Kim Chủ, Cưng Ra Đây!
Chương 16
Anh chợt thấy hơi đau đầu, nhanh chóng tắt khung chat đi. Chỉ lo tắt trễ một xíu thôi thì đối phương sẽ quăng qua một câu “Vẫn chưa ngủ sao?” mất, mà mình còn đang dừng lại trong khung chat nhất định sẽ hiển thị cho đối phương thấy hai chữ “Đã xem”.
Cái tính năng trâu bò hiển thị “Đã xem” này quả thực không có nhân tính với những ai không muốn tán gẫu một xíu nào. Minh Tiêu vội vã cuống cuồng mà nhìn chăm chú điện thoại di động, quả nhiên, ngay khi anh mới lui ra khỏi khung chat 5 giây, tin nhắn mới đã tới. Bởi vì hơi ngắn cho nên ở ngoài mà vẫn có thể đọc được.
Tiểu Thần Tiên của anh: Nam thần vẫn chưa ngủ sao?
Minh Tiêu nghĩ, mẹ ơi, may là mình nhanh tay rút sớm.
Thần Hựu kết thúc trò chuyện với Minh Tiêu xong liền đến phòng tập thể hình củng cố tám múi cơ bụng, lúc này tắm rửa xong xuôi, đang nằm lì ở trên giường chờ đợi “nam thần” đáp lại. Vốn tưởng rằng Minh Tiêu sẽ để ý tới mình, ít nhất cũng đáp lại một câu “Giờ chuẩn bị ngủ nè”, kết quả chờ hoài chờ mãi, màn hình tắt đi mấy lần mà sau câu mình hỏi “Vẫn chưa ngủ sao” cũng không xuất hiện hai chữ “Đã xem”.
Cậu buồn bực lộn mấy vòng trên giường, đối điện với thoại di động lẩm bẩm niệm chú: “Đã xem, đã xem! Mau hiện lên coi!”
Nhưng mà một phút sau, hai chữ ngọc ngà quý giá ấy vẫn chưa giá lâm.
Minh Tiêu đã cất điện thoại đi.
Anh có chứng ám ảnh cưỡng chế nhẹ, nhìn thấy có thông báo màu đỏ mới trên màn hình sẽ muốn làm sao cho nó biến mất. Hiện tại biểu tượng của weibo xuất hiện một dấu “+1”, càng nhìn càng khiến anh lo lắng cho nên mới dứt khoát tắt máy luôn không quan tâm nữa.
Chỉ chốc lát sau, điện thoại di động lại rung lên.
Minh Tiêu lấy chăn che đầu, nghe thấy tiếng rung liên tiếp vài lần mới lộ ra một con mắt, mở sáng màn hình lên để xem thử.
Hóa ra là tin nhắn mới trên weixin.
Thần Hựu: Anh Tiêu đã ngủ chưa?
Minh Tiêu lập tức ngồi dậy tựa vào đầu giường, khóe môi mỉm cười, nhanh chóng gõ chữ: Vẫn chưa, sao thế?
Thần Hựu: Không có gì ạ. Em mới vừa tập về, muốn xem thử anh ngủ chưa thôi.
Minh Tiêu: Vóc người em thế kia mà còn cần rèn luyện á?
Thần Hựu: Đương nhiên cần chứ, không thì làm sao trở thành huấn luyện viên thể hình cho anh được.
Nụ cười của Minh Tiêu càng thêm tươi: Rồi rồi rồi, em giỏi, em có cơ bụng tám múi, anh chỉ có sáu thôi.
Thần Hựu: Ha ha ha, mai em giúp anh vẽ hai múi nữa ha.
Minh Tiêu: Miễn đê, anh đây tự luyện ra được.
…
Những tin nhắn vô bổ nhàm chán ấy vậy mà cả hai lại có thể tán gẫu cả tiếng đồng hồ. Minh Tiêu ngáp một cái, liếc xem giờ mới phát hiện đã 1 giờ hơn. Lúc này anh mới nói chúc ngủ ngon với Thần Hựu rồi tắt đèn đi ngủ.
Bên này thì Minh Tiêu ngủ say, bên kia Thần Hựu lại quá sức hưng phấn, lăn qua lộn lại mãi chẳng ngủ được. Cậu lượn khắp một vòng weibo, theo lệ block hết những ai bình luận nói xấu Minh Tiêu, sau đấy lại bấm vào khung chat nhưng vẫn như cũ chẳng thấy được hai chữ “Đã xem” mà mình hằng mong, vì vậy cậu tự nhủ: “Xem đi, rõ ràng người ta không ngủ, chỉ là không muốn để ý mày thôi.”
Ngày hôm sau, Thái Bao đăng nhập vào tài khoản Nhật Nguyệt Vân Tiêu như thường lệ, kinh ngạc nói: “Fanboy? Má ơi, Tiểu Thần Tiên là con trai á?”
“Ừ.” Minh Tiêu lại nghĩ tới hình ảnh ông chú cao lớn thích bán manh, mí mắt giựt giựt điên cuồng.
“Chậc chậc chậc!” Thái Bao có trình độ làm trợ lý của nghệ sĩ vô cùng chuyên nghiệp, tuy rằng cảm thấy Tiểu Thần Tiên trước kia vẫn được thiết lập hình tượng băng lãnh giờ lại cư xử quá mức lạ lùng, nhưng có lạ đến đâu thì cũng là cái đùi lớn đáng để ôm lấy. Huống hồ tình huống bây giờ không sáng sủa, cấp trên không cho chỉ thị rõ ràng cũng không ai biết kim chủ là ai, vì vậy cậu bèn quở trách Minh Tiêu: “Cậu ta chủ động tìm cậu tán gẫu, sao mà cậu lại hờ hững thế kia?”
Minh Tiêu thở dài: “Nói chuyện với cậu ta tôi buồn nôn lắm.”
Thái Bao nghe vậy bèn dặn dò: “Vậy lần sau cậu ta mà tìm tới nữa thì nhớ bảo tôi, để tôi ra đối phó. Không phải là bán manh thôi sao? Anh đây sành sỏi, cậu ta biết chẳng nhẽ tôi không biết chắc?”
Minh Tiêu nghe vậy bèn mặc kệ Thái Bao xử lý. Chẳng qua là mấy ngày sau đó, Tiểu Thần Tiên không còn gửi tin nhắn tới cho Minh Tiêu nữa, mà mỗi tối trước khi đi ngủ chuyện anh cần làm luôn là nói một tiếng ngủ ngon với Thần Hựu.
Trước ngày thử vai, một ít tin tức được thả ra, thêm vào chuyện Tiểu Thần Tiên đột nhiên lấy lòng không rõ nguyên nhân, lượng fan hâm mộ trên weibo của Minh Tiêu không ngừng tăng lên.
Người bình thường vào lúc đột nhiên có nhiều fan sẽ khó tránh khỏi kích động, nhưng Minh Tiêu ở trong giới giải trí đã không tính là người mới nữa thế nên bản thân anh cũng không có bao nhiêu cảm giác phấn khích. Niệm Hàm gọi anh và Thái Bao vào văn phòng, dặn dò cả hai nhớ chú ý tăng cường tần suất đăng bài lên weibo, còn phải kèm theo hình ảnh nữa.
“Tự chụp ảnh ấy ạ?” Minh Tiêu hỏi.
“Có thể tự selfie cũng có thể bảo Thái Bao chụp cho cậu.” Niệm Hàm nói: “Tốt nhất là hình ảnh liên quan đến việc tập thể hình hay khi lên lớp, cho người ta nhìn vào có được cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái, xán lạn, mạnh mẽ và sự quyến rũ vừa đủ.”
Trở lại phòng nghỉ, Thái Bao lôi ngay ra một cái máy ảnh SLR, vừa hí hoáy điều chỉnh vừa nói: “Tiểu Minh à, ta phải bắt đầu thiết lập hình tượng rồi.”
“Ừ.” Minh Tiêu đương nhiên rõ ràng, thử ngắm nghía bản thân trong qua ống kính, không tồi, rất đẹp trai.
“Anh Niệm muốn cậu đi theo hướng đàn ông mạnh mẽ gợi cảm.” Thái Bao nói: “Tinh Hoàn của chúng ta hiện tại vừa vặn thiếu một người như thế.”
Minh Tiêu theo bản năng vén vạt áo lên nhìn thử cơ bụng của chính mình.
“Dừng lại! Giữ nguyên tư thế ấy đừng nhúc nhích!” Thái Bao giơ máy ảnh kĩ thuật số lên, tách một tiếng bắt trọn từng khoảnh khắc, cậu chàng chuyển lại nhìn thử, vô cùng hài lòng nói: “Cảm giác này chuẩn mẹ nó rồi, hôm nay đăng tấm này đi!”
Minh Tiêu cầm máy ảnh qua xem, trong hình anh đang mặc áo ba lỗ màu đỏ sậm rộng rãi, phía dưới là một cái quần thể thao màu xám mỏng, hơi nghiêng người về hướng ống kính, cánh tay vén vạt áo có thể thấy được đường viền cơ bắp nhàn nhạt, cơ bụng và đường nhân ngư nom rất rõ ràng. Mà bởi vì góc độ vừa vặn, giữa hai chân tựa hồ có thể nhìn thấy thứ gì đó mơ hồ không rõ lắm, dĩ nhiên không hề có chút cảm giác tình sắc nào mà chỉ thêm lôi kéo người ta không khỏi suy nghĩ linh tinh thôi.
Tầm mắt hướng lên trên, trong hình anh đang nghiêng đầu sang, hơi kinh ngạc nhìn về phía ống kính, trong nét tuấn tú còn mang theo một chút mê mang không hiểu, là nét mặt vô cùng tự nhiên.
Không thể không nói, Thái Bao chụp hình rất giỏi.
Minh Tiêu thật sự hài lòng với bức ảnh này, chỉ có điều anh hơi cảm thấy thẹn thùng về cái nơi hơi nhô lên bên dưới kia thôi, thế nhưng anh cũng không tiện nói thẳng ra, chẳng thể làm gì khác hơn là bảo: “Hiện tại ai đăng lên weibo lại dùng máy ảnh kĩ thuật số chụp bao giờ? Hình như hơi quá đúng không? Hay là dùng điện thoại chụp lại một tấm khác đi.”
“Không thế thì sao mà làm minh tinh được?” Thái Bao tải ảnh vào trong máy vi tính: “Cậu cho rằng đám diễn viên ca sĩ thanh thuần không làm bộ làm tịch là thật sự tinh khiết hả? Chẳng phải là cũng tạo dựng nên một hình tượng như ảnh đế đó sao? Trước mặt tinh khiết cứ như nước khoáng ấy sau lưng lại chẳng biết phóng túng lẳng lơ đến chừng nào đâu.”
Minh Tiêu nhớ tới Kiều Ngộ liền cảm thấy Thái Bao nói vô cùng có lý.
Thái Bao đã mở phần mềm PS ra, kéo ảnh vào rồi quan sát một phút chốc, tự nhủ: “Cái chỗ này nhô lên không rõ ràng nè, hay tôi kéo nó lên xíu nhá?”
Nụ cười của Minh Tiêu cứng ngắc trong vòng một giây, “Cậu đừng sửa linh tinh!”
Thái Bao hết nghiêng trái lại nghiêng phải, thay đổi mấy góc độ để quan sát, dùng thái độ vô cùng chuyên nghiệp nhận xét: “Ờ, thôi không kéo cũng được, kéo nữa thì thành ảnh nóng mất.”
“Ảnh nóng gì thế?” Đúng lúc này Thần Hựu xuất hiện, tựa như trẻ nhỏ hiếu kì với chuyện đời mà xúm lại hỏi: “Hai anh đang xem ảnh nóng của ai vậy?”
Minh Tiêu muốn ngăn đã không còn kịp rồi, Thần Hựu xông tới kéo màn hình qua, hai mắt bừng sáng rực rỡ, 2 giây sau nhìn anh mỉm cười: “Anh Tiêu, hóa ra là ảnh nóng của anh nha!”
“Không phải…” Minh Tiêu đang muốn giải thích, Thần Hựu lại chép miệng tiếc nuối: “Lộ bụng với rốn không à, quá thất bại!”
Thái Bao bật cười, “Phải há, quá thất bại, vén cao thêm xíu thôi là có thể thấy ngực rồi!”
Thần Hựu: “Vậy sao không kéo áo lên tí nữa?”
Minh Tiêu bật cười trước hai kẻ này, nhẹ nhàng gõ một cái vào sau gáy Thần Hựu: “Em bị khùng hả?”
“Tụi anh chụp ảnh làm gì thế?” Thần Hựu gãi đầu hỏi.
“Thầy Niệm bảo anh chụp ảnh sinh hoạt hằng ngày rồi đăng lên weibo.” Minh Tiêu trả lời.
“Vậy ngày mai em chụp cho anh!” Thần Hựu nhíu mày nói tiếp: “Em là nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp đó.”
“Đậu mè!” Dạo gần đây Thái Bao chung đụng với Thần Hựu nhiều hơn đâm ra nói chuyện không còn câu nệ giống trước nữa: “Lúc này cậu là trợ lý cá nhân cho Quý tiên sinh, lát sau là huấn luyện viên thể hình chuyên nghiệp, khi thì tự xưng là dân pha chế sành sỏi, hiện tại thì lại biến thành nhiếp ảnh gia? Giấy hành nghề của cậu bán sỉ ngoài chợ đen đấy phỏng?”
“Anh Bánh Bao à, thế là anh không hiểu rồi.” Thần Hựu chậm rãi giải thích: “Em là trợ lý cho Boss lớn mà, ầy, để em ví dụ há, nếu như là trên sàn thi đấu thì em sẽ coi như một tuyển thủ toàn năng. Nhiếp ảnh chỉ là một trong số các kĩ năng mà em cần biết thêm thôi, nếu ngay cả việc chụp hình cỏn con này mà không rành thì em sớm đã bị Quý tiên sinh sa thải rồi.”
Nghe đến ba chữ “Quý tiên sinh”, Minh Tiêu bất giác nhíu mày rất nhẹ, ngay cả chính anh cũng không ý thức được.
Thần Hựu quay đầu lại: “Quyết định thế nhá. Anh Tiêu, sau này em sẽ lo chụp ảnh cho anh.”
Thái Bao cuộn một quyển tạp chí đánh vào eo Thần Hựu: “Quyết định cái rắm ấy!”
“Ôi, đánh trúng thận của em rồi.” Thần Hựu xoa sau lưng, nhìn Minh Tiêu cười: “Đau quá!”
Minh Tiêu: “…”
Đau mà còn cười?
—-
Buổi chiều, Thái Bao dùng tài khoản “Nhật Nguyệt Vân Tiêu” đăng bức ảnh kia lên, chỉ viết một câu ngắn gọn: Nhìn lén cơ bụng bị phát hiện rồi.
Weibo của Minh Tiêu cũng hoang vu y hệt Tiểu Thần Tiên, nội dung đa số đều là chia sẻ tin tức của các đoàn phim, ảnh thì cũng có nhưng đều là lấy từ bên tổ chức khi tham dự các hoạt động thương nghiệp hoặc đóng vai quần chúng. Ảnh do đoàn phim cung cấp không có gì đặc sắc. Lúc trước fan của anh ít, ngay cả số lẻ nhỏ nhoi của hiện tại cũng không đạt được, bình luận thì lại càng là thứ quý hiếm.
Mà lúc này đây một bài đăng trên trang cá nhân lại bùng nổ lượt bình luận hơn ngàn, phần lớn fan đều nói: Không ngờ anh trai nhỏ lại đẹp trai quá hà!
Từ lần trước khi Tiểu Thần Tiên theo dõi anh thì đã tăng thêm một lượng fan nhất định, sau này khi Niệm Hàm cảm thấy đến thời điểm thích hợp nên thả ra một chút tin tức, lượng người hâm mộ của anh lại càng tăng vọt. Mọi người ngày ngày hóng bài mà anh đăng, thế nhưng từ đầu đến cuối anh vẫn chưa có động tĩnh gì. Ngày hôm nay anh trực tiếp post lên một tấm hình khoe cơ bụng hấp dẫn cho nên đã khơi ra làn sóng thảo luận không hề nhỏ.
Lời khen ngợi chiếm đa số thế nhưng vẫn có người qua đường cố tình gây rối, họ tung tin vịt vô căn cứ rằng Minh Tiêu từng ngủ với người có chức vụ cao trong Tinh Hoàn. Mà cái vị có chức vụ cao trong giải trí Tinh Hoàn ấy cố tình lại là kẻ không được phép nhắc tên, mấy năm trước chuyện của Diêu Diệp lưu truyền long trời lở đất thế mà ba chữ “Quý tiên sinh” cũng không một ai dám đả động, chớ nói chi là lần này.
Thái Bao an ủi: “Đừng để ý tới đám ấy, loại bình luận này chẳng mấy chốc sẽ bị quân xanh nhà mình dìm chết thôi.”
Minh Tiêu: “Cậu mua quân vào bình luận hộ hả?”
“Tôi cũng không bỏ tiền cho cậu đâu.” Thái Bao nói: “Đây là thủ đoạn lăng xê bình thường ấy mà, có đội quân chuyên phụ trách xây dựng kế hoạch rồi, cậu không cần lo lắng đâu, cứ yên tâm chuẩn bị thử vai đi. Tài khoản của cậu trước tiên cứ để tôi quản lý nhé, cậu không được đáp trả bất cứ bình luận nào đâu đấy. Thế này đi, tôi có nhiều tài khoản clone lắm, nếu cậu muốn xem thì lấy mà xài.”
“Ừ, tôi biết rồi.” Minh Tiêu lướt sơ qua đám bình luận một lát, nhìn thấy vài câu như “To dữ 0_0”, “Muốn liếm ghê hí hí hí” thì lần đầu tiên anh có cảm giác bị vứt ra trước công chúng rồi để người ta mặc sức tưởng tượng.
Thái Bao cũng nhìn thấy mấy bình luận ấy, nhỏ giọng khuyên nhủ: “Cậu đừng để ý, chuyện như vậy về sau chỉ nhiều hơn chứ không ít đi đâu. Nghệ sĩ nổi tiếng có ai mà không bị người khác đem ra tưởng tượng lung tung, nghĩ thoáng lên.”
“Ừm.” Minh Tiêu gật đầu, “Tôi hiểu.”
Tuy rằng hiểu rõ ràng nhưng mà trong lòng anh vẫn hơi khó chịu. Sau khi về nhà Minh Tiêu dùng tài khoản clone của Thái Bao để xem bình luận, phát hiện cái bình luận “Muốn liếm hí hí hí” kia được ai đó trả lời.
Tiêu Tiêu là của tôi: Liếm cái rắm! Cút!
Minh Tiêu:…
“Tiêu Tiêu là của tôi” chỉ có mười mấy người theo dõi, ảnh chân dung chính là tấm ảnh khoe nhẹ cơ bụng mà Minh Tiêu đăng lúc chiều. Tài khoản của người này tổng cộng chỉ có một bài chia sẻ, mà đúng lúc bài ấy lại là của Minh Tiêu.
Tiêu đề kèm theo là “Đẹp trai quá! Yêu anh nhất!”
Minh Tiêu thở dài, thầm nghĩ mình vậy mà cũng có fan não tàn đáng yêu cơ đấy.
Cũng trong lúc đó, Thần Hựu đang ngồi xếp bằng ở trên giường, cầm di động mới ấn vào avatar là tấm hình của Minh Tiêu, bấm like cho toàn bộ những bình luận khen Minh Tiêu.
Cậu vô cùng cẩn thận, không dám dùng điện thoại di động của chính mình vì lo lắng lỡ đâu lộ manh mối, cho nên dứt khoát dùng điện thoại mới để đăng nhập tài khoản phụ luôn.
Kích động thì kích động nhưng đúng mực vẫn phải có, cậu nhẫn nhịn không dùng tài khoản Tiểu Thần Tiên để chia sẻ mà chỉ nhắn tin riêng cho Minh Tiêu: Nam thần nam thần, ảnh đẹp trai quá, em lưu về rồi!
Khác hoàn toàn với mấy ngày trước, lần này rất nhanh ra hiện hai chữ “Đã xem”. Trong lòng Thần Hựu vui vẻ như muốn nở hoa, đang định gõ một câu “Nam thần anh đang onl hả” thì trong khung chat nhảy ra tin mới.
Nhật Nguyệt Vân Tiêu: Tiểu Thần Tiên đại đại, chào buổi tối!
Tay Thần Hựu run lên một cái, điện thoại di động đập trúng mắt cá chân.
Áu, đau quá!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!