Kỳ Hạn Ái Muội - Chương 30: Chương 30
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
32


Kỳ Hạn Ái Muội


Chương 30: Chương 30


Tuy bị chậm trễ hơn một tiếng, nhưng tiến độ của Kỳ Ngôn vẫn nhanh nhất trong ba người.

Kế hoạch của Diệp Bùi là 30 giờ, nhưng cậu chẳng mất một nửa thời gian đã hoàn thành phần lớn nội dung.

Bước cuối cùng là đem danh sách dữ liệu chép vào chip, quá trình này chỉ cần một người theo dõi, phòng ngừa xuất hiện sai lầm bất ngờ.

Rời khỏi phòng thiết bị, Lục Phong Hàn hỏi Kỳ Ngôn: “Không đợi chép dữ liệu xong sao?”
“Không đợi, không có lỗi đâu.” Kỳ Ngôn ngại mặt bàn quá cứng, lại gối đầu lên đùi Lục Phong Hàn ngủ một chút, giảm cảm giác mỏi mệt.

Anh thấy trên mặt cậu vẫn còn vẻ mệt mỏi, đề nghị: “Đi hoạt động một chút nhé?”
Nhưng mà tầng ngầm của trung tâm thiết bị đúng là không có gì để làm, trước sau toàn là hành lang thẳng tắp, vách tường làm từ kim loại lạnh lẽo, một chút kẽ hở cũng không có.

Không nhìn đèn hiệu thì dùng mắt thường chẳng biết được cửa phòng ở đâu.

Thấy Lục Phong Hàn nhìn mặt tường, Kỳ Ngôn nói: “Thiết kế như này để mấy người không có quyền hạn không vào được, không có cách nào tìm ra phòng thiết bị.” Lại nhắc: “Lần tập kích này cùng lần ở Turan không giống nhau.”
Lục Phong Hàn hiểu ý việc “không giống” của cậu là gì: “Sau hai việc: Fontaine I bị tập kích và Laurent cấu kết quân Phản Loạn, không chỉ mỗi Turan tra xét từ trên xuống dưới mà nhân viên kiểm tra quân sự cũng đến mấy chỗ quan trọng xét một lần, đào ra không ít sĩ quan có mờ ám, nơi này là trung tâm có siêu máy tính quang học đương nhiên cũng nằm trong đó.

Nếu mấy tên gián điệp ở chỗ này không bị rút lên sạch sẽ thì quân Phản Loạn sẽ không mắc công phải đi đường vòng tiến vào mạng nội bộ, đóng hệ thống phòng ngự.
Kỳ Ngôn: “Mà sẽ giống lần đó ở Turan, khiến người bên trong đóng hệ thống phòng ngự lại trước, rồi dùng đạn quang áp bắn trực tiếp đúng không?”
“Không sai.” Nhìn Lục Phong Hàn không chút lạc quan nào: “Phức tạp nhất lòng dạ con người, một đám gián điệp bị đánh rớt không tới nửa năm lại có một đám khác ngoi lên.”
Cho nên không có cái gì gọi là chừa lại mạng sống, chỉ có nhổ cỏ tận gốc không thì phải chịu cảnh hậu hoạn về sau.

Cậu cảm giác trong nháy mắt anh lộ ra khí thế sắc bén: “Anh hung dữ.”
Lục Phong Hàn cười.

Anh hung?
Trừ lần đầu đem người ta ép lên tường, khiến cổ tay cậu bị bầm tím thì câu nói nặng anh cũng chưa từng nói!
Lục Phong Hàn cảm thấy toàn bộ khu Trung Ương phải thay anh kêu oan.

Anh hứng khí: “Tôi hung dữ như thế cậu có sợ không?”
“Không sợ.” Cậu điềm đạm:” Anh không hung dữ với tôi.”
Lục Phong Hàn lại cười.

Ừ, ừ, ừ, ai dám hung dữ với cậu?
Ngũ quan sắc nhọn của anh như nhiễm một tầng nước, lại sinh ra cảm giác nhu hoà.

Đi lại nửa tiếng trong hành lang như mê cung, cậu và Lục Phong Hàn trở lại.

Anh hỏi: “Không cần nhìn đèn báo hiệu?”
“Không cần, tôi nhớ đường.”
Nhìn chung quanh mọi thứ y chang nhau, trên hành lang cũng không có đánh dấu gì, đối với khả năng ghi nhớ của cậu anh có thêm vài phần nhận thức.

Có tiếng bước chân truyền đến, anh nhìn người đến theo thói quen, thấy đó là một người đàn ông trung niên diện mạo bình thường, mặc quần áo của nhà khoa học, cầm một cái máy tính bảng đi ngang qua, còn lễ phép gật đầu chào hỏi.

Khi người đó biến mất ở chỗ rẽ, Kỳ Ngôn vẫn đứng tại chỗ.

Lục Phong Hàn rút lại ánh nhìn, nói nhỏ: “Cậu cũng cảm thấy có vấn đề?”
Kỳ Ngôn giương mắt: “Đuổi theo?”
Quyết định này rất hợp ý anh: “Đi.”
Có lẽ chú ý tới tiếng bước chân đang đến, người đàn ông trung niên quay đầu, lễ phép hỏi: “Hai vị có chuyện gì sao?”
Anh há mồm: “Tiện đường.”
Hắn ta có vẻ hoài nghi: “Hai người cũng đến tầng ngầm 11? Nếu không thì lầm đường rồi, thang máy này chỉ đi đến chỗ đó.”
Lúc này, cả ba đã đứng trước thang máy.

Người đó nhìn thiết bị đầu cuối cá nhân trên cổ tay, rồi nhìn về phía Kỳ Ngôn.

Cậu quét thiết bị đầu cuối, hệ thống thông báo: “Thông qua.”
Người kia không nói gì nữa, ba người đi vào thang máy.

Lúc Lục Phong Hàn đang nghĩ nên công kích từ bên nào để khống chế hắn ta trong một lần thì thoáng thấy Kỳ Ngôn đưa thiết bị đầu cuối cá nhân dán vào vách thang máy.

Anh phát hiện tường kim loại lộ ra một ô vuông hình chữ nhật.

Cậu thò tay vào trong, lấy ra….!Một khẩu súng?
Lục Phong Hàn khều mi.

Sau đó, Kỳ Ngôn đi về vị trí đang cách địch hai bước của anh, giây tiếp theo thì súng đã ở trong tay.

Kiểu Burlock 17, hơi thuận tay.

Sự thật chứng minh, khi cậu lấy ra súng đã là phán đoán chính xác.

Lúc thang máy ngừng lại ở tầng hầm 11, chớp mắt tên kia đã rút súng gấp, lại bị Lục Phong Hàn nhanh chân đá bay vũ khí.

“Bang” – tiếng súng gấp rơi trên mặt đất.

Chĩa họng súng về giữa mày hắn ta, Lục Phong Hàn cười nhạo: “Vũ khí còn cầm không xong đã muốn giết người?”
Hắn ta không nhúc nhích, soi mói nhìn Kỳ Ngôn và Lục Phong Hàn, vừa định mở miệng đã bị đánh gãy: “Được rồi, nếu muốn nói mình là người của tổng bộ ISOC, thấy chúng tôi khả nghi nên muốn rút súng thì chẳng ai tin đâu.”
Cái loại lấy cớ này anh chưa nghe một ngàn thì cũng được tám trăm, thường xuyên kinh ngạc tư duy của con người.

Lúc này, Kỳ Ngôn mở miệng: “Tầng hầm 11 chỉ đặt siêu máy tính quang học “Ngân Hà” – là siêu máy tính duy nhất cấp cao nhất của Liên Minh hiện nay.

Nếu dùng đến nó thì hạng mục phải có cấp bậc rất cao, quy định cũng nghiêm ngặt.

Trong đó có một yêu cầu, trong trạng thái tiến hành thao tác không được mang theo thiết bị ra vào, bao gồm máy tính bảng.”
Người đàn ông trung niên lúc này mới hiểu rõ, bản thân trang bị đầy đủ lại bị thua ở một cái máy tính bảng!
Hắn giấu biểu tình sơ hở, chỉ trả lời nghi ngờ của cậu: “Các cậu hiểu lầm rồi, tôi chỉ quen tay cầm theo máy tính bảng, tôi nhất thời sơ ý lát sau nhất định nộp báo cáo lên cấp trên.

Không tin hai cậu có thể xem quyền hạn của tôi, yên tâm tôi cũng sẽ không báo việc các cậu tập kích mình.”
ở Liên Minh, nhân viên nghiên cứu có địa vị rất cao, đặc biệt là người có quyền hạn ra vào tầng hầm, càng bất phàm.

Nếu đổi thành người khác, không chừng sẽ còn băn khoan, không may là hai người Kỳ Ngôn và Lục Phong Hàn, một người chẳng nghi ngờ phán đoán của mình, đứa còn lại thì chẳng có gì băn khoăn, bằng việc nghe như không nghe.

Kỳ Ngôn không để ý tới lí do lí trấu của người đàn ông trung niên, chỉ nói: “Lúc nãy tường lửa bị kích hoạt có lẽ là để che giấu hành vi cho người này, làm cho lực chú ý của trung tâm an toàn tổng bộ ISOC, nhân cơ hội hack quyền hạn vào tầng hầm 11 từ mạng nội bộ.

Cho nên, việc đóng hệ thống phòng ngự là giả, nhảy một ngàn điểm tạm thời là thủ đoạn kéo dài.

Mục tiêu của quân Phản Loạn là tầng hầm 11.”
Hắn ta còn muốn nói gì thì đã bị kẻ lười nghe – Lục Phong Hàn xốc cổ áo.

Thấy sau cổ có chỗ da trắng hơn tầm hai tone.

Anh chẳng nói thêm gì liền đánh người, dùng băng vải tuỳ thân trói người này lại.

Chờ Kỳ Ngôn thông báo trung tâm an toàn bằng mạng nội bộ thì hai người mới quay lại tầng hầm 7.

Thấy cậu xoá xong lịch sử giám sát, anh hỏi: “Cậu nói rằng mục tiêu của quân Phản Loạn là tầng hầm 11, nơi đó đang tiến hành hạng mục gì?”
Kỳ Ngôn nói: “Nhiệm vụ mà giáo sư Phó an bài cho chúng tôi có quan hệ với việc mở rộng hệ thống điều khiển trung tâm.

Giờ nhiệm vụ đã xong, cho nên theo bình thường hạng mục này sẽ bắt đầu giai đoạn thí nghiệm giả lập.

Hệ thống điều khiển trung tâm rất lớn, ở Leto chỉ có “Ngân Hà” mới hoàn toàn giả lập được.”
“Cho nên mục tiêu của bọn chúng là hệ thống điều khiển trung tâm phi thuyền quân sự?” Lục Phong Hàn cười lạnh: “Đúng là cái ý nghĩ không giết nổi.”
Cậu không nói, anh cũng không trả lại Burlock 17, lại hỏi: “Còn về khẩu súng?”
“Nơi này có rất nhiều vũ khí, chỉ cần có quyền hạn là có thể mở ngăn bí mật trong tường lấy được.

Dùng để đối phó với tình huống nguy cấp, và chuẩn bị cho bất kì sự việc gì.”
“Đó là lí do vì sao bộ điều chỉnh đường đạn được lắp vào súng à?”
Bộ điều chỉnh đạn đạo hơi cồng kềnh so với người thường dùng súng, nhưng nó lại hỗ trợ tỷ lệ nhắm trúng mục tiêu của người mới – từ việc 10 phát trúng một, thành 7-8 phát.

“Đúng vậy.” Kỳ Ngôn hỏi: “Sao anh phát hiện được?”
“Khi người đó cầm máy tính bảng, kẽ giữa ngón cái và ngón trỏ có vết chai, thường chỉ có người hay dùng vũ khí mới có.

Khi đi ngang chúng ta, cơ bắp trên người căng cứng, rõ ràng là khẩn trương.

Theo kinh nghiệm thì biết ngay người này có vấn đề.

Hơn nữa mấy kẻ trong quân Phản Loạn, thích xăm huy hiệu phía sau cổ, cho là dấu vết chiếu cố của thần, vào địa bàn Liên Minh sẽ tạm xoá, nên chỗ đó sẽ hơi trắng.”
Lục Phong Hàn nói xong thì thấy biểu tình của ông chủ nhỏ luôn căng thẳng, liền lấy tay chọc mặt cậu: “Sao thế, ai làm cậu không vui?”
Kỳ Ngôn liếc anh một cái.

Anh không biết mình chọc cậu chỗ nào: “Nói xem?”
Im lặng vài giây, cậu mở miệng: “Đó là băng vải của tôi.”
Lục Phong Hàn thẫn thờ.

D*c vọng chiếm hữu của bé yếu ớt mạnh vậy sao?
Gần 10 giây chẳng nói nên lời, anh cười nhẹ: “Đúng, đúng, đúng, là băng vải của cậu, tình huống đặc thù nên tôi cực chẳng đã phải xài.”
Kỳ Ngôn không nói lời nào.

Anh nắm cánh tay cậu, không dùng sức, dùng băng vải cột một cái nơ con bướm lên cổ tay cậu: “Nhìn xem, có rồi nè.”
Kỳ Ngôn không để ý tới anh, dùng thiết bị đầu cuối mở cửa rồi đi vào.

Không lâu sau, mọi người trong phòng thiết bị nhận được thông báo kiểm tra an toàn.

Nghĩ đến người đã bị họ đặt lại ở thang máy, trung tâm an toàn đang điều tra xem có ai đang giữ quyền hạn ra vào phi pháp không.
Nếu công tác đã bắt đầu thì chẳng còn chuyện của anh, anh lại buồn không biết làm sao dỗ ông chủ nhỏ bây giờ.

Lại nghĩ đến tại sao cậu lại cố chấp với băng vải như thế.

Thời gian kết thúc công việc của bọn Diệp Bùi còn khoảng mười mấy tiếng, cậu không chờ trong phòng thiết bị, sau khi chào hỏi thì rời đi trước.

Đi vào là đương sáng, đi ra là rạng sáng hôm sau, hai vầng trăng nấp trong đêm, Lục Phong Hàn vừa nghĩ lí do vì sao bọn quân Phản Loạn háo hức muốn có hệ thống điều khiển trung tâm phi thuyền, vừa hỏi nên dùng cách gì dỗ ông chủ nhỏ.

Việc dùng một cái đầu nghĩ hai việc cùng lúc với anh không khó, chỉ là hai vấn đề này khó tìm ra kết quả, làm anh hơi bực bội.

Sau khi về nhà, Kỳ Ngôn đi tắm, Lục Phong Hàn ngồi trên sô pha, nghĩ mãi đành gọi cho Vincent.

Giọng Vincent hơi tức: “Chỉ huy, lúc này mà gọi cho cấp dưới sẽ ảnh hưởng sinh hoạt ban đêm của người ta!”
Lục Phong Hàn chẳng nể mặt: “Cậu mà cũng có sinh hoạt ban đêm?”
Người sinh ra đã độc thân đến giờ – Vincent – hơi nghẹn, đánh hơi thấy tâm tình anh không tốt nên chỉ có thể dò hỏi: “Chỉ huy, anh không được thoả mãn phương diện nào đó nên rối loạn nội tiết hả?”
Lục Phong Hàn nhéo nhéo giữa mày.

Nghĩ xem quân Viễn Chinh bị từ trường kì lạ gì bao phủ mà mình lại có mấy tên cấp dưới không đàng hoàng này.

Trước tiên, anh kể ra việc hacker xâm nhậm hệ thống mạng nội bộ ISOC: “Dù tên Wise xếp người vào bộ phận kĩ thuật của quân tiền tuyến, Fontaine I tự nhiên bị tập kích, chuyện hôm nay vẫn cho chúng ta biết được quân Phản Loạn rất muốn có hệ thống điều khiển trung tâm phi thuyền.”
Vincent: “Nói không chừng muốn làm chuyện lớn gì rồi, việc lấy được hệ thống điều khiển trung tâm có thể gia tăng phần thắng chăng? Đúng rồi, trong khoảng thời gian này, bọn kia đang cố gắng truy tìm tung tích của top 1 Bảng Đen, nghe nói là tìm được vài tên “Y”, nhưng toàn là tìm lầm.”
Nghe cậu ta nhắc tới Y, Lục Phong Hàn nói thêm hai câu: “Lúc này, “bên kia” không có thông báo tin của Y cho quân đội, có lẽ sợ lộ bí mật, bại lộ vị trí của người đó.”
“Em cảm thấy khá tốt, bên trong quân đội giờ chả biết được thật giả.

Tốt nhất là ai cũng không biết.” Vincent nhạy bén: “Chỉ huy, hơn nửa đêm ngài tìm em là để bàn cái này hả?”
Cách vài giây, Lục Phong Hàn hỏi: “Nếu cậu chọc người ta tức giận rồi thì phải làm sao?”
“Cái này em biết!” Cõi lòng Vincent đầy tin tưởng mà đề nghị: “Đem người kéo đến sân huấn luyện đánh một trận! Dù thắng hay thua, ân thù tan biến!”
Lục Phong Hàn cảm thấy mình hỏi sai người rồi.

Anh xoa xoa chân mày: “Thôi, coi như tôi chưa hỏi gì hết.”
Cậu ta còn muốn ra thêm chủ ý thì anh cắt liên hệ ngay.

3 giờ sáng,
Của phòng ngủ Kỳ Ngôn bị đẩy ra nhẹ nhàng, Lục Phong Hàn dùng kinh nghiệm nhiều năm huấn luyện, len lén đến cạnh giường mà không gây ra tiếng động.

.

Ngoài cửa khổ chỉ có ánh trăng mờ, khả năng nhìn trong đêm của anh không tồi, thấy cậu nằm nghiêng trên giường, tư thế quy củ, chẳng nhìn ra người này lúc nửa đêm thường lủi vào lòng mình.

Anh thả nhẹ động tác, trước đem băng vải đã được cột với thời gian không ngắn trên tay cậu xuống, cánh tay trắng nõn tinh tế, mấy vệt đỏ đã sớm tan.

Lại lấy một đoạn vải mới, cột vào chỗ cũ.

Cột xong thì anh nhìn về phía tay kia, nhận mệnh cột thêm một cái nơ bướm lên đó.

Nhiêu đây đủ để cậu nguôi giận chưa?.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN