Kỳ Lân Bảo Điển - Chương 11: Qua Nét Vẽ Nhận Thức Võ Đạo - Nhờ Y Thuật Đáp Trả Thâm Ân
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
180


Kỳ Lân Bảo Điển


Chương 11: Qua Nét Vẽ Nhận Thức Võ Đạo - Nhờ Y Thuật Đáp Trả Thâm Ân



Châu Sách đang ngồi trước giá vẽ, chợt Thượng Quan Tuyết Hà vội vã từ ngoài bước vào :

– Sao Châu huynh vẫn còn ngồi đây? Không muốn đi săn với mọi người sao?

Châu Sách vội đứng lên, đồng thời cũng chủ tâm bước tránh xa chỗ vừa ngồi, sa đó mới nhẹ đáp lời :

– Đi săn ư? Chỉ e không hợp. Vì nếu tiểu thư vẫn nhớ, dù gì tại hạ vẫn là hạng gia nhân, tuy bấy lâu nay được tiểu thư cùng lão thái thái ưu ái, khiến tại hạ được đối xử như khách của quý phủ, thì với mọi người, phận tại hạ vẫn vào loại hèn kém, không hợp đâu tiểu thư.

Thượng Quan Tuyết Hà gượng cười :

– Châu huynh thật cố chấp. Dù không thể phủ nhận những lời này, thì Tuyết Hà vẫn phải nói tính khí của Châu huynh quả là vậy. Mọi việc diễn ra gần nửa năm, Châu huynh sao mãi để tâm? Thôi nào, hãy đi đi. Huống hồ trong việc này của là chủ ý của đại ca Thượng Quan Võ và những thay đổi gần đây của đại ca đối với Châu huynh như thế nào ắt hẳn tự Châu huynh cũng rõ.

Châu Sách phân vân :

– Lệnh đại ca cũng muốn tại hạ tham gia ư? Để làm gì? Hay lại muốn tại hạ một phen bẽ mặt với lần này càng có thêm nhiều người mục kích?

Thượng Quan Tuyết Hà hờn dỗi :

– Đại cà chỉ hoàn toàn vì thiện ý, cũng cho mọi người biết được Châu huynh được Thượng Quan phủ gia xem trọng như thế nào. Sao Châu huynh cứ mãi nghĩ không đúng cho đại ca?

Châu huynh nhẹ thở ra :

– Thôi được, tại hạ sẽ đi. Nhưng với một thỉnh cầu là sau đó mong được tiểu thư chỉ giáo cho tại hạ về thư họa.

Thượng Quan Tuyết Hà liền nhoẻn miệng cười :

– Thảo nào gần đây Tuyết Hà đôi khi phát hiện sự quan tâm của Châu huynh đối với các bức họa do Tuyết Hà tự vẽ. Nhưng phải gọi là thi họa trong cầm kỳ thi họa mới đúng. Còn muốn nói về thư thì phải gọi là thư pháp. Vậy Châu huynh quan tâm lĩnh vực nào?

Châu Sách thoáng đỏ mặt :

– Có thể tại hạ không biết cách dùng chữ. Nhưng ý của tại hạ là thế này, gọi như thế nào cho đúng ắt phải nhờ tiểu thư chỉ giáo. Như ở bức họa tại hạ vừa xem chẳng hạn có một đôi chỗ được tiểu thư thể hiện qua nét vẽ lúc đậm lúc nhạt, ngỡ bị đứt đoạn nhưng không phải. Đấy gọi là gì? Còn nữa, nếu chỉ là nét vẽ thoạt đầu nhạt sau đậm dần hoặc có những nét vẽ ngược lại thì tại hạ có thể tự hiểu nguyên nhân. Chỉ với các nét vẽ như vừa nói thì quả thật có làm tại hạ quan tâm.

Thượng Quan Tuyết Hà tươi cười hơn :

– Được rồi, nếu Châu huynh muốn minh bạch thì chờ lúc đi săn về Tuyết Hà sẽ cho toại nguyện. Hay là vẫn muốn thì vừa đi Tuyết Hà vừa giải thích? Cũng không khó lắm đâu. Là thế này, nét vẽ lúc đó đã dần khô phẩm. Nhưng do nét vẽ ở đấy cần phải giữ liền mạch. Vì thế Tuyết Hà dù muốn dừng tay để chấm thêm họa phẩm cũng không thể. Bởi vậy, chính ở những chỗ tương tự vì là các khuyết điểm nên khiến toàn thể bức họa bị hỏng. Hoặc giả Châu huynh ngấm ngầm có ý chê Tuyết Hà nhưng không muốn nói ra?

Đang miễn cưỡng đi bên cạnh Thượng Quan Tuyết Hà, Châu Sách toan giải thích thêm thì chợt thấy Nhũ nương Thu Nguyệt bất đồ xuất hiện từ một chỗ khuất. Đã vậy Thu Nguyệt còn ung dung lên tiếng, chẳng cần che giấu thái độ hoặc đã lẻn nghe hoặc chỉ vừa tình cờ nghe. Thu Nguyệt bảo :

– Gã không có ý chê đâu. Vì với gã hầu như mọi bức họa hầu như đều giống nhau. Ta nói đúng chăng, Châu Sách? Vậy là ta đã giải thích hộ ngươi rồi đấy. Nhân đây cũng có lời khen, dĩ nhiên là dành cho ngươi. Vì nếu ta đoán không lầm, về võ học ngươi vừa tự vượt qua một cảnh giới nữa, cao minh hơn đúng không?

Thượng Quan Tuyết Hà ngạc nhiên :

– Châu huynh chỉ đang cùng tiểu nữ luận về các nét vẽ, liên can gì đến võ học, mà nhũ nương có việc gì? Và sao lại xuất hiện quá đường đột?

Thu Nguyệt vẫn nhìn Châu Sách :

– Vì mọi người đang chờ đợi, do thấy tiểu thư chận chân nên nhờ ta đến xem sao. Vậy Châu Sách ngươi cũng tham gia? Nếu như thế thì đừng bao giờ quên chuyện lần trước, trái lại phải hết sức tự kiềm chế và sẽ tốt hơn nếu ngươi đừng đi.

Châu Sách gật đầu :

– Tại hạ cũng có ý như vậy nhưng tiểu thư không bằng lòng, lại còn bảo ý của Đại thiếu gia cũng muốn như vậy.

Thượng Quan Tuyết Hà thừ nhận :

– Đã lâu mới có một dịp đi săn, hầu hết mọi người ai ai cũng có người hộ tống. Cạnh tiểu nữ tuy có Xuân Đồng, Hồng Đào nhưng cả hai kém quá, chẳng ai am tường thuật kỵ mã. Phần Châu huynh thì từng thổ lộ, cũng có đôi lúc am hiểu. Lại thêm chủ ý của đại ca là vậy. Thế nên, nếu có cơ hội tạo hòa khí cho mọi người thì thiện nghĩ Châu huynh cũng nên tham gia.

Thu Nguyệt thở dài :

– Nếu đã là ý của Đại thiếu gia thì ta không tiện xen vào. Nhưng ta có thể đoán, Đại thiếu gia ắt không tự nêu chủ ý này, nhất định đã có ai tác động. Vì tính khí của Đại thiếu gia thế nào ắt tiểu thư cũng rõ, vẫn thường cả nể bằng hữu huynh đệ khiến đôi khi không lường hết mọi diễn tiến có thể xảy ra. Do vậy, thủy chung ta cũng chỉ có một lời khuyên như vừa nói. Mong cả hai lưu tâm. Nhất là tiểu thư, hãy cố gắng giữ sao cho đừng có điều đáng tiếc nào xảy đến. Thôi, mau đi đi. Vì mọi người vẫn đang chờ.

Và Thu Nguyệt bỏ đi, để lại cho Thượng Quan Tuyết Hà nhiều phân vân quan ngại :

– Là nhũ nương quá lo xa hay Châu huynh đã đoán đúng? Vì xét lại, quả thật đại ca rất xuề xòa, vì thế cũng rất dễ bị người khác tác động. Hay là Châu huynh chẳng cần đi nữa?

Châu Sách thở dài :

– Không đi ắt sẽ khiến Đại thiếu gia hoặc bị mất thể diện hoặc sẽ kém vui. Thôi thì cứ đi và tại hạ cũng tự hứa sẽ hết sức kiềm chế. Thật hy vọng mọi diễn tiến sẽ tốt đẹp.

Và cứ thế, chuyến đi săn đã bắt đầu. Theo đó thời gian cũng dần trôi qua với mọi việc vẫn suôn sẻ khiến Thượng Quan Tuyết Hà cứ mỗi lúc mỗi vui hơn, cuối cùng phải nói với Châu Sách :

– Nhũ nương không chỉ lo xa mà còn chứng tỏ đã lo hão. Vì chuyến đi săn cũng sắp kết thúc và nào có chuyện gì xảy ra.

Châu Sách vẫn tiếp tục kỵ mã theo nước kiệu, đồng hành cùng Thượng Quan Tuyết Hà :

– Vậy khi nào cuộc săn kết thúc?

Thượng Quan Tuyết Hà dõi mắt nhìn quanh, chủ yếu là nhìn lên cao :

– Thông thường, hoặc khi trời ngả về chiều là kết thúc hoặc sẽ sớm hơn một ít nếu bỗng có pháo hiệu được phóng lên cho biết đã ai đó trong đoàn vừa săn hạ được thú lớn. Có vẻ Châu huynh vẫn luôn mong chuyến săn mau kết thúc? Đừng lo, vì theo Tuyết Hà ngấm ngầm nhận định thì hầu như chẳng có một ai dù chủ tâm hay vô tình tỏ thái độ xem thường Châu huynh.

Chợt từ sau một chỗ quanh bỗng cùng lúc có hai thớt tuấn mã nhô ra. Và một thiếu gia ngồi trên một thớt tuấn mã chợt lên tiếng bảo :

– Tiểu thư nói vậy là sai rồi. Bởi vì gã kia dù gì vẫn là gia nhân, lẽ ra chẳng đủ tư cách có mặt. Thế mà gã vẫn nhâng nhâng trân tráo, chứng tỏ chẳng biết thân biết phận, cũng chẳng biết thế nào là sĩ diện. Đã vậy, hừ, bấy lâu nay Mộ Dung mỗ vẫn nghe lời đồn, rằng tiểu thư dĩ nhiên là cành vàng lá ngọc, một thiên kim tiểu thư hẳn hoi, thế mà có gã vô liêm sĩ, dù là hạng bần cùng hèn kém vẫn rắp tâm đoạt ổ phụng hoàng. Có phải là gã này, vì đang diễm phúc chỉ mình gã đồng hành cùng tiểu thư?

Liếc nhanh về phía Châu Sách, vì thấy Châu Sách vẫn điềm nhiên tọa thị nên Thượng Quan Tuyết Hà buộc phải lên tiếng, tỏ thái độ thay Châu Sách. Thượng Quan Tuyết Hà cau mặt bảo :

– Mộ Dung công tử nói năng sao không lựa lời? Vì tiểu nữ há lẽ không được quyền chọn người đồng hành cùng đi hay sao? Thiết nghĩ mọi quyết định của tiểu nữ, Mộ Dung công tử nên xem trọng.

Trên thớt tuấn mã thứ hai cũng là một thiếu gia. Vị thiếu gia này lên tiếng :

– Chao ôi sao tiểu thư hiểu sai ý của Mộ Dung Hào nhân huynh? Kỳ thực chính bản thân Trương Khả Lạc này cũng có ý bất bình, là tại sao một gã như vậy lại không tự biết thân biết phân, cứ đèo bồng toan ăn thịt thiên nga? Hay là ở gã có một vài bản lãnh và khắp thế gian này chẳng ai bằng nên gã cân cân tự phụ? Là bản lãnh gì vậy?

Mộ Dung Hào liền tiếp lời, giọng mai mỉa và khinh bỉ :

– Trương nhân huynh còn chưa biết ư? Vì nghe đâu gã có một bản lãnh rất lợi hại, như được Hoàng Diệp gọi là bản lãnh làm một bị thịt thì phải?

Trương Khả Lạc liền cười hô hố :

– Đương nhiên Trương mỗ cũng có nghe, dù chưa rõ hư thực thế nào. Nhưng ngay lúc này nếu chú tâm nhìn cũng thấy. Mộ Dung có để ý chăng? Cách gã cầm cung tiễn trên tay kìa. Dường như đó là vật quá thừa đối với gã? Cũng có thể hiểu đây là lần đầu tiên gã được cầm? Hạng như vậy có mặt trong đoàn làm gì? Chỉ vô dụng thôi. Ha ha…

Thượng Quan Tuyết Hà bực tức, dù phục và cũng rất muốn có đủ sức chịu đựng như Châu Sách thì nàng cũng phải nói, phải hỏi :

– Còn nhị vị công tử thì sao? Nếu tự phụ rất am tường thuật xạ tiễn ắt đã săn được nhiều thứ? Sao tiểu nữ chẳng thấy?

Mộ Dung Hào không vì thế mà ngượng ngùng hoặc bối rối, vẫn ngang nhiên nói :

– Thật tiếc vì đành để tiểu thư thất vọng. Nhưng thử hỏi, giả như ngay lúc này chợt có mãnh thú xuất hiện thì kẻ vô dụng như gã kia liệu phản ứng như thế nào?

Trương Khả Lạc phụ họa theo :

– Mộ Dung huynh không đoán ra ư? Gã chỉ có hai phản ứng, một là bỏ chạy, hai là đành dùng bản lãnh bị thịt để ung dung đối đầu với mãnh thú. Ta hỏi ngươi, có đúng như vậy không?

Quyết chọn Châu Sách làm đối tượng, họ Trương không chỉ diễu cợt hỏi mà còn xạ đôi mắt khinh khỉnh và nhạo báng nhìn Châu Sách.

Thật lạ, Châu Sách vẫn tọa thị điềm nhiên, khiến Thượng Quan Tuyết Hà một lần nữa phải lên tiếng :

– Nhị vị công tử thật khéo lo. Vì nếu ngay lúc này có mãnh thú xuất hiện thì tiểu nữ tin chắc sẽ được cơ hội mục kích bản lãnh cùng tài xạ tiễn của nhị vị công tử. Và giả như bản thân tiểu nữ vạn nhất có bị mãnh thú tấn công thì lẽ nào nhị vị công tử khoanh tay đứng nhìn và không trổ hết thần uy hầu cứu nguy cho tiểu nữ?

Trương Khả Lạc chợp đúng cơ hội này và lập tức lên tiếng xua đổi Châu Sách :

– Ngươi nghe rồi đấy. Ắt cũng hiểu tiểu thư muốn nói gì. Có ngươi cùng đồng hành hầu như chẳng lợi ích gì cho tiểu thư. Vậy sao không mau cút về, chỉ để ta và Mộ Dung huynh là hoàn toàn đủ bản lãnh hầu lúc cần sẽ ra tay cứu mỹ nhân? Hãy cút mau.

Phát hiện đã lỡ lời và bị họ Trương quá nhanh mồm nhanh miệng lợi dụng, Thượng Quan Tuyết Hà bối rối nhìn và nói với Châu Sách :

– Xin đừng ngộ nhận, vì Tuyết Hà hoàn toàn không hề có ý đó.

Châu Sách thản nhiên gật đầu :

– Đương nhiên tại hạ hiểu. Nhưng dù vậy, nhị vị công tử nhận định cũng đúng. Và nếu được, tại hạ xin tiểu thư ưng thuận cho quay về.

Mộ Dung Hào bật cười :

– Kể ra ngươi cũng biết tự lượng sức. Vậy thì về đi, ta là hảo bằng hữu với Đại thiếu gia nhà ngươi, ắt đủ tư cách chấp nhận cho ngươi quay về. Được chứ tiểu thư? Ha ha…

Thượng Quan Tuyết Hà hoàn toàn thất vọng, đành nhìn Châu Sách giục tuấn mã đi xa dần.

Thấy còn lại chỉ có họ với nhau, kể cả Mộ Dung Hào lẫn Trương Khả Lạc liền bắt đầu xum xoe quanh Thượng Quan Tuyết Hà.

Có thể hiểu cả hai đều hết sức lấy lòng mỹ nhân và mong được mỹ nhân quan tâm đáp lại.

Và chuyện gì đến cũng phải đến, vì tranh nhau lấy lòng mỹ nhân nên không tránh được những câu nói hoặc thái độ vừa vô tình vừa hữu ý bài xích về nhau. Thế là chuyển dần qua đấu khẩu.

Thượng Quan Tuyết Hà ngao ngán, tự lách dần ra xa, là thái độ khiến Mộ Dung Hào và Trương Khả Lạc cùng ngộ nhân, hiểu sai hàm ý của nàng. Và lập tức cả hai cùng động thủ với những tiếng quát nạt mạt sát nhau ngày càng lớn :

– Được lắm, để xem Mộ Dung Hào ngươi là tục gia đệ tử phái Thiếu Lâm liệu đã luyện bao nhiêu tuyệt kỹ Thiếu Lâm phái. Mau đỡ!

Ào…

Mộ Dung Hào thóa mạ ngược lại :

– Còn Trương Khả Lạc ngươi chỉ là đệ tử hàng thứ ba thứ tư của Không Động phái. Nếu không nhờ uy danh sẵn có của Trương gia, liệu ngươi có đủ tư cách gọi huynh xưng đệ với ta chăng? Vậy mà còn giám tranh dành mỹ nhân với ta. Ngươi thật không tự lượng sức. Đỡ!

Ào…

Nhìn cục diện không thể ngờ là lại xảy ra Thượng Quan Tuyết Hà dù thêm ngao ngán vẫn bối rối, thật chẳng biết nên xử sự hoặc khuyên ngăn họ như thế nào. Thế nên Thượng Quan Tuyết Hà cứ giục tuấn mã lẫn quẩn bước quanh, chợt nghe có tiếng khẽ gọi :

– Tiểu thư mau lại đây. Chớ đứng quá gần, kẻo mai hậu họ lại bảo tiểu thư xúi giục họ động thủ.

Thượng Quan Tuyết Hà kinh ngạc nhìn về phía phát ra tiếng nói. Và vì thấy Châu Sách cứ vẫy tay nên Thượng Quan Tuyết Hà đành đưa tuấn mã tiến lại :

– Châu huynh đã quay lại?

Châu Sách cười cười :

– Tại hạ đâu đã đi mà bảo đã quay lại.

Thượng Quan Tuyết Hà hoài nghi :

– Vậy Châu huynh đã mục kích tất cả, nhờ ẩn nấp ở chỗ này?

Châu Sách gật đầu :

– Nhưng sở dĩ lẻn nấp lại vì tại hạ cứ lo vạn nhất họ có ý gây bất lợi cho tiểu thư thì sao? Ngờ đâu, cũng đáng lo sẽ bị họ phát hiện, thì may thay họ vì để nhan sắc của tiểu thư làm mờ mắt, mờ cả lý trí, khiến tại hạ có cơ hội này.

Thượng Quan Tuyết Hà thoáng đỏ mặt :

– Là cơ hội được tiếp tục đồng hành cùng Tuyết Hà ư?

Châu Sách lập tức lắc đầu :

– Sai rồi. Cơ hội tại hạ nói là được nhìn họ triển khai các chiêu thức với nhau. Và đều là những chiêu thức tại hạ chưa hề nhìn thấy.

Thượng Quan Tuyết Hà nhẹ thở ra :

– Nghe nhũ nương bảo, Châu huynh vẫn không ngừng tìm cách tự nghĩ ra các chiêu thức cho riêng bản thân? Điều này thật không dễ. Chỉ là Châu huynh càng phí công càng vô ích.

Châu Sách cười cười :

– Ắt tiểu thư cũng minh bạch về hạn kỳ một năm tại hạ tự ấn định cùng lão thái thái? Cũng may là vẫn chưa đến hạn kỳ và may hơn là tại hạ có cơ hội này. Chỉ mong tiểu thư giúp cho, là hãy giải thích xem các chiêu họ đang thi triển có những lợi hại như thế nào?

Thượng Quan Tuyết Hà quay lại nhìn vào cục diện :

– Dù Tuyết Hà giải thích thì Châu huynh một là khó thể hiểu ngay và hai là dù biết cũng chẳng được phép tự học trộm các chiêu thức của họ. Vì đây là điều tối kỵ trên võ lâm.

Châu Sách gật đầu :

– Tại hạ cũng hiểu sự tối kỵ này và hiển nhiên chưa từng có ý định học lén võ công dù của bất luận ai. Tuy nhiên, nếu có đủ kiến văn để biết rõ mọi lợi hại của từng chiêu từng thức họ đang thi triển thì đây là điều tại hạ cần.

Thượng Quan Tuyết Hà đáp ứng ngay bằng cách luôn nên rõ mọi sở trường sở đoản của từng chiêu từng thức đang nhìn và đồng thời cũng nói thêm với Châu Sách :

– Nhưng những hiểu biết của Tuyết Hà cũng có hạn vì không là người cùng môn cùng phái với họ.

Châu Sách bảo :

– Cũng chẳng hề chi. Vì kỳ thực, như ở mỗi môn phái đều có chung và chỉ có duy nhất một đường lối sở học. Bất quá chỉ có sai biệt về hình thái thể hiện hoặc tùy vào mức độ luyện tinh thông cùng công phu hỏa hầu của từng người. Ý tại hạ muốn nói nếu chỉ dựa vào một để suy ra tất cả thì vô khả, nhưng nếu được dựa vào hai ba thậm chí nhiều hơn thì mọi suy đoán tiếp theo là hoàn toàn có thể.

Thượng Quan Tuyết Hà dần ngạc nhiên :

– Điều này thì hiển nhiên rồi. Nhưng để suy đoán hoặc gọi là luận giải thì người được nhìn cần phải có tư chất cực nhạy bén. Châu huynh có ư?

Châu Sách đáp :

– Chẳng biết tại hạ có hay không. Chỉ biết rằng, như tại hạ từng tỏ bày rất thật cùng lão thái thái, là môn phái nọ vẫn luôn muốn tại hạ quay trở lại thành môn nhân của họ.

Nói đến đây, chợt Châu Sách kêu :

– Nhìn kìa, Có phải đấy là pháo hiệu như tiểu thư từng nói?

Thượng Quan Tuyết Hà ngẩn mặt lên và quả nhiên thấy giữa lưng trời vẫn đang hiện hữu một vệt hồng vụ nhìn rất rõ :

– Nguy tai. Đó là tin khẩn, báo có người lâm nguy, cần ứng cứu. Chúng ta đi mau.

Mộ Dung Hào và Trương Khả Lạc cũng nghe. Vì thế, dù trận giao phong vẫn chưa phân thắng phụ họ cũng ngừng tay và vội tìm lại tuấn mã để lập tức phi theo Châu Sách cùng Thượng Quan Tuyết Hà đã chạy trước.

Đang lúc khẩn trương, Châu Sách lại kêu, kèm với thái độ là vội ghì giữ dây cương lại :

– Có ác thú. Tiểu thư hãy lùi mau.

Thượng Quan Tuyết Hà cũng vội ghì dây cương. Ngờ đâu ác thú xuất hiện quá nhanh, khiến thớt tuấn mã do nàng cưỡi vì giật mình nên phát hoảng, càng cất cao hai vó trước lên.

Thượng Quan Tuyết Hà cũng chấp chới, chực ngã.

Thật may còn có Châu Sách ở bên cạnh. Châu Sách chồm qua, nhấc Thượng Quan Tuyết Hà lên, cũng là lúc đến lượt thớt tuấn mã của Châu Sách phát cất vó, chực hất Châu Sách xuống.

Thượng Quan Tuyết Hà kịp phát hiện, liền trấn tĩnh, lập tức điểm mạnh song cước lên đầu tuấn mã hầu tạo đà tự bật người lên cao.

Nhờ đó, do được Thượng Quan Tuyết Hà vẫn được Châu Sách nhấc giữ trong tay nên phản ứng của Thượng Quan Tuyết Hà cũng làm thân hình Châu Sách cùng vọt lên cao, dễ dàng thoát hiểm và không bị ngã.

Mộ Dung Hào vì mục kích nên thêm uất, có lẽ vì thấy cảnh Châu Sách được dịp trổ tài cứu mỹ nhân. Chợt Mộ Dung Hào nghe tiếng Trương Khả Lạc hô hoán thật khẩn trương :

– Mộ Dung huynh chạy mau. Há không thấy ác thú đang xông đến hay sao?

Mộ Dung Hào giật mình nhìn lại thì thấy một con gấu thật to đã lừng lựng tiến lại quá gần. Mộ Dung Hào phát hoảng, vì biết thế nào cũng đến lượt thớt tuấn mã của y hoảng sợ tung vó. Vì thế Mộ Dung Hào vội vàng đặt áp cả hai tay lên đầu tuấn mã, cũng để dụng lực tự hất người lên cao.

Đi!

Mộ Dung Hào vừa lao vọt lên thì con gấu to lớn chỉ hất chưởng tay một lượt là vỗ nát bét đầu con tuấn mã Mộ Dung Hào vừa lìa bỏ.

Bốp!

Trương Khả Lạc với khoảng cách không xa liền giương cung xạ ngay một mũi trường tiễn vào con gấu :

– Cho súc sinh ngươi chết này.

Phập!

Nhưng mũi trường tiễn dù trúng đích, vì vẫn chưa nhằm chỗ nhược nên ác thú thêm lồng lộn, thật hung hãn. Nó nặng nề chạy về phía họ Trương.

Phát hiện mối nguy cơ đã dần rõ. Trương Khả Lạc vội ném bỏ cung tiễn, cũng dịch bộ nhảy tránh qua một bên và khi hoành thân liền thủ bộ hờm sẵn. Nhưng ác thú dù to nặng thì vẫn có những phản ứng linh hoạt khó lường. Và bằng chứng là nó cũng nhảy chồm đến, để khi phát hiện lỡ đà liền ngoặt ngang, hung hãn vồ một cẳng tay về phía họ Trương chỉ vừa mới trờ đến.

Vù…

Mọi diễn biến xảy đến thật nhanh khiến bất luận ai cũng chẳng còn đủ nhận thức hoặc để nghĩ suy hoặc tự lựa chọn thái độ. Chỉ biết lúc thấy họ Trương lâm nguy thì nếu Mộ Dung Hào đang lao vọt ở trên cao vội tự trầm thân xuống để giáng một chưởng kình cật lực vào đúng đỉnh đầu ác thú thì kể cả Châu Sách lẫn Thượng Quan Tuyết Hà cũng khẩn trương nhảy xổ vào.

Thượng Quan Tuyết Hà nhanh hơn Châu Sách nhờ thuật phi thân, lập tức tấn công vào hậu tâm ác thú. Châu Sách chậm hơn nên khi xuất hiện thì nhị kình của Mộ Dung Hào và của Thượng Quan Tuyết Hà đã vỗ bùng bùng vào ác thú.

Tuy nhiên ắt do chẳng thấm, cái vồ của ác thú nhắm vào họ Trương vì thế vẫn tiếp tục khiến họ Trương kinh hãi vừa trợn to hai mắt vừa cật lực đối phó bằng cách dụng song quyền quyết ngăn chặn cái vồ của ác thú.

Châu Sách xuất hiện, lập tức xoạc chân, từ phía sau ác thú, cố vươn hết tầm để bất ngờ đạp thốc ra phía trước và trúng ngay vào họ Trương. Nhờ đó họ Trương vừa bị ngã ngửa vừa được may mắn là vượt thoát tầm vồ của ác thú.

Nhưng với phản ứng linh hoạt khó lường, ác thú thêm hung hãn sau nhị kình vừa hứng chịu. Liền bất đồ chộp trái tay, kéo ngoặt về phía sau, đúng vào bên Châu Sách vẫn đang hiện diện ngay khi đã ứng cứu họ Trương.

Vù…

Phát hiện điều này và tự biết có muốn lui cũng không kịp, Châu Sách chỉ còn mỗi một phản ứng là khom gục đầu, dùng cả hai cách tay vòng lên tự che chắn và vội vàng xoay người lại chủ ý là càng xoay ngược được người về phía sau càng tốt.

Nhưng chỉ mới xoay được ngang người thì Châu Sách đã nghe một áp lực to nặng cứ tuôn đến, hướng thẳng vào giữa thân.

Thế là có tiếng Thượng Quan Tuyết Hà gào vang :

– Ôi… Châu huynh…

Nhưng bỗng có tiếng quát cực to ập đến, che át ngay tiếng gào của Thượng Quan Tuyết Hà :

– Tiểu tử ngươi sao không mau rùn người tự ngã? Còn súc sinh chớ hung hãn. Đi!

Ầm…

Một tiếng chạm kình thật to liền phát lên, kèm theo là thân hình to nặng của ác thú cũng bị lảo đảo thoái bật hậu.

Phần Châu Sách thì nhờ đó cảm nhận mọi áp lực vụt tan biến, cũng vội dịch người lùi ngay qua một bên và kịp thấy Mộ Dung Hào đang cùng Trương Khả Lạc hợp lực toan tiếp tục đối phó với ác thú.

Chợt Châu Sách nghe Thượng Quan Tuyết Hà gọi :

– Phụ thân!

Quá ngạc nhiên, Châu Sách toan đưa mắt tìm xem ai là phụ thân của Thượng Quan Tuyết Hà và đã xuất hiện từ lúc nào thì lại nghe thanh âm của tiếng quát cực to lúc nãy tiếp tục vang lên :

– Đối với mãnh thú đừng bao giờ mãi dồn vào tuyệt lộ. Nhị vị công tử sau một lần thoát hiểm lẽ nào chẳng nhận ra đạo lý này. Hãy lui lại và mở cho nó một sinh lộ.

Quả vậy, vừa được Mộ Dung Hào và Trương Khả Lạc mở lối, con gấu lập tức nặng nề đi thẳng. Về phần họ thì vội chạy trở lại để thi lễ đối với một văn nhân độ trung niên :

– May được Thượng Quan bá bá cứu mạng, bọn tiểu diệt xin tạ ân và bái kiến.

Châu Sách lúc này mới có cơ hội nhìn rõ văn nhân. Và vì thấy cử chỉ của Thượng Quan Tuyết Hà cứ luấn quấn bên cạnh nên Châu Sách mới minh bạch văn nhân chính là chủ nhân của Thượng Quan phủ gia. Và lúc này văn nhân đang nói :

– Đừng vội tạ ân, vì kỳ thực là mọi người đã tự cứu lấy nhau. Điều này tuy tốt nhưng phải chi trước đó, khi thấy mãnh thú dù trúng tiễn vẫn chẳng hề hấn gì thì thà bỏ qua hơn là mãi dồn ép, dĩ nhiên chỉ dẫn đến hậu quả khó lường. Còn tiểu tử kia, ngươi là Châu Sách? Ta thấy một bên thân ngươi, ngay sau vai, đã bị mãnh thú vồ phải, đến cả y phục ở đó cũng bị rác bươm. Ngươi có sao không?

Châu Sách vội quay đầu, lần lượt về hai phía, để tự nhìn chếch xuống hai bên vai. Và tuy thấy quả thật ở một bên y phục đã bị rách bung nhưng Châu Sách vẫn nhún vai đáp lời :

– Vãn bối đúng là Châu Sách. Đa tạ Thượng Quan tiền bối quan tâm và vừa cứu mạng. Thật may, vãn bối như vẫn vô sự.

Thượng Quan Tuyết Hà vẫn kinh hãi bước đến và dung tay chạm vào thịt da của Châu Sách ngay chỗ y phục bị mãnh thú vồ rách :

– Còn bảo là vô sự ư? Có đủ bốn vết xước thật dài đây này. Cũng may phần xương cốt vẫn nguyên vẹn. Châu huynh không cảm thấy đau ư?

Khác với Mộ Dung Hào và Trương Khả Lạc đang nhìn Châu Sách bằng ánh mắt khó chịu, phụ thân của Thượng Quan Tuyết Hà chỉ nhìn và cười cười :

– Ngươi bảo vẫn vô sự là tốt rồi. Bởi nếu ngươi có bị thương tích thì ta nghĩ cũng là vì ứng cứu cho Trương công tử và Trương công tử lại là khách của Thượng Quan phủ gia, tất Thượng Quan Lĩnh ta phải có phần trách nhiệm. Nhưng thôi, chuyện đã qua chớ nhắc lại làm gì. Có phải vừa nãy đã có dấu hiệu báo nguy? Vậy đi nhanh lên.

Dứt lời, Thượng Quan Lĩnh chỉ khẽ điểm chân một lượt là toàn thân lao bắn đi thật nhanh.

Vù…

Thượng Quan Tuyết Hà thấy vậy cũng lao theo. Tiếp nối sao đó là Mộ Dung Hào và Trương Khả Lạc cùng song hành. Duy chỉ Châu Sách là lạch bạch chạy chậm mãi tận phía sau.

Như chợt nhớ ra, Thượng Quan Tuyết Hà vội quay lại nhìn, thì vù một tiếng, phụ thân nàng cũng chạy ngược lại, phi thân vượt qua nàng và nhanh chóng xuất hiện cạnh Châu Sách.

Chộp vào tay Châu Sách, Thượng Quan Lĩnh bảo :

– Ngươi chưa luyện qua thuật kinh công ư? Vậy đừng ngại, để ta đưa ngươi đi cùng. Nào!

Vù…

Phải lo thêm một người là Châu Sách thế mà Thượng Quan Lĩnh vẫn đủ bản lãnh kinh công để lần lượt lao vụt qua Mộ Dung Hào và Trương Khả Lạc, sau đó lại tiếp tục lao lướt qua Thượng Quan Tuyết Hà.

Vù…

Châu Sách thán phục :

– Kinh công của Thượng Quan tiền bối thật lợi hại.

Thượng Quan Lĩnh cười cười :

– Ngươi có muốn được ta chỉ điểm chăng?

Châu Sách nhẹ thở ra :

– Vậy là tiền bối đã biết tất cả?

Thượng Quan Lĩnh không màng đáp, chỉ hỏi :

– Ta thừa nhận chân nguyên nội lực của ngươi quả thật cũng xấp xỉ hai mươi năm công phu tu vi, nghĩa là cao minh hơn bọn công tử đang lẽo đẽo phía sau. Sao ngươi có thể nhẫn nhịn, chịu họ sỉ nhục? Há không biết vẫn có cách để họ phải tôn trọng ngươi hơn?

Châu Sách nhẹ đáp :

– Hạn kỳ một năm vẫn còn. Thú thật, vãn bối cũng còn đang cân nhắc.

Thượng Quan Lĩnh lại tủm tỉm cười :

– Nghe nhũ nương của Tuyết Hà bảo, những quan tâm của ngươi về các bức họa không theo lối thông thường. Tự ngươi đang muốn nghĩ ra một đạo lý võ học hoàn toàn khác thường ư?

Châu Sách hỏi ngược lại :

– Còn cách tiền bối lưu tâm đến vãn bối có phải cũng là khác thường chăng?

Đến lần này Thượng Quan Lĩnh mới đáp :

– Cách Tuyết Hà quan tâm đến ngươi khiến ta không thể không lưu tâm. Tuy vậy, đừng nghĩ ta dò xét ngươi. Trái lại, cách ngươi quyết tự luyện võ công làm ta nảy sinh lòng hiếu kỳ và cũng có phần thương hại. Tóm lại, dù sau hạn kỳ một năm mọi quyết định của ngươi dĩ nhiên vẫn vô can với ta nhưng ta không thể không cho ngươi biết là đã để phí một năm thật vô ích. Thôi, đến rồi, hãy kể như ta chưa nói gì. Ôi chao, như đã có tai họa, nguy đến tính mạng ai thì phải? Xem nào…

Đã nhìn thấy có cả một vòng người đều đang chú mục nhìn vào giữa, Châu Sách liền vội theo chân Thượng Quan Lĩnh cố lách thân tiến vào.

Có người nhận ra sự xuất hiện của Thượng Quan Lĩnh liền hô to :

– Thượng Quan tiền bối đã đến. Mọi người hãy mau nhượng lối cho.

Vòng người dãn rộng, nhờ đó Châu Sách càng thêm cơ hội theo sát chân Thượng Quan Lĩnh và cùng nhìn thấy nhân vật đang bị nguy đến sinh mạng chẳng ai khác ngoài Đại thiếu gia Thượng Quan Võ.

Thoạt nhìn thấy, Thượng Quan Lĩnh rúng động :

– Sao lại thế này? Điều gì đã xảy ra? Những ai được mục kích hãy mau mau cho mỗ biết tệ nhi sao lại ra nông nỗi này?

Châu Sách đứng ngay phía sau lập tức nói vào tai Thượng Quan Lĩnh :

– Có vẻ Đại thiếu gia bị trúng độc. Vậy tiền bối đừng nôn nóng, trái lại hãy mau giúp Đại thiếu gia ngăn chận sự xâm nhập của chất độc. Cần yếu thì cũng nên hộ vệ tâm mạch. Chớ để độc phát thân vong. Nhanh lên!

Những nhân vật xung quanh liền ồ lên :

– Gã là ai, mục lực thật tinh tường? Vì sao có ai trong chúng ta kịp thuật lại là Đại thiếu gia đã sơ ý bị độc xà ngoạm phải.

Nhưng có ngăn chặn cũng không kịp, vì lúc mọi người phát hiện đều đã muộn. Đại thiếu gia đã hôn mê trầm trầm, toàn thân tím tái với vài dấu vẫn rỉ máu bầm đen ở lòng bàn tay.

– Phải đó, nếu không, tự bọn ta cũng thừa biết là cần phải phản ứng như thế nào. Đằng này tất cả đều quá muộn.

Mặc cho mọi người xì xào. Châu Sách lách qua và cầm vào cổ tay của Thượng Quan Võ, vừa khéo đúng vào bên tay đã bị độc xà ngoạm và động thái của Châu Sách làm xòe ngửa lòng bàn tay của Thượng Quan Võ ra, lộ rõ bốn vết thủng vừa nhỏ vừa phân thành hai hàng thượng vào hạ.

Chợt Châu Sách bảo :

– Hãy còn sinh khí. Dù muộn vẫn hơn không. Thượng Quan tiền bối liệu có cách nào giúp Đại thiếu gia hộ vệ tâm mạch thì mau lên.

Liền có người từ ngoài lên tiếng nói vọng vào thật khẩn trương :

– Nếu đây là một nhận định đáng tin thì Thượng Quan lão huynh hãy mau mau dồn thêm chân khí cho lệnh lang. Việc điểm trụ xung quanh tâm mạch hầu ngăn ngừa chất độc thấm nhập xin cứ giao phó cho bần đạo. Hãy mau nhượng lối cho bần đạo tiến vào nào.

Mọi người lại có dịp ồ lên :

– Có Thạch Quang đạo trưởng ở đây, lo gì sinh mạng của Đại thiếu gia không được cứu vãn. Tất cả mau tránh lối nào.

Thượng Quan Lĩnh như được trút nhẹ nỗi lo khi thấy quả thật có một đạo nhân đã kịp tiến vào ngay bên cạnh :

– Có muộn lắm chăng đạo trưởng?

Đạo nhân nhìn nhanh Châu Sách :

– Thiếu hiệp nếu đã nhận định như vậy thì ở đây ngay lúc này chỉ bần đạo là đủ tư cách giúp lão huynh. Nào, tiến hành mau. Đừng để quá muộn.

Châu Sách vội gật đầu :

– Dù vãn bối nhận định sai thì điều tiên quyết vẫn nên tiến hành là lập tức phóng bế toàn bộ tâm mạch. Không đúng sao?

Thượng Quan Lĩnh tỏ ra chừng chừ, qua ánh mắt vẫn nhìn đạo nhân Thạch Quang.

Thấy vậy, Thạch Quang đạo trưởng cũng vội gật đầu :

– Lời đó chí phải. Vì tựu trung mọi phương pháp cứu giải đều quy về đạo lý này, gọi chung là y đạo.

Chỉ chờ có thế, Thượng Quan Lĩnh lập tức đặt áp hai tay, một ở đỉnh đầu và một ở đại huyệt Đan Điền của Thượng Quan Võ để trút chân nguyên vào.

Và cũng lúc này, với đỉnh đầu chợt phát xuất một tia bạch khí, đạo trưởng Thạch Quang cũng nhanh nhẹn và chuẩn xác điểm vào các bộ vị xung quanh vùng tâm mạch của Thượng Quan Võ.

Diễn biến dù đang lúc nghiêm trọng vẫn có người khẽ suýt xoa :

– Thái Cực khí công kìa. Quả xứng là công phu danh bất hư truyền của phái Võ Đang.

Cùng có tiếng Thượng Quan Tuyết Hà hoang mang hỏi mọi người :

– Đã xảy ra chuyện gì đến phải cần tới công phu Thái Cực khí công? Gia phụ đâu?

Châu Sách vẫn đang cầm tay Thượng Quan Võ chợt thốt :

– Khá rồi. Vậy là tạm thời ổn định. Dù chưa biết sẽ kéo dài thế này được bao lâu thì cũng vẫn giúp Thượng Quan tiền bối có thêm thời gian tìm phương cứu vãn cho Đại thiếu gia.

Thượng Quan Lĩnh cùng Thạch Quang đạo trưởng liền nhất loạt thu tay về. Và với biệt nhãn chợt dành cho Châu Sách, Thượng Quan Lĩnh toan nói gì đó thì bất chợt bị Thượng Quan Tuyết Hà ngăn lại bằng tiếng kêu thất thanh :

– Phụ thân. Sao đại ca lại như thế này? Tại sao cần thời gian tìm phương cứu vãn cho đại ca? Ôi đại ca…

Châu Sách thoáng cau mặt lại :

– Xin chớ để tiểu thư quá kích động.

Thượng Quan Lĩnh hiểu ý, vội choàng tay qua vai Thượng Quan Tuyết Hà và bảo :

– Đại ca của hài tử rồi sẽ ổn thôi. Nào, đừng lo lắng nữa. Trái lại, hãy ngủ ngoan nào, hài tử.

Thượng Quan Tuyết Hà bị điểm huyệt, chợt ngã dần vào người Thượng Quan Lĩnh.

Châu Sách lại thốt :

– Cũng nên mau đưa Đại thiếu gia quay về. Vì lưu mãi ở đây e không tiện.

Thạch Quang đạo trưởng vội nhấc Thượng Quan Võ lên :

– Nói cũng phải. Chúng ta mau về thôi lão huynh.

Thượng Quan Lĩnh thì bồng Thượng Quan Tuyết Hà lên và lập tức lao đi. Nhưng chỉ mới vài trượng, tự Thượng Quan Lĩnh chợt dừng lại và xoay người nhìn Châu Sách :

– Đa tạ. Nhưng nếu được, ta cũng muốn Châu thiếu hiệp cùng đi.

Châu Sách hít vào một hơi và gật đầu :

– Vãn bối cung kính bất như tòng mệnh, nguyện sẽ đến ngay.

Có vẻ yên tâm, Thượng Quan Lĩnh lúc này mới tận lực phi thân lao đi, chạy đuổi theo Thạch Quang đạo trưởng đã ở phía trước.

Phần Châu Sách, ngay lúc này, dù chỉ lững thững thả bộ vẫn không còn nhìn thấy những ánh mắt xem thường của mọi người, dù là của Mộ Dung Hào, Trương Khả Lạc hay Lội Vị Thanh…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN