Kỳ Lân Bảo Điển - Chương 27: Đại Địch Nhân Lần Đầu Hiển Lộ - Thập Hoàn Chuyển Công Phu Thập Chiêu
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
172


Kỳ Lân Bảo Điển


Chương 27: Đại Địch Nhân Lần Đầu Hiển Lộ - Thập Hoàn Chuyển Công Phu Thập Chiêu



Thân thủ cũng như bản lãnh của lão Đại Trạng Nguyên quả là kinh thần khấp quỷ. Vì hễ lão càng quát tháo, tỏ ra cuồng nộ lên đến tột đỉnh thì Công Tôn Phù Vân và Đường Kim Phụng càng bị khốn đốn tột cùng.

Dù vậy, vẫn vẻ thản nhiên đến lạnh lùng, Châu Sách ngoài việc chú mục dõi nhìn từng chiêu từng thức của từng đối thủ trong trận quyết chiến thì chỉ những lúc tối hậu, như lúc này chẳng hạn, mới mở miệng phát thoại :

– Công Tôn chưởng môn và Đường tiểu thư dù gì cũng đã am hiểu sở học Kỳ Lân. Tại hạ nhắc lại, giữa sở học này và tuyệt kỹ Thập Tam Chiêu Thất Tình Lục Dục vốn dĩ cùng chung xuất xứ. Vậy đừng để bộ pháp của lão làm cho loạn nhãn. Trái lại, hãy xem nay là cơ hội cho nhị vị phối luyện cả hai thành một. Lão tuy là cừu nhân, nếu chưa hề sát phụ hại mẫu của Công Tôn chưởng môn như đối với Đường tiểu thư thì cũng là hạng thâm độc nay dã tâm đã mấy lần suýt đặt Công Tôn chưởng môn vào thế phải tự hủy thanh danh cùng sinh mạng. Nhưng nếu xem nay là dịp lão chỉ điểm võ học cho nhị vị thì đó là điều theo tại hạ vẫn hoàn toàn vô hại. Xin đừng xem nhẹ lời nhắc nhở này.

Cứ như thế, dần rồi cũng đến lúc lão tỉnh ngộ. Và lão bật cười vang :

– Giỏi cho tiểu tử đã biết cách và khích nộ được lão phu, đây là lần thứ nhất đấy. Vậy cũng có thể hiểu ngươi chủ tâm đứng ngoài ắt vẫn còn vì dụng ý tương tự? Nhưng bây giờ thì kết thúc rồi. Lão phu sẽ không để bị khích nộ nữa và hai tiểu liễu đầu này cũng đừng mong còn cơ hội tiếp tục chi trì. Xem đây. Ha ha…

Lão nói đúng, do không để bị khích nộ nữa, nếu Kỳ Lân bộ tuyệt học của lão đã vô khả vận dụng cao minh hơn thì bù lại, với thần tình đã trấn định, từng chiêu chưởng lão thi triển ra quả nhiên cứ mỗi lúc tăng thêm lợi hại khó lường.

Ào…

Vù…

Đường Kim Phụng vội hô hoán :

– Công Tôn chưởng môn mau hợp chưởng.

Công Tôn Phù Vân đáp ứng ngay :

– Hay lắm, ta cũng có ý này. Mau nào! Đánh!

Hai mỹ nhân với bốn ngọc thủ lập tức hợp lại xuất phát mỗi người hai kỳ chiêu tạo một hợp lực gồm bốn chiêu số trong Thập Tam Chiêu Thất tình Lục Dục.

Ào…

Vù…

Châu Sách tán dương hết lời :

– Hợp chiêu bát thức của Hắc Minh hội bọn lão, ta đã nếm. Đa tạ Công Tôn chưởng môn và Đường tiểu thư thay tại hạ cho lão nếm lại mùi lợi hại của tứ thức hợp chiêu. Hay tuyệt. Ha ha…

Bùng…

Ầm!

Nhưng so về nội lực, đôi mỹ nhân do vẫn kém thua nên lập tức bị chấn kình hất cùng lảo đảo.

Lão như cơn lốc cuộn ào đến :

– Để xem bọn ngươi tiếp tục chi trì được bao lâu hoặc mấy chiêu nữa. Xem chưởng!

Ào…

Vù…

Lần này lão xuất phát nhị kình khiến Châu Sách vội kêu :

– Tạm phân khai để tránh tổn thất, sau đó vẫn hợp lại, tiếp tục vận dụng hợp chiêu tứ thức. Mau!

Ngờ đâu không cần Châu Sách nhắc nhở, đôi mỹ nhân sau một lúc tạm cho là khá lâu cùng liên tay liên thủ nên ít nhiều cũng hiểu ý nhau. Họ đã kịp thời phân khai, thật nhanh ngay khi lão phát nhị kình. Và vừa tạm thoát phạm vi uy lực của nhị kình ấy, họ lập tức cùng vẫy xạ ngọc thủ, một lần nữa mỗi mỗi mỹ nhân xuất phát mỗi người nhị kình :

– Đấu pháp này khá đấy, đánh nào, Chưởng môn!

– Kim Phụng tỷ cũng đánh mau. Đỡ này!

Ào…

Vù…

Bạch Quang Vịnh sau một lúc lâu mục kích, chợt thở dài và tự thầm thì gì đó vào tai Đường Lệ Hoa.

Châu Sách không hề chú tâm đến diễn biến này cho đến khi chợt nghe Kiều Thái Ngọc đứng cận kề họ bỗng kêu lên :

– Bạch lão bá nói thật chứ? Tuyệt kỹ Xuyên Cương nếu luyện đủ thập thành vẫn có cơ may cùng sở học Kỳ Lân đối đầu bất luận gặp phải cao thủ luyện đủ Thập Tam Chiêu Thất Tình Lục Dục ư?

Thoạt nghe Châu Sách liền chấn động, vội bật cười thật to :

– Thật tiếc cho lão hiện nay chỉ có một mình. Vậy hệ quả sẽ như thế nào nếu ngay lúc này phía đối thủ của lão chợt có thêm Châu Sách này tiếp tay? Lão nghĩ sao? Ha ha…

Chợt lão tự bật lùi xa nửa đoạn ngửa mặt cười ngất, thái độ cực kỳ ngạo mạn :

– Thật đáng khen cho tiểu tử một lần nữa lại khiến lão phu sa kế. Ha ha… nhưng ngươi vừa nói gì? Muốn liên thủ ư? Sao bảo mình ngươi cũng đủ đối phó và kết liễu lão phu dễ như trở bàn tay? Hóa ra tất cả đều là bịa đặt. Và lão phu lấy làm thú vị là lần đầu bị một tiểu tử miệng còn hôi sữa như ngươi lừa một phen khốn khổ. Ha ha…

Châu Sách càng thất sắc, vội kêu Đường Kim Phụng và Công Tôn Phù Vân :

– Nhị vị mau lui lại. Nhanh!

Họ mơ hồ. Dù vậy, với cung cách kêu quá khẩn trương của Châu Sách kể là lần đầu họ nghe được, Công Tôn Phù Vân và Đường Kim Phụng lo ngay ngáy vội lui ngay.

Chợt lão Đại Trạng Nguyên đột nhiên ngưng cười, sắc diện cũng đanh lạnh lại, mắt toát tử quang, xạ nhìn Châu Sách :

– Tuyệt kỹ Xuyên Cương phá đá hủy vàng, do Nhị Khuyên là loại thiết luyện chỉ có ở vùng Tái Bắc xa xôi. Ngươi tự phụ có tấm thân bất hủy diệt, lão phu rất muốn thử.

Ngươi nghĩ sao?

Đến giờ Kiều Thái Ngọc mới biết đã lỡ lời, vừa lo vừa sợ, chỉ biết lấm lét nhìn Đường Lệ Hoa, Bạch Quan Vịnh, sau đó chuyển qua nhìn Châu Sách.

Nhưng với cục diện đã sực nức mùi tử khí này, quả thật chẳng ai quan tâm đến nỗi lo hoàn toàn không hề giúp ích gì của Kiều Thái Ngọc.

Và thật vậy, bất chợt lão vẫy xạ một vòng nguyệt khuyến cũng tạo nên ánh chớp đen nhưng là lớn hơn vòng nguyệt khuyết lúc nãy :

– Ngươi ắt chưa có cơ hội mục kích tuyệt kỹ thượng thừa Xuyên Cương môn? Vậy xem đây.

Viu…

Lão đã xuất phát vòng Nhật khuyên với thủ pháp hoàn toàn khác với vòng Nguyệt khuyên lúc nãy. Là thay vì được phát xạ cực nhanh, tạo ra một tia chớp lóe thần tốc thì lần này ánh chớp tạo ra từng vòng Nhật khuyên đen tuyền dù cũng nhanh nhưng lại di chuyển theo những đường vòng tuyệt vô khả đoán biết đâu là đối tượng bị ánh đen nhắm chọn.

Viu…

Dù vậy, do tâm cơ chợt máy động, Châu Sách vùng kêu thất thanh :

– Lão muốn cho ta cơ hội mục kích, nghĩa là lần này đối tượng chưa phải là ta. Vậy thì đúng rồi, Kim Phụng tiểu thư mau chạy đi, dịch chuyển thật nhanh vào. Vì ngoài tại hạ hiện nay chỉ có tiểu thư là đã luyện được tấm thân bất hủy diệt. Chạy!

Hồn phi phách tán, Đường Kim Phụng lập tức dịch chuyển, cũng hờm sẵn chân nguyên nội lực hầu đề phòng nếu vẫn bị ánh chớp đen bám theo truy đuổi thì chẳng dại gì mà không phát chiêu tự cứu.

Vút!

Lão bật cười :

– Gã đã đoán đúng và Đường Kim Phụng ngươi đừng hòng chạy thoát. Ha ha…

Ánh chớp đen như vật linh thông, vẫn bám theo từng sự chuyển dịch dù nhỏ của Đường Kim Phụng như một âm hồn bất tán.

Viu…

Đường Lệ Hoa tột cùng hốt hoảng, chợt hô hoán kêu gọi :

– Tuyệt kỹ Xuyên Cương được điều động nhờ vào chân khí. Mau xuất thủ tấn công, chỉ cần lão phân thần là cách duy nhất giải cứu Kim Phụng. Mau lên!

Công Tôn Phù Vân là người đầu tiên đáp ứng :

– Lão chớ đắc ý vội. Đỡ!

Ào…

Bạch Quan Vịnh, Kiều Thái Ngọc cùng Đường Lệ Hoa tiếp theo ngay :

– Xem chưởng!

– Đỡ chiêu!

– Không được hại mạng Phụng nhi!

Ào…

Vù…

Kết quả là lão vẫn cười :

– Ải quan cuối cùng của tuyệt kỹ Xuyên Cương là gì, bọn ngươi quên rồi sao? Không may cho bọn ngươi là lão phu đã qua quan ải đó, đã đắc luyện cảnh giới Địa Phương Thiên Viên (đất vuông trời tròn). Vậy đừng mong lão phu phân thần. Nếu cần bằng chứng, phần của bốn người bọn ngươi đây. Đỡ! Ha ha…

Ào…

Vù…

Ngờ đâu đúng vào lúc lão không thể không xuất thủ đối phó với bốn người Đường Lệ Hoa bất ngờ hợp lại thì bất thần từ đâu đó giữa thinh không bật vang lên một tiếng chạm chát chúa.

Coong…

Cùng lúc đó là tiếng Châu Sách cười ngạo nghễ :

– Ắt lão biết Châu Sách ta cũng một thời gian từng bế quan khổ luyện tuyệt kỹ Xuyên Cương? Thật thâm tạ vì nhờ lão ta lần đầu được thu thập đủ Nhật Nguyệt nhị khuyên. Ha ha…

Lão phát tác dữ dội, thoạt tiên là một loạt chấn kình làm bốn người Đường Lệ Hoa cùng bị chấn dội tán loạn.

Ầm!

Hự!…

Tiếp ngay sao đó, do phát hiện lão toan phát tác cơn thịnh nộ lôi đình bằng cách chực xuất một chiêu tối hậu, tiên hạ thủ nhóm Đường Lệ Hoa, Châu Sách vội vận lực quát vang :

– Đủ rồi. Vì đã đến lúc lão cần mục kích tuyệt học Xuyên Cương do ta xuất thủ. Đỡ!

Lão giật mình lùi bắn bắn người về ngay và càng bàng hoàng đến ngượng ngùng cuồng nộ khi phát hiện Châu Sách không những không hề thi triển để ném Nhật Nguyệt nhị khuyên mà còn ung dung nở một nụ cười mai mỉa lúc tự tiến về phía lão :

– Lão lại bị lừa. Nhưng lần này ta cho lão cơ hội báo phục và dĩ nhiên từ sinh mạng đến cả Nhật Nguyệt nhị khuyên đang do ta thu giữ sẽ thuộc về lão nếu lão đủ bản lãnh kết liễu ta. Nào, mau lại đây. Nhưng xin nhắc lão nhớ, nhất là về tuyệt kỹ sở trường của Võ Lâm thập nhất hung. Nhìn đây, mảnh da dê này do Nhị Hung ủy thác lại cho ta, có ghi rõ cách luyện Thập Hoàn Chuyển công phu. Không tin, lão cứ tiếp nhận và nhìn thử xem.

Và bằng thủ pháp quái kỳ, Châu Sách chợt vẫy xạ ném về phía lão một mảnh da dê. Tuy nhiên lại khiến mảnh da dê tuy bình lặng bay nhưng cứ luôn chao đảo nhấp nhô lúc tự nâng lên cao lúc thì trầm trầm hạ xuống.

Viu…

Lão đã hoàn toàn trấn định, cũng điểm một nụ cười khinh thị đồng thời tự vẫy tay hất đáp lại động thái đang có của Châu Sách một làn nhu kình cực nhẹ tương tự.

– Lúc ngươi đối đầu hợp bát chiêu thức, chẳng phải bọn lão phu đã mục kích công phu Thập Chuyển Hoàn rồi sao? Thật chẳng đáng để lão phu bận tâm, có chăng chỉ nên hủy bỏ là hay nhất. Hừ!

Viu…

Hai làn nhu kình dù không phát tiếng động thì lúc cùng chạm nhẹ vào chung một đối tượng là mảnh da dê lại đột ngột làm cho mảnh da dê như gặp một cơn giằng xé mãnh liệt để rồi tự hủy thành bụi tro tan biến dần vào hư không.

Châu Sách vẫn giữ nguyên nụ cười mai mỉa :

– Nếu vậy lão sẽ mãi hối hận. Vì sao có biết không? Vì khác hẳn với lần trước nếu ta chỉ sở hữu hai kỳ chiêu do nhị lão tăng đạo truyền cùng hai kỳ chiêu nữa của Đinh Tam Liễu Tiên Tử thì hiện lúc này ta tạm hài lòng vì đã sở hữu đủ thập chiêu: một của Nhất Quỷ, một của Tiêu Dao Tiên Tử, một của Kim Hồ Điệp Tiên Tử cộng với hai của Côn Luân – Nga My và gần đây nhất là thêm một chiêu nữa tự lĩnh hội từ mụ mạo nhận Kim Hồ Điệp Tiên Tử. Thập chiêu này nếu được vận dụng với Thập Hoàn Chuyển công phu của Võ Lâm thập nhất hung thì lão sẽ như thế nào sau khi buộc phải đối phó với với mười kích liên tiếp cực nhanh và đều có đầy đủ uy lực như nhau? Thật tiếc cho lão đã nỡ lòng khước từ hảo ý của ta. Ha… ha… tiếc thật… Ha… ha…

Lão quyết không để Châu Sách lừa lần nữa qua thần thái vẫn khinh khỉnh cười :

– Khẩu thuyết vô bằng. Đồng thời lão phu thừa biết đây cũng là thủ đoạn dục cầm dục phóng của nhà ngươi. Và kỳ thực tận tâm ngươi lúc này đang phập phồng lo sợ, vì ngoài tấm thân tạm cho là bất hủy diệt thì kỳ dư về mọi tuyệt kỳ công phu khác ngươi đều kém lão phu, kể cả chân nguyên nội lực cũng vậy. Có đúng chăng?

Châu Sách vẫn dần dần tiến về phía lão :

– Nếu nói về thủ đoạn sao lão không nghĩ đây là thủ đoạn ta dần làm tăng tính cao ngạo để lão phải chủ quan đề phòng? Lão lầm rồi. Thế nên đây là lần thứ nhất ta khuyên lão hãy nên tận dụng mọi thứ sở học từng có cho lần chạm chiêu duy nhất này. Nếu không, ha ha…, e ngày này năm sau sẽ là ngày giỗ đầu của lão. Thôi nào, hãy cẩn trọng nào, vì ta sắp xuất phát đủ mười kích cho mười kỳ chiêu Thất Tình Lục Dục bằng công phu Thập Hoàn Chuyển, chủ ý là báo cừu cho Võ Lâm thập nhất hung. Ha ha…

Thái độ quá ung dung của Châu Sách lần này, hiện vẫn đang tiến dần đến và chỉ còn cách lão độ một hai trượng, khiến lão không thể không tin vào lời Châu Sách vừa bảo. Thế là lão dần ngưng đọng sắc thần, vận khởi tột đỉnh chân nguyên, khiến gân cốt toàn thân dù muốn dù không cũng tự chuyển kêu răng rắc :

– Được. Lão phu thừa nhận suốt bốn mươi năm qua tiểu tử ngươi là kẻ duy nhất không những có tâm cơ thủ đoạn thật cao minh mà còn là đối thủ duy nhất đáng gờm của lão phu. Nhưng một rừng không thể cùng có nhị hổ, khắp võ lâm không được có cùng lúc hai đại cao thủ dùng chung danh hiệu đệ nhất võ công. Thật hy vọng đây thật sự là lần chạm trán duy nhất cũng là cuối cùng giữa lão phu và ngươi. Hãy ra tay đi.

Châu Sách cũng đến lúc dừng chân, giữ khoảng cách với lão Đại Trạng Nguyên vừa đúng một trượng và bắt đầu vận khởi toàn thân chân lực :

– Tôn giá nói không sai. Tại hạ cũng mong đây là lần duy nhất chạm trán thật sự. Vậy thì Quá Vũ Môn Châu Sách tại hạ xin trịnh trọng thỉnh giáo phương danh.

Lão thoáng nhướng một bên mày :

– Quá Vũ Môn?

Châu Sách nhẹ gật đầu :

– Tại hạ nếu không nhờ Tử Vực tuyền thì cũng như Tuyết Ngư không thể nào trở thành loài linh vật Tử Hoa. Thế nên đây là lần đầu tiên tại hạ xin mạo muội chọn và xưng danh ngoại hiệu là Quá Vũ Môn.

Lão cười gượng :

– Còn lão phu Đại Trạng Nguyên Khâu Chính, cũng là lần đầu tiên dùng và xưng danh tính thật. Ngươi quả may mắn vượt Tử Vực tuyền là điều xưa nay chưa hề có, như vậy mới đáng là đối thủ của lão phu.

Châu Sách lại nhẹ gật đầu :

– Tính danh của nhau vậy là đều tỏ tường. Đa tạ đã quá khen. Và bây giờ tại hạ xin được lãnh giáo cao chiêu tuyệt học của Khâu Chính tôn giá.

Lão hít vào một hơi thanh khí :

– Lão cũng xin lĩnh giáo công phu Thập Hoàn Chuyển thập chiêu của Châu Sách Quá Vũ Môn ngươi.

Châu Sách mỉm cười :

– Ý muốn nhượng tại hạ tiến chiêu đoạt tiên ư? Vậy tôn giá liệu có cơ hội? Chi bằng hãy cùng xuất thủ thì hơn. Nào!

Lão động nộ bật quát ngay :

– Như vậy càng tốt. Đỡ!

Ào…

Lão tận lực lao đến, tận lực xuất kình khiến cả chiêu ảnh và người như hòa làm một, nhanh như thể chẳng còn gì nhanh hơn.

Châu Sách cũng lập tức lắc người di hình hoán vị thật nhanh :

– Hảo công phu. Nhưng đến lượt tại hạ đây. Nhất định phải đủ mười kích. Khai, khai, khai…

Ào…

Vù…

Lão cũng tinh thông Kỳ Lân bộ, đạt cảnh giới tột cùng ảo diệu đâu kém gì Châu Sách, thế nên lão cũng thần tốc và ung dung di hình hoán vị.

Vút!

Nhưng mười kích của Châu Sách đâu đã hết.

– Khai, khai, khai…

Ào…

Vù…

Lão bắt đầu cảm nhận có áp lực, do phát giác Châu Sách vì cũng vận dụng Kỳ Lân bộ nên luôn bám sát lão như bóng với hình.

Vút!

Vút!

Châu Sách đã xuất phát sáu kích, còn bốn :

– Khai, khai, khai…

Ào…

Vù.

Lão không thể thoát mãi, đành xuất lực quyết cùng Châu Sách chạm chiêu :

– Hảo! Đỡ này!

Vù.

Ầm!

Lão khựng lại.

Châu Sách dù lảo đảo thì vẫn còn một kích cuối cùng không thể không phát chiêu một khi đã dốc toàn lực vào công phu Thập Hoàn Chuyển bao gồm đủ mười kích :

– Trúng!

Lão chấp chới quyết lùi nhưng không hoàn toàn toại nguyện :

– Đỡ!

Ầm!

Do lão xuất thủ nhằm phải lúc chẳng kịp đổi hơi vận khởi lại chân lực nên chỉ là sự khiên cưỡng, không một mảy may cơ hội cầu thắng :

– Hự!

Công Tôn Phù Vân, Đường Kim Phụng và Kiều Thái Ngọc cùng kinh tâm chạy đến với Châu Sách :

– Ngươi sao rồi?

– Châu huynh!

– Châu Sách ngươi…

Kể cả Đường Lệ Hoa cùng Bạch Quan Vịnh cũng vội tiến lại và ngao ngán thở dài :

– Gã đã có Thần Y bên cạnh, ắt sẽ không sao.

– Chỉ tiếc đã để lão thoát mất rồi. A…

Châu Sách nhờ thổ huyết nên chân nguyên dần trầm ổn cũng thất vọng thở dài :

– Chưởng môn và tiểu thư sao vậy? Lẽ ra nên hiểu ý tại hạ và đừng để lão thoát mới phải. Còn đã để thế này thì, a…

Công Tôn Phù Vân bối rối chống chế :

– Ta chỉ lo cho gã tiểu quỷ ngươi. Đâu còn tâm trạng để đoán hay hiểu ý ngươi thế nào?

Đường Kim Phụng cũng vậy :

– Ta chỉ cần ngươi toàn mạng. Vì muốn báo thù cho Đường gia, ta nghĩ không thể không có ngươi. Chẳng đúng sao, Châu đệ đệ?

Đường Lệ Hoa kinh ngạc :

– Đệ đệ? Là thế nào đây, Phụng nhi?

Châu Sách cười gượng, vội nhìn lão Bạch Quan Vịnh vẫn đang lo ngại dõi nhìn Châu Sách :

– Bạch tiền bối đang có nhận định thế nào? Nếu vẫn còn lo vãn bối có thể bị nội thương nghiêm trọng sao không tiến hành chuẩn đoán, thậm chí cũng chẳng thi thố diệu thủ dò xét khắp các kinh mạch cho vãn bối?

Lão Bạch cũng cười gượng và lắc đầu :

– Ai bảo lão phu chưa kịp xem qua các kinh mạch của ngươi? Trái lại, vì đã thi thố diệu thủ nên mới khiến lão phu ngỡ ngàng như thế này.

Kiều Thái Ngọc hoang mang lo sợ :

– Nghiêm trọng lắm ư, Bạch lão bá?

Công Tôn Phù Vân thì hoang mang vì một nguyên do khác :

– Xem gã vẫn rất ổn. Không lẽ diệu thủ của lão tiền bối lần này kém linh nghiệm?

Lão Bạch lại lắc đầu :

– Gã tuy là có ổn nhưng đấy là nói về khắp các kinh mạch và chân nguyên nội lực hầu như chưa có dấu hiệu tổn hại. Tuy nhiên, điều làm lão phu ngỡ ngàng và có phần lo là về đường lối sở học hoàn toàn khác thường của gã.

Đường Lệ Hoa lo lắng :

– Khác thường như thế nào?

Lão Bạch đáp :

– Hãy bảo gã tự vận khởi lại chân nguyên, ắt chỉ lần này nữa gã khắc tự minh bạch.

Đường Kim Phụng sợ hãi, vội bảo Châu Sách :

– Đệ đệ đã luyện theo đường lối sở học gì? Nội thể lúc này có cảm nhận ra sao?

Hãy mau tự vận khởi chân lực xem.

Ngờ đâu Châu Sách chỉ đột ngột phì cười :

– Ngỡ thế nào, còn nếu chỉ vì đường lối sở học thì không thể trách Bạch tiền bối phải lần đầu hoang mang, bỡ ngỡ. Yên tâm đi. Tại hạ cũng tự phát hiện các chỉ dấu khác thường kể từ sau khi được nhị lão tăng đạo trút truyền chân lực. Thật lạ là dù tiếp đó tại hạ tuy cũng đã kịp trút trả một phần chân nguyên cho cả nhị lão, số còn lại ngỡ phải tự tan biến nhưng ngờ đâu chúng vẫn tồn tại, rồi dần trở nên xung khắc với chân nguyên nội lực vốn có sẵn của tại hạ. Hẳn Kim Phụng tiểu thư còn nhớ đã kịp cứu mạng tại hạ trong tình cảnh nào? Do nội lực tự xung khắc khiến tại hạ hễ càng miễn cưỡng vận dụng thì càng đi đến chỗ cạn kiệt hầu như toàn bộ chân nguyên. Nhưng cũng may là nhờ có quãng thời gian hơn mười ngày lưu ngụ cạnh tiểu thư, tại hạ có cơ hội ngày ngày tọa công tham thiền, dần thấu triệt và đã có cách dù không thể hóa giải hai luồng nội lực ngoại lai nhưng để tránh cảnh tái diễn xung khắc thì dễ dàng, đồng thời đến lúc cần thì vẫn có thể hợp cả ba làm một. Tóm lại, ở nội thể của tại hạ gần đây vẫn có cảnh ba nguồn nội lực hữu biệt chung sống an hòa. Hiển nhiên vẫn mãi là vô hại. Hà hà…

Lão Bạch vẫn cứ chép miệng lắc đầu :

– Luận về việc này, do công phu vẫn còn kém nên lão phu bất khả tư nghị. Chỉ khuyên ngươi hãy thử mường tượng xem, nếu có ngày ngươi bị nội thương thật sự, tính mạng thì thập tử nhất sinh, vạn nhất hai luồng nội lực ngoại lai nhân cơ hội ấy lại phát tác và xung khắc thì hậu quả sẽ như thế nào? Theo lão phu, ngươi nên trút bỏ càng sớm càng tốt. Đừng vì lợi trước mắt biết đâu sẽ chuốc họa sao này.

Đường Kim Phụng càng nghe càng sợ thay Châu Sách :

– Bạch lão tiền bối nói rất phải. Châu đệ đệ nên…

Châu Sách chợt nhìn Đường Kim Phụng :

– Hãy giải thích xem, vì sao tiểu thư gọi tại hạ là đệ đệ?

Đường Kim Phụng hít vào một hơi, đoạn chỉnh dung và nghiêm giọng giải thích :

– Ta quả quyết như vậy vì ba nguyên do. Thứ nhất, cả ta và Phi Thạch cùng biết nhị kế thất của gia phụ là Châu thị và cũng từng sinh hạ cho Đường gia một nam hài sau đó được gia phụ đặt tính danh là Châu Sách.

Đường Lệ Hoa gật đầu :

– Sự việc Đường Như Sơn bào huynh lập Châu thị làm kế thất, ta biết. Bởi đó cũng là nguyên nhân khiến ta thêm giận bào huynh.

Đường Kim Phụng nêu tiếp :

– Nguyên do thứ hai, gia phụ cùng mẫu thân ta khi phát hiện Kỳ Lân bảo điển cũng đắc thủ đúng hai mảnh Lân Y giáp. Một do ta từng lưu giữ và một còn lại thì đã do gia phụ yêu vì tặng cho nhị kế thất Châu thị. Và sau này, gần đây thôi, nếu không có đệ đệ biết cách và giúp ta nhuộm huyết giáp y, là điều duy nhất tối quan trọng để hy vọng có được tấm thân đao thương bất bất phạm thì ta chẳng bao giờ cùng đệ đệ trở thành hai nhân vật duy nhất đã đạt được điều xưa nay hiếm này? Càng chứng tỏ đệ chính là cốt nhục Đường gia với mảnh Lân Y giáp thứ hai từng do mẫu thân đệ sở hữu.

Đường Lệ Hoa lại gật đầu :

– Hóa ra Lân Y giáp không chỉ là vật có thật mà còn có những hữu dụng bất phàm theo cung cách cũng bất phàm. Vậy thì Châu Sách ngươi chính là…

Châu Sách cười cười và xua tay :

– Xin đừng vội gì cả. Hãy chờ xem thêm nguyên do nào nữa tiếp theo Đường tiểu thư sắp nói.

Đường Kim Phụng cau mày :

– Đệ sao mãi khước từ lai lịch kể như hai năm rõ mười mươi? Còn nguyên do thứ ba cũng là cuối cùng thì thế này, nếu không cùng ta chung quan hệ huyết thống thì cớ sao đệ luôn xuất hiện đúng lúc để luôn mạo hiểm cứu mạng Kim Phụng ta, bất kể sinh mạng bản thân đệ có thể chẳng còn?

Châu Sách lại cười cười :

– Tiểu thư đã hỏi thì tại hạ xin đáp. Cũng may là có Công Tôn chưởng môn ở đây, phải chăng tại hạ luôn nêu chủ trương cần hợp nhất Tam tiên Nhất quỷ để đối phó Đại Trạng Nguyên? Vì vậy, hà… hà…, tại hạ cũng từng liều lĩnh tương tự, một lần để cứu mạng Thượng Quan Tuyết Hà và nội tổ mẫu của nàng là Đinh Tam Liễu Tiên Tử, lần khác là để giải nguy cho Công Tôn chưởng môn và mụ ngoại tổ mạo nhận? Chứng tỏ tại hạ hành sự không vì thiện cảm hoặc tư tình, chỉ là tư lợi thôi. Hà… hà…

Qua thái độ tỏ vẻ thừa nhận và tán đồng của Công Tôn Phù Vân, Đường Kim Phụng hoang mang hỏi :

– Vậy còn Lân Y giáp, vật duy nhất để muốn đắc luyện tấm thân bất hủy diệt?

Châu Sách đáp :

– Hãy hỏi Đường Phi Thạch. Vì như tại hạ từng nhớ và từng kể, Phi Thạch đã dùng thủ đoạn vừa quyết kết liễu tại hạ vừa mượn tấm thân của tại hạ để thi kế kim thiền thoát xác. Rất có thể lúc tráo đổi y phục cho tại hạ, Phi Thạch vì không biết nên cũng để luôn Lân Y giáp trong người tại hạ. Có Công Tôn chưởng môn ở đây, cũng chính là Hà Khưu Bích từng khoác hóa thân một lão bà xấu xí sai khiến Võ Lâm thập nhất hung, thử hỏi xem lúc phát hiện tại hạ lần đầu, y phục của tại hạ là thế nào.

Công Tôn Phù Vân gật đầu :

– Gã lúc đó mặc y phục như một công tử thiếu gia, khiến ta lầm, đành tin gã là Đường Phi Thạch.

Thất vọng, Đường Kim Phụng miễn cưỡng hỏi tiếp :

– Còn tính danh của ngươi?

Đường Lệ Hoa xua tay và thở dài :

– Tên trùng tên, họ trùng họ, đâu phải điều xưa nay hiếm. Thiết nghĩ Phụng nhi đừng hỏi nữa, càng đừng miễn cưỡng gã. Bởi bản thân ta cũng từng oán giận phụ thân ngươi, huống hồ nếu là gã thì ta càng hận đến chừng nào khi bản thân từ thuở ấu nhi đã bị phụ thân khước từ, kể cả tính danh lẫn thân phận đều nói lên sự vô thừa nhận.

Đổi lại là Phụng nhi há lẽ không oán hận sao?

Nhưng bất luận Đường Lệ Hoa nói thế nào Châu Sách cũng không thay đổi sắc diện lẫn thái độ. Có chăng, Châu Sách đã bất chợt quay qua Công Tôn Phù Vân và thốt một lời ngỡ như vô thưởng vô phạt :

– Chưởng môn nghĩ sao, có thật lão Đại Trạng Nguyên đã sở hữu thập nhị chiêu Thất Tình Lục Dục?

Nhưng Công Tôn Phù Vân vẫn thừa hiểu Châu Sách đang ám chỉ điều gì :

– Thất đại phái đều có người bị lão Đại Trạng Nguyên lung lạc thu phục, đúng vào điều ngươi tuy không mong chờ nhưng vẫn xảy ra. Vậy ngươi định đối phó thế nào?

– Như đã từng nói, tại hạ luôn ân oán phân minh hay nói đúng hơn là có tính rất xấu khó thể thay đổi là quyết chẳng bao giờ dung tha hoặc bỏ qua cho bất luận ai từng dám mạo phạm tại hạ. Hắc Minh hội, đồng Hội chủ gồm những tám nhân vật, bất luận họ là ai, xuất xứ môn phái thế nào, tại hạ vẫn quyết đối phó. Như vậy, giá như có lỡ mạo phạm người của quý phái Côn Luân, buộc phải đắc tội, thật không hiểu riêng bản thân Chưởng môn có cảm thông cho Quá Vũ Môn Châu Sách này chăng?

Kiều Thái Ngọc khẽ reo :

– Bọn họ tuy những tám nhưng một khi Châu huynh đã có đủ Nhị Khuyên, lại vừa bộc lộ cũng đã am tường tuyệt kỹ Xuyên Cương thượng thừa, hiển nhiên chẳng hề khó nếu đã quyết cùng bọn họ đối đầu.

Quay nhìn nàng, Châu Sách cười độ lượng :

– Đừng bàn đến chuyện đó vội. Trái lại sao không chờ nghe chủ trương của Công Tôn chưởng môn như thế nào?

Công Tôn Phù Vân nhẹ thở ra :

– Nếu ngươi không đối phó, cứ cho là vì tư thù, thì thiết nghĩ hành vi của Hắc Minh hội là không thể tha thứ. Thất đại phái một khi minh bạch, nhất định cũng đối phó, chí ít là để tự thanh lý môn hộ. Tóm lại, ta không có gì phản đối.

Châu Sách gật đầu :

– Nếu vậy, chúng ta sẽ cùng đến Võ Đang, sẽ bắt đầu từ đó.

Đoạn Châu Sách tự lấy ra đủ hai vòng Nhật Nguyệt nhị khuyên, trao cho Đường Lệ Hoa :

– Kỳ thực tại hạ chỉ lừa và dọa lão Đại Trạng Nguyên. Nhưng sở dĩ may có cơ hội thay quý môn thu thập đủ Nhị Khuyên chỉ là vì lão dù có thể phân thần, nhờ qua cảnh giới gì đó gọi là Thiên Viên Địa Phương, thì lão lại quên rằng, cũng có thể là chưa biết, tại hạ có bản lãnh nhất là về nội lực, quyết không kém lão. Thế nên, với nội lực của lão buộc phải phân khai, vừa đối phó chư vị vừa tiếp tục điều động Nhật khuyên, hiển nhiên đâu thể giữ mãi Nhật khuyên một khi bị tại hạ dốc toàn lực dùng Nguyệt khuyên cản phá. Nhân đây xin cho tại hạ giao hoàn đủ cả hai. Ý tại hạ muốn nói, muốn lập lại lời từng hứa trước kia, là dù một công phu dù nhỏ của quý môn quả thật tại hạ chưa hề tái khởi luyện. Mong tiền bối hãy tiếp nhận thu hồi.

Đường Lệ Hoa dù nhận vẫn thập phần bối rối :

– Ngươi vẫn phiền với cách cư xử của ta trước đây? Nhưng nếu lúc này ta thay đổi, quyết rút lại lời từng nói thì…

Châu Sách vội xua tay ngăn lại :

– Xin đừng nghĩ sai về tại hạ. Trái lại, ân cưu mang tại hạ suốt hai năm, tận lúc này tại hạ vẫn cảm kích quý môn muôn phần. Duy có điều, với bản lãnh của tại hạ lúc này, nếu phải hủy hết đi để tái khởi luyện theo sở học quý môn thì quả thật tại hạ chẳng đủ đởm lược thực hiện.

Và để không nghe Đường Lệ Hoa nói gì nữa, Châu Sách vội quay qua tỏ bày cùng Đường Kim Phụng :

– Sở học Đường gia hiển nhiên vẫn vô can với tại hạ, tiểu thư thừa nhận chăng? Riêng về tuyệt kỹ Kỳ Lân, nếu tại hạ từng may mắn phát hiện ẩn giấu ngay tại Đường gia trang thì cũng chính tại hạ đã sớm quy hoàn. Còn vì sao dám luyện thì nguyên nhân cũng rất dễ hiểu, do vốn đó không là sở học tổ truyền của riêng Đường gia. Minh bạch cả chứ? Vậy chúng ta đi, nếu chư vị vẫn quan tâm Đường Phi Thạch vừa can hệ Đường gia vừa đang hành sự với danh nghĩa Môn chủ Xuyên Cương môn. Đi nào!

Cứ theo cách Châu Sách đã lần lượt bày tỏ thì kể cả Công Tôn Phù Vân cũng không thể không cùng đến Võ Đang, huống hồ nhóm người Đường Lệ Hoa bốn người đều có trách nhiệm liên đới với mọi hành tung lẫn hành sự của Đường Phi Thạch lúc này.

Tuy vậy, ai trong họ cũng đều đi với tâm trạng nặng nề. Bởi Châu Sách cũng đã tỏ bày minh bạch. Châu Sách là Châu Sách, họ là họ, quyết chẳng nhận dù một mảy may can hệ với nhau. Và dường như cũng chẳng ai quan tâm đến hai nhân vật đang ngượng ngùng lẽo đẽo đi phía sau họ. Đó là Mạc lão nông và Trường Đoản tiên sinh dù là môn hạ Xuyên Cương môn nhưng đã có lỗi là nhận lầm một đại ác ma thành Môn chủ của họ.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN