Kỳ Hạn Ái Muội - Chương 32: Chương 32
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
20


Kỳ Hạn Ái Muội


Chương 32: Chương 32


Giải thưởng Röntgen do hội Röntgen thành lập vào 30 năm trước, mục đích đề cao nhân tài nghiên cứu khoa học cho Liên Minh, cổ vũ thanh niên không ngừng sáng tạo.

Mỗi năm, sau khi kết thúc bình chọn, danh sách đoạt giải sẽ được công bố trên trang chính thức bốn ngày, có bất kì nghi ngờ nào cũng có gửi mail cho ban giám khảo để yêu cầu công bằng.

Lễ trao giải sẽ được tổ chức ngay sau đó.

Vào ngày thứ hai sau khi giải thưởng được công bố, Kỳ Ngôn đến phòng thí nghiệm rất sớm, Mondrian vẫn chưa đến, còn Diệp Bùi đang ngơ ngác xoay bút kim loại.

Sau khi thấy cậu vào luôn nhìn mình chằm chằm, Diệp Bùi đùa: “Tuy là giáo sư giao nhiệm vụ cộng với việc chuẩn bị cho Giải thưởng Röntgen khiến mình thức đêm cả tuần, nhưng chắc là không trở nên xấu xí nhỉ?”
Nghe thế, Kỳ Ngôn đánh giá cẩn thận Diệp Bùi.

Tóc dài màu nâu được cột thành đuôi ngựa, đuôi tóc hơi cong, đôi mắt màu nâu nhạt, khi cười rộ có hai má lúm đồng tiền.

Cậu lắc đầu: “Vẫn giống lúc trước.”
“Thêm hai chữ “xinh đẹp” vào, cảm ơn.” Cô kéo cái ghế bên cạnh ra, nói cậu ngồi xuống: “Cậu lo lắng mình không gượng dậy khỏi sự buồn bã à?”
Kỳ Ngôn trực tiếp: “Đúng vậy.”
“Sao có thể? Một cái Giải thưởng Röntgen nhỏ nhoi làm sao mà hạ gục mình được?” Diệp Bùi trừng mắt: “Ở hành tinh thủ đô Leto, tuy loại giải này không nhiều nhưng cũng không ít.

Mình và Mondrian vốn chọn Giải thưởng Röntgen vì trong danh sách giải thưởng uy tín nó xếp hạng 5, không quá khó để đạt được nhưng giúp nâng cấp lí lịch.”
Cô cười rộ: “Cho nên cậu không cần lo mình không đạt được nó thì sẽ buồn rầu.

Lần sau mình sẽ cố gắng chuẩn bị kĩ càng hơn rồi giành một giải khác.”
Kỳ Ngôn chỉ quầng đen trên mắt cô: “Hôm qua cậu không ngủ ngon.”
Tươi cười trên mặt Diệp Bùi cứng lại, dùng cả người bò ra mặt bàn: “Sao cậu nhìn ra được thế? Chẳng lẽ quầng thâm mắt chưa tan hết sao?”
“Không, hôm nay nó còn đen hơn hôm qua, do giấc ngủ đêm qua của cậu không đủ.”
“Hức, trí nhớ của cậu cũng tốt quá rồi đó.” Diệp Bùi không giả vờ mình không để ý nữa: “Không nói việc không được giải nhất đi, giải ba cũng chẳng sờ được, nên mình có chút bực bội.

Không phải nói quá thương tâm, mình chẳng yếu ớt thế đâu nhưng mình có chút hoài nghi năng lực bản thân.”
Kỳ Ngôn hỏi cô: “Tại sao?”
“Cậu hiểu đúng không? Mình và Mondrian từ nhỏ đến lớn luôn là thiên tài trong mắt người khác, vì đầu óc thông minh nên cảm thấy làm việc gì cũng dễ dàng.

Tỷ như thi được thành tích tốt, vào học ở Turan, được mời tiến vào tổ nghiên cứu, dù sao chỉ cần nỗ lực chưa gặp phải điều gì khó khăn.

Như Giải thưởng Röntgen, biết rằng chỉ còn thời hạn 5 ngày, hai đứa mình đều cảm thấy chẳng có vấn đề gì, dùng 5 ngày vẫn có thể lấy giải nhất như thường.”
Kỳ Ngôn nghĩ, dù cậu biết mình thông minh nhưng có lẽ từ nhỏ người xung quanh toàn kẻ đứng đầu trong lĩnh vực bản thân, không có bạn đồng trang lứa để so sánh nên hình như tâm lí bản thân khác biệt với Diệp Bùi.

Diệp Bùi: “Nhưng hiện thực chứng minh, mình có lẽ đã quá nóng vội, mép của Giải thưởng Röntgen mà mình còn chưa sờ được!”
Kỳ Ngôn khó hiểu: “Sao lại nóng vội? Xác thật chỉ cần 5 ngày vẫn đạt được giải nhất!”
Diệp Bùi hơi há mồm, không phát ra âm thanh, vài giây sau cười to: “Lúc này cậu không phải nên nói là: “Đúng, cậu quả thật chỉ vì cái trước mắt mà không đạt được giải, đây là cái giá phải trả cho sự kiêu ngạo” sao?
Kỳ Ngôn kiên trì: “Không phải chỉ biết đến chuyện trước mắt, cũng không phải kiêu ngạo, xác thật chỉ cần 5 ngày.”
“Ha ha ha, mấy lời này mà bị người khác nghe thấy khẳng định tức chết! Người với người quả nhiên khác biệt, mình tại sao lại nói vấn đề này với cậu? À, mình nói đến đâu rồi?”
Diệp Bùi chống cằm, lại thở dài: “Hôm qua mình không có cách nào ngủ được, vẫn luôn suy nghĩ trong đầu phải chăng có vấn đề trong lúc thực hiện cấu trúc không?”
“Kết cấu không có vấn đề gì.” Thấy cô nhìn qua, cậu nhấn mạnh: “Tôi xác định, kết cấu không có vấn đề.”
“Không có khả năng.” Cô lắc đầu, tóc đuôi ngựa phía sau cũng lắc theo: “Khẳng định có vấn đề trong cấu trúc, tối hôm qua về nhà, nhìn kĩ các tác phẩm được công bố, vị trí đầu không nói, trình độ cấu trúc cũng tầm chúng ta.

Tác phẩm của đội trường bên kia sông đứng hạng nhì cũng được, nhưng thứ còn lại kém chúng ta một đoạn.

Hai tác phẩm giải ba càng không phải bàn.

Không phải mình tự cao, tác phẩm của chúng ta đáng được giải nhì, cũng có thực lực đạt giải nhất.”
Cô bò ra mặt bàn lần nữa: “Cho nên khẳng định có vấn đề trong cấu trúc mới bị rớt.”
Kỳ Ngôn không nhấn mạnh lại, hỏi: “Vậy cậu tìm được vấn đề cụ thể chưa?”
“Vì tìm không ra nên mới rầu vậy nè.” Cô xoa tóc: “Khả năng…!vượt phạm vi năng lực của mình rồi?”
Lục Phong Hàn vẫn ngồi nghe, biết cô đã rơi vào việc hoài nghi chính mình.

Cảm thấy tác phẩm mình không có vấn đề nhưng lại chẳng đạt giải, nghĩ là tác phẩm bị gì đó nhưng lại tìm không ra nguyên nhân, rồi sẽ tự chỉ trích năng lực bản thân.

Lại nghĩ đến lời nói ở cổng trường của Giang Vân Nguyệt vào hôm qua, ánh mắt anh lạnh lùng.

Trên diễn đàn nội bộ học viện Turan, độ đề tài của Giải thưởng Röntgen cũng rất cao.

“…..năm giải thì trường mình chiếm 3 rồi, đúng là giải mở rộng của trường! Nhưng đội giải nhất đúng là đội ngựa đen, mấy người năm 3, năm 4 kia cũng không có danh tiếng gì trong trường, gần tốt nghiệp rồi cũng chưa vào được tổ nghiên cứu?”
“…..không vào tổ nghiên cứu thì có làm sao không? Không vào mà cũng lấy giải nhất được đó thôi.

Tối ngày nói tổ nghiên cứu lợi hại, nhìn cái đội năm 2 kìa, không phải toàn người trong tổ sao, cái gì cũng không đạt được, thiệt muốn tới phỏng vấn: cảm giác bị năm nhất nghiền áp thế nào?”
“…..điều này phải nói rõ nha, đội của Mondrian chỉ có thời gian 5 ngày để làm, tình huống không giống nhau, lầu trên dùng cái lí do là thành viên tổ nghiên cứu có tiếng không có miếng hơi quá rồi đó.”
“…..mấy người thiệt lòng tin là chỉ dùng 5 ngài là có thể làm ra thứ tham gia Giải thưởng Röntgen? Tôi nói chứ, cái đội đó có phải thấy bản thân giải ba còn không giành được, mất hết mặt mũi rồi nên mới lấy cái cớ thời gian chuẩn bị chỉ có 5 ngày? Lúc trước khen Kỳ Ngôn là thiên tài này nọ, đụng vào giải thưởng chính quy thì lộ trình độ thật thôi mà.”
Giang Khải lướt nội dung diễn đàn, tâm tình không tồi.

Sa Kha chúc mừng hắn: “Cậu không biết có bao nhiêu người đang há hốc mồm khi cậu đạt giải đâu? Cái người cùng khoá với bọn mình cũng tham gia đó, chẳng nổi chút bọt nước nào!”
Giang Khải khiêm tốn: “Tôi may mắn được gia nhập đội ngũ tốt nên mới lấy được giải thôi.”
“Cậu đừng khiêm tốn, nếu không phải cậu lợi hại thì tiền bối năm 3, năm 4 sao mời? Tôi nói, sau hai ngày giáo sư sẽ đến mời cậu gia nhập tổ nghiên cứu?”
“Chắc không đâu, trình độ của tôi kém nhiều lắm.” Nói là thế chứ trong lòng hắn ta khá nắm chắc, cầm giải nhất Röntgen cũng đủ làm lá cờ đầu trong tổ nghiên cứu rồi.

Kỳ Ngôn có thể vào thì hắn ta cũng có thể.

Nghĩ đến bữa tối hôm qua ba khen ngợi, cục đá treo trong lòng của hắn cũng rơi xuống.

Mẹ hắn nói đúng, nếu cứ bị Kỳ Ngôn áp chế sẽ rơi vào thế bị động.

Phải dạy cho anh ta biết rằng, chỉ có chịu thua hắn mới có thể vui thuận lợi sinh sống ở Leto.

Đúng là xuất thân nơi hẻo lánh, không kiến thức, quá ngây thơ.

Cảm thấy bản thân biết được bí mật thì đã thấy hơn người, lại không rõ ở Leto, chỉ cần họ nói một câu thì nửa bước anh ta cũng khó đi.

Lúc này đây, chính là minh chứng tốt nhất.

Sa Kha nhớ đến: “Đúng rồi, anh cậu cũng tham gia đúng không?”
“Ừm, nhưng không đạt giải, hẳn là anh ấy buồn lắm.”
“Anh của cậu không phải rất lợi hại à?”
“Mình cũng không rõ, có thể là do ảnh mới đến Leto nên chưa tham gia thi đấu chính quy kiểu này, hơi luống cuống.” Giang Khải mỉm cười: “Nhưng mình tin lần sau anh ấy sẽ đạt giải.”
Trong lòng Sa Kha khinh thường, lại nể mặt Giang Khải mà không nói gì: “Chỉ có cậu mới mỗi ngày nể trọng anh ta.” Lại hỏi: “Đúng rồi, cậu chọn được lễ phục sẽ mặc vào lễ trao giải chưa?”
Giang Khải lắc đầu: “Chưa nữa, mẹ mình quá lo lắng, cảm thấy quần áo hiện giờ của mình đều không đẹp.

Hết cách, đành phải tìm thợ may may cho mình bộ khác, chỉ là hàng thủ công kiểu này tốn thời gian quá.”
“Cậu sợ không kịp?” Sa Kha đặt tay lên vai hắn: “Yên tâm yên tâm, cách lễ trao giải còn mấy mày, khẳng định kịp!”
Trong phòng thí nghiệm, Mondrian đến trễ, cậu hôm qua cũng không ngủ được, nói với Diệp Bùi: “Tôi cũng không tìm được nơi xảy ra vấn đề.”
Diệp Bùi sầu rụng tóc: “Hiện tại không đạt giải cũng chả sao, mình chỉ muốn biết vấn đề trong cấu trúc ở đâu thôi.”
Nhiệm vụ giai đoạn 2 của giáo sư Phó đã được giao, vẫn có quan hệ với hạng mục hệ thống điều khiển trung tâm phi thuyền.

Sau khi làm xong nhiệm vụ, Kỳ Ngôn không vội vã rời đi, ngồi tại vị trí chờ trong chốc lát.
Lục Phong Hàn thấy cậu lại bắt đầu phát ngốc, lại không tập trung liếc Diệp Bùi và Mondrian, nghĩ, bé yếu ớt này chỉ có được cái vẻ ngoài lạnh lùng thôi.

Giống như Kỳ Ngôn nghĩ, hiệu suất hôm nay của hai người kia cực kì thấp, cho đến khi mọi người trong phòng thí nghiệm đều rời đi rồi thì họ mới tắt máy tính quang học.

Diệp Bùi thấy Lục Phong Hàn trước, ngẩn ra, nhìn về phía Kỳ Ngôn: “Sao cậu chưa đi?”
Ngày thường cậu ấy luôn ra về đầu tiên.

Cô phản ứng: “Đừng lo cho mình, mình hay để tâm vào mấy chuyện vụn vặt lắm, thấy chỗ nào có vấn đề là một hai phải tìm được.”
Kỳ Ngôn mở miệng: “Nếu xác thật cấu trúc không có vấn đề?”
Cô xua tay: “Không hợp logic, nếu thật sự không có vấn đề thì không thể nào mà giải ba cũng không lấy nổi.”
Mondrian lại nghĩ đến thứ khác, hỏi Kỳ Ngôn: “Ý của cậu là?”
Kỳ Ngôn không trả lời, chỉ không đầu không đuôi nói: “Tôi luôn tin rằng, làm người nghiên cứu khoa học cần hiểu được sự sợ hãi sau khi biết được vũ trụ rộng lớn như thế nào so với sự nhỏ bé của loài người.

Nhưng đồng thời, cũng phải có lòng tự phụ – nếu không có căn cứ bác bỏ, phải luôn tin thành quả của mình tuyệt đối chính xác.”
Diệp Bùi như suy tư điều gì.
Trong khoảng thời gian này, cô luôn hoài nghi bản thân mình, thậm chí còn ảnh hưởng đến hiệu suất công việc, khi làm nhiệm vụ của tổ, mỗi lần hoàn thành khai thác dữ liệu cô luôn phải kiểm tra lại rất nhiều lần, sợ mình làm lỗi.

Nếu không thấy có gì sai sót, lại lo lắng có phải là do năng lực bản thân không đủ nên kiểm tra không ra.

Nghe xong Kỳ Ngôn nói, cô ý thức được chuyện này ảnh hưởng rất mạnh đến mình – đã quấy nhiễu sự khẳng định bản thân trong tiềm thức.

Việc này nếu không ngừng lặp lại, sẽ trở thành trí mạng đối với một nhà khoa học.

Cô vứt cái ý tưởng “cấu trúc có vấn đề” đi, nghiêm túc thảo luận: “Nếu cấu trúc của chúng ta không có vấn đề, vậy nguyên nhân gì tạo ra tình huống hiện tại?”
Mondrian mở web công bố của Giải thưởng Röntgen ra: “Không tìm ra thì hỏi.”
Sau khi liên hệ đến ban giám khảo, họ nhận được phản hồi “Có kết quả sẽ thông báo sau cho ngài”.

Sau khi ngắt kết nối, cả ba vẫn chưa rời đi.

Diệp Bùi khôi phục tinh thần: “Đúng, tôi là thiên tài, thứ 5 ngày mà tôi làm ra có thể đạt giải nhất Röntgen! Sau khi tôi vào trạm nghiên cứu khoa học, sẽ làm ra rất nhiều thứ lợi hại, trước xin bằng giám chế để đảm bảo sinh hoạt cơ bản.

Còn lại thì giống Y thần, mở nguồn hết! Chờ khi đó top 2 trên Bảng Đen là tôi – Diệp Bùi!”
Mondrian liếc mắt nhìn cô: “Xin lỗi nha, top 2 Bảng Đen là tôi.”
Hai người trừng mắt nhìn nhau, cùng quay đầu đi chỗ khác.

Sau khoảng một giờ, họ nhận được phản hồi từ Röntgen.

“Ngài nói không nhận được tác phẩm của chúng tôi.” Diệp Bùi tạm không bình ổn được âm lượng, dùng ngón tay gõ nhanh lên bàn: “Không có khả năng, trước hạn chót nửa tiếng chúng tôi đã nộp thành công tác phẩm và báo có, tôi còn xác nhận nhiều lần.”
“Sai thời gian? Vị tiên sinh này, ngày thiếu thường thức cơ bản hả? Máy tính quang học toàn Liên Minh đều sẽ tự động điều chỉnh thành thời gian Leto, chẳng lẽ tôi ở địa bàn của quân Phản Loạn nộp dự án chắc, sai thời gian?”
Cắt liên lạc, Diệp Bùi giận sôi máu: “Bên Röntgen nói không nhận được tác phẩm nên chúng ta không không có tên trong danh sách bầu chọn.”
Mondrian xác định: “Chúng ta đã nộp thành công.”
Kỳ Ngôn cũng nhớ rõ ràng: “Lúc nộp xong, thời gian biểu thị trên giao diện là 23:32:17.”
Diệp Bùi đập tay lên bàn: “Vậy thì lạ thật, chúng ta nộp rồi, nhưng bên Röntgen lại báo không nhận được, nên không nằm trong danh sách các đội được bầu chọn.

Loại tình huống này, không phải lỗi hệ thống thì là….”
Mondrian: “Vấn đề do con người làm ra.”
Diệp Bùi nhìn Kỳ Ngôn.

Sau hai giây, Mondrian cũng thế.

Kỳ Ngôn chỉ mình: “Cần tôi làm gì à?”
Diệp Bùi chờ mong: “Kỳ Ngôn nè, lúc mạng nội bộ của ISOC bị hack mà cậu có thể giúp trung tâm đánh gãy hacker.

Vậy cậu có trèo vào được mạng nội bộ của quỹ Röntgen nghiệm chứng suy đoán của bọn mình không?”
Kỳ Ngôn nghĩ: “Không thành vấn đề.”
Sau năm phút, Kỳ Ngôn tìm được đáp án trong mạng nội bộ quỹ Röntgen.

“Sau khi chúng ta nộp xong, bên đó cũng nhận được.

Nhưng 10 giờ sáng hôm sau, tác phẩm của chúng ta bị xoá.”
Diệp Bùi quấn tóc lên ngón tay: “Có thể biết ai là người xoá không?”
“Người xoá có quyền hạn quản lý.” Kỳ Ngôn nhập vào một chuỗi code, thành công vào được hệ thống giám sát của quỹ Röntgen, tìm được nội dung và đoạn ghi hình lúc tác phẩm bị xoá.

Diệp Bùi nhìn người trên màn hình: “Người này tôi biết, uỷ viên thường trực của quỹ Röntgen, trên trang chính thức của họ, ảnh của hắn ta ở hàng đầu tiên.”
Cô nhíu mày, ánh mắt sang lên: “Cho nên vị uỷ viên này đem tác phẩm của bọn mình xoá đi, rồi sau khi chúng ta ý kiến thì chỉ trích bọn mình nói xạo? ha, đúng là đem trách nhiệm đổ lên người khác sạch sẽ.”
Mondrian nhìn video giám sát: “Các cậu nghĩ xem, vì sao bọn họ muốn xoá tác phẩm của bọn mình?”
“Chúng ta chặn đường.” Diệp Bùi không ngốc, nhưng vì luôn có sự tin tưởng với Giải thưởng Röntgen, cô phân tích: “Mọi người không phải bị mù, cao thấp, ưu khuyết đều nhìn ra được.

Nếu chúng ta lọt vào danh sách bầu chọn thì không đạt hạng nhất thì cũng phải hạng nhì, không thì uy tín gì của họ cũng mất ráo.

Biện pháp tốt nhất chỉ còn xoá luôn tác phẩm, thần không biết quỷ không hay.”
Mondrian nhớ lại: “Chúng ta đã xem xét các tác phẩm đoạt giải, trình độ không sai mà.”
Diệp Bùi lại rầu: “Đúng nhỉ, đúng là vẫn không có vấn đề gì.”
Vẫn luôn bàng quang, Lục Phong Hàn nói: “Chẳng lẽ không phải, không có vấn đề gì mới là vấn đề lớn nhất?”
Diệp Bùi đầu: “Ý anh là?”
“Người đứng sau có mục tiêu rõ ràng là đá đội này đi, giải thích cho việc đội mấy cậu sẽ đạt được thứ mà người ta muốn đạt, khoanh vùng lại là đội hạng nhất hoặc hai đội hạng nhì? Ngay cả giáo sư phó cũng không dám chắc chắn suy đoán của mình, liệu có ngựa đen nào nhảy ra tranh hạng nhất hay không.”
Thấy Mondrian trầm ngâm, Lục Phong Hàn nói tiếp: “Sau lưng bọn đã chắc chắn nộp tác phẩm đạt giải, trình độ tác phẩm khó có thể nghi ngờ…!Đá đi đối thủ cạnh tranh, vừa bảo đảm đoạt giải vừa không bị nghi ngờ, người này cẩn thận thật.”
Diệp Bùi đột nhiên ngẩng đầu: “Cho nên….”
Tối ngày 21 tháng 10, trời đêm Leto chưa tối hắn.

Trong nhà hát Elyseé, Giang Khải mặc bộ âu phục được cắt may tỉ mỉ, đang được Giang Vân Nguyệt dẫn đi chào hỏi.

Bà ta khoác ngoài một chiếc áo dệt thủ công, váy áo đơn giản tôn lên đường cong thướt tha, với loại sức hút do hoàn cảnh giàu có và thời gian tích tụ.

Sau khi chào hỏi, bà ta cùng con trai đi vào bên trong hội trường, một bên nói: “Con xem, luôn là con, từ trước đến nay đều sẽ là của con.

Dù là giải nhất Röntgen hay là nhà họ Kỳ.”
Giang Khải cố giấu đi hưng phấn trong mắt, nhưng vì tuổi không lớn nên không thể hoàn toàn khống chế cảm xúc, chỉ cần liếc mắt là thấy hết.

Giang Vân Nguyệt cũng không trách cứ, dịu dàng: “Theo lời mẹ nói không sai đúng không?”
“Đương nhiên không sai!” Giang Khải đỡ cánh tay bà ta, cao hứng: “Ba không ở lto, nhưng lễ vật hứa tặng cho con đã về đến nhà.”
Lại hỏi: “Mẹ à, mấy người cùng đội với con phải giải quyết ra sao?”
Giang Vân Nguyệt mở mắt, chỉ dạy Giang Khải: “Tiền thưởng lần này con không lấy một đồng, vốn dĩ cũng chẳng bao nhiêu nên phân hết cho bọn họ, làm cho bọn họ nhớ đến cái tốt của con.”
Giang Khải không nói chuyện.

Giang Vân Nguyệt không hỏi cũng hiểu: “Có phải con muốn đẩy bọn nó ra khỏi Leto, hoặc là rời khỏi đại khu hành chính Trung Ương?”
Giang Khải không đáp, gật đầu.

“Con đó,” Bà ta rất có kiên nhẫn, giải thích tỉ mỉ tình huống cho hắn nghe: “Bọn họ đáp ứng hợp tác với chúng ta là nghĩ đến công tác sau này ở nhà họ Kỳ, mưu cầu biện pháp tốt, tương lai đẹp sau này.

Cho nên sẽ không dám nối chuyện này ra ngoài, con lại cố gắng lung lạc, không chừng thành trợ lực về sau.

Nếu đưa ra ngoài, sợ sẽ oán hận con mà làm ra phiền phức.

Loại người này, phải nắm chặt trong lòng bàn tay mới yên tâm được.”
Nghe xong, Giang Khải biết tầm mắt mình quá hẹp hỏi, tỏ vẽ đã nhớ kỹ, lại hỏi: “Sau lần này, Kỳ Ngôn sẽ thật sự chịu thua, về nhà ăn cơm sao mẹ?”
“Con nói xem.” Ngữ điệu của Giang Vân Nguyệt không nhanh không chậm, chẳng thấy rõ sắc bén: “Sau lần này, nó sẽ hiểu được, nếu trong tay không có quyền lực, không có chỗ dựa vào thì mặc kệ lúc nào cũng có thể chịu thiệt.

Một cây làm chẳng nên non.

Con người ta phải sống vì mình, nó không ngốc, sẽ biết làm việc có lợi nhất cho bản thân.”
Bà nghĩ, con trai của Lâm Trĩ thì sao?
Hiện giờ không phải bị con trai bà ta đạp dưới chân ư.

Khoé miệng Giang Khải không giữ nổi nụ cười nữa: “Chờ khi nó quay về, con có thể bắt nó giúp con đổ nước không?”
Xem người như Kỳ Ngôn phải giúp mình bưng trà đổ nước, biểu tình ẩn nhẫn, nghĩ thôi đã thấy sảng khoái.

“Tính tình trẻ con.” Giang Vân Nguyệt cười: “Một lần hai lần thì được, đừng để cho ba thấy.”
Giang Khải ngoan ngoãn gật đầu: “Đã biết!”
7 giờ tối, lễ trao giải chính thức bắt đầu.
Hình ảnh ba chiều đem trần nhà đổi mới hoàn toàn, sau khi uỷ viên thường trực của uỷ Röntgen đọc diễn văn, đại biểu ban giám khảo cũng lên sân khấu giới thiệu tác phẩm và người đoạt giải.

Sau khi nghe thấy tên mình từ miệng của đại biểu ban giám khảo truyền vào tai mọi người.

Giang Khải hưởng thụ cảm giác vinh dự và tự hào.

Ai cũng khen hắn, tán dương hắn, dùng gương mặt tươi cười chào hỏi hắn.

Khẩn trương chỉnh lại cổ áo, hắn cười tươi, nhẩm lại một lần diễn văn đoạt giải do Giang Vân Nguyệt thuê người viết trong đầu.

Bắt đầu từ giải ba, người đạt giải liên tục lên sân khấu nhận thưởng, tiếng vỗ tay vang lên.

Rốt cuộc cũng đến lúc công bố giải nhất, hội trường sấm dậy, Giang Khải ho nhẹ, cùng cả đội lên sân khấu.

Một ông lão đầu tóc hoa râm đem cúp Röntgen trao vào tay bọn họ.

Lúc mọi người chăm chú nhìn, Giang Khải ôm cúp, trứng trung tâm sân khấu, đại diện toàn bộ đội ngũ phát biểu cảm nghĩ.
“Chào buổi tối các vị, cảm ơn mọi người…”
Lúc này, có người làm tác “X” dưới đài nhìn hắn.

Giang Khải dừng lại lời nói, cùng người trong đội liếc nhau, không hiểu chuyện gì.

Hội trường vang lên tiếng rầm rì nho nhỏ.

Nửa phút sau, của phòng hội trường mở ra, một người phụ nữ trung niên có dáng người cao gầy đi vào.

Theo ánh mắt của mọi người, nụ cười trên mặt Giang Khải dần cứng đờ – sau người phụ nữ đó là Kỳ Ngôn, Diệp Bùi và Mondrian.

Bọn họ đến đây làm gì?
Giang Khải nheo mắt, duy trì nụ cười, an ủi bản thân là họ chỉ đến xem cục diện thảm bại của mình, chẳng có gì uy hiếp.

Huống hồ, chắc họ chẳng biết đây là trường hợp gì đâu nhỉ? Ăn mặc tuỳ tiện, đúng là chẳng lên nổi mặt bàn.

Hắn nhìn thoáng qua Giang Vân Nguyệt, cổ vũ bản thân không được sợ hãi.

Người phụ nữ đi trước lên sân khấu, thiết bị đầu cuối cá nhân kết nối vào hệ thống âm thanh, nên giọng nói của cô khiến mọi người đều nghe được.

“Chào buổi tối các vị, tôi là Irene Yorio uỷ viên ban trọng tài học thuật, vì tình thế đặc biệt nên tôi đành phải gián đoạn lễ trao giải.” Irene nhìn năm người đang cầm cúp, lại nhìn ba người Kỳ Ngôn ở dưới sân khấu: “Có ba bạn sinh viên học viện Turan muốn xin quyền chất vấn học thuật với uỷ ban trọng tài.

Người nhận đối chất là đội đạt giải nhất Giải thưởng Röntgen.

Uỷ ban trọng tài đã duyệt đơn xin.”
Hội trường im lặng vài giây, bỗng nhiên ồ lên.

Xét trình độ coi trọng nghiên cứu khoa học của Liên Minh và trừng phạt nghiêm khắc đối với gian lận học thuật, uỷ ban trọng tài học thuật được tạo ra để giải quyết những nội dung tranh chấp về mặt này.

Hiện tại, Irene tỏ vẻ uỷ ban đã duyệt đơn xin chất vấn, ý nghĩa, người đạt giải nhất lần này có khả năng tồn tại vấn đề.

Khoé miệng Giang Vân Nguyệt vẫn lưu ý cười, nhưng ý cười này không đến đáy mắt, còn Giang Khải trên đài sau lưng đã có một lớp mồ hôi lạnh.

Uỷ ban trọng tài học thuật? Sao Kỳ Ngôn dám!
Cùng lúc, Irene lùi về sau nhường sân khấu lại cho đội Kỳ Ngôn.

Trước khi elen, Diệp Bùi còn thấp giọng nói: “Lễ trao giải này được livestream trên mạng dúng không? Xong đời, toàn bộ người của Liên Minh đã chứng kiến quầng thâm mắt và làn da thô ráp của mình rồi.

Lần này đã trở thành lịch sử đen tối của Bùi nữ sĩ rồi!”
Vì tìm chứng cứ, nghiệm chứng suy đoán mà cả ba đã bắt đầu làm việc từ ngày 18, không biết ngày đêm mà lăn tới chiều nay.

Sau khi xác định chứng cứ đã bay nhanh đến uỷ ban trọng tài học thuậu, sau khi xin phép thì lại đẩy nhanh tốc độ đi đến hội trường lễ trao giải.

May là đuổi kịp.

Bước lên sân khấu, kết nối âm thanh với hệ thống, Diệp Bùi không nói lời vô nghĩa: “Chúng tôi cho rằng tác phẩm của các người bị nghi ngờ gian lận học thuật.”
Sinh viên năm 4 Stanley cùng đội với Giang Khải, cười lạnh: “Nếu không có chứng cứ xác thật mà nghi ngờ người khác gian lận học thuật, sẽ bị khép tội cố ý xâm phạm quyền danh dự.

Em nên nghĩ kĩ rồi hãy mở lời, ước lượng nặng nhẹ lời nói.”
Cảm thấy chính mình sắp bị tình trạng thức khuya bức chết rồi, nhưng dù có đột tử thì Diệp Bùi cũng phải kéo cái lớp mặt dày của bọn người này xuống.

Kỳ Ngôn đứng trung tâm mở miệng, vào thẳng vấn đề: “Cốt lõi trong tác phẩm của các người là tính toán song song và xử lí thời gian thực.Vấn đề thứ nhất, xin hỏi tại sao lại đặt ba lượng cố định cho công thức tích hợp phụ trách PAPO?”
Stanley châm biếm: “Các người hiểu rõ cái gì là chất vấn học thuật chứ, hay chỉ xem nó là một trò chơi đơn giản? Vấn đề này rất dễ hiểu, lí do đặt ba lượng cố định vào công thức phụ trách PAPO vì nếu đặt vào đó hai lượng ngẫu nhiên sẽ dẫn đến ma trận hỗn loạn.”
Kỳ Ngôn chẳng để ý đến sự châm chọc của anh ta, hỏi vấn đề thứ hai: “Tại sao hai lượng ngẫu nhiên lại làm cho ma trận hỗn loạn?”
Stanley có chút không kiên nhẫn: “Chưa xong? Dùng ba lượng cố định sẽ đảm bảo số lượng tính toán của các nhiệm vụ nhỏ trong ma trận nhiệm vụ được nhất quán.

Khi tỷ lệ các nhiệm vụ nhỏ có cùng lượng tính toán cao hơn 95%, thì nâng cấp tăng tốc cao lên 20 lần.”
Anh ta đáp xong, cố ý hỏi: “Cậu hiện tại đang học năm 2 nhỉ? Muốn đàn anh dạy cho cái gì gọi là nhiệm vụ ma trận không?” Giang Khải và những người khác cười rộ.

Biểu tình Kỳ Ngôn không thay đổi, trong tiếng cười nhạo hỏi tiếp: “Vấn đề thứ ba, giả thiết lượng cố định thứ hai, SE = 81.927 làm sao tính ra?”
Nụ cười vẫn treo trên miệng Giang Khải, theo sự trầm mặc của Stanley dần phai nhạt.

Stanley không đáp.
Kỳ Ngôn nhìn về phía Giang Khải:
Giang Khải không hiểu Kỳ Ngôn đang nói gì!
Nội dung tác phẩm được nộp rất khó với hắn, từ đầu đến đuôi hắn đều không làm được, vì không hiểu nó nói gì.

Sở dĩ hắn không lo lắng vì người làm ra tác phẩm này đều đã đem nội dung giảng giải tỉ mỉ, bảo đảm bọn Stanley hiểu rõ từng chi tiết.

Hắn không hiểu tại sao chỗ này Stanley đứt xích.

Dưới sân khấu đã có tiếng nghị luận nhỏ nhỏ, còn thần sắc của Irene luôn nghiêm túc.

Giờ khắc này, tim Giang Khải đập như nổi trống, từng tiếng nện vào mang tai, hô hấp có cảm giác bị đè nén.

Hắn hoảng hốt, hình như ánh mắt mọi người ở đây đều dồn về hắn, đều đang cười nhạo hắn!
Không được hồi đáp, Kỳ Ngôn tiếp tục: “Vấn đề thứ tư, giả thiết lượng cố định thứ ba PE = 0.7691, làm sao tính được?”
Mồ hôi lạnh của Stanley từ Thái Dương chảy xuống.

Căn bản hắn không tính thì làm sao biết được con số này từ đâu ra? Hơn nữa, sau khi nộp tác phẩm chỉ cần chờ nhận thưởng ai lại theo đuổi con số này làm sao mà có?
Theo sự im lặng của Stanley, âm thanh nghị luận trong hội trường dần lớn lên, thâm chí đại biểu ban giám khảo phải yêu cầu trật tự.

Kỳ Ngôn không ngạo mạn, cũng không trào phúng, biểu tình vẫn bĩnh tĩnh như lúc đầu: “Vấn đề thứ 5, ở phép tính song song, nhiệm vụ ma trận đã hoàn thành phải chờ nhân viên ma trận chưa hoàn thành, cho nên tốc độ tính toán phụ thuộc nhiệm vụ ma trận cuối cùng đúng không?”
Ngón tay Stanley run rẩy, khô khốc: “Đúng vậy.”
Đột nhiên anh ta nắm chặt tay, sợ hãi vấn đề mà sau đó Kỳ Ngôn sẽ hỏi.

“Xin hỏi, lúc này các người dùng công thức Appleton làm cơ sở xử lí?”
Đại não của Stanley căng chặt, hắn nhờ đã từng nghe qua danh từ “công thức Appleton” nên gian nan gật đầu: “Đúng vậy.”
Kỳ Ngôn: “Vậy tại sao lại dùng công thức Appleton mà không dùng công thức Hermann?”
“Công thức Hermann?”
Trên trán anh ta phủ đầy mồ hôi lạnh, danh từ “công thức Hermann” xa lạ làm anh ta tức giận, cắn: “Tôi không biết công thức Hermann là gì!”
Kỳ Ngôn thản nhiên: “Không biết sao? Biệt danh của công thức Appleton là công thức Hermann.”
Không có âm thanh.

Giang Khải nói: “Đây là bẫy ngôn ngữ! Không biết biệt danh của công thức thì không nói lên điều gì!”
Kỳ Ngôn: “Vậy tuỳ người trong tổ của cậu giải thích, vì sao lại dùng công thức Appleton làm cơ sở xử lí?”
Lặng ngắt như tờ.

Một phút sau, cậu nói tiếp: “Giả thiết ba lượng cố định cho công thức tích hợp phụ trách PAPO, và công thức Appleton đều là trung tâm tác phẩm của các người, nhưng không ai trả lời được.”
Cậu nhìn Irene: “Thưa ngài,tôi cho rằng lần chất vấn học thuận này đã không còn quan trọng.”.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN