Kinh Thiên kỳ án ( Tập 1: Tội phạm trí tuệ cao ) - Full - Chương 10.1
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
144


Kinh Thiên kỳ án ( Tập 1: Tội phạm trí tuệ cao ) - Full


Chương 10.1


Cách thẩm vấn của Hàn Phong (Thượng)

Trên xe, Hàn Phong bất an nói: “Đừng nghiêm túc vậy mà, Lãnh huynh, anh khiến tôi cũng khẩn trương cả lên rồi.”

Lãnh Kính Hàn xụ mặt nói: “Tuyệt không cho phép tổ chức tội phạm lớn càn rỡ ở thành phố H này.”

Trở lại phòng điều tra hình sự, Phan Khả Hân chờ ở cửa, nhìn thấy Lãnh Kính Hàn bọn họ trở về, tươi cười nghênh đón, thế nhưng Lãnh Kính Hàn không đợi cô nói chuyện, mở miệng trước: “Khả Hân, hôm nay chuyện quá khẩn cấp, con không cần phỏng vấn nữa, đợi chúng ta xử lý xong chuyện này sẽ để con lấy bài. Con về trước đi.”

“Bác Lãnh, thế này –” Lãnh Kính Hàn đã vào phòng điều tra hình sự, đồng thời nói với cảnh vệ: “Giới nghiêm, bất luận kẻ nào không có giấy chứng nhận cấm vào.”

Hàn Phong lướt qua bên cạnh Phan Khả Hân, không bỏ lỡ thời cơ ở trên mặt cô sờ soạng một phen, cười nói: “Thật sự không còn cách nào, bài viết của cô phải gián đoạn rồi.” Nói xong cũng bỏ đi, lưu lại Phan Khả Hân ngơ ngác đứng ở cửa.

Lãnh Kính Hàn đi được vài bước, như nhớ ra gì đó, lại quay đầu chỉ vào Hàn Phong nói với cảnh vệ: “Người kia, có thể không cần mang theo giấy chứng nhận.”

Đội viên chỉ trong vòng 10 phút đã có mặt đầy đủ, Lý Hưởng hỏi: “Xảy ra chuyện gì? Chỗ chúng ta nhân thủ vốn đã không đủ, hiện tại rút đi, Đinh Nhất Tiếu làm gì chúng ta đều không biết được nữa.”

Lãnh Kính Hàn nói: “Long Giai, mở máy tính của cô, chuẩn bị nhận tư liệu cục công an truyền đến. Lâm Phàm, tôi cho cậu thẻ rút vũ khí, cậu và Lý Hưởng đi lấy vũ khí. Định Cường, cậu tạm thời theo dõi Đinh Nhất Tiếu, một khi phát sinh tình huống gì, lập tức hướng chúng tôi báo cáo. Hạt Mạt, vừa rồi tên tội phạm kia đã bị tống giam, đến thẩm vấn trước, tôi đã gọi điện mời Lão Kim Đầu của cục công an đến thẩm vấn, ông ta sẽ đến ngay thôi.”

Hạ Mạt xòe tay, “Không thành vấn đề, phải xem tư liệu của phạm nhân.”

Lãnh Kính Hàn nói: “Cậu phải cẩn thận, khuynh hướng bạo lực của hắn rất rõ ràng, hơn nữa, từng chống cự với đặc công, còn chiếm thế thượng phong, Trương Nghệ cũng đã bị hắn đả thương.”

Long Giai nói: “Tư liệu đã chuyển tới rồi.” Bàn phím bắt đầu “lách cách” vang lên.

Lãnh Kính Hàn nhìn Hàn Phong, “Cậu — có giúp đi lấy vũ khí một chút không?”

“Anh xem tôi giống bộ dáng động vũ khí được sao?”

“Hiện tại không phải lúc đùa giỡn.”

“Gấp thì gấp cũng không nên vội vã, nếu thật sự là bọn chúng, vậy tránh không được một hồi hỗn chiến rồi.”

“Tôi là lo lắng tin tức phong tỏa không được bao lâu, bọn chúng nếu sớm phân tán ra, hoặc làm ra hành động gì, chúng ta đây sẽ vô cùng bị động.”

Hàn Phong không để ý tới ông, đi về phía Long Giai. “Long. . . . . . Giai! Tôi xem tư liệu được chưa?”

Long Giai lạnh nhạt nói: “Tự mình xem đi.”

Hàn Phong cầm lấy tư liệu đã in xong, hỏi: “Còn tức giận sao?”

“Ai nào tức giận chứ, ai dám tức giận với đại trinh thám Hàn đây.” Long Giai bộ dáng lạnh như băng.

Hàn Phong bĩu môi, tùy ý lật một chút tư liệu, đưa cho Hạ Mạt, “Cầm đi thẩm vấn, chúc cậu thành công.”

Khi Lưu Định Cường đi tới trung tâm theo dõi, phòng làm việc của Đinh Nhất Tiếu lại kéo màn, trong máy nghe trộm truyền đến thanh âm “sột soạt”, nhưng không ai nói chuyện. Lưu Định Cường hỏi: “Ban ngày ban mặt, kéo rèm làm gì? Bên trong còn có ai sao?”

Một nhân viên theo dõi đáp: “Chúng tôi cũng không biết, Đinh Nhất Tiếu thường kéo màn không theo quy luật thời gian gì cả, nhưng lại không giống như biết chúng ta đang giám thị, ngay từ đầu gã đã cứ như vậy. Hiện tại bọn họ còn bên trong, cả hai người.”

“Đây là một loại thói quen, cũng là phương pháp thường dùng để phản giám thị, chỉ bằng điểm này, Đinh Nhất Tiếu gã chắn chắn có vấn đề.”

Bên trong căn phòng được bức màn che kín, Đinh Nhất Tiếu không nói gì, gã cùng A Bát đang dùng MSN cùng tên còn lại liên lạc. Trong khung đối thoại xuất hiện một nhóm chữ viết: “Cảnh sát đã bắt được số 3, kế hoạch C của chúng ta chính thức khởi động.”

Đinh Nhất Tiếu liếc mắt nhìn A Bát, trả lời: “Thế nhưng chúng tôi bên này nội thành vẫn giới nghiêm như cũ, hơn nữa có tin nói số 3 đã đào tẩu.”

“Đó là cảnh sát tung hỏa mù, loại mánh nhỏ này, chơi không lại tôi. Anh nhớ kỹ, sự tình ầm ĩ càng lớn, đối với chúng ta càng có lợi, thời gian rất nhanh sẽ tới, nhiều nhất còn chừng 10 ngày, hết thảy những thứ chúng ta muốn, sẽ vào tay thôi.”

Phòng điều tra hình sự.

Lãnh Kính Hàn lo lắng đi qua đi lại, nói: “Đã thẩm vấn thời gian rất lâu rồi, hình như không có đột phá gì.”

Long Giai nói: “Đã điều tra ra, công ty xây dựng Phúc Hưng đăng ký năm 1999, lúc này đại diện giải quyết đăng ký chính là văn phòng luật của Đinh Nhất Tiếu, hai năm sau được Đinh Nhất Tiếu mua, mà trong lúc đó, Hồng A Căn vẫn còn hợp đồng lao động cho công ty này.”

Hàn Phong nhìn mấy chữ “Đại diện pháp nhân: Đinh Nhất Tiếu” trên giấy phép kinh doanh công ty xây dựng Phúc Hưng, lắc đầu nói: “Bọn họ cẩn thận khắp nơi, dường như tùy thời chuẩn bị chờ chúng ta đến điều tra, từ chỗ này tra tiếp, tư liệu lấy được khả năng không nhiều lắm. Đúng rồi, Long Giai mấy ngày nay cô không phải một mực điều tra xung quanh Lâm Chính sao? Có đầu mối gì mới?”

“Theo cấp quản lý ngân hàng Hằng Phúc phản ánh, ngoại trừ tiếp xúc công việc, Lâm Chính rất ít khi cùng người khác tới lui, không có bạn bè nào đặc biệt thân, nhưng khoảng một tháng trước khi xảy ra tai nạn, gọi điện thoại đặc biệt thường xuyên, thời gian mỗi lần trò chuyện không quá 10 phút. Chúng tôi đã điều tra lưu trữ cuộc gọi của số di động kia, một lần trò chuyện cuối cùng, cách lúc xảy ra tai nạn chưa đến 10 phút.

“Khi Lâm Chính trò chuyện lần cuối cùng đang ở trên xe, người nọ là ai? Có thời gian đem báo cáo điều tra của cô chỉnh lý lại cho tôi xem.” Hàn Phong nói với Long Giai.

Long Giai suy nghĩ một chút, nói: “Đúng rồi, Đinh Nhất Tiếu trước kia từng có mâu thuẫn với một vị đồng nghiệp của công ty bọn họ, người nọ tên là Thành Long, bây giờ là giám đốc khách hàng của trụ sở chính ngân hàng Hằng Phúc, nhưng chuyện đó đã xảy ra nhiều năm trước, chỉ là lúc ấy ầm ĩ khá dữ. Người khác cũng xa tận thành phố T, nhưng cá nhân tôi cảm thấy, vẫn cần phải điều tra một chút, loại trừ khả năng cừu sát. Đây là ảnh của hắn –“

Lãnh Kính Hàn có chút nhịn không được, “Bây giờ là thời kỳ mấu chốt, chúng ta không thể phân tán quá nhiều tinh lực. Chú ý hàng đầu của chúng ta hiện nay chính là vấn đề của kẻ điên kia, nếu bên trong thành phố H chúng ta thật sự có một tập thể bạo lực từ mười đến hơn trăm tên như vậy, mà bọn chúng còn có vũ khí, vậy chẳng khác nào chôn quả bom nguyên tử rải rác trong thành phố, một khi phát nổ, sẽ làm kinh sợ toàn quốc.”

Hàn Phong tiếp nhận bức ảnh nhìn thoáng qua, trên bức ảnh người nọ mỏ nhọn tai khỉ, ngũ quan coi như cân đối, nhưng thấy thế nào cũng cảm thấy người này đặc biệt dối trá.

Lâm Phàm, Lý Hưởng hai người qua lại bốn năm chuyến mới lấy ra hết toàn bộ vũ khí về, Hàn Phong nhìn thoáng qua, bĩu môi, “Còn không trang bị tốt bằng của đặc công, các anh chính là tinh anh trong tinh anh đấy.”

Lý Hưởng nói: “Chính bởi vì chúng tôi là tinh anh trong tinh anh, cho nên mới không cần trang bị tốt như vậy.”

Hàn Phong chỉ vào những vũ khí này, “Đây, cây súng này là gì, kiểu QSZ92, đây là cái gì? Kiểu đột kích 05? Không thể nào, dùng cả lựu đạn chọi nổ kiểu 84?”

Lâm Phàm nói: “Thế nào, Hàn Phong, xem thường sản phẩm nội địa hả?”

Lý Hưởng giơ súng ngắn kiểu QSZ92 lên, nói: “Súng ngắn kiểu 92 5.8mm, đường kính 5.8mm, sử dụng đạn bình thường loại DAP 5.8mm, toàn bộ khối lượng súng 0.76kg, chứa một băng đạn rỗng, toàn bộ súng dài 188mm, băng đạn chứa được lượng đạn 90 phát, bán tự động, quán tính hẹp, vận tốc ban đầu 460±15m/s, chủ yếu dùng sát thương mục tiêu sống trong vòng 50m; Đạn súng ngắn trong chuẩn 50m sau khi đục thủng mũ giáp thép 232, còn có thể đục thủng tấm ván gỗ thông dày 50mm. Hiệu quả sát thương trội hơn đạn súng ngắn Parabellum 9mm, đầu đạn xâm nhập vào cơ thể người hình thành hiệu ứng khoang lỗ gấp 2.5 lần đạn súng ngắn Parabellum, đạn súng ngắn lực sát thương to lớn, có thể nói là đệ nhất thế giới.”

“Không phải tôi nói tính năng nó không tốt, sản phẩm nội địa chủ yếu là bề ngoài không tốt, nhìn thế nào cũng có mùi vị quê cha đất tổ.”

Lý Hưởng nhìn Hàn Phong, nói: “Một khẩu súng tốt, đầu tiên là nói tính năng của nó tốt, thiết kế bên ngoài phù hợp nguyên lý cơ học, có thể cầm trong tay là được, không cần theo đuổi hoa mỹ.”

“Ờ, nói như anh, vậy chọn vợ chỉ cần có thể sinh con là được, không cần nhìn cô ấy có xinh đẹp hay không. Bất quá theo thuyết tiến hóa của Darwin, người và heo mẹ hoặc đại tinh tinh giống cái giao phối, đồng dạng có thể sinh ra thế hệ tiếp theo, có hứng thú không?”

Lý Hưởng nói súng, Hàn Phong lại kéo đến hôn nhân, bị Hàn Phong mỉa mai một trận, nhất thời nói không nên lời. Long Giai muốn cười lại cố nén, Lâm Phàm thì đã cười thành tiếng. Lãnh Kính Hàn cầm súng bán tự động, hỏi: “Cậu mỗi ngày đều lo ngủ, làm sao biết đây là kiểu 05?”

“Trước kia chưa thấy qua mà, nhất định là sản phẩm của năm nay, súng ống Trung Quốc thích dùng năm để đặt tên, đương nhiên là kiểu 05 rồi.”

Lúc này, Lão Kim Đầu đầu đầy mồ hôi đi tới, lắc đầu nói: “Không được, tôi một chút biện pháp nắm bắt hắn cũng không có.”

Lãnh Kính Hàn hỏi Lão Kim Đầu: “Tại sao lại như vậy?”

“Tôi đã thẩm vấn không ít phạm nhân, nhưng cho tới giờ chưa từng thấy qua như vậy, hắn thoạt nhìn thật sự là một người điên. Thẩm vấn kiểu gây kiệt sức, thẩm vấn kiểu tâm lý, thẩm vấn kiểu thôi miên, đều đã thử qua, tâm trí của hắn so với người thường kiên cường hơn nhiều, không biết đã từng tiếp nhận huấn luyện gì. Nói thế các cậu cũng không hiểu được, các cậu tự đi xem sẽ biết.”

Lãnh Kính Hàn nói với Hàn Phong: “Đi xem thử không?” Rồi phân phó Lý Hưởng: “Chỉnh lý vũ khí lại một chút, mỗi người một bộ, đừng sơ suất.”

Ba người đi tới ngoài phòng thẩm vấn, cách lớp thủy tinh, chỉ thấy ánh mắt Hồng A Căn dại ra, khóe miệng tươi cười, mặc kệ Hạ Mạt hỏi thế nào, làm động tác thân thể thế nào, hắn chỉ “haha” cười ngây ngô, thỉnh thoảng nói xằng nói bậy. Lãnh Kính Hàn nói: “Giả ngu đến chân thật thế này.”

Lão Kim Đầu nói: “Cũng không chắc đâu, nếu không phải các cậu nói cho tôi biết, tôi sẽ nhận định hắn là thằng đần.”

Hàn Phong hừ lạnh một tiếng, “Mặc kệ từng chịu huấn luyện gì, mặc kệ chức năng thân thể được luyện đến cường tráng ra sao, nhưng thứ trong xương cốt hắn sẽ không thay đổi. Nếu hắn thật sự xuất thân nông dân, vậy bản tính vẫn không thay đổi đâu.”

Lãnh Kính Hàn hỏi: “Cậu có biện pháp gì tốt?”

“Đối phó kẻ điên, đương nhiên phải dùng biện pháp đối phó kẻ điên.” Hàn Phong làm mặt cười xấu xa.

Lãnh Kính Hàn nhắc nhở Hàn Phong: “Cậu phải nói rõ ràng, chúng ta không thể tra tấn bức cung đâu.”

“Yên tâm, nếu hắn từ nông thôn tới, vậy hắn nhất định sẽ không biết được những cơ cấu tổ chức ở thành phố lớn, hắn lại chưa từng ngồi tù, vậy hắn cũng không biết nhà giam là dạng gì đâu, hắc hắc, chúng ta chỉ cần như vậy như vậy. . . . . .”

“Loảng xoảng!” Cửa sắt được nặng nề mở ra, Hàn Phong xuất hiện ở cửa phòng, nói với Hạ Mạt: “Có kết quả không?”

Hạ Mạt bất đắc dĩ lắc đầu, Hàn Phong nói: “Vậy cậu ra ngoài trước, chúng tôi đã mang bác sĩ khoa tâm thần đến, tiến hành đánh giá trí lực của hắn.”

Đôi mắt Hạ Mạt trừng cực to, nhìn Long Giai một thân áo khoác trắng tiến đến, Hàn Phong đẩy cậu ta dời đi, “Cạch” đem cửa sắt nặng nề đóng lại, nói với Long Giai: “Bác sĩ Long, xin mời bắt đầu.”

Long Giai trắng mắt liếc Hàn Phong một cái, đem vài thiết bị kỳ quái liên tiếp đặt trên người Hồng A Căn, ở trên người hắn vừa gõ lại vừa nghe, làm tới làm lui cả buổi, nhìn máy in ra mấy biểu đồ căn bản xem không hiểu, cuối cùng có kết luận nói: “Có thể chẩn đoán chính xác, hắn là một người bệnh tâm thần, anh xem sóng não đồ của hắn, một đoạn này, cực kỳ không hợp quy tắc, còn có nơi này, đây là biểu đồ mạch xung thần kinh, hỗn loạn như vậy, là kết quả của người mắc bệnh tâm thần phân liệt.”

Hàn Phong thở dài một tiếng: “Ôi chao, xem ra tư liệu không sai, hắn thật là một người điên. Hắn năm nay là người thứ mấy rồi, bác sĩ Long?”

“Thứ 30 rồi.”

“Cư nhiên là phạm nhân thứ 30 vì mắc bệnh rối loạn tâm thần mà giết người rồi, sao năm nay so với năm ngoái còn nhiều hơn vậy!”

“Đây là vấn đề của cảnh sát các anh, bởi vì cảnh sát các anh không thể cung cấp cho người dân thành phố một môi trường an toàn, khiến áp lực của người dân tăng cao, mới có thể dẫn đến rất nhiều người rối loạn tâm thần, cuối cùng không khống chế được, gây ra sai lầm không thể vãn hồi.” Khi Long Giai nói những lời này, đôi mắt vẫn luôn liếc Hàn Phong.

“Tôi thừa nhận, cảnh sát chúng tôi quả thật còn có vài chỗ làm chưa chu đáo, người kia chỉ đành chuyển giao đến nhà giam bệnh tâm thần của các cô rồi.” Hàn Phong nói xong, con mắt Hồng A Căn đột nhiên thoáng chuyển động, hiển nhiên chưa từng nghe nói có một nơi như vậy.

“Những người do tâm thần mà giết người ở chỗ chúng tôi, hiện tại đều sắp đầy người rồi.”

“Kỳ thật, tôi cho tới giờ cũng chưa từng đến nhà giam bệnh tâm thần của các cô, lần này tôi cùng cô đưa hắn sang đó nhé.”

“Là anh tự mình đưa ra yêu cầu đấy, nơi đó cũng không phải chỗ tốt đẹp gì, chúng tôi đều gọi nó là địa ngục trần gian. Đó thật sự là trại tập trung ma quỷ.” Nói rồi liếc mắt nhìn Hồng A Căn một cái, lắc đầu nói: “Tất cả đều là kẻ điên thế này.”

Hồng A Căn bị đội mũ trùm, tay chân đều bị khóa, cũng không biết vòng vo bao nhiêu lượt xe, cảm giác rốt cuộc đã ngừng lại. Trong nháy mắt vạch ra mũ trùm đó, ánh sáng chiếu đến không tài nào mở mắt nổi. Đây là một hành lang thật dài, hai bên đều là hàng rào sắt tách từng gian phòng nhỏ ra, đèn huỳnh quang màu trắng từng trản tiếp từng trản. Vách tường màu trắng, song sắt màu bạc, thoạt nhìn tựa như phòng thí nghiệm động vật. Hai cảnh viên áp tải Hồng A Căn, Hàn Phong cùng Long Giai đi phía trước, bên trong thỉnh thoảng có nhân viên mặc cảnh phục, áo khoác trắng lần lượt qua lại giữa các phòng.

Trong gian phòng thứ nhất, phạm nhân mặc áo bệnh trắng xanh đan xen, đang dùng con dao nhỏ bằng gỗ hết sức chuyên chú khắc củ cải. Long Giai hỏi một nhân viên: “Đã cho 007 thuốc an thần chưa?” Nhân viên nọ gật đầu.

Hàn Phong nói với Long Giai: “Nhìn qua không có vẻ bệnh nặng mà, thế này không phải rất bình thường sao?”

“Nếu anh biết hắn vì sao bị giam vào, sẽ không nói vậy nữa.”

“Làm thế nào hắn bị giam vào?”

“Hắn dùng dao điêu khắc đem bạn gái mình chạm trổ vừa đủ một tấc.”

“Đây chẳng phải là lột da sao?”

“So với lột da còn muốn đáng sợ hơn, là chạm trổ vừa đủ một tấc.”

Một đường đi qua, Hàn Phong vẫn không ngừng hỏi, Long Giai chậm rãi giải thích, mỗi câu chuyện về những kẻ phạm tội trong viện đều đáng sợ phát hoảng, mới nghe lần đầu, từng cái so với từng cái càng đáng sợ hơn. Đi tới một nửa, Long Giai dừng lại hỏi: “Còn phòng trống không?”

Nhân viên nói: “Ai nha, đã không còn nữa, tên này mới tới? Để hắn ở phòng số 23 đi, tên này vốn là đứa hòa nhã nhất, hiện tại lại vừa được chích, hẳn là không thành vấn đề.”

Hồng A Căn được đưa đến gian phòng 23, Long Giai nói với Hàn Phong: “Theo tôi ra đăng ký một chút.”

Hai nhân viên sau khi để Hồng A Căn ngồi trên giường, liền tự mình rời đi. Hồng A Căn nhìn hoàn cảnh xung quanh, sạch sẽ, có hai cái giường, phòng vệ sinh riêng, còn lại không có vật gì nữa. Đang nhìn, bên cạnh bò sang một tên to con, hai cơ ngực cao thấp run rẩy, nhưng lại dùng ánh mắt như trẻ con đánh giá Hồng A Căn. Hồng A Căn nhìn ra ngoài xem xét, không có ai, nhìn nhìn lại xung quanh, không có máy quay, hắn cười lạnh một tiếng, mạnh một quyền, tên to con nọ tựa hồ tránh né không kịp, bị đánh vào giữa trán bật lui hơn vài bước. Hồng A Căn nói: “Cách xa tao ra một chút!”

Không ngờ tới, tên to con nọ tựa như trâu đực phẫn nộ, lập tức nhào lên, Hồng A Căn lại một quyền nghênh đón, tên to con nọ cũng một quyền đánh tới. Hồng A Căn vô cùng tự tin, một quyền của hắn có sức mạnh đến 300kg, từng đánh nát bàn đá, người thường căn bản chịu không nổi một quyền của hắn. Hai đấm tay đụng vào nhau, Hồng A Căn đầu tiên là giật mình, lập tức đau đớn như kim châm từ đấm tay truyền đến, hắn biết, có ít nhất một khúc xương bàn tay của mình đã gãy, quyền của đối phương so với quyền của mình càng hữu lực, càng đáng sợ. Dưới đau đớn kích thích, Hồng A Căn cực nhanh biến hóa đấm tay, quyền trái lập tức hướng bụng dưới người nọ vung đến, không ngờ tới, động tác đối thủ so với mình còn nhanh hơn, chưa tới hai hiệp, Hồng A Căn đã ăn bảy tám quyền, tiếp theo tay tên to con siết một cái, bóp trụ cổ của Hồng A Căn, một cánh tay nâng Hồng A Căn khỏi mặt đất. Sắc mặt Hồng A Căn phát tím, không cách nào hít thở, cũng may vào lúc này, một nhân viên đi ngang qua, phát hiện tình huống, lập tức thổi còi, kêu to: “Người đâu mau tới, số 131 công kích người mới tới, mau gỡ bọn chúng ra.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN