Kim Chi Ngự Diệp - Chương 16
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
77


Kim Chi Ngự Diệp


Chương 16


Edit: Tử Liên Hoa 1612

“Tam công tử còn có chuyện gì khác sao?”

Thấy Tiêu Đình nhìn mình bằng ánh mắt kỳ quái, Cảnh Nghi nghi ngờ hỏi.

Mới phút trướcTiêu Đình còn muốn tính sổ với nàng, bây giờ đã dùng ánh mắt như nhìn tức phụ mà nhìn Cảnh Nghi, món nợ kia đương nhiên là không cần tính nữa. Nhưng hắn muốn ở cùng tức phụ thêm một lát mà lại không có lý do gì, đành phải vuốt tóc nhìn một cây mai to bên cạnh, khẽ húng hắng một tiếng, “Ta… ta không hiểu vài chỗ trong thư của ngươi.”

Thật sự là có chỗ không hiểu, ví dụ như đai quỳ thủy kia dùng như thế nào, hắn không tưởng tượng ra cách mà nàng nói.

Chuyện này có chút lúng túng.

Nhưng không thể trốn tránh được.

Trầm mặc chốc lát, Cảnh Nghi cụp mắt nhỏ giọng dặn dò: “Bình thường quỳ thủy mỗi tháng của ta tới vào mùng tám, trước đó có thể sẽ là xương sống thắt lưng khó chịu, ngươi có thể đeo đai quỳ thủy trước để phòng ngừa. Minh Hồ quản lý đai quỳ thủy, nếu ngươi cần dùng thì nàng sẽ mang tới, nhìn thấy rồi ngươi ắt sẽ biết cách sử dụng.”

Giọng nói của nàng hiện tại là giọng nam trầm thấp bình tĩnh giống như phu tử đang dạy bảo, Tiêu Đình lắng nghe, bởi vì nàng hào phóng thản nhiên nên hắn cũng không thấy kỳ quặc gì, nghĩ đến cái gì thì hỏi cái đó nhưng giọng nói không được thong dong như Cảnh Nghi, “Mất máu nhiều như vậy, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”

Cảnh Nghi chỉ biết đáp án, không biết tại sao, chỉ có thể nói: “Sẽ không, trong mấy ngày đó cần chú ý nghỉ ngơi, đừng để bị lạnh thì sẽ không có chuyện.”

Tiêu Đình nghiêm túc gật đầu một cái.

Hai chính sự là học võ và quỳ thủy đã nói xong, Cảnh Nghi chủ động nói: “Để tránh cho ngũ công chúa hiểu lầm, chúng ta đi ra ngoài trước?”

Tiêu Đình lưu luyến không thôi, không nhịn được nhìn nàng chằm chằm hỏi: “Vậy lần sau lúc nào thì ngươi vào cung?”

Nếu như Cảnh Nghi có thể lựa chọn, có thể nàng sẽ chỉ vào cung những lúc tam công tử Tiêu gia nhất định phải tới, nhưng rõ ràng Tiêu Đình đặc biệt mong đợi, Cảnh Nghi liền giao quyền quyết cho hắn, “Tam công tử hi vọng ta bao lâu lại vào cung một lần?” Suy nghĩ một chút lại thấy cũng phải, trong cung nàng không có gì nhớ thương, Tiêu Đình lại có cha mẹ huynh đệ ở ngoài cung, thân phận của hắn bây giờ chỉ có thể thông qua nàng để biết tin tức trong phủ tướng quân.

Tiêu Đình hi vọng nàng ngày ngày đều tới, nhưng tự thân cũng biết đó là không thể bèn thử dò xét: “Mỗi ngày hưu mộc* đến một lần?” Chưa tới bốn ngày nữa chính là mùng mười rồi. (*Theo lệ ngày xưa, làm quan cứ mười ngày được nghỉ một lần để tắm gội, cho nên ngày lễ nghỉ bây giờ cũng gọi là ngày hưu mộc)

Cảnh Nghi sảng khoái lên tiếng: “Được.”

Tiêu Đình không khỏi cười, bổ sung: “Ngươi đã Thuần ca theo thỉnh an Thái hậu, ta sẽ qua đó trước, chúng ta lại tìm cơ hội nói chuyện.”

Cảnh Nghi tiếp tục gật đầu, kín đáo liếc nhìn bên ngoài rừng mai, thời gian lần chần ở đây cũng hơi lâu rồi.

“Đi thôi đi thôi, ta lại đi dụ dỗ Thuần ca nhi.” Nhìn ra ý muốn nhanh nhanh tách ra, cô nương nhà người ta cũng yêu quý danh tiếng, Tiêu Đình hết sức săn sóc mà nói, bản thân đi ra ngoài trước.

Ngũ công chúa đang vẽ tranh, Tiêu Đình trêu chọc chơi đùa với Thuần ca nhi, Cảnh Nghi đơn độc đứng cạnh một gốc cây, nghe tiếng cười không buồn không lo của Tiêu Đình cùng Thuần ca nhi, nàng không nhịn được mà nhìn sang bên đó. Trải qua nửa tháng huấn luyện gian khổ, nhớ lại đủ loại đau nhức lúc thân thể mệt đến cực điểm, lúc này lại nhìn cô nương mặc áo bông nhiều lớp thêu hoa hải đường đỏ đang cười long lanh rực rỡ kia, cảm giác rằng thân thể kia chẳng có quan hệ gì với nàng.

Nếu như vẫn không đổi lại mà cứ để nàng làm nam nhân, Cảnh Nghi cũng có thể tiếp nhận, chỉ là Tiêu Đình sẽ cam tâm làm công chúa sao?

“Tam ca, Tam ca cứu đệ!”

Đang thất thần, Thuần ca nhi đột nhiên đỏ mặt chạy về phía nàng, cười đến thở không ra hơi, “Tam ca, tứ biểu tỷ thọt lét đệ, ca mau mau cứu đệ!”

Tiêu Đình đằng sau cố ý giữ vững tốc độ nhất định, theo sát đệ đệ không ngưng.

Thuần ca nhi thở hồng hộc chạy đến sau lưng Cảnh Nghi, tay nhỏ túm lấy áo khoác nàng. Cảnh Nghi không thể động, mắt thấy Tiêu Đình từng bước một đến gần, nhìn ánh mắt giảo hoạt, khóe miệng cười xấu xa của hắn, Cảnh Nghi chợt có chút hiểu vì sao phụ hoàng không thích nàng.

Tiểu cô nương, vẫn nên cười nhiều một chút thì mới đẹp mắt phải không?

“Ngươi tránh ra.” Tiêu Đình đang chơi hăng, thấy Cảnh Nghi muốn bảo vệ Thuần ca nhi, hắn tiện tay ké nàng ra như vẫn kéo đại ca nhị ca trước đây. Ai bảo hiện tại Cảnh Nghi cao lớn cường tráng như vậy, nhất thời hắn quên mất phải thương hương tiếc ngọc, chỉ là dùng lực xong Tiêu Đình lập tức hối hận, khẩn trương nhìn Cảnh Nghi giải thích: “Ta… ta không cố ý.”

Cảnh Nghi biết, khẽ cười nói: “Thuần ca nhi sợ ngứa, ngươi đừng trêu chọc nó.”

Huynh đệ ruột cũng không thể bắt nạt đệ đệ như vậy.

Tiêu Ngự cũng từng nói với Tiêu Đình như vậy thì hắn lại cáu kỉnh đại ca xen vào việc của người khác, bây giờ lời ấy thốt ra từ miệng Cảnh Nghi thì hắn lại chẳng phật ý tẹo nào, chỉ sâu kín trợn mắt nhìn nàng một cái, “Chỉ có ngươi mới làm tam ca tốt.” Thiên vị tiểu thúc tử như vậy, quên mất hắn là trượng phu tương lai của nàng rồi sao?

Cảnh Nghi cười không nói, Thuần ca nhi đột nhiên nhô ra từ phía sau nàng, mắt đen nhìn Tiêu Đình lấy lòng, “Tứ biểu tỷ cũng tốt!” Trước kia Tam ca thích bé nên mới cù bé cho vui, hiện tại tứ công chúa cũng là thích bé, Thuần ca nhi chỉ là cười mệt mỏi nên muốn nghỉ một lát.

“Tới đây cho ta ôm cái nữa.” Đệ đệ đáng yêu, Tiêu Đình lại xòe tay với Thuần ca nhi lần nữa.

Thuần ca nhi ngoan ngoãn đi tới, Tiêu Đình ôm bé lên cao, lại hôn một cái.

Ngũ công chúa ở đằng xa hừ một tiếng.

Cảnh Nghi nhìn sắc trời một chút, nói muốn về.

Vừa nghe nàng phải đi, Tiêu Đình đã cảm thấy ánh mặt trời không còn ấm như vừa rồi nữa, gượng cười đưa mắt nhìn hai người rời đi.

Tiêu Đình không trách nàng vì chuyện quỳ thủy, tâm trạng Cảnh Nghi coi như không tệ, trên đường về phủ tướng quân còn trả lời tất cả câu hỏi của Thuần ca nhi mà không thấy phiền.

“Tam ca, chờ đệ trưởng thành đệ muốn làm phò mã của tứ biểu tỷ.” Thuần ca nhi sờ sờ mặt, đột nhiên thốt ra lời kinh người.

Bản thân Cảnh Nghi cũng chưa từng nghĩ tới chuyện phò mã, dở khóc dở cười hỏi Thuần ca nhi: “Vì sao phải làm phò mã?”

Thuần ca nhi nghiêm trang nói: “Bởi vì đệ thích tứ biểu tỷ, tứ biểu tỷ cũng yêu thích đệ, hôm nay còn hôn đệ hai lần.”

Cảnh Nghi sờ sờ đầu ca nhi, không giải thích gì cả. Nàng mười lăm rồi, trong hai ba năm tới nhất định sẽ tuyển một phò mã, chờ Thuần ca nhi trưởng thành tự sẽ quên suy nghĩ ngu ngốc bây giờ. Chuyện khiến Cảnh Nghi tương đối lo lắng chính là ngộ nhỡ hai năm sau nàng cùng Tiêu Đình còn chưa đổi lại, Tiêu Đình nên làm gì?

~

Quỳ thủy của Cảnh Nghi rất chính xác, Tiêu Đình lo lắng đề phòng nguyên một ngày mùng bảy, được một lúc sờ sờ quần một lần chỉ sợ quỳ thủy lặng lẽ tới nhưng nó lại không có tới, buổi sáng ngày mùng tám tỉnh dậy, Tiêu Đình tạm thời quên mất chuyện quỳ thủy, ai ngờ vừa nghiêng người, phía dưới liền truyền đến cảm giác khác thường.

Tiêu Đình len lén sờ sờ, nhìn lại ngón tay, đỏ đỏ hồng hồng.

Cảnh Nghi nói thì gió nhẹ nước chảy, đến phiên mình thật sự đổ máu, Tiêu Đình không thể nào không sợ. Hắn thật sự không nghĩ ra vì sao nữ nhân có thể quen với loại chuyện này, năm ngày đấy, trong cơ thể một người có thể có bao nhiêu máu? Chẳng lẽ canh bổ quá có tác dụng, uống một chén là có thể chảy một ngày?

“Mang đai quỳ thủy cho ta.” Duy trì tư thế nằm vừa rồi, Tiêu Đình tái mặt phân phó Minh Hồ, thuận tiện len lén quan sát vẻ mặt nàng ta.

Minh Hồ chỉ cười cười rồi lập tức xoay người đi chuẩn bị đồ.

Lại còn cười được?

Hồi tưởng nụ cười “quỷ dị” đó của Minh Hồ, Tiêu Đình chỉ cảm thấy trời cũng sắp sụp rồi, chuyện lớn như vậy mà sao có vẻ nữ nhân chẳng thèm để tâm vậy? Thái y không trị hết sao? Thừa dịp các cung nữ không có bên cạnh, Tiêu Đình nhanh chóng cởi quần lót ra tra xét, liếc một cái lập tức ném nó ra ngoài.

Sau đó lại nghiên cứu đai quỳ thủy một lúc lâu rồi mới khó khăn đeo vào được, Tiêu Đình thử xuống đất đi lại, còn chưa đi đến bình phong, phía dưới hình như lại chảy một chút, Tiêu Đình bị cảm giác máu chảy cực kỳ rõ ràng này dọa cho sợ đến hai chân như nhũn ra, vội vàng lùi về giường, cả ngày không muốn đứng lên.

“Công chúa đau bụng sao?” Minh Hồ lo lắng hỏi, trước kia quỳ thủy của công chúa tới cũng như không có, đều là nên làm cái gì thì làm cái đó.

Tiêu Đình lắc đầu một cái, hắn không đau, chính là khó chịu.

Đầu tiên là nằm nghiêng lại phát hiện làm dơ chăn đệm giường, đổi mới chăn đệm xong, Tiêu Đình lại đổi thành nằm ngang, nằm ngang thời gian dài thì lại đau nhức mình mẩy. Tiêu Đình phiền lòng, Minh Tâm, Minh Hồ cũng khó hiểu theo, không hiểu sao công chúa lại đột nhiên chân tay vụng về rồi.

Lăn qua lăn lại nửa ngày, cuối cùng Tiêu Đình cũng có thể tiếp nhận chuyện này.

Trong phủ tướng quân, đoán được lúc này có thể tâm trạng Tiêu Đình không tốt cho lắm, Cảnh Nghi có lòng muốn làm chút gì đó bù đắp, suy nghĩ một đêm, hôm sau vừa huấn luyện xong, Cảnh Nghi nhân lúc nghỉ trưa trải giấy mài mực, viết thư cho Tiêu Đình: “Hôm nay chạy bộ sáng sớm, ta chạy quanh hồ sáu vòng, nhị công tử đánh cuộc lúc ta chạy xong hắn có thể chạy được mười vòng, thua hai lượng bạc. Thuần ca nhi lén chơi dao găm bị đại công tử bắt gặp, bị phạt phải gánh nước đứng trung bình tấn một khắc……”

Tất cả những gì viết trong thư đều là chuyện của mẫu tử Liễu thị, Cảnh Nghi hi vọng sau khi Tiêu Đình đọc được thì thấy tin như gặp người.

Mùng mười vào cung, quả nhiên Tiêu Đình đã chờ sẵn ở Từ An cung, hiện tại hắn rất được lòng Thái hậu, ở nơi này lâu để trò chuyện tán gẫu với bà cũng là hợp tình hợp lý.

Thuần ca nhi tiếp tục làm bồ câu nhỏ cho hai người, thần không biết quỷ không hay nhét thư vào tay Tiêu Đình.

Lại có thư, Tiêu Đình lặng lẽ nhìn về phía Cảnh Nghi.

Cảnh Nghi đang nói chuyện cùng Thái hậu, ngọc thụ lâm phong, mặt mày tuấn tú…… Giả vờ đứng đắn!

Tiêu Đình nóng lòng biết trong thư nàng viết cái gì, giả vờ muốn đi tịnh phòng. Đọc thư, trong đầu Tiêu Đình tự tưởng tượng ra tình hình lúc đó, ví dụ như nhị ca đánh cuộc thua nhất định là cực kỳ buồn bực, la hét lần sau cược lại, ví dụ như đại ca uy nghiêm khiển trách Thuần ca nhi, Thuần ca nhi tội nghiệp  nghe dạy bảo……

Chỉ là đọc lại lần hai thì Tiêu Đình rốt cuộc cũng ý thức được một chuyện: Cảnh Nghi với hai huynh trưởng của hắn quá gần gũi!

Làm kẻ vô dụng nhất trong đại phòng Tiêu gia mà người người đều biết, không ai hiểu rõ sở trường của hai huynh trưởng hơn Tiêu Đình, đại ca tuấn mỹ nội liễm, kiếm thuật cao siêu, một người lạnh lùng như Cảnh Nghi liệu có thể thích đại ca có phong thái tương tự nàng không? Còn có nhị ca, dáng dấp vô cùng khỏe mạnh, nhưng sức mạnh của nhị ca cực lớn, Cảnh Nghi Đô muốn học võ thì nhất định là một người cực kỳ sùng bái cường giả … …

Gần quan được ban lộc, chỉ có Thuần ca nhi là không có bất kỳ uy hiếp gì với hắn.

Tiêu Đình ngồi không yên, ném lá thư vào bô giấu đi, rửa tay muốn đi tìm Cảnh Nghi.

Cảnh Nghi đang ở hành lang, nhìn Thuần ca nhi, ngũ công chúa cùng mấy tiểu cung nữ chơi trốn tìm trong sân.

“Sao tam công tử không ra chơi cùng?” Tiêu Đình giả bộ hàn huyên, tự nhiên mà đi tới.

“Vừa mới trò chuyện cùng cô tổ mẫu xong.” Cảnh Nghi lẳng lặng nhìn hắn.

Tiêu Đình gật đầu một cái, dừng cách nàng ba bước, nhỏ giọng hỏi: “Ngươi cảm thấy đại ca nhị ca ta thế nào?”

Cảnh Nghi không hiểu ý nghĩa, “Ý ngươi là?”

Tiêu Đình hơi mím môi, bởi vì thời gian có thể nói chuyện không nhiều lắm bèn nói thẳng: “Hôn phối.”

Suy nghĩ của Cảnh Nghi đã thông suốt, thấy Tiêu Đình hình như không quá cao hứng, nàng cười lạnh, nhìn Thuần ca nhi trong sân nói: “Ta coi bọn họ như huynh trưởng, tương lai bọn họ cưới người nào cũng chẳng quan hệ gì tới ta.” Một công chúa không được sủng ái như nàng, ngũ công chúa không muốn nàng qua lại nhiều với Tiêu Đình, Tiêu Đình lo lắng nàng nhân cơ hội này với cao lên hai vị huynh trưởng của hắn, nàng đều có thể hiểu được.

Nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Cảnh Nghi, Tiêu Đình cũng biết mình nói sai, vừa muốn giải thích thì ở một đầu hành lang khác, hoàng hậu cùng nhị công chúa chợt đi tới.

“Ta tới Càn Nguyên cung một chuyến, ngươi để ý Thuần ca nhi đi.” Lạnh nhạt bỏ lại một câu, Cảnh Nghi tiến lên thỉnh an hoàng hậu, theo nàng đi ra khỏi Từ An cung.

Tiêu Đình nhìn bóng lưng lạnh lùng của nàng, trong lòng hối hận thật muốn tát cho mình một bạt tai, nhưng nghĩ đến khuôn mặt này là của Cảnh Nghi thì lại không nỡ.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN