Chờ khi xe huyền phù tiến vào đường chạy, hai bên cảnh vật hoá thành tàn ảnh, khuỷu tay Lục Phong Hàn chống lên cửa sổ xe, bàn tay cầm vô lăng đã hơi tê.
Trong lòng anh tự cười nhạo mình, đó có phải lần đầu sờ mặt Kỳ Ngôn đâu.
Nhưng đây là lần đầu tiên cậu chủ động cho anh sờ.
Có thể giống nhau à?
Lục Phong Hàn dựa vào ghế, cố không để ý Kỳ Ngôn.
Cố cố cho dữ, cuối cùng vẫn nghiêng đầu liếc mắt ngó.
Kỳ Ngôn dùng thiết bị đầu cuối cá nhân chiếu một màn hình nhỏ, nhìn mấy hàng kí tự trên đó rồi ngẩn người, mặt mày chăm chú.
Ánh sáng màn hình chiếu vào mặt cậu, làm làn da càng thêm trắng, như viên ngọc không chút tì vết, không biết ăn gì mà lớn lên.
Đầu ngón tay Lục Phong Hàn lại hơi ngứa.
Vì cố đè cảm giác đó xuống, anh mở chức năng chụp ảnh của thiết bị đầu cuối lên, chụp một tấm sườn mặt của ông chủ nhỏ.
Không biết là do quá tập trung hay không có phòng bị, chụp xong Kỳ Ngôn cũng không hề hay biết.
Tâm tình Lục Phong Hàn sung sướng, hỏi: “Đang làm gì?”
“Viết “Phá Quân.” Kỳ Ngôn vừa gõ code, vừa nói chuyện với anh: “Anh lại chụp tôi à?”
Không nghĩ là cậu biết, anh hỏi: “Sao cậu phát hiện?”
“Động tác của anh nhỏ lắm sao, không chút che giấu nên bị phát hiện dễ dàng.”
Trong mắt Lục Phong Hàn có ý cười.
Xem ra, cậu cũng không nghiêm túc làm mấy nhỉ.
Hai người không về thẳng nhà mà tiện đường ghé vào tiệm quần áo Đại Bạc.
Do Lục Phong Hàn tự nhiên nhớ ra, sau khi từ hành tinh hoang về, chớp mắt đã là tháng 12, cần đi Đại Bạc đặt quần áo mùa đông.
Dù Liên Minh đã làm ra loại vải mỏng mặc lên là đông ấm hè mát, nhưng vì do ý thức con người đã được hình thành mấy triệu năm, vẫn bị thị giác ảnh hưởng.
Như mỗi lần anh thấy cậu mặc áo sơ mi mỏng, luôn tưởng tượng cậu bị lạnh.
Vào lúc đến Đại Bạc, vẫn là người thợ may lần trước đón tiếp bọn họ.
Vì thời gian đã qua 4 tháng, vóc người Kỳ Ngôn có hơi thay đổi, thợ may đem thước dây lại.
Nhưng lần này ông ấy không tự tiện làm, mà chủ động đưa thước cho Lục Phong Hàn: “Có thể làm phiền ngài lấy so đo giúp tôi không?”
Lục Phong Hàn nhận thước, nhớ lại việc lần trước nói bị đau của Kỳ Ngôn.
Anh đem thước lại gần cậu, cười nhẹ, nhỏ giọng: “Lại đây, xem bé yếu ớt có cao lên, mập ra không.”
Kỳ Ngôn đang giải hàm số cao cấp, chìa ra mấy phần lực chú ý cho Lục Phong Hàn, mặc cho đối phương muốn làm gì thì làm.
Đem thước dây quây một vòng quanh eo cậu, ngón tay hơi khép lại, anh cụp mắt xem số trên nó: “Uầy, eo nhỏ lại rồi.”
Nhỏ đế nỗi chỉ cần một tay anh cũng ôm hết.
Anh thảo luận với cậu: “Có phải phần ăn A có vấn đề gì không?”
Kỳ Ngôn đáp: “Nhưng anh nấu dở lắm.”
Ờ thì, đúng thế.
Giống như ở tiền tuyến, nếu nã pháo có tỷ lệ trúng quá thấp – thì không có tư cách nói chuyện.
Lục Phong Hàn quyết đoán ngậm miệng, buồn rầu: “Vẫn ăn nhiều thêm chút đi, ít uống dịch dinh dưỡng lại, không thể gần nữa được.”
Vải do Kỳ Ngôn chọn, kiểu thì trong tay Lục Phong Hàn.
Anh nhìn thợ may chỉ ra mấy loại kiểu mới, cau mày: “Nơi này có bao nhiêu kiểu?”
“Thưa Lục tiên sinh, có 117 kiểu, nếu tính thêm mấy loại vải khác nhau thì còn nhiều hơn một chút.”
Anh chưa từng nghĩ qua vấn đề ăn mặc.
Trong trường quân đội Đệ Nhất có quy định đồng phục khác nhau cho từng trường hợp lên lớp hay huấn luyện.
Sau khi gia nhập quân Viễn Chinh, lại chỉ thay qua thay lại vài bộ quân phục, hư thì có cái khác thế vào.
Dùng hai tay cũng có đếm được thời gian nghỉ phép, mặc ké bọn Erich hay Vincent đều được.
Thành ra, khi đối mặt với bản đồ hành tinh phức tạp không chút biến sắc, nhưng lần đầu tiên vì quá nhiều kiểu quần áo mà chỉ huy Lục hoa mắt chóng mặt.
Mà người khởi xướng còn ngồi vẽ vời cái gì trên màn hình giả lập.
Anh chẳng còn cách nào khác ngoài việc nhớ lại thường ngày cậu mặc cái gì, khó khăn lắm mới khoanh vùng phạm vi lại rồi lựa.
Vừa phải bảo đảm tính chuyên nghiệp của vệ sĩ, vừa phải giúp ông chủ nhỏ lựa quần áo.
Nhưng khi nghĩ đến nếu quần áo của Kỳ Ngôn mà do người khác chọn, anh liền mất hứng.
Thôi, mấy chuyện này do mình làm là tốt nhất, trước lạ sau quen.
Vì thế sau nửa tiếng, khi Kỳ Ngôn đang cúi đầu viết công thức phức tạp thì Lục Phong Hàn chăm chỉ chọn quần áo giúp cậu.
Thợ may vừa giúp Lục Phong Hàn ghi chép mấy kiểu được chọn, vừa liếc nhẹ hai người đang ngồi sát nhau, tiểu thiếu gia thì lạnh lùng cao ngạo, vệ sĩ lại chẳng giống vệ sĩ.
Đặc biệt ánh mắt mỗi khi nhìn chủ nhân, có chút..
khó nói.
Sau khi chọn xong vải vóc và kiểu dáng, tinh tệ liền bị trừ trực tiếp vào tài khoản của Kỳ Ngôn, hai người đang chuẩn bị đi thì nghe một giọng nữ yểu điệu mơ hồ truyền đến: “Văn Thiệu.”
Thấy Lục Phong Hàn nhìn về hướng đó, thợ may nói: “Người đang nói là khách hàng mới của chúng ta Lạc Phỉ Na nữ sĩ, lần đầu tiên là đến cùng Kỳ Văn Thiệu tiên sinh.”
Thợ may chỉ nói một nữ, nhưng hàm ý thì biểu hiện toàn bộ.
Ông ấy biết thân phận của Kỳ Ngôn, mới nói một câu như thế.
Thấy tâm tư ông chủ nhỏ chỉ đặt trên “Phá Quân”, không quan tâm mấy chuyện khác, nên Lục Phong Hàn bắt đầu buôn dưa: “Chuyện này nữ sĩ Giang Vân Nguyệt biết không?”
Thợ may hiểu rõ: “Nữ sĩ Lạc Phỉ Na rất kiêu ngạo, nên nữ sĩ Giang Vân Nguyệt cái gì cần biết cũng biết rồi.”
Lục Phong Hàn không có hứng thú với scandal của người Leto, mà việc này liên quan đến Kỳ Ngôn, anh cân nhắc chút thì biết, vì chuyện gian lận học thuật của Giang Vân Nguyệt không chỉ bị giam, hỏng thanh danh mà có lẽ vị trí Kỳ phu nhân này cũng sắp giữ không được.
Dựa theo tính cách của bà ta, vất vả bò lên từ tầng chót, đã hưởng qua tư vị làm kẻ bề trên, d*c vọng quyền lực đã được tích luỹ từ lâu thì làm sao buông tay dễ dàng.
Kỳ Vân Thiệu lại không thèm giấu diếm, không chú ý thì ăn trái đắng từ tay bà ta ngay.
Chỉ cần không liên quan đến Kỳ Ngôn, anh cũng vui vẻ hóng hớt, dù sao hai người kia cũng chả có gì tốt.
Không khác suy nghĩ của Lục Phong Hàn mấy, lúc này Giang Vân Nguyệt ngồi trên sô pha, nỗ lực duy trì biểu cảm chờ Kỳ Vân Thiệu nghe điện thoại.
Trước khi bị cảnh sát dẫn đi, bà đã đoán được việc mình vắng mặt một khoảng thời gian sẽ có chuyện.
Chờ đến khi được bảo lãnh ra ngoài, đúng như dự đoán toàn bộ vòng xã giao đều đang bàn tán chuyện cười của bà.
Mấy người trước giờ nịnh hót giờ đã dám nói thẳng mặt bà: “Nghe nói quỹ của nhà họ Kỳ và mấy hạng mục từ thiện giờ cô không quản nữa hả? Đáng thương, rồi bà sẽ quen với việt mỗi ngày pha trà ở nhà, dù sao cũng còn cả đời.
Con trai cô giờ không vào được Turan, chuẩn bị đi đọc sách ở đâu đây?”
Từng câu từng câu đều đâm vào nỗi đau của bà.
Còn ông chồng không những phụ bạc mà còn đạp vào mặt, đem theo người phụ nữ khác thân mật ra vào.
Giang Khải đã bị phế, sau khi ra tù thì tính tình càng lúc càng kém, hay làm việc kích động không lí trí, không trông cậy nổi.
Bà nhớ trong tù có người nhắc nhở, chỉ dựa vào Kỳ Văn Thiệu thì không thể bảo vệ vị trí Kỳ phu nhân.
Có vài thứ phải nắm chắc trong lòng bàn tay mới được.
Vốn bà ta có chút chần chờ, giờ cảm thấy là do tầm mắt mình nông cạn.
Cẩn thật rót trà vào tách, Giang Vân Nguyệt nếm thử, nụ cười càng lịch sự, dịu dàng.
Vào giữa tháng 12, nhiệt độ dần giảm xuống, hành tinh Leto còn chưa có gì thì học viện Turan ỷ mình có hệ thống điều tiết thời tiết, hợp tình tạo cho mình một trận tuyết lớn.
Tuyết rơi lả tả cả đêm, làm mấy toà nhà đều phủ đầy một lớp tuyết dày.
Bước đi trên đất thì lưu lại một hàng dấu chân.
Robot quét tuyết chậm chạp làm sạch con đường chính, vừa xong thì quay về dưới tán cây đứng im.
Kỳ Ngôn mặc một cái áo khoác lông cao cổ, còn bị Lục Phong Hàn bắt ép đeo một cái tai nghe lông xù ấm áp, cho nên mặt lại nhỏ thêm một chút.
Chờ lúc cậu đi trên tuyết, Lục Phong Hàn cố ý đi chậm hơn vài bước, gọi tên Kỳ Ngôn, khi cậu quay đầu liền nhanh tay chụp một tấm.
Bối cảnh sương tuyết như hoạ, nhưng vì có Kỳ Ngôn nên tất cả đều chỉ là cảnh nền.
Chờ anh chụp xong, cậu mở miệng: “Việc yêu thích nhất gần đây của anh à?”
Chóp mũi vị lạnh mà hơi hồng nhạt.
“Chụp hình cậu?” Lục Phong Hàn đặt tay vào túi áo, không giải thích.
Kỳ Ngôn cũng không để ý, chuyển đề tài: ” Hạ Tri Dương vừa nhắn tin nhắc tôi gần đây rất nguy hiểm, có việc gì sao?”
Mấy hôm trước cậu mới nghĩ xong một việc, nên cơ sở mô hình của Phá Quân cũng vừa đủ.
Hai ngày trước, cậu cố ý dẫn Lục Phong Hàn chạy vào trung tâm thiết bị siêu máy tính quang học, thiết kế một gian phòng thiết bị, vùi đầu trong đó cả đêm mô phỏng dữ liệu.
Ngày thứ hai cả mặt tái xanh, nhưng rất hưng phấn.
Lục Phong Hàn không đoán cũng biết có lẽ “Phá Quân” tiến thêm một bước rồi.
Tuy anh không hiểu cái thứ đó có tác dụng gì, nhưng không trở ngại tâm tình vui vẻ.
Vì cả lòng nhiệt huyết của Kỳ Ngôn đều dồn vào Phá Quân mà cả [Nhật báo Leto] cũng không lướt.
“Gần đây vòng tròn quyền quý Leto rung chuyển mạnh, có lẽ Hạ Tri Dương nghe được tin từ ba mẹ cậu ta nên nhắc nhở cậu.”
Lục Phong Hàn tóm tắt: “Trong một tuần này, liên tiếp có một nhà âm nhạc, ba vị phú hào, hai người thừa kế chết bất ngờ theo nhiều cách.
Theo tôi biết, xe huyền phù của cậu Hạ Tri Dương cũng xảy ra sự cố, giờ còn nằm trong khoang trị liệu kìa.
Tình huống như thế còn có 6, 7 cái.”
Kỳ Ngôn: “Do con người làm?”
“Không sai,” Sắc tuyết trong đáy mắt Lục Phong Hàn: “200 năm lịch hành tinh thì mạng giao thiệp của Leto cũng 200 năm tuổi.
Tổ tiên cậu và Hạ Tri Dương có khi còn là họ hàng.
6 người này tử vong làm cho vòng tròn quyền lực, tiền tài ở Leto nhấc lên nhiều sóng to gió lớn.”
Kỳ Ngôn vừa nghe liền hiểu.
Trước không nói đến quan hệ thân xa, chỉ nói hôm nay có một người, ngày mai lại thêm kẻ khác, vậy ngày mốt có khi nào tới lượt mình?
Sợ hãi cũng làm cho sản sinh phẫn nộ, nhất định phải có mục tiêu để trút xuống.
Kỳ Ngôn hỏi: “Bọn họ yêu cầu quân Viễn Chinh quay về Leto?”
Lục Phong Hàn nở nụ cười.
Kỳ Ngôn thông minh vô cùng.
Cậu ấy đối với đạo lí giữa người với người thì mơ hồ, lại đem nhân tính thấu triệt rõ ràng.
“Không sai.
Nếu như nói lúc phi thuyền dân sự đi Woz bị hải tặc vũ trụ bắt cóc làm do dân thường ở Leto sợ hãi.
Thì việc có nhiều cái chết đột ngột xảy ra liên tiếp kiểu này lại làm cho mấy người quyền quý có gai sau lưng.”
Giọng của Lục Phong Hàn không giống đang nói chuyện nghiêm túc tẹo nào: “Tướng quân Nhiếp Hoài Đình kiên trì không được lâu nữa.
Khắp nơi đều tạo áp lực, nếu ông ấy vẫn để quân Viễn Chinh ở lại tiền tuyến đại khu Nam Thập Tự chiến đấu với quân Phản Loạn, thì nơi rối loạn đầu tiên sẽ là Leto.”
Kỳ Ngôn vô cùng tỉnh táo: “Nhưng nếu điều quân Viễn Chinh về thì loạn là loạn cả Liên Minh.”
Lục Phong Hàn dừng bước, cụp mắt thì thấy biểu tình cậu nghiêm túc: “Đối với nhiều người, ngoài mười bước có nguy hiểm chẳng đáng sợ bằng việc cách nửa biết có lưỡi đao.
Bảo mạng luôn là bản năng sinh tồn của con người, chỉ cần còn mạng thì việc mất đi Liên Minh, hàng triệu người chết có liên quan gì họ?”
Kỳ Ngôn lắc đầu: “Sai rồi.”
“Đây chính là lòng người.” Lục Phong Hàn nhìn hàng lớp toà nhà bên ngoài Turan, giọng nói thêm một ít cảm xúc khác biệt: “Quân Phản Loạn và Climo đã đi một bước cờ hay, không, phải là mỗi bước cờ đều đánh rất tốt.”
Cậu cảm thấy lúc này anh có chút khổ sở.
Chỉ là ngày thường nhìn anh phóng khoáng, nội tâm quá kiên định nên lúc buồn cũng khó nhận ra.
Lục Phong Hàn nhanh chóng thu lại tâm tình, giống như lúc nãy chỉ là ảo giác của Kỳ Ngôn.
Anh giơ tay giúp cậu kéo lại áo khoác, ngăn gió lạnh: “Chúng ta cũng nên nhắc Hạ Tri Dương, bảo cậu ấy lúc này nên ít rời khỏi Turan.
Chuyện này đa phần do người làm, trong giới của bọn họ có lẽ có ai đó cấu kết với quân Phản Loạn và hải tặc vũ trụ, hoặc mấy cái cọc ngầm đã sắp xếp nhiều năm bắt đầu hoạt động.
Turan có hệ thống phòng hộ, an toàn hơn bên ngoài.”
Kỳ Ngôn ngẩng cằm, lộ ra hầu kết yếu ớt, để cho anh dễ sửa lại cổ áo, nhẹ nhàng “ừ”.
Thấy cậu ngoan vậy, anh lại niết mặt cậu một ít: “Chỉ cần có tôi, tôi sẽ bảo vệ cậu thật tốt.”
Kỳ Ngôn phát hiện, “bảo vệ” trong lời nói của anh không phải là “bảo vệ” trong hợp đồng.
Anh không nói thêm gì nữa.
Tuy rằng anh mặc quân phục quân Liên Minh, trên vai có một ngôi sao bạc, ngoài “chỉ huy Lục” anh còn là “tướng quân Lục” hay “chuẩn tướng Lục”.
Khác với Lục Quân, anh không có mục tiêu cao thượng, cũng không muốn lưu danh sử sách.
Đóng quân tại tiền tuyến quanh năm cũng chỉ để làm việc anh muốn làm.
Có lúc mệt mỏi, đao giết địch cũng gãy, anh lại đem tuyên ngôn trên bia đá của trường quân đội Đệ Nhất đọc thầm mấy lần, cũng góp lại mấy phần dũng khí đứng lên giết địch tiếp.
“Dùng xương làm lá chắn, dùng máu làm đao bén, chỉ vì Liên Minh, quyết tiến không lùi.”
Mỗi một quân nhân Liên Minh đã đọc không dưới trăm lần, ghi sâu vào trí não.
Thời khắc này, Lục Phong Hàn để mặc mình mất đi tâm trí và đôi mắt….
Tôi làm đao, làm lá chắn, không vì bảo vệ các vì sao, mà vì bảo vệ cậu..