sáng cho cô.
“Em có ngại nếu chuyển đến New Orleans không?” anh hỏi
“Không” cô cam đoan với anh “Em sẽ nhớ bạn bè, nhưng em không có gia đình ở đây. Em cũng có thể làm y tá ởLouisiana cũng như Ohio. Anh thì khác, anh còn họ hàng và ngôi nhà cổ tuyệt vời ở New Orleans. Tất nhiên là em sẽ chuyển về đó rồi. Ngoài ra, em ghét việc anh sẽ bị pha loãng giọng địa phương mà em rất thích. Anh rẽ trái ngã tư thứ hai nhé”
“Anh không có giọng địa phương, em yêu. Em thì có đấy”
‘Nếu anh nói thế. Nhưng nếu anh tình cờ gặp Piper, đừng mở miệng nói đây, không thì cơ hội ra khỏi Ohio của anh sẽ giảm đi đáng kể”
Anh mỉm cười nháy mắt với cô “Em sẽ bảo vệ anh”
Những từ đó bỗng nhắc họ lý do tại sao họ lại có mặt ở đây, và nụ cười nhạt đi trên khuôn mặt anh. Karen hít thở sâu “Chuyện gì sẽ xảy ra nếu chúng ta không tìm thấy bất cứ thứ gì ở đây? Chuyện gì sẽ xảy ra nếu giấy tờ chỉ là….giấy tờ, chẳng có gì quan trọng trong nó?”
“Vậy thì anh sẽ tiếp tục điều tra, và McPherson cũng sẽ làm vậy. Giữa hai chúng ta thì mọi chuyện vẫn cứ tiếp tục thôi. Dù sao thì em cũng sẽ ở một nơi an toàn. Không phải là nhà anh, không ở đó nữa. Tên anh không có trong danh bạ, nhưng khốn kiếp, có đến hàng trăm cách khác nhau để có địa chỉ của một người nếu em thực sự muốn tìm, và hầu hết những cách đó đều chẳng khó khăn gì cả.”
“Thật xứng đáng là lời cam đoan. Thêm hai tòa nhà nữa rồi rẽ phải, ở chỗ cửa hàng McDonald. Công ty cho thuê kho nằm trên con đường đó, đi thêm 5 dặm nữa, phía bên phải. Buckeye Stockit and Lockit.” Cô dừng lại “Anh chàng đó vẫn đi theo chúng ta chứ?”
“Anh không nhìn thấy anh ta” Chiếc mũ màu đỏ thường rất dễ nhận biết, nhưng Marc không thể phát hiện ra có xe nào đi theo không. Anh không lái xe quá nhanh, cũng không bất ngờ rẽ ngoặt, nhưng anh biết cậu ta có theo, dù không biết cụ thể xe nào. Hoặc là anh ta có kỹ năng cực tốt, hoặc Marc đã mất dấu anh ta
Hai người im lặng cho đến khi Marc rẽ theo biển đề Buckeye Stockit and Lockit. Con đường sỏi nằm giữa 12 gian kho, 6 gian mỗi bên. Những cánh cổng khóa ở mỗi gian kho, cạnh đó có biển đề số “Cổng số 3” Karen nói, chỉ đường. Cô mở ví nhìn vào tổ hợp mã số thay đổi hàng tháng, vì vậy cô thường viết ra mảnh giấy cất trong ví “6-4-3-8”
“Anh thấy rồi” Marc trả lời, dừng xe trước cổng số 3 và bước ra khỏi xe
Anh bấm khóa điện tử và cửa mở, chầm chậm lái xe vào “số 51”Karen chỉ tay và chìa ra khóa cửa
Hai người đều bước ra khỏi xe, Marc cầm chìa khóa từ tay cô, mở khóa bước vào
Ngăn kho có mùi ẩm mốc. Cổ cô nghẹn lại khi nhìn thấy chiếc hộp, những đồ gỗ thuộc về phòng ngủ của mẹ cô, tất cả quần áo của bà và những thứ khác mà Karen không thể mang theo khi cô chuyển đến căn hộ mới
Marc bê một hộp carton xuống, dùng dao trong ví rạch lớp băng dính
Hayes kiểm tra gương chiếu hậu lần nữa, rồi ở ngã rẽ tiếp theo bất ngờ rẽ tay trái, vừa đúng lúc đèn giao thông chuyển sang màu đỏ. Phía sau xe hắn không có chuyện gì xảy ra
Hắn hoàn toàn hài lòng. Nếu có đuôi thì chắc chắn hắn đã cắt được rồi. Không có cách nào để theo được hắn sau cú ngoặt bất ngờ đó mà không để lại những vết phanh cháy bánh vào có thể đâm vào xe khác.
Giờ là lúc đi tìm cái nhà kho đó thôi
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!