Kim Sơn Hồ Điệp
Chương 132: Washington (3)
Hoài Chân trợn mắt nhìn anh, chống tay lên đầu gối anh, như một con thú nhỏ nhẹ nhàng tiến đến, hôn nhẹ lên môi anh.
Anh bị cô hôn phải ngửa ra sau, một tay chống xuống giường, một tay đỡ cô, không nói năng chờ xem cô sẽ làm gì.
Cô làm môi anh ướt nhẹp, toàn là nước bọt lưu lại do những chiếc hôn sơ sài, rồi cô không dằn nổi lòng đưa tay cởi nút áo anh, cứ như thủ tục cố định trong mấy bộ phim biên tập mấy phút đã dạy vậy.
Nhưng cởi cả nửa buổi mà cũng không cởi được hai nút, cô cúi đầu nhìn, chính là chiếc áo truyền thống Trung Quốc màu xanh nhạt hôm nay cô đưa, đầu dây chặt, nút áo lại to nên buộc rất chặt, khó mà cởi ra được; mà nút lại rất nhiều, cứ theo cách của cô thì đến trời sáng mới cởi được mất.
Cô gấp tới mức dùng miệng cắn, cắn đến nỗi đầy dây sắp đứt.
Anh bật cười, “Hey, hey…”
Cô tức tối, “Anh giúp em đi chứ.”
“Anh cũng không biết…”
“Chưa làm thì sao biết được.”
Anh ôm cô ngồi lên đùi mình, nhìn cô một lúc, nhỏ giọng hỏi, “Anh nói là nút áo này, anh cũng không biết mở.”
“…”
Anh lại bật cười, hôn lên trán cô, “Sáng nay cũng mất hết hai mươi phút để mặc.”
Cô cẩn thận chui đầu vào trước ngực anh xoay cổ liên tục, cuối cùng cũng cởi được một nút ra, thở dài bảo, “Thôi, sau này mặc áo thun cho nhanh.”
Ceasar buông cô ra, cúi đầu nghiên cứu một lúc, thử dùng một tay cởi áo.
Nguyên là cô toàn tâm toàn ý làm chính sự, nhưng không biết sao đề tài lại bị lệch đi, cả hai đồng lòng nghiên cứu chiếc áo truyền thống này.
Áo truyền thống khá mỏng, nếu đứng ở chỗ sáng thì nhìn sẽ trong suốt như cánh ve. Hoài Chân nhìn chằm chằm chiếc áo màu trắng bên trong, đột nhiên nổi lòng tò mò, hỏi anh, “Cái này giống Chausses, là áo liền quần hả?”
Ceasar nghe xong, cười nói, “Em muốn nhìn không?”
Mắt Hoài Chân sáng lên, ra sức gật đầu.
Anh đặt tay cô lên thắt lưng quần dài màu xanh xám, ở khu vực bên ngoài.
Cô đưa đầu đến, nhìn thấy chiếc Jockey bông màu xám – là thứ mua trong trung tâm mua sắm ở Little Italy cách thành phố San Francisco không xa.
Ngoài ra, còn có một bộ phận nhô lên, vẫn còn đang say giấc…
Không đợi cô nhìn kỹ, Ceasar lùi về sau hai bước, che hông lại, thấp giọng nói, “… Tham quan đến đây chấm dứt.”
Hoài Chân đưa tay cào anh, “Vì sao?”
Vừa rồi bị cô nhìn chòng chọc mấy giây, anh cố kiềm chế tới mức cơ bụng căng lên, sợ gò núi mất khống chế mà gồ lên dưới cái nhìn của cô.
Anh chột dạ, cười lấp liếm che giấu, dễ dàng dùng một tay bắt lấy cổ tay cô, “Không được.”
Hoài Chân dừng lại.
Anh giơ tay sửa lại tóc cô, nói, “Anh vẫn chưa chuẩn bị…”
Cô ấm ức, “Lần đầu tiên thì nói để lần sau, lần thứ hai thì bảo không phải hôm nay, lần thứ ba lại là chưa chuẩn bị.”
Bây giờ đã là sáu giờ chiều ở Washington, mọi văn phòng tư pháp đã nghỉ việc; ở tầng thượng khách sạn Timber chính là buổi đấu giá mà anh nói, anh định ăn tối xong, sau khi tham dự buổi đấu giá về, hoặc là sáng sớm ngày mai mới cầu hôn cô. Thế mà cô không những không biết gì, lại còn nổi giận với anh vì khách sạn đắt đỏ này.
Anh thật sự không nhịn nổi nữa, vừa đóng cửa phòng đã vội vã cầu hôn một cách qua loa như thế.
Anh chưa chuẩn bị bất cứ thứ gì ngoài cầu hôn, cũng thật sự không có ý định làm gì khác với cô gái của anh. Nhưng cô gái nhỏ đã nhào đến, vừa cắn anh vừa cởi nút áo anh, nhưng cởi cả buổi vẫn không được, thay vào đó lại nhen nhóm ngọn lửa làm anh ngứa ngáy.
Anh nhìn cô chằm chằm một lúc rồi bật cười, đổi sang câu khác, “Anh nói là, chưa chuẩn bị bao cao su.”
Cô nghĩ ngợi, đột nhiên có bóng đèn sáng lên, “Lần trước vẫn còn dư một bao trong phòng tắm ở Kansas.”
Anh nghiêng đầu nhìn cô gái đang ngồi trên bụng mình, rất bình tĩnh nói, “Một bao không đủ.”
Hoài Chân cẩn thận suy nghĩ, hình như không thể tái sử dụng bao cao su thật.
Lại nghĩ sâu hơn, đột nhiên cô hoàn hồn, trợn mắt nhìn anh một cách khó tin.
Cũng không giấu được ý cười trong mắt, tưởng cô nghe không hiểu, anh lặp lại, “Không đủ.”
Cô nói, “Nói cứ như thể anh đã từng làm rồi vậy.”
Vừa dứt câu, yên lặng cũng không kéo dài quá lâu, anh đưa tay tắt đèn cái *phụp*.
Phần nệm trước người kéo theo chăn lún xuống, anh ôm cô ngồi trên đùi. Chợt cánh môi nóng lên, có nhiệt độ của anh. Rốt cuộc cũng có một lần không phải cô chủ động, suốt cả nụ hôn luôn có cảm giác bị bức bách. Mặt trời vừa xuống núi, căn phòng kéo rèm tối dân, cả hai hôn nhau trong màn đêm tĩnh lặng. Cô chưa bao giờ cảm thấy tri giác của mình rõ ràng đến thế, từ từ khép mắt lại, trong đầu nghĩ, vì sao anh lại có thể vừa mềm mại lại mạnh mẽ khi xoắn lưỡi mình như vậy…
Cô dần dần thấy nóng, còn cả ngọn lửa từ từ bốc lên vì ma sát tay chân.
Cô sờ dọc xuống dưới muốn dở lại trò cũ, nhưng lần này lập tức bị anh chụp lấy, rất tự nhiên kéo tay cô vòng lên cổ anh.
Nhưng bản thân mình cũng không yên phận, cơ đùi và cơ bụng bình thường thả lỏng vào lúc này dần căng lên, dùng cả tay chân từ từ đè lên chân cô.
Cảm giác trướng lên vì tiết ra hoóc-môn có một không hai đó thật sự rất kỳ lạ, mỗi lần cạ vào làn da mềm mại của cô, so sánh sự chênh lệch nhiệt độ và độ cứng, cảm giác kích thích tố ấy lại khiến tai cô nóng lên.
Cô cũng không biết mình đã nói gì nữa. Cô cảm thấy sự tò mò này không khác mấy so với cảm giác cô bé cậu bé lần đầu tiên thấy được ma lực trưởng thành tình dục của mình.
Tựa trán vào trán cô, anh hỏi, “Thích không?”
Cô lại dùng chân cảm nhận, nói, “Không giống bọt biển, giống như…”
Lại chạm vào lần nữa, giống như cảnh cáo cô nghĩ cho xong rồi hẵng trả lời. Cô hoảng hốt, một câu “sản phẩm silicon” đã khiến anh trố mắt nghẹn họng, động tác cứng lại. Anh lại ôm cô ngồi lên, bàn tay mò mẫm lên lưng cô. Cách lớp áo, sống lưng đổ đầy mồ hôi của cô có thể cảm nhận rất rõ tay anh, và cả chiếc nhẫn trên ngón áp út.
“Ở đâu?” Anh hắn giọng, lại hỏi nhỏ, “Trong túi du lịch hả?”
Cô nghe ra sự căng thẳng vô cớ trong âm thanh khàn khàn của anh, tựa vào khuỷu tay anh, gật đầu, “Ừm.”
Túi du lịch đặt ngay đầu giường. Cô nghe thấy anh dùng một tay kéo mở dây khóa.
Cô lại bổ sung, “Ở túi bên ngoài.”
Anh dừng lại, ừ một tiếng, nói tìm được rồi.
Tiếng túi giấy vang lên, sau đó là tiếng xé túi.
Anh nâng eo cô ngã xuống, im lặng phủ phục người lên.
Hai người đối mặt với nhau trong bóng tối, anh mở thứ đựng trong túi ra, thăm dò xuống dưới.
“Đợi đã…” Đột nhiên cô nói.
“Ừ?”
“Em muốn nhìn anh.”
Cô nhỏm dậy trong ngực anh, lục lọi đèn đầu giường.
Anh cũng không ngăn cản, ngồi quỳ sau lưng cô.
Cô nhìn gì cũng chỉ thấy toàn bóng đen mơ hồ, ngay cả anh cũng thế. Mò mẫm cả buổi cũng không mò được, cho tới khi anh tiến lại gần từ đằng sau, *tách* một tiếng bật sáng đèn đầu giường.
Ánh sáng đột ngột lóe lên làm cô không mở nổi mắt.
Anh kéo cô vào lòng, thấp giọng khàn khàn, vừa như cầu khẩn lại đầy cám dỗ.
“Đừng nhìn…”
Cô ngẩn ngơ một lúc, đưa tay tháo thứ hình tròn kẹp giữa ngón trỏ và ngón đeo nhẫn xuống, “Em không nhìn.” Lại quay đầu đi, nhìn chằm chằm mặt bên anh mà nói, “Em muốn giúp anh.”
Anh cười bảo, “Không nhìn thì làm sao dùng?”
Cô nói, “Anh dạy em đi.”
Anh nói được, rồi ôm cô xoay người lại để cô ngồi trên đùi anh, bàn tay ôm cô sờ xuống dưới.
Chiếc quần cotton màu xám tro đã được cởi ra.
Anh đặt cằm lên vai cô, mãi không nói gì.
Cô cảm nhận rất rõ ngón tay thon dài linh hoạt của anh, cầm tay cô đặt lên chóp đỉnh.
Sau đó anh bật cười, cố ý hỏi cô, “Biết nơi này dùng làm gì không?”
Cô nói, “Biết.”
Anh im lặng thực hiện động tác kế tiếp.
Đột nhiên cô đã hiểu vì sao vừa rồi anh muốn cô phải nói gì đó, bởi vì thật sự rất căng thẳng. Vào những lúc quá căng thẳng, con người ta khó chịu đựng nổi im lặng, càng không chịu nổi kích thích, nếu không thật sự có thể khiến người ta nghe thấy con tim không yên phận muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Trong khung cảnh yên lặng này, cô có thể cảm giác rõ ràng xúc cảm trên bàn tay. Cẩn thận đặt thứ hình tròn lên trên, lại dè dặt vuốt nó xuống, dính sát kín kẽ như đang làm một công việc tinh tế. Trong cô nín thở suốt cả quá trình, vì cô thật sự chưa trải qua cảnh đời bao giờ, vừa bị anh làm sợ hết hồn, lại cảm thấy vô cùng chấn động một cách khó hiểu.
Sau khi kết thúc, anh vẫn bấu vào tay cô, không để cô buông tay.
Cô nghe thấy tiếng thở dài tràn đầy kìm nén khẽ thốt lên từ cổ họng anh.
Anh ngẩng đầu, cố sức nhíu mày.
Cô không biết vì sao, hỏi anh thế nào.
Hầu kết di chuyển lên xuống, cô nhìn thấy anh chảy mồ hôi ròng ròng, trả lời cô, “Không biết vì sao, có hơi chật.”
Cô bất giác cúi đầu nhìn xuống, lập tức giật nảy mình.
Nhận ra điều đó, anh hỏi nhỏ, “Khó coi lắm hả?”
Nhất thời cô không thể trả lời mạch lạc, “A… Cái gì? Không có đâu.”
Anh lặp lại, “Anh cảm thấy rất xấu xí.”
Vừa dứt lời, cô nhanh chóng sực tỉnh, tự động nhìn đi nơi khác, đặt cằm lên vai anh, không nhẹ không nặng, giả vờ như từng thấy việc đời mà nói, “Vẫn tốt mà.”
Anh ừ một tiếng.
Cô lại hỏi anh, “Làm thế nào đây?”
Theo động tác nuốt nước bọt, anh khẽ thở dài.
Cô nói, “Hay là không làm nữa…”
Rồi cô nghe thấy anh điều chỉnh hô hấp, nhỏ giọng nói, “Không nhịn nổi.”
Cô muốn nói để em dùng tay, nhưng câu tiếp theo của anh đã khiến cô không mở miệng nổi.
Anh dùng môi chặn cô lại, một tay túm lấy chăn đệm dưới eo cô, với tư thế đó từ từ nằm lên người cô, cùng nhau ngã xuống.
Bắt đầu từ khoảnh khắc này, cô trở nên vô cùng căng thẳng, “Anh nói gì đi.”
Anh ngẫm nghĩ, hỏi cô, “Shame?” (Xấu hổ hả?)
Cô nói, “Scared.” (Em sợ.)
Anh hỏi, “Of what?” (Sợ gì?)
Cô nghiêng đầu tránh nụ hôn anh, buồn bã nói, “Terrified of pain.” (Sợ đau.)
Mỗi lần mất kiểm soát nhớ lại thứ vừa nãy liếc mắt nhìn, cô lại buồn bã nói không nên lời.
Anh nói, “Then therapist will have to be gentle.”
Cô cắn răng nghiến lợi tựa trán vào hõm vai anh, chỉ hận không thể há miệng cắn anh.
Ngay sau đó cô lại muốn khóc, có cảm giác như hồi bé lần đầu đến bệnh viện, mặc dù có người dỗ cô “sẽ không đau đâu”, nhưng xưa nay bác sĩ ‘ngoài mặt thì hiền trong lòng thì cứng’ chỉ biết nói dối để dỗ con nít mà thôi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!