Kim Phong Ngọc Lộ - Mộc Hề Nương - Chương 16: Phiên ngoại tam lưu trợ công · Thẩm Trường Ninh bị tú ân ái
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
194


Kim Phong Ngọc Lộ - Mộc Hề Nương


Chương 16: Phiên ngoại tam lưu trợ công · Thẩm Trường Ninh bị tú ân ái


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thẩm Trường Ninh mới vừa xuống dưới đã đến trước mặt Thẩm Vu Uyên, âm trầm nói: “Huynh trưởng, huynh không cần giấu diếm. Sự tình tiền căn hậu quả, ta đã biết toàn bộ.”

Thẩm Vu Uyên: “Chuyện gì?”

“Chuyện của huynh và Lâm Nha, cho tới bây giờ huynh còn mốn gạt ta sao?” Thẩm Trường Ninh vô cùng đau lòng.

Thẩm Vu Uyên liếc mắt nhìn nàng, không trả lời. Đối với hiểu biết của hắn về Thẩm Trường Ninh, hơn phân nửa là chỉ biết vài chuyện đã tới gây sóng gió. Thẩm Trường Ninh đã sớm quen tính cách lạnh lẽo của huynh trưởng, tự mình mở lời: “Huynh không cần đề phòng ta, không cho ta vào Càn Nguyên Lâu. Ta đã sớm nghĩ cách, để Lâm Nha ở lại —— không, là để y cam tâm tình nguyện ở lại.”

Thẩm Vu Uyên dừng bước: “Muội?”

“Đương nhiên.” Thẩm Trường Ninh hất cằm: “Cái khác thì ta không dám cam đoan, nhưng chuyện tình ái không ai rõ hơn ta.” Nàng và Hàn vương Nguyên Mục yêu nhau, đã sớm gả ra ngoài. Phu thê nhiều năm, tình cảm còn ân ái hơn lúc gặp gỡ ban đầu.

Thẩm Vu Uyên hơi suy tư, gật đầu đồng ý. Có lẽ thân muội cũng chỉ có chút tác dụng này.

“Trước tiên huynh nói ta nghe chút đã.”

“Lâm Nha không có tình cảm với huynh, luôn muốn bỏ đi đúng không?”

Thẩm Vu Uyên cam chịu.

Thẩm Trường Ninh mỉm cười: “Ta vừa nhìn đã biết.” Đừng nhìn huynh trưởng học vấn uyên bác, thật ra tính tình cổ hủ, vô cùng quy củ. Nếu cưới một quý nữ ôn nhu nhã nhặn thì cũng có thể tương kính như tân sống đến hết đời, còn có thể bình an vô sự. Lâm Nha thì trái ngược, hoạt bát hiếu động, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều chứng tỏ y không thể ngồi yên một chỗ.

“Ta giúp huynh.”

Thẩm Trường Ninh vỗ ngực đảm bảo, Thẩm Vu Uyên tạm thời để nàng thử một lần. Ngày kế, Thẩm Trường Ninh ra ngoài mua không ít châu báu đưa vào Càn Nguyên Lâu, Lâm Nha kinh ngạc đi ra xem thử. Thẩm Trường Ninh ngoắc tay: “Tiểu tẩu tử, mau tới đây xem đi.”

Lâm Nha cầm lên một chuỗi hơn mười hạt san hô*: “Ngươi mua?”

(Hạt san hô)

vong-tay-san-ho-do-chuoi-tron-gan-ho-lo-2-600x600

“Đương nhiên không phải.” Thẩm Trường Ninh thần thần bí bí nói: “Mấy ngày hôm trước huynh trưởng bảo Cát Tường Trai của Tây thị đưa tới loại mới nhất, để ngươi tùy ý lựa chọn. Nếu ngươi thích, lấy hết tất cả cũng được.”

Thẩm Trường Ninh rất có lòng tin, nàng cho rằng không ai không thích châu báu ngọc thạch xinh đẹp. Trong thành Kiến An, bất luận là nam hay nữ đều vô cùng yêu thích châu báu ngọc thạch xinh đẹp hoa mỹ. Châu báu ngọc thạch là bề ngoài, là tượng trưng cho phú quý, đã thành phong trào trên dưới Đại Chu. Mặc dù mấy năm gần đây có hơi giảm sút, nhưng thói quen đã hình thành thì trong thời gian ngắn khó lòng thay đổi.

Nam tử càng chú trọng tân trang bề ngoài hơn nữ tử, cho dù là bạch y bình dân, hàn môn sĩ tử ra ngoài đều sẽ gài trâm mang ngọc.

“Ngươi cảm thấy thế nào? Thích không?”

Lâm Nha thờ ơ, không quá hứng thú.

Thẩm Trường Ninh vỗ tay khen ngợi: “Quả nhiên tục vật không lọt vào mắt tiểu tẩu tử.”

Lâm Nha ngừng chơi hạt san hô: “???”

Thẩm Trường Ninh: “Tiểu tẩu tử thích chuỗi hạt này? Đây là trân phẩm mà thương nhân mang ra từ biển, cả Tây thị cũng chỉ có Cát Tường Trai có chuỗi hạt san hô. Mà Cát Tường Trai có tổng cộng không quá mười chuỗi, đã có mười mấy người sớm đặt trước chuỗi hạt san hô này rồi. Nhưng Cát Tường Trai là của Thẩm gia, cho nên mang về cho ngươi lựa trước.”

“Đắt giá như vậy?” Lâm Nha kinh ngạc: “Ta có chuỗi hạt hơn trăm viên san hô, màu sắc còn đỏ hơn cái chuỗi này, kiểu dáng cũng rất đặc biệt.”

Thẩm Trường Ninh kinh ngạc: “Để ta xem ——”

Lâm Nha lệnh cho Lục Trúc đi lấy: “Thì ra trân quý như vậy, ta hoàn toàn không biết. Thẩm Vu Uyên đưa cho ta, nói là để ta đeo lên cổ tay, lúc buồn chán có thể đếm hạt san hô tĩnh tâm. Ta sợ bất tiện nên để trong phòng, không mang theo.”

Thẩm Trường Ninh trợn mắt nhìn chuỗi phật châu đủ 108 viên san hô, tính chất, màu sắc và kiểu dáng còn tốt hơn Cát Tường Trai mấy lần. Nàng nhớ trước kia phải năn nỉ huynh trưởng hồi lâu mới lấy được một cái vòng 54 hạt san hô, lúc đó sắc mặt rất lạnh lùng.

Lâm Nha: “Sao vậy?”

Thẩm Trường Ninh cười miễn cưỡng: “Hay là xem cái khác ——”

“Không cần, cái gì ta cũng có. Thẩm Vu Uyên đưa tới, ta cho rằng không quá hữu dụng.”

Thẩm Trường Ninh vừa đau lòng vừa nghẹn, Lâm Nha tò mò hỏi: “Ngươi muốn không?”

“Không muốn.”

“…..” Lâm Nha càng tò mò: “Ngươi tới làm gì?”

Thẩm Trường Ninh mặt không cảm xúc: “Tới xem tiểu chất nhi tương lai của ta.”

Lâm Nha: “Ừ, bọn họ ——”

“Những người không phận sự, bảo bọn họ đi đi.” Thẩm Trường Ninh ôm mặt, xoay lưng về phía Lâm Nha, cảm giác rất tồi tệ. Nàng cho rằng mình nghĩ lầm rồi, có lẽ không nên đưa châu báu ngọc thạch. Tục khí, quá tục khí.

Vừa lúc đó, Thẩm Vu Uyên trở về, nhìn thấy quản sự Cát Tường Trai nên thuận miệng hỏi một câu. Thẩm Trường Ninh không kịp tới ngăn cản, quản sự đã kể rõ mọi chuyện. Nghe xong, Thẩm Vu Uyên cũng đoán ra chủ ý của Thẩm Trường Ninh: “Đây là biện pháp của muội?”

Thẩm Trường Ninh buồn bực phủ nhận: “Dĩ nhiên không phải. Ta còn chưa công bố đại chiêu.”

“Mỏi mắt mong chờ.” Thẩm Vu Uyên lướt qua Thẩm Trường Ninh đi tới trước mặt Lâm Nha, theo thông lệ hỏi thăm tình trạng thân thể hôm nay. Sau khi Lâm Nha báo cho hắn biết, nhỏ giọng hỏi: “Có phải các người đang đánh chủ ý xấu gì không?”

“Không có, đừng nghĩ nhiều.” Thẩm Vu Uyên: “Ta bảo bọn họ mang thức ăn lên, ngươi ngồi trước đi.”

Lâm Nha buồn bực: “Không ăn.”

Thẩm Vu Uyên: “Ngươi ăn quá nhiều mơ chua và củ cải chua, ăn không ngon cũng bình thường. Sau này mỗi bữa giảm một ít.”

“Không được!” Lâm Nha kiên quyết phản đối, uy hiếp y: “Không cho ta ăn thì ta sẽ không ăn cơm, bỏ đói nhi tử của ngươi!”

Thẩm Vu Uyên: “Ngươi ăn nhiều thì sẽ không thể ăn cơm, ăn ít một chút, đói bụng còn có thể ăn cơm.”

Thẩm Trường Ninh liếc mắt nhìn hai người, cảm thấy rất mất tự nhiên. Người trước mắt đang nghiêm mặt nhưng giọng nói và động tác đều rất ôn nhu, lại dung túng người khác thật sự là huynh trưởng nghiêm khắc, coi trọng quy củ của nàng sao? Nàng vẫn nhớ lúc bé nàng cũng ăn nhiều đồ ăn vặt không chịu ăn cơm, huynh trưởng trực tiếp cướp đồ ăn vặt. Nàng vừa khóc vừa nháo, uy hiếp không chịu ăn, đói quá mới ủ rũ lên bàn ăn.

Sau này thỉnh thoảng huynh trưởng cho phép nàng ăn chút đồ ăn vặt, nàng lại cảm động đến mức cho rằng huynh trưởng là huynh trưởng tốt nhất trên đời này.

Bây giờ là sao đây?

Chẳng lẽ không nên lạnh lùng vô tình cự tuyệt, cướp đoạt quyền lợi ăn vặt sao? Thân muội và thê tử có khác biệt lớn như vậy sao?

Thẩm Trường Ninh nảy sinh hoài nghi phân lượng của bản thân trong lòng huynh trưởng.

Thẩm Vu Uyên còn nói thêm: “Lúc ta hạ triều, lấy được một quyển thực phổ* từ chỗ đồng liêu, nghe nói là phương thuốc cổ xưa đã thất truyền. Ta đã phân phó trù tử chuẩn bị, đợi lát nữa là có thể ăn.”

Lâm Nha giảm hưng phấn: “Ừ.”

“…..” Thẩm Trường Ninh cười nhạt, huynh trưởng cần mình hỗ trợ chỗ nào chứ? So sánh với huynh trưởng, thủ đoạn của nàng đều là thủ đoạn của mấy tên ăn chơi trác táng dùng để dỗ dành cô nương thanh lâu, chỉ có cái mã chứ không có chút thật lòng nào.

Trước kia Thẩm Trường Ninh bị hành vi mỗi ngày tặng một món kỳ trân dị bảo của Nguyên Mục mà rung động, nhưng lúc này nàng kiên quyết không thừa nhận bản thân đã từng nông cạn, tục tằng như vậy.

Thẩm Trường Ninh cô đơn bĩu môi, ngước mắt nhìn Thẩm Vu Uyên và Lâm Nha ở đối diện thân mật ngồi chung, đột nhiên nhớ đến tướng công ở đất phong xa xa.

Sau khi Lâm Nha bị uy hiếp, cảm thấy Thẩm Vu Uyên nói rất có lý, vì vậy hì hục ăn cơm, lại một lần nữa ăn no, không ngừng nấc cụt. Thẩm Vu Uyên vỗ lưng y răn dạy: “Ăn no bảy phần thôi, ngươi xem ngươi đi, no đến khó chịu.”

Lâm Nha đau khổ: “Buổi tối sẽ đói.”

Không ăn no căng, buổi tối sẽ tỉnh vì đói.

Vỗ vỗ bụng đang phồng lên, Lâm Nha ngáp một cái, buồn ngủ nhưng vẫn gắng gượng nói chuyện phiếm với Thẩm Vu Uyên. Y đang nói chuyện thì đột nhiên hỏi Thẩm Trường Ninh: “Ngươi tới làm gì?”

Thẩm Trường Ninh nghẹn nửa ngày: “Qua ăn ké.”

Nàng tuyệt đối không muốn thừa nhận là qua giúp huynh trưởng theo đuổi tiểu tẩu tử nhưng bị hai người tú ân ái.

[ TOÀN VĂN HOÀN ] 

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN