Tôi không khỏi lo lắng liền đi tìm Tạ Kim An, lúc trước tôi thấy cũng hắn đi khập khiễng về nhà mà có hỏi thế nào hắn cũng không chịu nói.
Hôm nay tôi phải bắt tại trận cho hắn hết đường chối cãi.
Tôi nhìn thấy từ xa Tạ Kim An đang bước vào một căn phòng nên tôi vội đi theo hắn. Trên cửa không có biển hiệu gì cả, tôi cũng không nghĩ nhiều liền đẩy cửa đi vào
“Tạ Kim An, bắt quả tang được em rồi nhé.”
Cảnh tượng này dường như quen thuộc, cả người Tạ Kim An tr@n trụi, đôi mắt ngạc nhiên tôi.
Tôi có thể nghe rõ tiếng cười trong giọng nói của hắn.
“Lần này lại bị chị nhìn thấy hết rồi.”
Tên nhóc Tạ Kim An đúng là sáng nắng chiều mưa, lúc thì gọi thẳng tên tôi, giờ lại ngoan ngoãn gọi tôi là chị.
Giọng điệu còn đầy quyến rũ nữa chứ.
Tôi đang nghĩ cái gì thế này?. Bây giờ hắn vẫn chỉ là một đứa trẻ mà thôi.
Hắn thản nhiên mặc quần áo vào, vết đỏ trên bụng đã dần chuyển sang màu bụng. Tôi nắm lấy cánh tay hắn với vẻ mặt nghiêm túc:
“Về nhà thôi, chị sẽ xin phép giáo viên chủ nhiệm cho em. Giờ em đang bị thương, cần phải bôi thuốc và nghỉ ngơi.”
Tạ Kim An nhìn về phía tôi với ánh mắt to tròn ngấn nước, sau đó nhẹ nhàng gật đầu rồi tì vào đồ vật xung quanh, cố gắng đứng dậy nhưng ngay sau đó lại ngã xuống ghế.
Hắn chớp chớp đôi mắt long lanh như thế ngay giây tiếp theo sẽ khóc lên vì tủi thân.
Sao trước đây tôi không nhận ra Tạ Kim An sẵn nước mắt như vậy nhỉ?
Tôi khoác lấy một cánh tay của hắn lên vai, để hắn dựa vào người mình. Tiếp xúc gần thế này tôi chợt nhận ra, dù vừa mới vận động nhưng trên người Tạ Kim An không hề có mùi mồ hôi khó chịu mà thay vào đó là một mùi thơm dễ ngửi.
Vành tay hắn đỏ bừng, ánh mắt bối rồi nhìn tôi rồi nói: “Đều là lỗi của em, nếu không phải do em liều lĩnh chặn đường bóng của Trần Trạch Từ thì cậu ấy đã không vô tình làm em bị thương khiến chị lo lắng chạy đến đây với em.”
Trong nguyên tác, rõ ràng Tạ Kim An là người khiến Trần Trạch Từ bị thương nhưng giờ thì hay rồi. Hắn cố ý làm mình bị thương rồi đổ hết lên đầu Trần Trạch Từ luôn…..
Vị trà thế này chắc chắn là trà thượng hạng rồi.
Không hiểu sao tôi lại cảm thấy hắn khá dễ thương….
13.
Tạ Kim An gần như đã hồi phục dưới sự chăm sóc cẩn thận của tôi.
Buổi tối, sau khi Tạ Đình Chính và mẹ tôi đi ngủ, hắn liền gửi tin nhắn cho tôi.
“Chị ơi, là em đây, chị mau mở cửa ra đi.”
Không đúng, Tạ Kim An lại có chuyện gì rồi? Cách nói chuyện không giống hắn cho lắm.
Tôi khẽ mắng thầm trong lòng, thật sự không hiểu hắn muốn làm gì, nhưng cuối cùng vẫn chậm rãi đi đến mở cửa phòng ngủ ra.
Tạ Kim An mặc bộ đồ ngủ ngắn tay màu đen, tóc hơi ướt, trên xương quai xanh còn đọng lại những giọt nước chưa được lau khô.
Nửa đêm nửa hôm, tên nhóc này đến là để quyến rũ tôi đúng không? Sức chịu đựng của mỗi người đều có giới hạn, hắn lại cứ lượn lờ trước mặt tôi suốt ngày thế này, hơn nữa tôi với hắn còn không có quan hệ huyết thống nữa!.
Giọng nói trầm thấp đầy từ tính của hắn vang lên, nhẹ nhàng như thể đang trưng cầu ý kiến của tôi:
“Ngày hôm đó Trần Trạch Từ vô tình làm em bị thương, cậu ấy đã xin phương thức liên lạc rồi gửi lời xin lỗi em.”
“Ừ?”
Tôi thờ ơ đáp một tiếng nhưng trong lòng không khỏi ngạc nhiên.
“Sau đó cậu ấy muốn xin phương thức liên lạc của chị”
“?”
Nam chính có thực sự ổn không đấy? Đang yên đang lành lại muốn xin thông tin liên lạc của tôi. Tuy không biết vì lí do gì nhưng tôi không muốn dính dáng gì đến hắn ta cả.
“Không cho.”
Nghe thấy vậy Tạ Kim An đột nhiên mỉm cười, vẻ mặt lại giống như có chút tiếc nuối, khẽ đáp:
“Vâng ạ.”
Dù sao hắn cũng là nam chính, tôi do dự một lúc rồi nói thêm: “Bảo với người bạn đấy của em là chị không thích kết bạn với người lạ.”
Nhân vật phản diện chỉ là nghề phụ thôi, nghề chính của Tạ Kim An phải là diễn viên mới đúng. Giây trước hắn còn mỉm cười với tôi nhưng ngay giây tiếp theo, đôi mắt của hắn liền tôi sầm lại. Chỉ để lại một tiếng “Ừ” rồi bỏ đi.
Sau khi trở về phòng, Tạ Kim An lạnh lùng nhìn hai dòng tin nhắn do Trần Trạch Từ gửi đến, bàn tay với khớp xương rõ ràng gõ nhẹ lên bàn phím.
“Chị tôi nói chị ấy không thích người lạ, nên mong cậu tránh xa chị ấy ra.”
Sau đó liền nhấp chuột gửi đi.
14.
Ngày hôm nay có rất nhiều người đến dự lễ trưởng thành do Tạ Đình Chính đã chuẩn bị cho Tạ Kim An. Trong số đó đa phần đều là những người có máu mặt.
Tôi biết bữa tiệc sinh nhật này thực chất chỉ là cái cớ để Tạ Đình Chính tụ tập bàn chuyện làm ăn của mình.
Nhưng hôm nay cũng là ngày tuyên bố trước mọi người rằng Tạ Kim An sẽ trở thành người thừa kế.
Sau ngày hôm nay, Tạ Kim An sẽ hoàn toàn thoát khỏi thân phận đứa con ngoài giá thú. Không ai dám bàn luận về hắn nữa, cũng không ai dám coi thường hắn nữa.
Trong lúc yến tiệc đang diễn ra, Tạ Kim An bị Tạ Đình Chính kéo đến nói chuyện với người khác, nên tôi chỉ biết ngồi ngẩn ngơ, uống rượu trên bàn.
Uống thử mới thấy rượu này có vị ngọt nhẹ khá dễ uống, mùi cũng thơm nữa nên tôi không kìm được uống thêm vài ly.
Khi tôi đang cảm thấy ngà ngà say, hai bên má cũng bắt đầu nóng lên thì thấy một cậu bé mặc vest chỉnh tề đứng trước mặt mình, giọng nói còn mang theo cả sự vui mừng:
“Chị ơi, cuối cùng em cũng tìm được chị rồi…”
Hắn khấn khích ôm lấy tôi rồi nói: “Em chính là cậu bé bị bắt cóc chung với chị năm đó, sau khi được cứu, gia đình em liền cho em ra nước ngoài, tháng trước em mới trở về nước. Hôm nọ không ngờ lại được gặp lại chị ở sân vận động. Lúc trước em có đi tìm chị nhưng không tìm thấy, sau mới biết chị vẫn bình an vô sự, thật may quá….”
“Hóa ra là em”
Tôi vỗ mạnh vào vai hắn rồi nhận xét như một người lớn trong nhà: “Em lớn quá rồi, không những cao lớn như vậy mà còn đẹp trai nữa chứ, haha…..Nhưng không hiểu sao chị thấy em cứ quen quen….”
Nói rồi tôi tiến sát lại gần hắn, cẩn thận đánh giá, hắn khẩn trương nuốt nước bọt khiến cho yết hầu chuyển động. Tôi khẽ kinh ngạc, lùi lại vài bước nói:
“Chị nhận ra em, em là Trần Trạch Từ.”
Hắn không ngờ rằng tôi lại biết tên hắn nên hào hứng nghiêng người về phía tôi.
Tôi dường như bị sốc, lập tức ngăn cản hành động của hắn lại.
“Đợi đã, em đứng yên tại đó, không được tiến lại gần đây.”
Định mệnh, sao tôi lại chọc vào nam chính thế này?
Trần Trạch Từ bối rồi nhìn tôi, đang muốn tiến lại gần để hỏi cho rõ thì đột nhiên có một bóng dáng cao lớn đứng trước mặt che khuất tầm nhìn của tôi, ngăn cách tôi với Trần Trạch Từ.
“Bạn học Trần, chị tôi không thích người lạ đến gần.”
Trần Trạch Từ có thể nhận ra ác ý không hề che giấu của Tạ Kim An đối với hắn. Nhớ lại dáng vẻ hòa nhã, dễ gần của hắn ở trường cứ như là hai người khác nhau vậy.
Nghĩ tới đây, Trần Trạch Từ mang theo sự cảnh giác khẽ hỏi:
“Bạn học Tạ có vẻ không thích tôi cho lắm?”
Tạ Kim An lạnh lùng liếc nhìn hắn, sau đó không nói một lời, vòng tay qua eo tôi, kéo tôi lên tầng hai.
Về đến phòng, tôi hờn dỗi chọc tức hắn:
“Em bỏ chị ra, chị không sợ hắn, chị còn đang muốn tìm hắn uống rượu kia kìa”
Tạ Kim An khóa đôi tay đang làm loạn của tôi lại, sắc mặt vô cùng tối tăm..
Khác với vẻ ngoài nhã nhặn, lịch sự bây giờ, giọng nói của hắn nồng nặc mùi thuốc súng:
“Chị thích hắn?!”
Thấy tôi không trả lời, Tạ Kim An liền dùng một tay bế tôi đặt lên bàn rồi khóa tôi trong vòng tay của hắn. Đôi mắt sâu hút, trong vắt như hồ nước mùa thu nhìn thẳng vào tôi.
Nếu là trước đây có lẽ tôi sẽ né tránh ánh mắt của Tạ Kim An rồi mắng hắn to gan nhưng bây giờ tôi đang say rượu mất rồi.
Tôi đưa tay lên mặt hắn, rồi tùy ý nhào nặn..
“Đừng nhìn chị với ánh mắt đấy, em có biết chị kiềm chế khó khăn thế nào không, chúng ta còn không cùng huyết thống nữa chứ…”
Chưa kịp nói hết thì cơn buồn ngủ ập tôi, tôi khẽ ngáp một tiếng, Tạ Kim An còn định hỏi tiếp thì tôi đã gục đầu vào cổ hắn.
Trong đầu Tạ Kim An sợi dây bị đứt ra, chỉ còn lại tiếng ù ù bên tai. Tim hắn đập dữ dội như muốn vỡ ra. Những suy nghĩ không nên có dày vò trong lòng hắn suốt thời gian qua, giờ đây hết thảy đều tan biến.
15.
Khi tôi tỉnh lại đã là nửa đêm, cổ họng khô rát khó chịu, lúc định đi xuống bên dưới uống nước thì tôi thấy phòng Tạ Kim An đang khép hờ, bên trong vẫn còn sáng đèn. Tôi đến gần thì nghe thấy hắn đang nói chuyện điện thoại với ai đó:
“Cô gái tôi thích nhìn thấy tôi đang thay quần áo thì đỏ mặt. Vậy có phải là cô ấy cũng thích tôi không?”
Đối phương nghe hắn hỏi xong giọng điệu phấn khích vô cùng, lớn tiếng hỏi:
“Mày có người mình thích?. Tạ Kim An mà cũng có crush?. Không đùa chứ, ai mà có thể lọt vào mắt xanh của mày vậy?”
Lại có một giọng nói khác vang lên, mang theo sự nghiêm túc:
“Kỳ thi tuyển sinh đại học sắp đến rồi. Tao biết thành tích của mày khá tốt nhưng cũng không thể lơ là. Nếu muốn thổ lộ thì để sau đi, lỡ như ảnh hưởng đến việc học của bạn nữ ấy thì sao?. Hơn nữa chuyện tình cảm không thể vội được, cứ âm thầm tìm hiểu đối phương trước đã….”
Người bạn kia liên tục đưa ra những phân tích có lý, Tạ Kim An nghe xong im lặng một lúc rồi lạnh lùng đáp: “Cô ấy không thi đại học.”
Nghe vậy, hai người bạn ở đầu dây bên kia đều sửng sốt.
Không thi đại học chẳng lẽ cô ấy định học nghề?.
Nghĩ đến việc gần đây quả thực có một trường trung học dạy nghề khá nổi tiếng, khác hẳn với trường trung học dạy nghề thông thường, chủ yếu học sinh đều chỉ biết vui chơi và gây rắc rối.
Một cậu bạn phía bên kia nghe vậy liền lập tức khuyên can: “Tạ Kim An, cậu đừng yêu đương não tàn làm mờ lý trí, lỡ như cô ấy chỉ muốn chơi đùa tình cảm với cậu thôi thì sao…”
Cậu bạn bên cạnh cũng vội xen vào nói: “Đúng đấy, cô ấy chỉ thèm muốn thân thể mày thôi”
Tạ Kim An thản nhiên nói, bày tỏ thắc mắc của mình:
“Thế sao cô ấy không thèm muốn cơ thể cơ thể của cậu mà chỉ thèm muốn cơ thể tôi. May mà cô ấy chỉ thèm muốn cơ thể tôi, không thì tôi làm sao giữ cô ấy ở bên cạnh được.”
Hai cậu bạn ở đầu dây bên kia chỉ biết im lặng, chớt lặng nhìn nhau mà không biết đáp sao.
Là ai, là ai khiến tên Tạ Kim An có bộ não yêu đương hàng đầu thế này. Như thế này thì làm sao hắn tập trung vào sự nghiệp được đây?.
Tự nhiên tôi có linh cảm rằng nếu sau này cô gái kia thích người khác, hắn nhất định bám lấy đòi l@m tình nhân của cô ấy.
16.
Chỉ còn chưa đầy mười ngày nữa là đến kỳ thi tuyển sinh đại học, tôi không thấy trong mắt Tạ Kim An có chút lo lắng nào.
Ngược lại, Tạ Đình Chính mấy ngày nay thường xuyên chú ý tới hắn, sợ hắn sẽ xảy ra chuyện gì.
Tạ Kim An nở nụ cười giả trân, lễ phép nói:
“Cha đừng lo lắng.”
Tôi vốn biết Tạ Kim An có năng lực lại còn rất thông minh nên kỳ thi lần này sẽ không làm khó được hắn. Dạo này hắn dành hầu hết thời gian trên trường, tôi chẳng gặp được hắn.
Từ sau bữa tiệc lần trước, tôi vì lịch sự nên đã kết bạn với Trần Trạch Từ. Hắn còn thường xuyên gửi tin nhắn cho tôi.
“Em chào chị, em là Trần Trạch Từ đây ~”
“Chị đang làm gì thế?”
“Sắp tới kỳ thi tuyển sinh đại học rồi, chị không đến trường em xem Tạ Kim An ôn tập thế nào sao?”
“Chị học trường nào thế?. Để khi nào có thời gian em sẽ tới trường thăm chị.”
…….
Ngoài ra, hắn còn chia sẻ những chuyện trong cuộc sống thường ngày của mình với tôi.
Nếu sau này không phải hắn sẽ ở bên nữ chính, tôi còn nghi ngờ liệu có phải hắn này thích mình hay không.
Vào buổi tối cuối cùng trước ngày kỳ thi tuyển sinh đại học diễn ra, Trần Trạch Từ gọi cho tôi, giọng điệu nũng nịu nói. “Chị ơi, em đang ở cổng trường, chị có thể ra gặp em được không?”
Hôm nay ngoài trời đang mưa, khi tôi cầm ô đến trước cửa, Trần Trạch Từ đã trốn vào một góc nhỏ để tránh mưa.
Hắn cao khoảng 1m8 mà lại run như cầy sấy trong góc khiến tôi khỏi buồn cười.
Vừa nhìn thấy tôi, hắn liền vui vẻ chạy ra chào.
Đôi mắt của Trần Trạch Từ rất đẹp, long lanh như mắt cún vậy. Khi nhìn thấy tôi, nụ cười của hắn nhìn càng thêm phần ngọt ngào
Trần Trạch Từ còn đang mặc bộ đồng phục cấp ba trên người, nhưng vẫn khiến nổi bần bật trước cổng trường đại học.
Chiếc ô tôi đang cầm không lớn nhưng thân hình 1m8 của Trần Trạch Từ vẫn cố chui vào đứng chung với tôi. Hắn nói:
“Chị ơi, ngày mai thi đại học rồi, em cảm thấy lo lắng quá.”
Hắn lo lắng thì liên quan gì tới tôi mà tối thế này hắn phải gọi tôi ra đây nghe hắn nói?.
Tôi chửi thầm hắn trong lòng không biết bao nhiêu lần nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra bình tĩnh, nhẹ nhàng an ủi hắn:
“Không cần phải lo lắng, ngày mai em chỉ cần phát huy như bình thường là được rồi.”
Hắn dường như không để lời tôi nói vào tai mà lại hơi cúi đầu xuống nhìn chằm chằm vào mặt tôi.
Có lẽ không gian quá chật hẹp, ít không khí nên mặt Trần Trạch Từ đỏ bừng.
Hắn như chuẩn bị nói chuyện gì đó quan trọng, ánh mắt nghiêm túc nhìn thẳng vào tôi:
“Chị, sau khi thi đại học xong em có chuyện muốn nói với chị.”
Tôi còn chưa kịp nói gì thì Trần Trạch Từ đã ôm tôi vào lòng. Cách lớp áo mỏng tôi dường như cảm nhận được nhịp tim đang đập rất nhanh của thiếu niên.
“Tên này có bệnh nhưng tác giả chưa kịp đề cập đến đúng không?.
Mặt tôi không biến sắc mà đẩy hắn ra nhưng hắn lại không có vẻ gì là khó chịu mà còn mỉm cười với tôi.
Cuối cùng Trần Trạch Từ cùng chịu rời đi, tôi thầm thở phào nhẹ nhõm vì kiếp nạn của mình đã qua.
Khi tôi chuẩn bị trở về ký túc xá thì thấy một bóng người cũng mặc đồng phục học sinh ở đằng xa đang nhìn chằm chằm tôi.
Người nọ cầm ô, lặng lẽ đứng bên đường không biết đã nhìn tôi được bao lâu rồi.
Tôi biết đó là Tạ Kim An, tôi còn chưa kịp vẫy tay chào thì hắn đã bỏ đi mất hút.
“Lại có chuyện gì với đứa trẻ này vậy, cũng lo lắng trước kỳ thi???.”
Sau khi trở về phòng, tôi liền nhắn tin cho Tạ Kim An.
“Cố lên, chúc em ngày mai thi tốt!.”
“Em thông minh như vậy, chắc chắn không có gì làm khó được em, không cần quá lo lắng.”
Đã hơn một tiếng trôi qua rồi, thằng nhóc này về nhà cũng chỉ mất 30 phút. Hay lại có chuyện gì rồi?.