KUMANTHONG - Chương 7
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
119


KUMANTHONG


Chương 7


Nghe xong tôi buông thõng điện thoại, mặc cho tiếng Đại Phong vẫn không ngừng phát ra từ loa ngoài, nghe như lúc gần lúc xa.

Tôi lại gục xuống, thiếp đi.

Dạo gần đây, ngày nào cũng vậy, tôi không tài nào ngủ nổi. Không biết từ lúc nào, đã trở thành con nghiện.. thuốc an thần. Số lần uống thuốc trong ngày.. còn nhiều hơn ăn cơm. Nhưng uống thuốc chẳng những không giúp tôi dễ ngủ hay ngủ ngon hơn. Mà ngược lại, chúng khiến tôi liên tục gặp phải những giấc mơ chồng chéo lên nhau.

Đến lúc tỉnh dậy, tôi thực sự không còn nhận thức được.. đâu là mơ, còn đâu là thực nữa.
——
Tôi bị ám ảnh bởi Hoài, trong bộ dạng xương cốt gãy gập, gấp khúc đang không ngừng đuổi theo tôi. Khi tôi sợ hãi, muốn quay đầu bỏ chạy, thì mới chợt nhận ra.. cả cơ thể tôi giờ đây.. cũng giống y hệt nó, cứ một chuyển động, lại có một khớp xương kêu lên răng rắc gãy vụn.. đau đớn khôn tả.

Có lúc, vì quá đau đớn, tôi nhắm mắt lại.. mặc cho nó dần tiến lại gần trông cái bộ dạng kinh khủng đó. Có lúc, nhắm mắt lại càng khiến tôi sợ hãi hơn, không biết nó đã tiến đến đâu, muốn làm gì mình.. tôi lại cố mở to mắt lên nhìn và cố chịu đựng nỗi đau của xương cốt gãy nát.. tiếp tục di chuyển.
——
Còn chưa hết, ngay khi tôi cảm thấy mình đã giật mình tỉnh giấc, trán đầm đìa mồ hôi, với tay lấy chai nước trên bàn tu ừng ực một hơi đã phải khựng ngay lại, vì.. cảm giác có thứ gì đó vừa đâm xuyên qua cổ họng, xuyên thủng cả dạ dày tôi..

hình như, nó giống với căn bệnh dị ứng nước hiếm gặp của người đã chết ở tầng dưới mà có lần tôi đã vô tình nghe thấy. Tôi rùng mình, mồ hôi lạnh tuôn ra đầm đìa.. lúc này, ngay cả những tuyến mồ hôi kia cũng ngay lập tức biến thành những quả cầu gai li ti, đâm thủng qua da thịt tôi, đau đớn đến chết đi sống lại.

Đôi khi, tôi ngồi yên bất động vì nỗi đau đớn đã quá mức chịu đựng. Đôi khi, tôi quá mệt mỏi, liền điên cuồng lăn lộn, cắn răng chịu nỗi đau như bị hàng ngàn cây đinh nhọn ghim qua da thịt, cốt chỉ để chết đi cho rồi.

Nhưng đương nhiên là tôi không chết.
——
Lúc nhận được điện thoại của Đại Phong, tôi vẫn không biết đó là mơ hay thực. Khi anh ta vẫn còn đang nói loáng thoáng bên tai tôi về cái chết của 2 mẹ con tầng trên và cả căn bệnh tâm thần gì đó vì không ai thấy được hiện trạng bệnh.

Tôi đã lập tức có cảm giác ngứa ngáy, khó chịu.. như có hàng ngàn hàng vạn con gì đó đang di chuyển không ngừng bên dưới da.
——
Buông điện thoại, tôi nhìn thấy trên khắp người mình có những lỗ tròn nhỏ li ti, tạo thành từng mảng hình lục giác.

Lúc đầu vẫn nhìn không rõ, sau đó chúng ngày càng nở rộng ra, trồi lên thụt xuống những sợi xanh.. như dây leo, nhưng lại có hình dạng giống hệt những con sâu róm, với phần miệng có răng nanh đen, lưng đầy những lông cứng như gai nhọn.

Từng phần da thịt bung ra như chiếc tổ, thủng lỗ chỗ như đài hoa sen.. bọn chúng cứ như những con cá liên tục trồi lên hít thở rồi lại lặn ngay xuống, tôi không tài nào nhổ đầu chúng ra được.. chỉ có thể điên cuồng dùng nhíp ngoáy sâu vào.. rách cả da thịt, tạo thành những vết thương lỗ chỗ, sâu hoắm, theo hình dáng chiếc tổ như đài sen gớm ghiếc của chúng tạo ra ban đầu.
—-
“An Bình.. tỉnh.. tỉnh lại đi.. cô uống thuốc gì vậy..”

Là tiếng gọi của Đại Phong, anh ta là thật hay mơ vậy. Tôi mở đôi mắt nặng trĩu ra nhìn, đã thấy mình đang trên cáng đưa ra xe cấp cứu.

Lúc đó, tôi còn thấy loáng thoáng, chiếc cáng đưa xác 2 mẹ con Hồng cũng vừa được đưa ra cùng lúc. Cũng là đám thực vật hay sâu bọ không rõ, màu xanh đã làm vỡ những mạch máu, phủ đầy lên trên bề mặt da họ, khiến chúng thủng lỗ chỗ như đài sen, giống như tôi.. nhưng không hề có hiện tượng chảy máu trên bề mặt da.

Vì vậy, những gì tôi thấy trước mắt kia.. chỉ là cơ thể xanh ngắt một màu, như thể 2 xác chết kia đã bị bọn chúng nuốt trọn.

Tôi cảm thấy khắp người lạnh run, không còn chút sức lực nào. Bất chợt, cánh tay ai đó chạm vào, xoay đầu tôi sang phía khác. Thì ra là Đại Phong, anh ta cố nói vào tai tôi: “không có gì đâu, đừng sợ..”, nhìn vào vẻ ngoài bình tĩnh của Đại Phong, tôi cũng thấy trấn tĩnh được phần nào.

Anh ta đang nắm chặt lấy tay tôi, như muốn truyền đến cho tôi chút niềm tin.. rằng mọi chuyện rồi sẽ ổn.. nhìn ánh mắt thương cảm xót xa của anh ta, cũng có thể đoán ngay được.. vẻ ngoài của tôi lúc này.. chắc rằng.. rất tệ.
—-
Kết quả điều tra của cảnh sát cho thấy
trước đó.. Hồng đã cố chạy chữa khắp nơi về một căn bệnh lạ nào đó mà con cô ta mắc phải. Nhưng tất cả các bác sĩ khi được hỏi qua, đều khẳng định là tâm thần cô ta có vấn đề, con cô ta không hề mắc bệnh gì cả.

Thế nên, họ kết luận ngay là Hồng vì hay tin cái chết của chồng, đã quá quẫn trí.. trong lúc tinh thần không ổn định, quyết định tự sát cùng con mình bằng than tổ ong..
cả 2 mẹ con đều cùng ngộ độc khí mà chết.

Kết thúc vụ án.
——
“Ai đã tìm thấy xác mẹ con họ vậy..?”, tôi hỏi.

“Nghe đâu là một người sống ở tầng dưới.. họ nói nhà của Hồng không biết làm gì mà nghe tiếng đồ đạc rơi vỡ cả đêm.. đến lúc không chịu được nữa, quyết định lên hỏi cho rõ ràng thì ấn chuông không ai lên tiếng.. đập cửa cũng không nghe thấy ai trả lời.. nên họ đã gọi người đến phá cửa, vào trong thì thấy cả 2 mẹ con đều đã chết rồi.. sau đó, họ báo cảnh sát..”, Đại Phong tóm tắt lại những gì anh ta biết về vụ việc cho tôi nghe khi đang nằm trong viện.

Tôi lại hỏi: “có phát hiện được gì lạ không..?”

“Ý cô là cái gì lạ..?”, Đại Phong ngơ ngác hỏi.

“À thôi, không có gì.. tôi chỉ buột miệng hỏi vậy mà..”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN