Kim Bài Sủng Phi Của Nhiếp Chính Vương - Chương 21: Mỗi người đều có mục đích riêng phải đạt được
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
137


Kim Bài Sủng Phi Của Nhiếp Chính Vương


Chương 21: Mỗi người đều có mục đích riêng phải đạt được


Tính cả tiền lời?

Phượng Khuynh Thành vô cùng tức giận, lại cười, “Vậy Vương gia, ta có thể trả lại theo giai đoạn không?”

Trả lại theo giai đoạn?

Quân Vũ Nguyệt cẩn thận suy nghĩ, chỉ chốc lát sau, rất thận trọng gật đầu, “Có thể, ngược lại vẫn có thể, nhưng mà lợi tức, sợ là phải tăng thêm một chút!”

Lại tính toán lợi tức?

Nghĩ tới, nàng đã cường bạo hắn hai lần, lợi tức này cũng không ít?

“Vậy Vương gia, dự định tính toán thế nào?” Phượng Khuynh Thành hỏi.

Trong lòng không biết bao nhiêu lần tự nói với mình, vì Mặc Hàm, Mạt Vũ, nàng nhịn!

“Tính toán thế nào? Đây là một vấn đề lớn, nhưng mà……” Quân Vũ Nguyệt nói xong, dừng một chút, cúi đầu cắn đôi môi đỏ mọng của Phượng Khuynh Thành, nói: “Đầu tiên chúng ta có thể tính tính toán toán trước, ngươi mới vừa một cước đá Bổn vương xuống giường, Bổn vương lại phải làm đệm thịt người cho ngươi, để cho ngươi không bị té đau……”

“Vậy là?” Phượng Khuynh Thành nhíu mày hỏi.

Thầm mắng, vô liêm sỉ, hèn hạ!

Quân Vũ Nguyệt rất quả quyết gật đầu.

Tính toán, phải tính toán.

Hơn nữa phải tính toán thật cẩn thận, nếu không, năm năm thủ thân như ngọc của hắn, thật là quá uổng phí rồi.

“Vậy Vương gia, ngươi tính toán xong chưa?”

Quân Vũ Nguyệt lắc đầu.

Phượng Khuynh Thành thầm hận, cắn răng nghiến lợi, lại cười tươi như hoa, “Vậy Vương gia, ngày hôm nay chúng ta tính đến đây thôi, được không?”

Nàng đói đến mức ngực dán vào lưng, hai mắt cũng mờ rồi.

Quân Vũ Nguyệt vốn muốn cự tuyệt, nhưng nghĩ đến tương lai còn dài, cộng thêm, hắn mới vừa dùng ngân châm phong tỏa nội lực của Phượng Khuynh Thành, tạm thời nàng cũng không thể trốn thoát khỏi lòng bàn tay của hắn. Mặc dù dục hỏa đốt người, Quân Vũ Nguyệt vẫn rất quân tử đứng dậy, đi đến tẩm điện, phân phó bên ngoài một tiếng, chuẩn bị bữa tối, chặn ngang ôm lấy Phượng Khuynh Thành đi đến hồ tắm.

Phượng Khuynh Thành nghĩ, có lẽ, chỉ đơn thuần tắm rửa, hai chân mình chua xót đau đớn, cả người mệt rã rời, liền không cự tuyệt, mặc cho Quân Vũ Nguyệt ôm mình đi.

Nhưng lại quên mất một câu nói, tình nguyện tin tưởng trên đời có quỷ, cũng không được tin tưởng cái miệng của nam nhân.

Ở hồ tắm sau khi bị Quân Vũ Nguyệt dùng cả hai tay, một trận dây dưa, Phượng Khuynh Thành càng thêm hận không được đào một cái hố, vùi mình xuống.

Ăn bữa tối, Phượng Khuynh Thành vừa chui vào trong chăn, liền không để ý đến chuyện bên ngoài, ngủ đến khi trời tối, hoàn toàn không quan tâm Quân Vũ Nguyệt có trở lại hay không, làm gì nàng.

Phượng Khuynh Thành một lòng nghĩ, nàng buồn ngủ, nghỉ ngơi dưỡng sức, sau đó từ trong tay Quân Vũ Nguyệt, lừa gạt Thiên Sơn Tuyết Liên tới tay, sau đó chạy lấy người……

Mỗi người đều có mục đích riêng phải đạt được, cũng tạm thời sống yên ổn với nhau!

Thư phòng. Diễn đàn L ^& ê Q #$ úy Đ! ôn

Quân Vũ Nguyệt nằm ở trên ghế quý phi, nghĩ đến nữ tử đang ở tẩm điện cách vách, không cố kỵ gì, thở to mà ngủ, tướng ngủ cực kém, không chỉ ngáy to, còn chảy nước miếng, lại nhớ tới, mỹ nhân trước đó trong bồn tắm, lúc bắt đầu nàng còn kháng cự, sau lại phối hợp, cái cảm giác phiêu phiêu dục tiên đó, làm một luồng nhiệt nóng lại dâng trào trong thân thể.

Long Nhất rón rén đi vào thư phòng, đứng ở trước mặt Quân Vũ Nguyệt, muốn nói lại thôi.

Quân Vũ Nguyệt lại mở mắt ra, nghiêng đầu liếc mắt nhìn Long Nhất, trong con ngươi, tĩnh mịch lại lạnh lẽo bạc tình, dùng giọng nhàn nhạt nói: “Thế nào?”

“Thuộc hạ đả thương Cẩm vương!”

“Nghiêm trọng không?”

Long Nhất do dự một chút, mới lên tiếng, “Có chút nghiêm trọng, sợ là không đến mười ngày nửa tháng, không xuống giường được!”

“Tối hôm qua, hình như hắn rất kích động?”

Long Nhất nghe vậy, không trả lời.

Hắn đả thương Quân Vũ Nguyệt, thật ra không phải ngoài ý muốn, bởi vì đã sớm thấy ngứa mắt, lại ngại vì tôn ti, thân phận, vẫn không có cơ hội ra tay, hôm nay có, sao hắn có thể hạ thủ lưu tình.

Quân Vũ Nguyệt cũng không nói chuyện, thư phòng, lập tức yên tĩnh không tiếng động.

Thật lâu sau, Quân Vũ Nguyệt mới đứng dậy, trực tiếp đi đến viện của Thư Mộ Bạch.

Thư Mộ Bạch vừa thấy Quân Vũ Nguyệt, nhếch miệng cười, “Này, chịu đi ra rồi sao?”

Quân Vũ Nguyệt không để ý, đi thẳng vào bên trong phòng, Thư Mộ Bạch bĩu môi, thầm mắng kiểu cách, nhưng cũng đi theo vào phòng, mới cười đùa hí hửng hỏi, “Ta cho là ngươi phải năm ba ngày mới có thể ra ngoài, nào ngờ ngươi tinh lực dồi dào, đúng rồi, cô nương kia, mùi vị như thế nào?”

“Ta dùng ngân châm phong tỏa nội lực của nàng!” Quân Vũ Nguyệt không chút để ý nói.

Thư Mộ Bạch lại ngẩn người, khóe miệng giật giật, “Ngươi thật sai, chỉ dựa vào một thân võ công của ngươi, trong trong ngoài ngoài Nhiếp Chính vương phủ có bao nhiêu người canh gác, nàng còn có thể chắp cánh bay đi sao, ngươi đâu cần phải cẩn thận như vậy?”

Quân Vũ Nguyệt nhắm mắt lại.

Thư Mộ Bạch thấy Quân Vũ Nguyệt không nói, lại nói, “Vậy ngươi tính toán lúc nào thì bức cây ngân châm trong nàng ra? Nếu vật kia ở trong thân thể thời gian dài, sẽ xảy ra án mạng, ngươi phải nghĩ lại cho thật kỹ đi!”

“Làm sao ta không biết, nhưng nàng……”

Quân Vũ Nguyệt nói thế nào cho ra miệng, Phượng Khuynh Thành chính là nữ nhân ba phen mấy bận cường bạo hắn, còn bỏ trốn mất dạng.

Nếu như bị Thư Mộ Bạch biết, sợ là sẽ cười hắn.

“Ai, nữ nhân mà, đơn giản chỉ thích vàng bạc châu báu, tơ lụa, nếu như những thứ này đều không thích, ngươi liền cưng chiều vô tận, đau, dụ dỗ, nàng muốn sao, ngươi tuyệt đối không cho trăng, nàng muốn đi về phía đông, ngươi tuyệt đối không kéo nàng đi về phía tây, ta cũng không tin, vẫn không bắt được tâm một nữ nhân!”

Những lời nói của Thư Mộ Bạch, làm Quân Vũ Nguyệt bật cười, “Ngươi nghĩ quá nhiều!”

“Thật sự là như vậy sao?” Thư Mộ Bạch nhíu mày, đứng lên, “Ngươi còn có việc gì sao, không có việc gì thì cút ngay đi, ngươi ném dược đồng của ta ra ngoài, hiện tại mọi chuyện ta đều phải tự thân tự lực, rất bận bịu!”

Thấy Thư Mộ Bạch oán trách, Quân Vũ Nguyệt cũng không nói xin lỗi, chỉ đứng lên, rời đi.

Trở lại tẩm điện, Quân Vũ Nguyệt không có lên giường, mà chỉ đứng ở bên giường, lẳng lặng nhìn Phượng Khuynh Thành trên giường, lăn tới lật lui, ngủ thật loạn, khóe miệng giật giật.

Ngày hôm sau, Phượng Khuynh Thành ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao mới thức dậy, xuống giường, ngáp mấy tiếng, cửa đại điện liền bị đẩy ra, ba cô nương thướt tha duyên dáng làn lượt đi vào, hoàn toàn không quan tâm cả người Phượng Khuynh Thành trần truồng, cùng đôi môi đang nhếch lên, bên trong tròng mắt là sự không vui, “Ám Ngũ (Ám Lục, Ám Thấy) gặp qua cô nương!”

Không có sự cho phép của nàng liền đẩy cửa đi vào, không thấy nàng không vui, thấy cả người nàng trần truồng, không mảnh vải, cũng không đóng cửa, đối với nàng càng thêm không có một chút cung kính.

Trong lòng Phượng Khuynh Thành cười lạnh, chờ Quân Vũ Nguyệt trở lại, không lột một lớp da của họ, nàng cũng không gọi là Phượng Khuynh Thành.

Nghiêng đầu, không rảnh để ý, xoay người, đẩy chăn gấm trên giường, tất cả gối đầu xuống dưới giường, kéo ra giường, bao lấy mình, ngẩng đầu lên, ưỡn ngực, cao ngạo đi ra ngoài tẩm điện.

Lại thấy trong sân, mười mấy nha hoàn đang đứng, trong tay mỗi nha hoàn bưng khay, trong khay, xiêm áo, trang sức, giầy, áo lót quần lót áo yếm, cái gì cần có đều có.

Nghĩ đến, mới vừa rồi, Phượng Khuynh Thành nàng ở trước mặt những người này, trần truồng đứng ở trước giường, cười càng thêm quyến rũ, sau đó cũng không thèm nhìn những thứ cẩm y hoa phục kia, lạnh lùng nói, “Ta đói rồi, chuẩn bị thức ăn cho ta đi!”

Không có ai lên tiếng. Diễn đàn L ^& ê Q #$ úy Đ! ôn

Phượng Khuynh Thành nhìn Ám Ngũ từ phía tẩm điện, đi ra, mặt lành lạnh, trong mắt chứa đầy sự khinh thường, “Là ai để cho các ngươi đến phục vụ ta? Quân Vũ Nguyệt sao?”

“Lớn mật, tục danh của Vương gia, loại nha hoàn như ngươi có thể gọi sao?” Ám Ngũ quát lớn một tiếng.

Càng nhìn càng khinh thường Phượng Khuynh Thành.

Không phải chỉ được Vương gia ân sủng, một con quạ liền muốn phất lên làm Phượng Hoàng?

Quả thực là kẻ ngốc nằm mơ……

“Nha hoàn, ta?” Phượng Khuynh Thành cười lạnh, bĩu môi, không rảnh để ý tới Ám Ngũ, tránh làm mất phẩm cách của mình, tìm bậc thang sạch sẽ, ngồi xuống, lười biếng phơi nắng.

Ám Ngũ nhìn, giận, nhưng cũng không nói gì nhiều. Cùng Ám Lục Ám Thất liếc mắt nhìn nhau, trong lòng ra quyết định.

Ước chừng ngồi hai canh giờ, Phượng Khuynh Thành vừa đói lại khát, bên ngoài Triêu Huy lâu truyền tới tiếng bước chân vững vàng có lực, Ám Ngũ Ám Lục Ám Thất liền vội vàng đứng dậy nghênh đón.

Bước năm bước ra ngoài rồi đứng lại, “Thuộc hạ gặp qua Vương gia……”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN