Kim Chủ, Cưng Ra Đây!
Chương 2
Bởi vì anh vừa lia mắt lên nhìn thấy biển tên gắn trên cửa phòng trước mặt, hơn nữa tai anh vẫn đang ù ù không dứt vì tiếng động ầm ĩ của nơi này. Ở giải trí Tinh Hoàn, nơi ồn ào, náo nhiệt, đông người nhất chính là tầng 7; mà căn phòng sừng sững trước mặt anh đây cũng đích xác là phòng của anh Trương – người đại diện số một trong công ty từ-dưới-đếm-lên!
Hầu kết Minh Tiêu hơi trượt lên trượt xuống, mí mắt khẽ giựt hai lần, cứ nghĩ tới vị nam thần anh vừa thấy trên màn ảnh lớn ngoài kia giờ lại đang ngồi ngay trong phòng làm việc nhỏ bé của người đại diện nhà mình, không hiểu sao anh cảm thấy chuyện này thật huyễn hoặc.
Trong phòng làm việc truyền đến một loạt tiếng bước chân dồn dập, Minh Tiêu cố lấy lại bình tĩnh, ngay khi anh Trương vừa mở cửa ra thì nụ cười đủ tiêu chuẩn nghề nghiệp đã được huấn luyện suốt bấy lâu lập tức treo ngay lên khóe môi.
“Hi, anh Trương.”
“Hi cái rắm!” Anh Trương kéo tay anh lôi vô trong phòng, “Vừa nãy cậu trốn cái gì vậy? Đã tới muộn rồi mà còn có ý định trốn à? Cậu không biết chào hỏi mọi người một câu hả, bình thường anh dạy cậu như nào? Đã gặp tiền bối thì nhất định phải chủ động tiến tới chào hỏi nghe chưa!”
Lỗ tai Minh Tiêu ù lên vì quả bắn liên thanh của anh Trương, đã vậy cánh cửa phía sau bị anh Trương đóng lại hơi quá tay, một tiếng rầm vang lên, có cảm giác như toàn bộ không gian trong phòng đều theo đó lung lay một chút.
Anh ngước mắt sang nhìn người đại diện Niệm Hàm đang ngồi nghiêm chỉnh ngay cạnh đại thần chân dài, tư thế ngồi khá tùy tiện – Kiều Ngộ, trong lòng âm thầm nghĩ ‘không lẽ mình xuyên tới thế giới khác thiệt rồi sao?’
Thế nhưng dẫu sao Minh Tiêu tốt xấu gì cũng đã làm diễn viên quần chúng nhiều năm, cho dù tinh thần có đang mơ mơ hồ hồ như người trên mây cỡ nào thì sắc mặt bên ngoài vẫn cực kỳ trấn tĩnh, một chút dấu hiệu hoảng loạn cũng không để lộ. Anh khéo léo nở nụ cười lịch sự, cúi đầu lễ phép chào hai người trước mặt: “Xin chào thầy Niệm, xin chào Kiều tiên sinh.”
Niệm Hàm là người đại diện hàng đầu ở công ty, nghệ sĩ dưới tay tuy không nhiều, nhưng tất cả đều có vị trí rất cao trong giới giải trí. Minh Tiêu đó giờ chỉ nghe danh biết mặt chứ chưa từng tiếp xúc với người đại diện trong truyền thuyết này lần nào. Thế nhưng, tuy Niệm Hàm cực kỳ nghiêm khắc với nghệ sĩ của mình, nhưng lại kéo được về rất nhiều tài nguyên cao cấp mà ai nhìn cũng thèm thuồng ngưỡng mộ làm Minh Tiêu cực kỳ kính nể. Y mới hơn 30 tuổi, tướng mạo chỉ tầm tầm phổ thông nhưng khí chất lại vô cùng đặc biệt, hơn nữa có lẽ là tự mình bảo dưỡng khá tốt nên nhìn qua chẳng giống người thường xuyên ở bên ngoài làm công tác xã giao tí nào, mà trông càng giống một vị giáo sư văn học trẻ tuổi ít khi giao tiếp với người khác hơn.
Nhân vật lão làng như vậy thì cứ xưng một tiếng “thầy” cũng chẳng sao, ít nhiều bảo đảm được việc sẽ không lo đắc tội đối phương.
Về phần Kiều Ngộ, Minh Tiêu đã ở công ty nhiều năm làm sao có thể không biết vị đại minh tinh này rất thích người khác gọi mình là “Kiều tiên sinh” được.
Thế nhưng có không ít nghệ sĩ nhỏ không giỏi đoán ý, vẫn hay gọi Kiều Ngộ là “Kiều ảnh đế”. Còn Trình Hạo thì thường lén lút ‘nói xấu’ sau lưng anh ta với Minh Tiêu rằng, cách gọi “Kiều tiên sinh” này thiệt là học đòi văn vẻ, nếu mà cậu có cơ hội trò chuyện với anh ấy, nhất định phải hô to một tiếng “Kiều đậu ma đại” nhé.
(*) Kiều đậu ma đại [qiáodòumádài]: hài âm của Chotto Matte trong tiếng Nhật, nghĩa là Chờ một chút! Tên của Kiều Ngộ phát âm cũng na ná với từ này nên mới có sự liên tưởng trên.
Minh Tiêu lúc đó bị chọc cho cười suýt không hold nổi, cả hai người đã đùa giỡn với nhau như vậy không ít lần, làm mới nãy khi nhìn thấy Kiều Ngộ đang thong dong ngồi đó, não anh như bị úng nước, suýt chút nữa đã thật sự thốt lên “Xin chào Kiều đậu ma đại”.
May mà mỗi ngày Minh Tiêu đều kiên trì đứng trước gương luyện tập lời kịch, vậy nên chữ “Đậu” còn chưa kịp phun ra đã bị anh cưỡng ép chuyển đổi thành một xưng hô lễ phép hơn.
Kiều Ngộ híp mắt lại, thần thái đại minh tinh đầy vẻ xa cách, không nồng nhiệt thân thiết quá nhưng cũng coi như thân thiện, khóe môi khẽ mỉm cười, gật đầu đáp lễ lại anh.
Minh Tiêu cho rằng đối phương nhiều lắm khách sáo một câu “Chào em” là xong, dù sao phong cách công ty xây dựng cho Kiều Ngộ chính là dạng nam thần tao nhã, không màng đến danh lợi phàm tục, lời ít ý nhiều, tiếc chữ như tiếc vàng. Vậy mà vị nam thần trước mặt đây lại khẽ thay đổi tư thế ngồi, cả người chồm về phía trước, trên gương mặt anh tuấn hiện lên vẻ hiếu kỳ: “Em là Minh Tiêu hả?”
Dù là ai thì khi bị cặp mắt quyến rũ ẩn tình kia nhìn chằm chằm như vậy đều sẽ không kiềm chế nổi con tim ‘phản chủ’ đang đập rộn rã. Minh Tiêu vốn không phải là fan của ảnh đế thế nhưng lúc này cũng bị ánh nhìn đấy làm cho sững sờ đứng ngẩn tại chỗ, đôi môi khẽ nhếch lại nói không ra lời, cả người như bị niệm chú cố định thân thể, nét ửng đỏ lan rộng từ má đến tận mang tai.
“Em…” Lòng bàn tay anh đã ướt đẫm mồ hôi, Minh Tiêu quả thực rất muốn tự tát chính mình một cái. Có là nghệ sĩ hàng tép riu cỡ nào thì cũng vẫn mang danh là nghệ sĩ, sao có thể thiếu tiền đồ tới cỡ này được, xem xem, mình bây giờ có khác gì tên nhà quê ngu ngơ lần đầu ra thành phố không?
Người trước mặt bật cười lớn, Minh Tiêu ngẩng đầu lên nhìn liền thấy ‘nam thần tao nhã’ đang cười đến nghiêng ngả, một tay đập bộp bộp vào ghế sô pha, tay kia lôi lôi kéo kéo vị đại diện Niệm Hàm vẫn ngồi nghiêm túc như thiền sư nhập định, sau đó anh ta hớn hở nói rằng: “Ha ha ha, nhóc con này nhìn buồn cười quá, bị ba ba đây phóng điện có một cái mà đã đỏ hết cả mặt rồi kìa.”
Minh Tiêu: “…”
Vẻ mặt Niệm Hàm không hề thay đổi, anh chỉ khẽ nhích người ra xa, sau đó gạt phắt cái móng vuốt của tên thần-kinh đang lắc trái lắc phải bên cạnh xuống.
Mí mắt Minh Tiêu giựt giựt, ánh mắt cố bình tĩnh cuối cùng vẫn không giữ nổi sự trấn định nữa —— Kiều Ngộ vừa tự xưng là “ba ba” ư? Còn cười đến vô cùng hào hứng như thế nữa? Không phải chứ, nhanh như vậy mà ảnh đế đã chủ động phá vỡ hình tượng được công ty thiết lập trước mặt anh sao?
Trời ơi, người chứng kiến là anh đây liệu có thể bị diệt khẩu không?
Minh Tiêu quay đầu lại nhìn anh Trương thăm dò, người đại diện nhà cậu nãy giờ vẫn cứ đứng sừng sững ở cửa như pho tượng. Minh Tiêu nhíu mày lại, càng lúc càng cảm thấy kỳ lạ.
Niệm Hàm không lên tiếng, y chỉ khẽ ho nhẹ hai tiếng xem như nhắc nhở. Nghe vậy Kiều Ngộ mới cố gắng thu lại trận cười ha hả, thế nhưng nhịn không được vẫn phát ra vài tiếng ‘xì xì’ vì cố kiềm nén.
Minh Tiêu: “…”
Bầu không khí nhất thời hơi lúng túng, anh Trương bèn tiến lên vài bước chủ động mở lời trước: “Trên đường kẹt xe quá nên Minh Tiêu đến chậm, mong hai anh thông cảm.”
Niệm Hàm mới vừa đáp lời “Không có chuyện gì” thì Kiều Ngộ lại đột nhiên chen miệng hỏi: “Trên đường kẹt xe là một chuyện, thế nhưng vừa nãy ở dưới lầu chắc chắn em có đứng xem hình ảnh quảng cáo của anh đúng không? Nói nghe cái coi, bị anh làm choáng ngợp hết bao nhiêu phút mới đi được tiếp thế?”
Minh Tiêu giật mình, cứ tưởng mới rồi chuyện mình dừng ở ngoài cửa công ty xem biển quảng cáo của Kiều ảnh đế bị người ta đứng trên này bắt gặp thật, đang nghiêm túc suy nghĩ xem nên trả lời thế nào thì nhìn thấy vẻ trêu chọc trên mặt Kiều Ngộ mới phát hiện, hóa ra anh lại bị đối phương đùa giỡn nữa rồi.
Niệm Hàm nhíu mày, y liếc mắt nhìn Kiều Ngộ, lạnh nhạt nói: “Nếu cậu không có chuyện gì thì đi về nghỉ ngơi trước đi.”
“Sao em lại không có chuyện gì được?” Kiều Ngộ lắc đầu nguầy nguậy, xong quay qua đá lông nheo với Minh Tiêu một cái làm anh sợ hết hồn rồi mới tủm tỉm cười bảo: “Em đây không phải là đang đến quan tâm người bạn nhỏ mới tới của chúng ta à?”
Lỗ tai Minh Tiêu lại lùng bùng, anh không rõ ý của Kiều tiên sinh là gì —— Chúng ta? Mới tới? Người bạn nhỏ?
Anh ta đang nói về ai vậy? Lẽ nào là anh ư?
Bình thường anh Trương vốn là người rất hoạt bát nhiều lời, vậy mà ngày hôm nay anh lại kiệm lời hẳn, cả buổi trời chỉ nói được vài câu. Lúc này, thấy Minh Tiêu đang hoang mang khó hiểu, anh Trương mới giải thích với nghệ sĩ nhà mình: “Minh Tiêu à, Quý tiên sinh đã sắp xếp người đại diện mới cho cậu. Kể từ hôm nay trở đi, anh sẽ không còn là quản lý của cậu nữa.”
“Hả, thật ư? Vậy… vậy ai sẽ dẫn dắt em ạ?” Minh Tiêu kinh ngạc hỏi lại.
Ánh mắt của anh Trương rất phức tạp, có mất mát cũng có cả không nỡ, mà càng nhiều hơn chính là thật lòng chúc phúc, “Niệm Hàm sẽ dẫn dắt cậu.”
Đầu óc Minh Tiêu vang lên một tiếng ‘ầm’ mãnh liệt, nhìn anh Trương rồi nhìn Niệm Hàm và Kiều Ngộ, tim đập thình thịch như đánh trống, toàn bộ thân thể hệt như đang bị thiêu cháy.
Quý tiên sinh là boss lớn của Giải trí Tinh Hoàn, chưa bao giờ đối mặt hay trò chuyện với nhân vật mờ nhạt như Minh Tiêu cả, anh dám cá đến 99,9% khả năng là hắn còn chẳng hề biết dưới tay mình có một nghệ sĩ tên là “Minh Tiêu” này cơ đấy.
Minh Tiêu nuốt nước miếng một cái, cảm thấy bản thân có lẽ nghe nhầm rồi.
Boss lớn ở tận trên tầng cao nhất của công ty làm sao biết anh được, còn đột nhiên đổi người đại diện cho anh nữa? Mà chẳng phải là nhét bừa vào tay một người đại diện bình thường nào đó đâu, quản lý mới của anh sẽ là Niệm Hàm đấy!
Nghệ sĩ dưới tay Niệm Hàm là ai? Kiều Ngộ, Diêu Diệp, Mạnh Túc, Duẫn Hân… Có ai mà không phải minh tinh hạng A nức danh thiên hạ đâu? Minh Tiêu làm sao có khả năng dùng chung, không đúng, là cùng hưởng cơ hội từ người đại diện hàng đầu này cơ chứ?
Quả nhiên bị hoảng quá nên xuyên tới thế giới khác luôn rồi!
Ngay lúc Minh Tiêu đang nỗ lực dùng lý luận không khoa học giải thích sự thật trước mắt, Niệm Hàm đã đứng dậy đạp cho Kiều Ngộ một cái khiến anh ta đau đến nỗi phải rên rỉ ra miệng, sau đó bước qua chỗ Minh Tiêu đang đứng.
Theo bản năng Minh Tiêu khẽ lui một bước, khi phát hiện Niệm Hàm còn thấp hơn mình mấy centimet mới kiềm chế tâm tình, lấy lại khí thế.
Tướng mạo của Minh Tiêu thiên về loại hình tuấn tú cường tráng. Thời đại bây giờ minh tinh phần đông sẽ đi theo con đường mỹ nam xinh đẹp, vậy nhưng phong cách cùng gương mặt mày của anh lại chẳng có chỗ nào để mà soi mói được, cũng là hình tượng trẻ trung tươi mới, nhưng có điều nét anh tuấn chiếm nhiều hơn là vẻ đẹp mềm mại, trung tính. Thêm nữa là Minh Tiêu quanh năm rèn luyện kỹ năng diễn xuất, thật sự nếu mà anh ra vẻ nghiêm túc, khóe môi hơi hạ xuống, ánh mắt lạnh lẽo phóng tới phối với dáng cằm hơi nhấc lên khe khẽ thì khí chất này tuyệt đối sẽ không thua kém bất kì ai.
Trong lúc Minh Tiêu đang hoảng hốt suy nghĩ về tình huống trước mặt, bỗng dưng anh nghe thấy ai đó xuýt xoa một tiếng.
Và dĩ nhiên âm thanh ‘ôi chao’ ấy ngoại trừ Kiều Ngộ ra thì anh chẳng nghĩ tới ai được nữa.
Minh Tiêu không có thời gian đánh giá Kiều Ngộ, trên mặt tuy rằng nhẹ như mây như gió, một bộ trấn định tự nhiên, nhưng trong nội tâm anh thì đang không ngừng khua chiêng gõ trống. Đầu óc tràn vào quá nhiều thông tin khiến cho anh tạm thời tiêu hóa không nổi.
Niệm Hàm hắng giọng nói: “Để cậu hợp tác với tôi là ý của Quý tiên sinh. Vừa nãy tôi đã trao đổi qua với anh Trương rồi, cũng đã nắm hầu hết tình hình của cậu hiện tại. Nếu như không có dị nghị gì thì lát nữa cậu lên tầng 22 với tôi, nơi đó có phòng nghỉ ngơi dành riêng cho cậu. Sau này đoàn đội của cậu được kiến thiết đầy đủ thì còn có thể có khu vực làm việc riêng nữa.”
Minh Tiêu hít sâu một hơi, cảm thấy bản thân có lẽ bị mấy người trước mặt hợp sức đùa giỡn rồi.
Mới một tiếng đồng hồ trước thôi, anh còn vì mấy trăm đồng tiền công mà sắm vai NPC ở lễ hội cho game thủ. Hai tháng trước, anh Trương giao cơ hội đóng vai quần chúng trong phim của Hàn ảnh đế cho Trình Hạo, Trình Hạo còn vỗ lưng Minh Tiêu nói không có chuyện gì, tạm thời anh không có công việc thì em sẽ nuôi anh.
Tại sao mới xoay qua xoay lại một cái, kẻ vô công rồi nghề như anh lại đột nhiên trở thành nghệ sĩ dưới trướng của Niệm Hàm, thậm chí còn có cả phòng nghỉ cao cấp, sau này còn có thể có đoàn đội của riêng mình nữa?
Ngày cá tháng tư còn chưa tới mà, đây là trò đùa gì vậy?
Thấy Minh Tiêu chậm chạp không phản ứng, anh Trương bèn quay sang nói với Niệm Hàm: “Việc này đột ngột quá, không thì như vậy đi, để em nói chuyện với cậu ấy trước đã nhé?”
Niệm Hàm gật đầu: “Ừ, vậy tôi về trước, hai người cứ chậm rãi tán gẫu. Quý tiên sinh chỉ bảo tôi dẫn dắt Minh Tiêu, chưa nói lập tức sắp xếp công tác cho cậu ấy, cần thời gian chuẩn bị là điều đương nhiên.”
Nói xong y quăng cho Kiều Ngộ một ánh mắt, giọng nói lộ ra mấy phần bất đắc dĩ: “Còn ngồi đó làm gì nữa? Mau về đi.”
Hai vị đại phật đi rồi thì Minh Tiêu mới tỉnh táo lại, kinh ngạc nhìn chằm chằm anh Trương: “Anh ơi, anh của em ơi! Chuyện gì vừa xảy ra thế này? Họ nói như vậy là có ý gì?”
“Chính là chuyện cậu nghe thấy, chính là ý mà cậu hiểu đó.” Anh Trương mệt mỏi nằm dài ra ghế sô pha, “Minh Tiêu này, cậu nói thật với anh đi.”
Minh Tiêu vẫn có cảm giác không hề chân thực, còn cả chút nôn nóng mơ hồ nữa, “Nói thật gì hả anh?”
Anh Trương ngồi bật dậy, giọng điệu có phần nghiêm túc: “Cậu leo lên giường Quý tiên sinh à? Giường của Quý tiên sinh mà cậu cũng dám bò lên ư?”
Cằm Minh Tiêu cứng đờ, “Em chính là diễn viên vô danh cương trực công chính mà anh dạy dỗ nên đấy, chuyện như vậy anh cho là em làm được sao?”
Anh Trương cào cào tóc, lắc đầu, “Cậu không làm được.”
Lòng Minh Tiêu tựa như bị mèo cào một cái, nhanh chóng bật lại, “Vậy sao anh còn hỏi?”
“Tại anh thấy lạ mà.” Anh Trương thở dài: “Sao đột nhiên Quý tiên sinh lại bảo Niệm Hàm dẫn dắt cậu nhỉ? Đây rõ ràng là nhịp điệu muốn lăng xê cậu mà!”
Minh Tiêu âm thầm nghĩ, anh tưởng em không cảm thấy kỳ quái chắc? Con mẹ nó em còn nghĩ mình xuyên đến thế giới khác luôn rồi đây này!
Anh Trương tiếp tục bảo: “Lúc gọi điện thoại cho cậu anh còn đang suy nghĩ, quái, đã được Quý tiên sinh bao dưỡng rồi mà còn đi đóng NPC kiếm sống làm gì?”
“Khó trách lúc đó giọng anh khó nghe thế.” Minh Tiêu bật cười: “Thì ra là giận em bán thân.”
“Aiii!” Anh Trương vỗ đùi một cái thật mạnh, “Không nghĩ ra, thật sự là không nghĩ ra! Ngoại trừ Quý tiên sinh, gần đây nhất cậu có chọc đến nhân vật máu mặt nào không?”
Minh Tiêu chăm chú suy nghĩ một lúc lâu, “Em cảm thấy nhân vật máu mặt nhất bên cạnh em chính là anh đó, anh cho em công việc thì em có thể kiếm thêm một chút tiền, anh mà không cho em việc gì thì em cũng chỉ có thể tới các lễ hội đóng vai NPC thôi.”
Anh Trương tỏ vẻ áy náy: “Anh có lỗi với cậu…”
Hai người nhìn nhau không nói gì, một lát sau Minh Tiêu mới hỏi: “Thầy Niệm không nói rõ ngọn nguồn với anh sao?”
“Nói rồi.” Anh Trương trả lời.
‘Ngọn nguồn’ mà Minh Tiêu ám chỉ chính là người muốn nâng đỡ mình, anh Trương lại hiểu thành công việc sắp xếp cho cậu trong tương lai, nhất thời trở nên hưng phấn, “Niệm Hàm bảo với anh ý của Quý tiên sinh là muốn cậu diễn một trong hai nam chính của bộ phim chuyển thể Mắt Thấy.”
Chân Minh Tiêu trượt dài một cái, suýt nữa đạp luôn anh Trương ra khỏi ghế ghế sô pha.
“Cái gì cơ?”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!