Kỳ Huyễn Dị Điển
Chương 77
“Thiết! Thời gian em lau xe người nào đó thế nhưng vẫn vẻ mặt khó chịu nhìn em đăm đăm nhé.” Quả đấm khoát lên trên tay lái, Thâm Bạch hừ lạnh, đường nhìn nhịn không được như những người khác hướng bên trái nhìn, nhưng bởi vì mình bây giờ thân phận là tài xế, mỗi khi nhãn thần vừa chếch đi lại đúng lúc kéo lại.
Nhìn hắn như vậy, Lâm Uyên không khỏi có chút buồn cười.
“Đến lượt tôi lái đi.” Hắn chủ động đưa ra yêu cầu trao đổi.
“Ai? Cái kia… Cái kia…” Nghĩ đến vừa rồi là chính hắn khăng khăng đòi lái xe, lúc này lại phải thay đổi người, đổi còn là Lâm Uyên, Thâm Bạch nhìn Lâm Uyên, sau đó lại nhìn Lâm Uyên.
“Xe đỗ, hiện tại liền đổi, một hồi lúc mặt trời mọc, ngoài biển càng đẹp hơn.” Một câu nói, Thâm Bạch trái lại dừng xe.
Xe đỗ thời gian, Diệp Khai trực tiếp chạy vội tới một bên đường nhìn biển, còn là Lâm Uyên đem hắn cứng rắn gọi trở về.
“Dựa theo tốc độ hiện tại lái đi, bốn mươi phút sau chúng ta mới có thể đến một nơi phi thường thích hợp ngắm biển, đến lúc đó sẽ đỗ xe lại cho các cậu nhìn một lúc.” Vừa một câu nói, Lâm Uyên trấn áp Diệp Khai.
Vì vậy kế tiếp biến thành Lâm Uyên lái xe, Thâm Bạch ôm Điểm Điểm ngồi ghế cạnh tài xế.
Tuy rằng bên này phạm vi nhìn không đẹp bằng bên trái, thế nhưng khi hắn nhìn qua bên trái, nhất định sẽ thấy gò má Lâm Uyên.
Mắt nhìn phía trước, hình dạng Lâm Uyên lái xe rất nghiêm túc.
Trên thực tế, Lâm Uyên mặc kệ làm cái gì cũng đều rất nghiêm túc, lúc nghe người khác nói chuyện, lúc làm cơm, lúc ăn cơm, lúc đi học, lúc luyện quyền… thậm chí ngay cả lúc khiêu vũ đều là nghiêm túc.
Nghiêm túc kiểm —— cũng là vẻ mặt bình thường nhất của Lâm Uyên mà Thâm Bạch thấy.
Mỗi khi hắn thấp thỏm, chỉ cần thấy được biểu tình bình tĩnh của Lâm Uyên, trong lòng hắn sẽ bỗng nhiên an tĩnh xuống.
Về sau, cho tới bây giờ, cơ hồ là vừa nghĩ tới mặt Lâm Uyên, thậm chí nghĩ đến tên của Lâm Uyên, hắn luôn cảm thấy yên tâm.
Cứ như vậy lẳng lặng nhìn đường ven biển, hay hoặc giả là đường ven biển có gò má Lâm Uyên, đến cuối cùng, cụ thể trong mắt hắn rốt cuộc nhìn cái gì, cả chính hắn cũng không biết.
Thái dương dần dần dâng lên.
Ánh nắng đem sóng gợn lăn tăn ngoài khơi nhuộm thành kim sắc! Lần đầu tiên tới Sơn hải trấn, ngoại trừ tuổi còn quá nhỏ Điểm Điểm, trước đây cũng không phải là chưa từng thấy qua hải dương, nhưng mà bọn họ vẫn đang bị một màn trước mắt làm sợ ngây người!
Cũng không phải là chưa từng thấy qua biển, mà là thật không có gặp qua biển “Sạch sẽ” như vậy!
Đúng vậy, sạch sẽ.
Trong bầu trời xanh thẳm mang theo nhan sắc kim đỏ, trên mặt biển lơ lửng từng đám từng đám mây thật lớn giống như tòa thành, những đám mây này tựa như hàng rào, lại tựa như tường thành, đem Sơn hải trấn với thế giới bên ngoài hoàn mỹ cách biệt, cho đến giờ phút này, thẳng đến mặt trời mọc, mới đưa dáng dấp chân chính của bản thân bày ra cho khách ngoại lai biết.
Mặt biển bây giờ nhìn lại quả thực không giống mặt biển nữa.
Như mặt đất đúc thành hoàng kim, mênh mông bát ngát, phảng phất Hoàng kim hương chỉ có trong mộng. Khi gió thổi trên biển cùng nhau, “Mặt đất” vàng lại nổi lên gợn sóng, giống như động vật biển thật lớn trốn ở nơi đó, đang nhẹ nhàng run run lân phiến mà thôi.
*** Hoàng kim hương: El Dorado,”The Golden One” ***
Cảnh sắc tráng lệ như vậy cư nhiên hoàn toàn không có vết tích nhân loại! Bọn họ chính là người duy nhất lúc này được thưởng thức một màn này!
“Trời ạ! Quá đẹp…”Diệp Khai đã quên kêu to, kinh ngạc nhìn ngoài cửa sổ, hắn nỉ non nói.
Lướt qua chỗ khúc quanh hải tuyến, Lâm Uyên đem xe ngừng lại.
Nơi này có vị trí chuyên môn đỗ xe, hơn nữa, ở đây vị trí rất tốt, là nơi thích hợp nhất quan sát biển.
Người trên xe —— ngoại trừ Phùng Mông, lại hoàn toàn không ai chú ý tới xe ngừng, vẫn là tất cả mọi người ngơ ngác ngồi ở chỗ kia, si ngốc nhìn biển.
“Xuống xe đi, bên này có thể ngắm biển, còn có thể đi xuống bên dưới tới trên bờ biển.” Lâm uyên nói ra phá vỡ phiến yên lặng quỷ dị này.
“Nga nga nga!” Diệp Khai là người thứ nhất đẩy ra cửa xe, mắt sắc liền phát hiện đường mòn đi thông bãi biển, hắn vui mừng chạy xuống.
“Chờ em một chút! Chờ em một chút!” Thứ nhì là Điểm Điểm, ở trong lòng Thâm Bạch giãy dụa, bé kéo gia gia, cũng hướng phương hướng Diệp Khai chạy đi.
Tông Hằng không nói gì, bất quá hiển nhiên hắn cũng bị phiến biển này mê hoặc, ngồi trên xe ngơ ngác nhìn một hồi, hơn nữa ngày, hắn mới chú ý tới Phùng Mông đang dựa cửa xe nhìn về phía mình.
“Đi thôi, nhìn xem, vận khí tốt, còn có thể nhặt được hàng hải sản mới mẻ.” Phùng Mông cười híp mắt, lắc lắc cái túi trong tay với hắn.
Sau đó chính là Lâm Uyên và Thâm Bạch.
Từ trong vali lấy ra một túi lưới, Lâm Uyên đối Thâm Bạch nói: “Đi thôi, chúng ta cũng thử vận khí một chút.”
“Ân!” Trong mắt phản chiếu gương mặt Lâm Uyên và mặt biển xinh đẹp khó tả, Thâm Bạch cố sức gật đầu.
Vì vậy, kế tiếp, mọi người liền đồng thời đứng ở trên bờ tiếp xúc khoảng cách gần với biển.
Sáng sớm gió thổi trên biển rất mát mẻ, may là Lâm Uyên sớm có chuẩn bị, lúc tới còn từ trong hành lý mình tìm hai cái áo khoác, một kiện cho Trương đại gia, một kiện khác cho Điểm Điểm, còn dư lại Diệp Khai tuy rằng cũng rất lạnh, bất quá, đứng ở cạnh biển xinh đẹp như vậy, hắn thực sự không muốn trở về trên xe lấy áo khoác —— từng giây từng phút cũng không muốn lãng phí!
Để cấp tốc ấm áp lên, hắn đơn giản dọc theo đường ven biển chạy thật nhanh, một bên chạy một bên chụp ảnh, nam nhân bình thường nhã nhã nhặn nhặn, nhất phái học giả phong phạm tinh anh lúc này thoạt nhìn cùng người điên không có gì khác biệt, nhưng mà tất cả mọi người cảm thụ được hắn khoái hoạt.
Thụ hắn ảnh hưởng, Điểm Điểm cũng cười truy đuổi theo, chậm rãi chắp tay sau mông đi theo phía sau tôn tử, Trương đại gia một hồi nhìn tôn tử, một hồi nhìn biển, nụ cười trên mặt thế nào cũng thu lại không được, mà Tông Hằng và Phùng Mông đã bắt đầu thực sự đi biển bắt hải sản, ngồi xổm trên bờ cát, hai người vén lên ống quần bắt đầu bắt trực tiếp “Hàng hải sản”.
Tất cả mọi người “Động”, chỉ có Lâm Uyên vẫn là an tĩnh.
Hai tay cắm ở trong túi quần, Lâm Uyên lẳng lặng nhìn biển trước mặt, trong nháy mắt, Thâm Bạch bỗng nhiên có loại ảo giác, phảng phất bây giờ không phải là Lâm Uyên đang nhìn biển, mà là vừa vặn tương phản, phiến biển đang nhìn Lâm Uyên.
Một người, một biển, giống như một chỉnh thể.
Thâm Bạch chưa từng có loại cảm giác này, hắn gặp qua Lâm Uyên trong lục phòng, gặp qua Lâm Uyên cạnh tàu điện ngầm, gặp qua Lâm Uyên dưới nhà cao tầng, nhưng mà chưa từng có một chỗ khiến hắn có “Cảm giác tương hợp” mãnh liệt như thế.
Ách… Đại khái chỉ có thể dùng “Cảm giác tương hợp” để hình dung?
Giống như Lâm Uyên trời sinh thuộc về nơi này, mà ở đây nguyên bổn chính là thuộc về Lâm Uyên.
Thâm Bạch kinh ngạc nhìn Lâm Uyên, nhìn một lúc lâu, Lâm Uyên rốt cục động.
Hắn làm một động tác ném nhẹ nhàng.
Trong mắt người thường, Lâm Uyên đại khái là ném một cục đá đi ra ngoài.
Mà ở trong mắt Thâm Bạch, Lâm Uyên nhẹ nhàng ném một cái về phía trước, Cá khô nhi trong suốt lớn bằng đốt ngón tay liền từ trong tay của hắn, từ không tới có, vô thanh vô tức, một điểm bọt nước cũng không có văng lên… Cứ như vậy bị ném lộn nhào vào trong nước biển.
Lê Hoa nhi chẳng biết từ nơi nào xuất hiện, theo sát phía sau, hướng về nơi Cá khô nhi rơi xuống nhẹ nhàng nhảy, mạnh mẽ lộn vào trong nước.
Mèo Thâm Bạch rất nhiều, nhưng mà không biết từ khi nào bắt đầu, có lẽ chính hắn trong lúc vô ý kích thích, Lê Hoa nhi đã có công năng mới, mỗi khi Lê Hoa nhi xuất hiện, hắn không cần nhiều “Mèo” khác nữa, tất cả “Mèo mun” liền đều sẽ nhảy vào trong cơ thể Lê Hoa nhi, nhưng Lê Hoa nhi hình thể mặc dù không có bởi vậy thành lớn, bất quá, mỗi khi đến lúc này, lông nó phá lệ đen thui.
Thoạt nhìn cũng không xấu thế nữa.
Sau đó Lâm Uyên cũng ngồi xổm xuống.
“Loại động này phía dưới sẽ có cua, động như vậy phía dưới sẽ có sò hến.” Một bên đào, một bên chỉ điểm Thâm Bạch.
Mà Thâm Bạch từ trước đến nay là một đệ tử tốt.
Rất nhanh, hắn đã đem tri thức Lâm lão sư truyền thụ cho hoàn toàn nắm giữ, thực tiễn qua vài lần, Lâm Uyên đơn giản không đào, toàn dựa vào Thâm Bạch một mình ở phụ cận đào qua đào lại.
So sánh kết quả chiến đấu bên kia Tông Hằng Phùng Mông, tổ Thâm Bạch Lâm Uyên đơn giản là đại mùa thu hoạch!
“Phùng Mông từ nhỏ tối không am hiểu tìm hàng hải sản, mỗi lần đi ra toàn đào ẩu, nghe theo lời cậu ta, đào không được là bình thường.” Lâm Uyên mặt không thay đổi đối Tông Hằng nói.
Tông Hằng:…
Phùng mông gãi gãi đầu, vẻ mặt ngượng ngùng nở nụ cười: “A Uyên, đừng vạch trần nữa mà, tớ còn muốn khoe khoang ni…”
Nhún nhún vai, Lâm Uyên không nói tiếng nào hướng xe đi đến.
“Về sau cơ hội khoe khoang còn nhiều, được rồi, mặt trời mọc cũng nhìn, chúng ta phải lên trấn rồi.” Dưới chỉ thị Lâm Uyên, đoàn người lưu luyến không rời cáo biệt phiến hải ngạn.
Bất quá chính như Lâm Uyên nói, thời gian bọn họ dừng lại ở chỗ này tới hai tuần, mỗi ngày cơ hội ngắm biển rất nhiều!
Đã sơ bộ lãnh hội vẻ đẹp “Biển” Sơn hải trấn, đối với vẻ đẹp “Núi” Sơn hải trấn, đã không thể chờ đợi thêm!
Ly khai khúc quanh điểm quan sát không bao lâu, bọn họ dần dần rời khỏi hải tuyến có thể tùy thời nhìn thấy mặt biển.
Thực vật um tùm xanh tốt dần dần đem mặt biển che lại, trên đường bọn họ đi qua một khu nhà nho nhỏ, ách… Miễn cưỡng gọi khu nhà đi, ở đó, Lâm Uyên mắt không chớp giới thiệu cho bọn họ:
“Đây là bót cảnh sát tôi công tác.”
Đợi được bọn họ chạy đến cửa chính vừa nhìn, quả nhiên, trên cửa chính có dấu hiệu bót cảnh sát, bất quá trong viện treo đầy cá phơi khô là chuyện gì xảy ra? Nếu như không phải Lâm Uyên giới thiệu, dù cho trên cửa lộ dấu hiệu bót cảnh sát, mọi người tám phần mười cũng sẽ không cho là nơi này là cục cảnh sát a!
Mới nhìn thấy dãy nhà đầu tiên Sơn hải trấn, trong lòng mọi người đã đối với sinh hoạt nhàn nhã nơi đây có sơ bộ thể hội.
Sau đó, bọn họ liền thấy càng ngày càng nhiều nhà ở. Hoàn toàn bất đồng với Ửu kim thị, cũng cùng bất luận một tòa đại trung thành thị bọn họ trước đây đã gặp bất đồng, nơi này kiến trúc phi thường thấp, cao nhất cũng liền ba tầng lầu, tuyệt đại đa số đều là hai tầng, mỗi gia đình đều có sân, hoặc lớn hoặc nhỏ tùy theo yêu thích cá nhân, từng nhà đều tràn đầy vết tích thủ công, hoặc là hàng rào luyện chế thủ công, hoặc là đồ trang trí điêu khắc thủ công, không phải mỗi nhà đều sẽ đem sân bố trí như một đình viện, nhưng thật ra mỗi gia đình trong viện đều có phơi nắng cá khô.
Đối với điều này, Lâm Uyên giải thích: “Hiện tại vừa lúc là mùa phơi nắng cá khô.”
Được rồi, đi tới Sơn hải trấn nhìn thấy càng ngày càng nhiều kiến trúc, trong lòng mọi người đã đối ẩm thực cư dân trấn nhỏ có ấn tượng tương đối khắc sâu.
Một bên lái xe chậm chậm, Lâm Uyên một bên giới thiệu chủ nhân nhà ở ven đường, hắn là đang vì đám Diệp Khai giới thiệu, cũng là cho Phùng Mông học bù —— dù sao, Phùng Mông đã rất lâu chưa có trở về nhà.
Sau đó, đi tới một góc thời gian, Lâm Uyên mở miệng lần nữa: “Phía trước là ngôi chợ duy nhất trên trấn, nhà của tôi ngay cuối đường.”
Nga nga nga! Đây là muốn tới a?
Cũng không biết vì sao, mọi người bỗng nhiên kích động.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!