Kim Chủ, Cưng Ra Đây! - Chương 14
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
239


Kim Chủ, Cưng Ra Đây!


Chương 14


Từ lúc trở thành huấn luyện viên thể hình của Minh Tiêu, Thần Hựu liền bắt đầu ra vào tầng 22 với tần suất chóng mặt. Lúc mới đầu thì chỉ là buổi sáng theo Minh Tiêu tới trung tâm thể hình để rèn luyện, ăn cơm trưa xong sẽ trở về tầng cao nhất giả làm trợ lý cho Quý tiên sinh, đến bây giờ thì cậu cũng chẳng buồn giả vờ nữa, buổi chiều Minh Tiêu có lớp học diễn xuất, cậu bèn thẳng thắn đi theo ngồi nghe luôn, còn nói đấy là ý của Quý tiên sinh.

Minh Tiêu hiếu kỳ hỏi thăm: “Sao Quý tiên sinh lại cho em tới dự lớp này vậy?”

“Có thể là cảm thấy ngoại hình của em khá cho nên muốn em lâm thời ôm chân phật, sau này theo anh tới đoàn phim biết đâu có cơ hội đấy.” Thần Hựu nửa đùa nửa thật bảo: “Nếu như vậy, tới đoàn phim em còn có thể chăm sóc anh luôn.”

“Anh có tay có chân lại còn có Thái Bao nữa mà.” Đầu gối Minh Tiêu cong lại móc vào máy, hai tay ôm sau đầu, cố hết sức gập người lên: “Không cần em chăm sóc đâu.”

“Cần thiết cần thiết, em bảo cần là cần mà.” Gần đây da mặt Thần Hựu có xu thế ngày càng dày hơn, một tay đỡ hờ sau lưng ướt nhẹp mồ hôi của Minh Tiêu, một tay cầm máy đếm giờ, “Còn lại 7 phút, cố lên!”

Minh Tiêu không thích nhất chính là bài luyện gập bụng thế này, anh tình nguyện làm 100 cái chống đẩy chứ chẳng muốn treo ngược người chút xíu nào, mỗi lần thực hiện xong y như rằng cả người sẽ ướt đẫm, mồ hôi cứ tuôn ra như suối.

Có một lần, Minh Tiêu treo người hơn 20 phút, thật sự là không cố được nữa, mệt đến nỗi nói không ra lời, theo bản năng kéo áo Thần Hựu muốn cậu giúp mình xuống. Thần Hựu lại không đáp ứng, tay trái cầm tay anh khẽ xoa nắn, tay phải vén áo lót lên khoe khoang: “Anh Tiêu, kiên trì một chút nữa. Cái này chủ yếu luyện eo, anh xem cơ bụng của em chính là luyện ra như thế đấy. Nhiều hơn anh hai múi nha.”

Cái chữ “nha” cuối cùng được cậu nhấn mạnh và kéo thật dài, vừa nghe liền thấy rõ là cố ý, rất gợi đòn. Minh Tiêu không có mấy sức lực, tính thều thào oán cậu rằng “Đàn ông không được tùy tiện bán manh” nhưng thấy quá tốn sức thì không thể làm gì khác hơn là lườm cậu một cái. Thế mà Thần Hựu vẫn vui cười hớn hở như cũ, hai tay vươn ra đỡ lấy lưng Minh Tiêu, nhẹ giọng nói: “Nào, em trợ lực cho anh, lên!”

Còn lại chừng mười cái gập bụng, Minh Tiêu phải nhờ sự hỗ trợ của Thần Hựu mới có thể hoàn thành, mặt mũi không khỏi khó nén giận được, lúc xuống đất không cho Thần Hựu dìu, nghiêm mặt nói: “Cảm ơn.”

“Cám ơn cái gì, em nên làm mà.” Thần Hựu quăng vào sọt đồ một cái khăn lông đã ướt sũng nước, nói lảng sang chuyện khác: “Anh Tiêu, cái anh Trình Hạo kia thân với anh lắm hả?”

Sau khi Trình Hạo hoàn thành vai diễn viên quần chúng thì tạm thời không có công tác mới, anh ta từng đến tầng 22 gặp Minh Tiêu một lần, vừa vặn chạm mặt Thần Hựu.

Từ sau khi bị kim chủ bí ẩn nhìn trúng, từ đầu tới giờ Minh Tiêu luôn cảm thấy không yên tâm cũng chẳng tìm được ai phù hợp để tâm sự. Mặc dù Thái Bao là trợ lý rất chuyên nghiệp, quan hệ với anh ngày một thân mật hơn, thế nhưng vẫn có những lời anh chẳng thể nào bày tỏ cùng được. Ngày ấy Trình Hạo trở về, Minh Tiêu và anh ta hàn huyên một lúc lâu, khi đang muốn chào tạm biệt thì Thần Hựu lại tới đưa nước trái cây.

Nhìn thấy trong phòng nghỉ có nghệ sĩ khác, sắc mặt Thần Hựu vẫn như thường mà đặt nước trái cây xuống, lễ phép lên tiếng chào hỏi rồi rời đi. Trình Hạo còn hỏi người kia là ai, sao mà lớn lên đẹp trai quá vậy. Khi nghe Minh Tiêu bảo đấy là trợ lý của Quý tiên sinh, suýt chút nữa Trình Hạo đã bị miếng dưa Ha-mi ngọt lành làm cho nghẹn họng.

Minh Tiêu hơi ngạc nhiên vì hóa ra Thần Hựu vẫn còn nhớ Trình Hạo.

“Khẳng định là rất thân thiết.” Thần Hựu tự hỏi tự trả lời: “Lúc thường tới tìm anh, em đều không thấy nghệ sĩ nào khác ở trong phòng anh hết ấy.”

“Anh Tiểu Diêu và anh Kiều đều từng tới mà.” Minh Tiêu bật cười.

“Bọn họ thì khác.” Thần Hựu nói: “Em là nói anh bạn nhỏ quen từ trước cơ.”

“Người ta lớn hơn em biết không hả?” Minh Tiêu luôn bị Kiều Ngộ gọi “Cậu bạn nhỏ” cho nên khá là dị ứng với cụm từ này: “Em mới là cậu bạn nhỏ đấy.”

“Tên kia là bạn thân của anh sao?” Thần Hựu hỏi: “Bạn thân quen từ lâu rồi ấy hả?”

Minh Tiêu thoáng suy nghĩ, hình như là vậy.

Mặc dù anh đã làm việc ở Tinh Hoàn mấy năm, nhưng người chân chính có thể xem là bạn cũng không nhiều. Cơ hội lần này tới vừa quá bất ngờ lại quá kỳ lạ, sau khi dọn tới tầng 22 thì gần như Minh Tiêu mất liên hệ với những nghệ sĩ khác dưới tay anh Trương. Những người kia đừng nói đến tầng 22 ngồi một chút, dù là tin nhắn cũng chẳng buồn nhắn cho anh một câu.

Trình Hạo quả thật là người duy nhất khác biệt.

Minh Tiêu cười khẽ: “Quan hệ giữa anh với cậu ấy rất tốt, đều đi theo anh Trương chịu khổ, trước kia cũng sống chung một chỗ, nhận vai trong các lễ hội cho otaku cũng là cậu ấy giới thiệu cho anh đó.”

“Vậy anh phải cẩn thận đấy.” Thần Hựu nghiêm túc căn dặn: “Chờ sau này Mắt Thấy bắt đầu có tiếng, rất nhiều con mắt đều sẽ nhìn chằm chằm anh. Anh tốt với ai thì fan rất dễ ghép đôi với người đó. Anh cũng đừng nói quan hệ của hai người tốt thế nào, không thì lại xuất hiện CP Hạo Tiêu đấy.”

Tạo CP là thủ đoạn quen thuộc trong giới giải trí, Minh Tiêu thấy nhiều rồi nên cũng chẳng ngạc nhiên, thế nhưng mấy câu của Thần Hựu lúc nãy lại làm anh cảm thấy bất ngờ, chỉ đành dở khóc dở cười, tiện tay vỗ nhẹ một cái sau gáy Thần Hựu: “Đầu óc em cả ngày đều nghĩ cái gì vậy? Chẳng qua cậu ấy tới thăm anh thôi mà em liền cảm thấy tụi anh có thể tạo couple rồi. Còn cái gì mà Hạo Tiêu nữa? Tổ hợp buồn cười sao?”

(*) Hạo Tiêu [hàoxiāo] đọc na ná Hạo tiếu [hǎoxiào] (buồn cười)

“Không phải thì tốt rồi.” Thần Hựu nhíu mày, “Em chỉ lo lắng cho anh thôi mà.”

“Chuyện này không có gì đáng lo đâu.” Minh Tiêu thở dài, nằm lên ghế nâng tạ, “Thứ anh bận tâm chính là diễn không tốt được vai Hoa Phi Minh kia kìa.”

“Làm sao có thể?” Thần Hựu ngồi xổm ở bên cạnh, “Anh Tiểu Diêu và cả cô dạy diễn xuất không phải đều khen anh sao? Chăm chỉ này, năng lực học hỏi nhanh này, đẹp trai này, làm sao diễn không tốt được?”

Minh Tiêu cũng không thể nói rõ được nguyên nhân tại sao mình cảm thấy như vậy, ước chừng là bởi vì anh chưa từng đảm nhận vai lớn nào cho nên trong lòng hơi thiếu tự tin.

Chuyện này quả thật phải cám ơn vị kim chủ kia, không chỉ cung cấp tài nguyên còn để sao lớn đầy kinh nghiệm như Diêu Diệp chia sẻ áp lực giúp anh. Nếu là bộ phim chỉ một nam chính, ngôi sao điện ảnh chỉ có duy nhất mình Minh Tiêu, hoặc người hợp tác cùng là nữ diễn viên đã thành danh thì trên vai anh sẽ đè nặng áp lực kinh khủng hơn nhiều so với hiện tại.

Đây cũng không phải là chuyện kim chủ thông thường sẽ làm.

“Anh Tiêu, anh cứ thoải mái mà diễn đi, không sao hết đâu.” Thần Hựu đưa ngón trỏ ra điểm lên trán Minh Tiêu một cái.

Minh Tiêu cười: “Em chọt anh làm gì?”

“Ban phước lành cho anh đó.” Thần Hựu nói: “Phù hộ anh qua ải chém tướng, nổi khắp tứ phương.”

Trong lòng Minh Tiêu chợt thấy rạng rỡ, thuận miệng nói: “Muốn ban phước lành thì cũng là Tiểu Thần Tiên làm cho anh chứ, em thì có thể làm được gì?”

Thần Hựu sững sờ, rầu rĩ đáp, “Oh…”

Minh Tiêu đang nâng tạ nên không nhận thấy được vẻ thất thố của cậu, nhưng có điều anh vẫn cẩn thậ giải thích: “Tiểu Thần Tiên là người đắp nặn nên Hoa Phi Minh, người ta ban phước cho anh thì còn coi được.”

Thần Hựu thở phào nhẹ nhõm, lập tức cười rộ lên: “Nói cách khác thì Tiểu Thần Tiên là ba đẻ của Hoa Phi Minh ha.”

“Loảng xoảng” một tiếng, tạ rơi xuống giá đỡ.

Minh Tiêu nghiêng đầu đi, “Em muốn nói Tiểu Thần Tiên cũng là ba anh phải không?”

Thần Hựu ngồi bệt luôn xuống đất, cười lớn: “Ha ha ha ha.”

“Còn cười nữa?” Minh Tiêu ngồi dậy, làm bộ như muốn đánh Thần Hựu.

Thần Hựu không thèm trốn, vào lúc Minh Tiêu nhào tới còn tỉnh bơ giữ eo đối phương.

Hai người đùa giỡn trên nền nhà, Minh Tiêu có được vị trí chiếm ưu thế, đè lên người Thần Hựu chọc lét vui vẻ. Thần Hựu vừa cười vừa xoay, hai cái chân dài đạp đạp nền nhà như cá nằm trên thớt đang giãy chết.

Thái Bao tới thị sát như thường lệ thấy vậy thì trợn mắt ngoác mồm: “Hai người…”

Minh Tiêu nhanh chóng đứng lên, vội chống chế: “Tụi tôi đang luyện nhu thuật.”

Thần Hựu còn chưa ngưng cười, cố gắng không cười nữa nên mím môi nín nhịn rất khổ sở.

Thái Bao: “…”

“Anh Tiêu bảo tôi dạy ảnh mấy chiêu ấy mà, trước đây tôi từng học nhu thuật rồi.” Thần Hựu lúc này không cười nữa: “Đang học dở chiêu này.”

Thái Bao mới không thèm tin, chỉ hận rèn sắt không thành thép mà nhìn Minh Tiêu, trong mắt là ý: Nói cậu bao nhiêu lần, không nên quá thân mật với tiểu yêu tinh này cơ mà!

Minh Tiêu dời tầm mắt đi, trong lòng cũng có hơi chút mất mát.

Chung quy anh cứ cảm thấy khó tự kiềm chế mà muốn thân thiết với Thần Hựu, trên người chàng trai nhỏ hơn anh hai tuổi này có rất nhiều điểm hấp dẫn anh —— nụ cười sáng ngời, ánh mắt trong trẻo mà sạch sẽ, sự dịu dàng vừa đủ, cả người sinh động tràn đầy sức sống làm tinh thần người ta hưng phấn cùng với cảm giác thân thuộc khó mà nói rõ được.

Ở bên cạnh Thần Hựu anh cảm thấy rất vui vẻ và thoải mái.

“Anh không tin hả?” Thần Hựu nói: “Không tin thì để tôi với anh Tiêu đánh lại cho anh xem nhé.”

Minh Tiêu còn chưa kịp phản ứng lại thì thân thể đã bị Thần Hựu ôm lấy, chân cũng bị cậu dứt khoát quấn vào.

“Em làm gì thế?” Anh hốt hoảng hô lên.

“Xuỵt!” Thần Hựu kề sát bên tai anh nói khẽ: “Đừng sợ, em sẽ không làm anh bị thương đâu.”

Khi ngã xuống đất cùng Thần Hựu, nhịp tim Minh Tiêu đột nhiên tăng nhanh dữ dội. Chân tay anh và Thần Hựu quấn quýt thân mật, thân thể dính chặt vào nhau.

Trong nháy mắt đó, anh sinh ra một loại sợ hãi chưa bao giờ có —— sợ Thần Hựu nhận ra được nhịp tim bất thường của mình.

Cũng may Thần Hựu tựa hồ không có năng lực cảm thụ nhịp tim anh, vừa ghìm chặt thân thể anh vừa giải thích cho Thái Bao: “Xem đi, chúng tôi vừa nãy đang luyện cái này nè.”

Thái Bao xông lại giải cứu: “Thả ra thả ra! Ghìm hỏng người bây giờ!”

Ngay lúc vừa nãy, Minh Tiêu rất rõ ràng cảm giác được nơi nào đó của Thần Hựu đụng vào mình. Quần áo của cả hai đều rất mỏng, căn bản không giấu được hình dáng nơi ấy. Lúc thường Minh Tiêu vẫn luôn né tránh nhìn tới vị trí đó, lần này thì hay rồi, không phải nhìn mà là trực tiếp chạm vào luôn.

Loại xúc cảm kỳ dị này làm hai má anh đột nhiên toả nhiệt, tim đập càng nhanh hơn, vả lại cũng nói không rõ là đang giận dỗi hay là cảm giác thế nào.

Mà rất hiển nhiên, Thần Hựu cũng không phải cố ý dùng chỗ ấy để chạm vào người anh.

Dưới sự can thiệp của Thái Bao, tay chân Thần Hựu khẽ buông lỏng, Minh Tiêu giành lại được sự tự do, cấp tốc nhảy lên rồi mắng: “Má, sức em khủng thật!”

“Đương nhiên.” Thần Hựu vỗ vỗ cánh tay, bày ra dáng vẻ của huấn luyện viên: “Cho nên mới bảo anh phải chăm chỉ rèn luyện thêm nha anh Tiêu.”

Ngày thử vai sắp đến rồi, Minh Tiêu tuy rằng đã chuẩn bị đầy đủ nhưng vẫn vô cùng căng thẳng. Thần Hựu có thể thấy rõ được điều ấy, khi về tầng cao nhất cậu bèn than thở với Quý tiên sinh: “Cậu út, nhất định phải thử vai nữa hả? Vai chính không phải đã xác định cho Minh Tiêu và Diêu Diệp rồi sao?”

Quý tiên sinh đáp qua loa: “Nếu đã xác định rồi thì cháu còn lo cái gì?”

“Xác định rồi thì sao không trực tiếp cho bọn họ vào đoàn phim luôn? Thử vai chi nữa cho rắc rối.” Thần Hựu bĩu môi nói: “Cháu thì chẳng lo Minh Tiêu phát huy không tốt đâu, nhưng mà ảnh có vẻ sốt sắng lắm, cười rất miễn cưỡng. Cháu nhìn mà xót hết cả người đây này.”

“Quy trình thử vai nhất định phải tuân theo, Niệm Hàm sắp xếp như vậy tự nhiên là có lý của cậu ấy, cháu đừng nhúng tay vào. Còn nữa…” Quý tiên sinh dừng một chút, “Cậu ta căng thẳng là phải, lần đầu tiên diễn vai chính mà không sốt sắng mới lạ đấy. Cháu việc gì phải đau lòng?”

“Nhưng cháu xót người mà.” Thần Hựu đi qua đi lại trong phòng làm việc rộng rãi, thở dài nói: “Cậu út à, cậu là đang ở trong phúc nên mới không biết khổ. Cậu chưa từng xót ai cả, đều là cậu hai đau lòng vì cậu thôi, cậu không hiểu cháu đâu.”

Quý tiên sinh cười lạnh: “Cậu không muốn hiểu mày đâu. Còn ở đây càu nhàu với cậu thì chi bằng xuống dưới ấy nghĩ cách làm sao giúp tên kia bớt căng thẳng đi.”

“Đâu phải cháu không nghĩ tới, nhưng mà chẳng nghĩ được gì cả.” Thần Hựu ỉu xìu nói: “Cậu út có cao kiến gì không?”

“Lần trước cháu báo cáo với cậu rằng cậu ta muốn tác giả của nguyên tác Mắt Thấy ‘ban phước’ cho mình, đúng không?”

“Chúng cháu nói giỡn ấy mà.”

“Đùa giỡn cũng được.” Quý tiên sinh tiếp tục gợi ý: “Cháu thử dùng tài khoản của Tiểu Thần Tiên trò chuyện với cậu ta đi.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN