Kỳ Huyễn Dị Điển - Chương 72
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
8


Kỳ Huyễn Dị Điển


Chương 72


Ai nha ~ ai nha ~ A Tông và Thâm Bạch còn chưa tính, A Uyên cậu cư nhiên cũng ngủ trưa, đây thật là hiếm thấy nha!”

Lâm Uyên là bị hương khí thức ăn cùng với giọng oang oang của Diệp Khai làm cho tỉnh ngủ, lúc tỉnh lại, hắn đang ghé vào trên giường Diệp Khai, Tông Hằng ngủ ở trên ghế sa lon, mà Thâm Bạch còn lại ngồi ở trên ghế, duy trì tư thế ngủ dựa tường.

Nâng thân thể nhìn về Diệp Khai phía cửa, Lâm Uyên nhíu mày một cái: “Cậu đã tỉnh? Có khỏe không?”

“Một chút việc cũng không có! Đừng nhìn tớ vóc người gầy, kỳ thực rất khỏe mạnh! Tớ đã nói chỉ cần ngủ một giấc tỉnh lại sẽ không sao, không phải chính là như vậy sao?” Đẩy đẩy kính mắt trên sống mũi, Diệp Khai thối thí nói, lập tức hắn mặt nhăn nhíu, kéo kéo cổ áo: “Chính là xuất mồ hôi nhiều quá, thật là thúi ~ phải mau đi ăn cơm, ăn cơm rồi tắm.”

“A a ~ Thế nào đói như thế a!” Nói, đem bữa trưa cho ba người phóng tới trên bàn nhỏ, hắn mở phần mình ăn ngấu nghiến.

“Đừng nhìn không thời gian, hãy nhìn ngày.” Gãi gãi đầu, Tông Hằng từ trên ghế salon ngồi dậy, nắm lên T shirt ngày hôm qua thuận tiện ném xuống đất, hắn một lần nữa mặc vào trên người, như vậy, hình xăm khiếp người liền lần thứ hai bị hắn che đậy dưới lớp quần áo.

“Ai?! Trời ạ! Thế nào lại ngày 10? Ngày hôm nay không phải là ngày 9 sao? Trời ạ! Tớ chỉ xin nghỉ một ngày ——” Diệp Khai lại càng hoảng sợ.

“Thầy ngủ mê man tròn một ngày đêm, chúng ta cũng tròn một ngày đêm trông chừng, đêm qua A Tông và A Uyên còn cõng thầy đi bệnh viện.” Thâm Bạch cũng đã tỉnh lại, đem thảm nhỏ bọc cả đêm cất xong, hắn cũng không khách khí tới dùng cơm.

“Ai?! Ai?! Ai!!!!” Từ trước đến nay vẻ mặt tinh anh Lá Khai khó có được lộ ra biểu tình ngu si.

“Thầy cũng không cần lo lắng vấn đề xin nghỉ, bởi lưu cảm quá nặng, học viện đóng cửa, Phùng lão sư ngày hôm qua bị nhốt ở trong học viện, cũng chưa trở lại.” Vừa nói, Thâm Bạch một bên cấp Lâm Uyên mở một lon bia, ngay sau đó lại từ Lâm Uyên bên kia lấy lon bia chưa mở nắp đến bên này.

“Trời ạ! Lần này lưu cảm có nghiêm trọng như vậy?” Diệp Khai trừng mắt nhìn.

” Ân, rất nghiêm trọng, bệnh viện đều đầy, ngày hôm qua cõng thầy đến đó, hàng lang đều nằm đầy bệnh nhân, chúng ta chỉ có thể cõng thầy trở vê.” Thâm Bạch tức giận trả lời hắn.

Nhíu mày, Diệp Khai bỗng nhiên đắc ý nở nụ cười: “Hắc hắc ~ cơ thể của tôi quả nhiên cường tráng a! Không vào viện đều có thể hảo! Ha ha ha ha ha ha ha!”

Tông Hằng… ; Lâm Uyên… ; Thâm Bạch:…

Liếc nhìn nhau, ba người cũng không nói gì.

Ăn được bảy phần no, Lâm Uyên ngừng đũa, mở TV trong phòng Diệp Khai xem tin tức.

Sự kiện nổi bật nhất hôm nay ở Ửu kim thị chính là kiểu mới lưu cảm, tùy tiện mở một kênh, báo cáo toàn bộ là tin tức lưu cảm.

Nhìn trên màn ảnh chiếu tới cảnh tượng các bệnh viện lớn, Diệp Khai sinh miệng líu lưỡi: “Tớ nghĩ may là ngày hôm qua bệnh viện đầy nên các cậu mang về, nếu như muốn tớ ở những chỗ này, tám phần mười bây giờ còn hôn mê bất tỉnh ni!”

“Bất quá, ngược lại cũng không cần quá lo lắng.” Nói đến đây, Diệp Khai nuốt lấy đồ ăn trong miệng, dùng chiếc đũa chỉ vào màn hình, hắn nói: “Ở đây dù sao cũng là Ửu kim thị, một trong đại đô thị trọng yếu nhất toàn bộ tinh hệ, phát sinh đại hình lưu cảm như vậy, chính phủ sẽ không ngồi yên không quản đến, kế tiếp nhất định sẽ có phương pháp ứng đối.”

Diệp Khai nói không sai, hắn cơm vừa ăn xong, điện thoại di động của mọi người cùng với màn ảnh truyền hình còn không có tắt đi đồng thời bỏ vào một cái tin tức mới:

“Các vị thị dân xin chú ý, về kiểu mới lưu cảm, vắc-xin phòng bệnh mới và dược vật tiêm phòng hữu hiệu đã được nghiên cứu ra, dược vật hiện tại đang thông qua phi hành khí vận chuyển đến các bệnh viện lớn, trừ đó ra, vắc-xin phòng bệnh đã chuyển tới các bệnh viện lớn cùng với phòng khám bệnh đường phố, xin mọi người bây giờ ở vị trí đợi, tuân theo nguyên tắc nơi trị liệu, mọi người sẽ tiếp thu dược vật trị liệu hoặc vắc-xin phòng bệnh tiêm vào…”

“Nhìn! Vừa nói đã tới đi~” Đem tin tức mới đọc xong tất, Diệp Khai đắc ý hướng ba người phía sau chớp chớp mắt.

Lần thứ hai liếc nhau, ba người vẫn là không có hé răng, cùng cái gì cũng không biết Diệp Khai và phổ thông thị dân bất đồng, bọn họ cũng biết lần này lưu cảm không có đơn giản như vậy, lưu cảm là do ám vật chất đưa tới, vắc-xin phòng bệnh thông thường và dược vật căn bản vô dụng, sở dĩ nhanh như vậy tìm đến vắc-xin phòng bệnh, khẳng định cũng không phải phương pháp y học thông thường, trong khoảng thời gian ngày hôm qua Diệp Khai hôn mê, nhất định có người làm cái gì, kỳ thực, mượn lần này lưu cảm bản thân nói đi, phát sinh cũng là mạc danh kỳ diệu, căn bản không biết tại sao phải có đại quy mô “Truyền nhiễm” như vậy…

Diệp Khai lại mở một lon bia, Tông Hằng đánh giá tay của mình, mà Thâm Bạch ngồi ở bên cạnh Lâm Uyên, xuất ra sách ngày hôm qua “Mượn” ở thư viện trở về…

Bốn người mỗi người làm một chuyện, trong phòng ngoại trừ thanh âm của ti vi không còn những thanh âm khác.

Nhưng thật ra cũng không lâu lắm, ngoài cửa sổ bỗng nhiên truyền đến thanh âm phi hành khí, bốn người liền toàn bộ đều tập trung vào trên ban công hướng thiên không nhìn lại ——

Là phi hành khí loại nhỏ đang bay cực thấp, tất cả phi hành khí vẻ ngoài đều là xanh biếc, bên trên đồng thời có đánh dấu chính phủ cùng với cảnh bộ, trừ đó ra, bọn họ còn có thể thấy phi hành khí phía dưới kéo theo cái gói xanh biếc thật to, liên tưởng đến trong tin tức nói, đây chính là phi hành khí hộ tống vắc-xin phòng bệnh và dược vật đến các bệnh viện lớn.

Nếu như là người thường, tỷ như Diệp Khai, thấy đại khái chính là cảnh tượng kích động lòng người. Nhưng mà làm người dị hoá năng lực, vô luận là Thâm Bạch, Lâm Uyên hay là Tông Hằng, bọn họ thấy cảnh tượng lại cùng thường nhân bất đồng ——

Bầu trời là màu đen.

Nhàn nhạt yên vụ màu đen từ các góc thành phố phiêu lên, không ngừng hội tụ, hội tụ… Cuối cùng tụ tập thành một khu sương mù màu đen cực lớn.

Những phi hành khí này sở dĩ bay thấp như vậy, có thể chính là vì né tránh khu phiến vụ đi?

“Nơi kia có gì đó.” Lâm Uyên đang quan sát phiến hắc vụ, bỗng nhiên, hắn nghe được Thâm Bạch bên cạnh thấp giọng nói.

Như để chứng minh lời hắn, phiến hắc vụ bắt đầu biến hóa:

Một bộ phận hắc vụ biến thành móng, một bộ phận hắc vụ biến thành đuôi, mà một phần hắc vụ khác lại biến thành vảy bao trùm ở phía trước mặt hai người, từ các ngõ ngách thành thị phiêu lên hắc vụ cuối cùng ngưng tụ thành quái thú nửa người nào đó, sau đó…

Thật nhanh hướng một hướng khác trong thành phố bay đi?!

Ngay lúc này, Lâm Uyên liền thấy có một thuyền phi hành khí đuổi theo phương hướng nó biến mất, không phải phi hành khí trước đó vận chuyển vật liệu, mà là phi hành khí trước đó vẫn ẩn núp ở trên không trung.

Trên bầu trời phi hành khí số lượng nhiều lắm, mỗi một chiến thuyền lái phương hướng cũng không tương đồng, cứ như vậy, chiến thuyền phi hành khí đi nơi nào cũng liền không người để ý.

Phi hành khí hiệu suất tốt, rất nhanh thì có người ở dưới lầu gõ cửa đến vì mọi người tiêm vào vắc-xin phòng bệnh.

“Tớ đi mở cửa.” Diệp Khai vừa nói một bên xuống lầu, lưu lại trên ban công còn lại ba người, đang nhìn chằm chằm vào phương hướng chiến thuyền phi hành khí biến mất.

Vừa lúc đó, Thâm Bạch bỗng nhiên lên tiếng:

“Là người kia.”

“?” Lâm Uyên không hiểu nhìn về phía hắn.

“Ngày đó, trong thư viện, dị hóa thú của người nam nhân kia, khi em thấy nó thì nó đang ăn, mà thứ nó lúc đó đang nuốt… Chính là thứ mới vừa từ trong hắc vụ đi ra ngoài, như là nửa phần dưới của dị hoá thú.”

“…” Không nói gì, Lâm Uyên lẳng lặng nhìn Thâm Bạch, chờ hắn nói hết lời.

“Em khi đó cho rằng nó ăn đại khái là dị hoá thú hoàn chỉnh, bây giờ nghĩ lại, nó lúc đó ăn hẳn chỉ là phân nửa.”

“Lúc chúng ta nhìn thấy người nam nhân kia, hắn thụ thương rất nặng, có thể đem thương thế hắn thành như vậy, không chừng chính là chủ nhân dị hoá thú phân nửa.”

“Giả thiết hai người lưỡng bại câu thương… Một người khác dị hoá thú chỉ còn lại có phân nửa, lần này lưu cảm không chừng chính là hắn làm ra, tuy rằng không biết hắn đến tột cùng là làm sao làm, bất quá, đi qua thủ đoạn nào đó khiến người thường bị nhiễm ám vật chất đưa đến lưu cảm, mà ám vật chất người thường trong cơ thể tống ra, sẽ hội tụ vào một chỗ, chính là thứ người kia cần để chữa trị cho dị hoá thú của mình…”

“Đây là suy đoán của em.”

Thâm Bạch nói hết lời.

Như có điều suy nghĩ nhìn đoàn hắc vụ kia và phương hướng phi hành khí biến mất, Lâm Uyên cuối cùng khẽ gật đầu một cái.

Bởi vì bọn họ đều không phải là người trong hệ thống, cho nên có đoán cuối cùng chỉ có thể là đoán. Dược vật đúng chỗ, tất cả mọi người tiêm vào xong vắc-xin phòng bệnh, kiểu mới lưu cảm ở Ửu kim thị tàn phá bừa bãi mấy ngày liền thật nhanh tiêu thất.

Ửu kim thị, đại đô thị xếp số một số hai trên thế giới trước mắt lần thứ hai hồi phục trật tự cùng bình thản của nó.

A Tam tiểu thư còn bớt thời giờ đến tiệm hình xăm báo cáo, lúc này nàng thật là qua tu bổ hình xăm.

“Ai nha nha ~ không biết chuyện gì xảy ra, trước hình xăm vẫn luôn thật tốt, ngày hôm qua chợt phát hiện màu sắc phai nhạt, Tông lão bản, ngươi có đúng hay không lần này dùng mực nước không tốt a?” Thuần thục nằm ở ghế, A Tam tiểu thư đem hình xăm trên cánh tay cần tu bổ lộ ra.

“Dù sao các ngươi cũng không phải ngoại nhân, thoáng tiết lộ một chút cho mọi người, lần này lưu cảm là người dị hoá năng lực đưa tới, nhưng loại trình độ này cùng với dị năng giả chúng ta bất đồng, hắn lợi hại hơn dị năng giả, còn nhớ rõ các ngươi lần trước ở thư viện gặp phải nam nhân kia sao? Lần này lưu cảm chính là gia hỏa khiến hắn thụ thương làm ra, đem đối thủ đả thương, bản thân cũng bị trọng thương, len lén dưỡng thương còn chưa tính, tên kia lại muốn lợi dụng người thường bị nhiễm ám vật chất, để họ trở thành bồi dưỡng mãnh, sinh sôi ám vật chất có lợi cho hắn… Chậc chậc!”

“Bất quá lần này lưu cảm thật lợi hại, khoa chúng ta ngã xuống phân nửa, nhìn thế là sao? Đối thủ lần này căn bản không phải chúng ta có thể đối phó, là cấp trên phái thêm cao thủ xử lý, người khoa chúng ta ngoại trừ ta ra đều bị lây bệnh, tất cả mọi người đều nói cơ thể của ta thực mạnh ni!”

Giống như đã từng nghe qua lời nói từ trong miệng A Tam, nghe vậy, Tông Hằng và Lâm Uyên nhìn nhau liếc mắt.

“Còn muốn đồ án trước đây không? Hay là muốn đồ án mới?” Trên tay ám vật chất cấp tốc ở trong túi ngưng tụ thành máy xăm, Tông Hằng thấp giọng hỏi hướng A Tam.

“Ta vẫn muốn đồ án ban đầu, lần này tất cả mọi người sinh bệnh, chỉ ta không sao, nên ta luôn cảm thấy bản vẽ hình xăm này có ý tứ phù hộ ni ~” A Tam thoải mái nằm ngang.

Phù hộ?

Đúng là hình xăm phù hộ.

Sau đó Lâm Uyên đã từng hỏi Tông Hằng, lúc đó là thế nào nghĩ đến cái đồ án kia, Tông Hằng trả lời “Cũng không biết chuyện gì xảy ra, liền nghĩ đến nó”.

Nghe nói lúc Tông Hằng cấp Diệp Khai xăm hình thì trong đầu hắn trống rỗng.

Có người nói, ở thời kỳ viễn cổ, hàm nghĩa hình xăm lúc ban đầu chính là “Bảo hộ”, “Phù hộ”, các loại đồ án đều có ý nghĩa, đến hiện đại rồi, hàm nghĩa đồ văn viễn cổ đã dần dần không ai biết nữa, mọi người sửa dùng đồ án mình thích hoặc vẽ tự văn ở trên người, nhưng mà, coi như là loại đồ văn này, kỳ thực cũng có tác dụng che chở.

Tỷ như tên thân hữu đã mất, lại tỷ như mãnh thú đồ…

Giống quá khứ, hình xăm nguyên thủy công năng kỳ thực vẫn còn kéo dài, chỉ bất quá người có thể giao cho chúng nó nguyên thủy công năng lại ít.

Tông Hằng đại khái rất sớm trước đây thì có loại năng lực này, chỉ bất quá chính hắn vẫn không có phát hiện, cũng không có tìm được phương pháp chính xác đem loại năng lực này phát huy được mà thôi.

Hình xăm đã biến mất trên người A Tam tiểu thư là một ví dụ.

A Tam tiểu thư vô cùng cao hứng mang theo hình xăm mới trở về, xế chiều hôm đó, Phùng Mông cũng rốt cục trở về.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN