Kỳ Lân Bảo Điển - Chương 8: Gặp Cố Nhân Mừng Vì Hóa Lạ - Để Lừa Người Quyết Dụng Tâm Cơ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
153


Kỳ Lân Bảo Điển


Chương 8: Gặp Cố Nhân Mừng Vì Hóa Lạ - Để Lừa Người Quyết Dụng Tâm Cơ



Gã thập phần kinh hãi khi nghe cùng chuỗi tiến động xuất phát từ nhiều loạt vỗ tay bôm bốp cùng vang đến những thanh âm giọng nói thật quen tai :

– Hay, quả là kế sát nhân hoàn mỹ, chẳng tốn một mảy may sức lực. Và đây là cảnh quang bình sinh lão phu lần đầu tiên được mục kích. Thật đáng khâm phục Châu Sách người. Ha ha…

Vậy là nơi hoang vu ngờ chẳng ai đạt chân đến lại đột ngộ xuất hiện thêm cùng lúc hai nhân vật gồm một lão nhân đang cười và một nữ lang có dung diện lạnh như băng.

Vì vẫn kinh hãi nên gã chỉ mãi nhìn một mình lão nhân :

– Lão đây là… là…

Lão nhân lại cười :

– Đối với lũ tiểu oa nhi như ngươi cho dù lão phu hạ cố xưng danh, bọn ngươi cũng chưa đủ kiến thức để tỏ tường. Thế nên thà đừng hỏi đến danh xưng của lão phu thì hơn. Châu Sách ngươi là kẻ đa đoan quỷ kế ắt hiểu rõ lão phu muốn nói gì đúng không? Ha ha…

Gã dần trấn tĩnh và gật đầu :

– Tiền bối nói cũng phải. Vì bất luận tiền bối xưng bừa một danh xưng nào đó thì hiển nhiên Châu Sách tại hạ vô khả phân biệt chân giả hay đúng sai.

Chợt nữ lang nọ lên tiếng :

– Ngươi là Châu Sách? Phải chăng vốn dĩ có thân phụ khuyết danh cùng với mẫu thân từng được gọi là Châu thị?

Gã ngơ ngẩn :

– Lời này của cô nương hàm ý gì?

Lão nhân lọ quát :

– Không được vô lễ với thiếu chủ nhân của lão phu. Vì luận về tư cách lẫn bản lãnh ngươi tuyệt đối bất xứng được phép xưng hô như vừa rồi.

Gã giật mình :

– Vậy đây là thiếu chủ nhân của tiền bối? Có thật như thế chăng?

Nữ lang lạnh lung gật đầu :

– Nếu muốn hãy cứ gọi Đường Kim Phụng ta là tiểu thư. Và tương tự, nếu muốn toàn mạng thì đừng chần chừ hay tìm cách lẩn tránh câu đáp với điều ta vừa hỏi.

Gã nhẹ lùi xa thi thể bất động của kẻ mặt nhọn đã chết :

– Đương nhiên tại hạ phải đáp hầu tránh cho tiểu thư ngộ nhận tại hạ là một Châu Sách nào đấy. Vì tại hạ dù từ lâu vẫn tứ cố vô thân thì hiển nhiên họ Châu của bản thân cũng xuất xứ nguyên úy từ gia phụ. E không như tiểu thư vừa hàm ý mai mỉa cho tại hạ vì là giọt máu hoang nên dù không muốn cũng phải mượn tạm đại tính của mẫu thân thay cho phụ thân chỉ là vô danh. Còn tiểu thư, trước đây nơi này vốn dĩ là Đường gia, tiểu thư cũng mang họ Đường, ắt có liên quan?

Nữ lang – Đường Kim Phụng – vẫn lạnh lung, chợt bảo :

– Chớ nhảm nhí. Không những thế, bất luận ai có liên quan đến Đường gia đều khiến ta không nhiều thì ít cũng có ác cảm. Như lúc nãy ta có vô tình nghe, ngươi từng là gia nhân, được Đường gia lưu dụng?

Gã lo lắng, càng tự dịch lùi xa thêm :

– Chủ ý của tiểu thư là thế nào?

Ngờ đâu, mãi lo những phản ứng có thể đến từ Đường Kim Phụng, gã quên nhân vật còn lại thứ hai. Đến khi chực nhớ lại thì cũng vừa lúc gã nghe lão nhân nọ mang cả thân hình lẫn tràng cười cao ngạo đến ngay bên cạnh gã :

– Tiểu tử ngươi chưa hiểu ư? Đấy là thiếu chủ nhân muốn ngươi phải ngoan ngoãn nạp mạng. Hãy lại đây nào. Ha ha…

Vù…

Gã kinh tâm và toan lùi hoặc có phản ứng. Tuy nhiên thân thủ của lão nhân quá lợi hại, không chỉ thế mà còn thần tốc và tột cùng cao minh, khiến toàn thân gã hầu như vô phương nhích động bởi đã bị một áp lực ập đến bao trùm.

Nhưng may thay, Đường Kim Phụng bỗng kêu, kỳ thực là ra lệnh cho lão nhân :

– Đừng quá vội. Trái lại hãy xem liệu gã đắc thủ những gì.

Theo đó, với áp lực đã thể hiện lão nhân nọ chỉ cần khoa tay mấy lượt là dễ dàng toại nguyện khiến toàn thân gã bị đứng yên.

Đường Kim Phụng còn bảo lão nhân :

– Mau soát xét khắp người gã. Bởi tự gã bộc lộ là hạng có nhiều quỷ kế khó lường. Đề phòng gã cất giấu vật chúng ta cần chiếm hữu ở các chỗ kín.

Lão nhân liền cười nói với gã :

– Ngươi nghe rồi đấy. Vậy nếu chẳng muốn bị lão phu có thể lột bỏ toàn bộ y phục thì nên mau thú nhận ngươi có từng cất giấu vật gì ở trong người không?

Gã cau mặt, phẫn hận nhìn nữ lang :

– Tiểu thư quyết vũ nhục tại hạ ư?

Đường Kim Phụng cười lạnh :

– Ngươi có thể tránh điều đó đúng không? Vậy quyết định thế nào tùy ngươi, chớ trách ngược lại ta như vậy chứ.

Gã thở dài và vội lên tiếng khi phát hiện lão nhân toan động thủ chỉ là để lột bỏ toàn bộ y phục của gã :

– Được rồi, tiểu thư đã thắng. Dù vậy thái độ này của tiểu thư, tại hạ rất bất phục. Còn về những vật tại hạ hiện đang giữ trong người kỳ thực chẳng có gì ngoài một ít ngân lượng và một ngọn hỏa tập tại hạ chỉ vừa tạp thu giữ hộ từ thi thể kẻ độc ác kia. Chỉ vậy thôi.

Lão nhân trợt mắt :

– Ngươi ngờ rằng lão phu chẳng dám lột tất tần tật y phục của ngươi ư? Vì không lẽ khắp người ngươi chẳng còn vật gì khác?

Gã cười gượng :

– Vẫn có câu, thà chết hơn bị làm nhục. Tại hạ đã không muốn chịu nhục thì thập phần càng sợ bị chết hơn. Nhưng nếu vẫn chưa tin, sao lão không tự thân soát xét? Miễn sao vẫn giữ được thể diện cho tại hạ và đừng lột bỏ y phục, rất khó coi.

Lão nhân liền cười hề hề, lập tức thọc tay vào người gã, sục tìm khắp thân thể :

– Hóa ra ngươi chỉ biết giữ thể diện bề ngoài? Hay nói đúng hơn vì là hạng lắm thủ đoạn nên tuyệt đối chẳng quan tâm đâu là nhục và đâu là không. Há chẳng biết như thế này cũng là vũ nhục ngươi ư? Hề hề…

Đường Kim Phụng có vẻ nôn nóng chợt hỏi :

– Chẳng có gì ư?

Lão nhân cũng đến lúc thu tay về :

– Lần này gã nói thật. Toàn thân gã chẳng cất giấu vật gì ngoài vài thứ vặt vãnh gã vừa nói, vậy xử trí gã thế nào đây?

Đường Kim Phụng xoay người bỏ đi :

– Gã có liên quan đến Đường gia. Chỉ như thế cũng đủ rồi. Hãy kết liễu gã.

Gã bàng hoàng, nhất là thấy lão nhân nọ chẳng những không tỏ vẻ gì ngạc nhiên mà còn có vẻ mặt hớn hở chực ra tay hạ thủ gã.

Quá sợ, gã bất ngờ tự bật người lùi thoát về phía sau thật nhanh :

– Sao lại toan hạ sát tại hạ một cách vô cớ?

Vù…

Lão nhân giật mình, vội chồm theo gã :

– Úy? Ngươi có thể tự giải khai huyệt đạo ư? Dù vậy, tử kỳ một khi đã điểm, ngươi dẫu chạy lên trời cũng không thoát. Mau nằm xuống.

Bằng một tia chỉ lình cách không, lão nhân chỉ vung vẫy mỗi một ngón tay là đủ để đắc thủ.

Viu…

Tia chỉ kình chạm đúng vào người gã, khiến gã vùng ngã lăn. Vừa khéo làm sao gã lại ngã lăn. Vừa khéo làm sao gã lăn đúng vào hố huyệt lúc nãy đã do gã và mặt nhọn khai quật.

Huỵch!…

Không những vậy, hố huyệt được khai quật vốn dĩ được dọn quang tạm thời, đương nhiên rất dẽ bị đổ ụp nên bất ngờ có lực tác động. Và lực tác động đó chính là thân hình cũng là sức nặng của gã. Thế nên, ngay khi gã bị gã vào hố huyệt, những chỗ đất đá bao quanh liền tuôn đổ xuống, chỉ chớp mắt là lấp kín toàn thân gã và cả hố huyệt.

Rào…

Nghe động, Đường Kim Phụng quay lại :

– Gã sao rồi?

Lão nhân cười hề hề :

– Thiếu cung chủ yên tâm. Lão nô đã tặng gã một chỉ Âm Dương Cang Nhu ngay vào tử huyệt, còn việc hố huyệt tự bị lấp đầy này âu cũng là thuận lợi cho chúng ta không phải phí công xóa bỏ mọi giấu tích.

Đường Kim Phụng nhẹ gật đầu :

– Nếu đã vậy, chúng ta mau đi thôi. Nào!

Cả hai song hành cùng phi thân lao đi và hoàn toàn chẳng biết rằng ở dưới và ở tận trong sâu của hố huyệt – là địa đạo lúc nãy – gã vì vẫn toàn mạng nên đang vội lồm cồm bò đứng lên và lập tức bật sáng hỏa tập.

Gã tự thắp sáng vào các ngọn bạch lạp trước đó đã do gã và mặt nhọn cùng cắm.

Khi đã đủ ánh sáng, cho thấy gã đang nhăn mặt, gã vừa suýt soa vừa khẩn trương nhặt nhạnh nhiều mẩu đá và chất thành đống ở phía sau.

Được một lúc, gã ngừng tay và tự ngắm nhìn đống đá vừa hoàn thành :

– Chỉ mong sao lão Trịnh Bất Vi bất tình bất nghĩa và ả nha đầu Đường Kim Phụng xấu xa độc ác cứ nghĩ Châu Sách ta đã chết, chỉ cần như thế thôi, hừ, chỉ cần vượt qua vận hạn thật đen đủi này thì mai hậu thế nào thế nào ta cũng cho bọn ngươi nếm mùi lợi hại.

Chợt gã lại nhăn mặt và lần này thì vì đau :

– Lão họ Trịnh khốn khiếp, dám dùng chỉ lực lợi hại làm Châu Sách ta đau thế ư? Hừ, để nhớ lại xem, phải rồi, lão tự phụ, gọi đây là chỉ lực Cang Nhu Âm Dương gì gì đó thì phải? Cứ tạm biết như thế, sau này nhất định ta sẽ cho lão biết thế nào là đau đớn, thế nào là tội dám lừa gạt ta, dụ hoặc ta chỉ cho lão cách thoát cơ quan hỏa dược, để rồi đang đêm lão mở lén thoát một mình. Thật xui cho lão là Châu Sách ta ngay sau đó cũng thoát. Và còn xui cho lão hơn là lần này vô tình gặp lại, chỉ mới độ hai năm mà lão đã quên, không nhận ra ta từng là kẻ chung số phận với lão. Đúng là lão xui thật xui. Gọi là xui tận mạng đấy, lão có biết không?

Đoạn gã ngừng lời và nhìn quanh, rồi tự bật cười :

– Kể cả tên mặt nhọn cũng vậy, cứ ngờ rất dễ qua mặt ta. Hà hà… Ngươi đâu phải ngẫu nhiên hay tự dưng lưu lại những ngọn bạch lạp này. Ngươi cũng xui, nhất là vì gặp phải Châu Sách ta luôn thông tuệ gấp bội ngươi. Bởi ngươi ắt không ngờ nếu ngươi có những phát hiện gì đó thì vì ta luôn ở bên cạnh nên cũng phát hiện tương tự ngươi. Chớ nghĩ ta ngu. Trái lại, vì nghĩ ta ngu nên khi được khen, ngươi chẳng cần biết đấy là khen thật hay giả vờ. Thế là ngươi bị ta cho ăn bánh phỉnh mà không biết. Chính ngươi ngu xuẩn khi cứ tiếp tụ dụng lực, tự bẻ gãy cổ ngươi theo đúng ý ta muốn và theo đúng cách ta đã chủ ý bày cho ngươi. Kẻ nào ngu xuẩn thì phải chết, kỳ thực ta nào muốn giết ngươi. Nhưng ai bảo ngươi toan giết ta, lại còn quá nhẫn tâm khi trước đó ngươi cũng đã mưu hại đồng bọn? Tất cả lũ ngươi cùng ngu xuẩn như nhau, khi chẳng thể nhận biết chính ta đã chủ ý ngợi lòng tham khiến hai ngươi tiêu diệt nhau, vô tình giúp Châu Sách ta loại bớt một. Và giờ đây, hà hà… để xem ta có thể tìm thấy Bảo điển Kỳ Lân hay Lân Y Giáp hay không nhé. Kể cả lão Trịnh cũng ngu, chẳng hề nghĩ đấy là ta tự ngã vào tận chỗ này. Hà hà…

Dưới ánh hỏa quang từ nhiều ngọn bạch lạp, gã cẩn trọng bước qua chỗ có bộ cốt khô phần gã tin rằng đấy từng là Đường Như Sơn. Gã chỉ dừng khi đã đến tận chỗ trong cùng của địa đạo.

Ở đây gã cúi khom người xuống và suýt soa kêu vì vẫn nhói đau ở chỗ đã bị lão nhân lúc nãy dùng chỉ lực cách không điểm phải.

Tuy vậy, gã vẫn tìm và cuối cùng cũng nắm được cả bàn tay vào một vòng sắt vừa tìm thấy.

Gã vận lực nhấc lên.

Không nổi.

Gã nắm thêm tay thứ hai và lại tận lực nhấc hoặc kéo.

Cạch!

Gã thành công. Cả vòng sắt lẫn, một vuông cửa gỗ khá nhỏ đã được gã nhấc ra và đặt qua một bên. Đoạn gã đưa mắt nhìn vào phía sau, tận trong sâu của vuông cửa lúc nãy :

– Ôi, không xong rồi. Sao lại là tuyệt lộ? Lẽ ra phải có một lối đi nào nữa mới phải chứ?

Thế là gã tự lùi lại, thoạt tiên là tắt hết, chỉ chừa mỗi một ngọn bạch lạp cần để cháy sáng :

– Thắp nhiều vừa phí vừa tự khiến cho sinh khí ta đang rất cần cũng bị tiêu hao. Ôi, thiên địa quỷ thần ơi, không khéo ta bị chôn sống mất. Và nếu có như vậy thì chỉ do ta. Ta thật ngu xuẩn, không không, khi không lại tự dưng rơi vào tử địa. Không được, dẫu lão bất nghĩa họ Trịnh hiện vẫn còn ở bên ngoài, ta cũng phải mau thoát ra. Chần chừ là chết. Không dám thoát ra cũng chết.

Tuy tự bảo như vậy nhưng thay vì lập tức thoát ra, gã lại nhấc ngọn bạch lạp vẫn cháy lên và vội vàng đi đến chỗ có vuông cửa gỗ lúc nãy.

Và lần này, với ngọn bạch lạp trên tay, gã thật chú mục nhìn sâu vào trong ấy :

– Thật vẽ chuyện. Muốn lưu võ học thì thiếu gì cách lưu, ai lại tẩn mẩn tỉ mỉ khắc chạm từng dạng nhỏ li ti vào một phiến đá chỉ to vuông vức ngần này? Mà thôi, ta chẳng dại mà mang theo làm gì, cứ chịu khó mà nhẩm cho thuộc, sau đó vùi lấp trở lại thì dù quỷ thần cũng đừng mong phát hiện phiến đá này. Hà hà… Hay lắm. Đây là Kỳ Lân tuyệt kỹ, có bộ pháp Kỳ Lân này, có cả pho tuyệt chưởng Kỳ Lân dù chỉ vỏn vẹn năm chiêu. Nhưng không sao, ví như vậy càng thuận tiện, hễ ít khẩu quyết thì học sẽ dễ thuộc hơn. Hà hà…

Sau một lúc chúi đầu chúi mũi nhìn vào trong ấy đủ lâu, khi gã đã học thuộc và toan lùi lại thì bất ngờ lại tự bật kêu :

– Còn gì nữa đây? Liệu có gì nữa chăng trong mảnh da thuộc chỉ bé nhỏ bằng bàn tay thế này?

Vì đã tình cờ phát hiện một mảnh da thuộc, gã không thể không xem. Rồi gã lại kêu :

– Thật nhảm nhí. Đâu lại có thứ công phu kỳ quặc như vậy? Phải cam chịu để đối phương tấn kích rồi nhân đó phản kích lại đối phương ư? Quả là kỳ quặc. Nhỡ sau một kích của đối phương, nếu sinh mạng bản thân đã hưu hĩ thì lấy gì phát kích trở lại. Thật chẳng tin nổi. Hừ! Để đọc lại thật kỹ lần nữa xem: “Tuyệt kỹ Kỳ Lân hữu công vô thủ. Muốn tựu thành: Tiên nhuộm Huyết Giáp Y. Lúc đối địch vận dụng Kỳ Lân Bộ. Với tuyệt kỹ vẫn vô ngại chịu kích. Nhân đó phản kình: Công kỳ vô bị. Một đối một chí đối phương tất tử. Ảo diệu thay báo mệnh Tuyệt Kỳ Lân”.

Và dù đọc đi đọc lại gã vẫn không sao hiểu được. Vì cho là nhảm nhí nên gã thuận tay châm cả mảnh da vào ngọn lửa của ngọn bạch lạp.

Đến khi mảnh da đã bị cháy thành tro, phần gã lập tức nghĩ ngay cách thoát thân. Thế là gã lại tự dọn quang bắt đầu từ chỗ đống đá khi nãy do gã chất. Và gã tìm cách đào thoát dần ra ngoài.

Ở bên ngoài, trời đã tối, xung quanh như chẳng có ai, khiến gã nhẹ lo và vội vàng lao thoát đi. Bất chợt, chân gã bị vấp vào một vật chướng ngại nào đó.

Huỵch!

Đột nhiên bị té ngã, gã lầu bầu :

– Ắt là thi thể của tên mặt nhọn. Giỏi thật, dù đã chết đứ đừ vẫn tìm cách gây khó khăn cho ta.

Có phần giận, gã đứng lên và co chân, toan tung cước đá vào một hình hài nằm thành đống thù lù.

Ngờ đâu, đống thù lù bật kêu nên :

– Ôi, xin thiếu gia tha mạng.

Thoạt nghe tiếng rên chính gã cũng phát hoảng. Nhưng nhờ kịp nhận thức đấy là tiếng kêu rên vì gọi gã là thiếu gia nên tuyệt nhiên không phải tên mặt nhọn, gã hoàn hồn trở lại :

– Ai vậy?

Tiếng nọ lại rên :

– Tiểu nhân chỉ tình cờ lai vãng. Ôi, sao thiếu gia chẳng chịu nhìn, đã giẫm vào tiểu nhân đau thế này? Ôi, đau chết mất. Ư…

Gã lùi xa, sau đó vội bật nhoáng hỏa tập lên vài lượt :

– Có thật tại hạ đã giẫm phải tôn giá? Này, khai thật đi, phải chăng tôn giá chỉ giả vờ, toan dùng thủ đoạn này đối phó tại hạ?

Do không làn nào để hỏa tập thật sự cháy thành ngọn nên gã cũng không thể nào nhìn rõ dung diện của chủ nhân tiếng kêu rên. Vì thế gã càng thêm hoang mang khi nghe tiếng rên vẫn cứ phát ra :

– Thủ đoạn gì chứ? Nhưng thôi, thiếu gia nếu muốn bỏ đi thì xin tùy ý. Vì số của tiểu nhân vốn đã như vậy. Cũng gần hai mươi năm rồi còn gì, tiểu nhân luôn bị mọi người khinh bỉ lánh xa. Đêm nay có chịu thiếu gia giẫm thêm cũng chẳng sao. Vì số của tiểu nhân vốn dĩ là vậy. Ư…

Gã chạnh lòng, lần này bật sáng hỏa tập cho cháy hẳn thành ngọn. Để khi nhìn rõ nhân dạng đối phương, gã kêu :

– Ôi, sao khắp thân thể lão đều đầy những huyết tích này? Có phải do khi nãy vãn bối gây ra? Mong lão bá lượng thứ. Chỉ do vãn bối vội, vẫn sợ bị người ta truy đổi nên gây ra cơ sự này. Nào, hãy gắng gượng đứng lên, để vãn bối giúp lão một tay.

Và vì chỉ còn một tay rảnh nên gã ngay lập tức khom người quyết đỡ lão nhân xấu số nọ đứng lên.

Ngờ đâu lão nhân lại ghì gượng lại, không ưng thuận được gã đỡ lên :

– Được rồi. Thiếu gia đã nói vậy thì tiểu nhân cũng biết vậy. Đã chẳng có lỗi thì thôi. Thiếu gia đang vội thì cứ đi, xin đừng lý gì đến tiểu nhân nữa.

Không nỡ bỏ đi, gã lại tiếp tục và quyết đỡ lão nhân nọ đứng lên :

– Đã có lỗi tất phải chuộc lỗi. Thôi nào, hay là lão bá vì quá đau nên không đứng lên được? Nếu vậy, thật thất lễ, vãn bối đành thế này vậy.

Cách chuộc lỗi của gã là vội tắt và cất ngọn hỏa tập vào người, sau đó là khom lưng, dùng hai tay nhấc bổng lão nhân lên. Đã vậy, gã còn bảo :

– Gớm, lão bá gầy quá, thân hình cứ nhẹ tênh. Nhà của lão bá ở đâu? Hãy cứ nói, để vãn bối đưa lão bá về tận nhà.

Lão nhân bỗng giãy dụa :

– Đừng. Sao thiếu gia vẫn cố chạm vào tiểu nhân? Như vậy không được đâu. Xin thiếu gia hãy mau bỏ tiểu nhân xuống.

Gã phì cười :

– Lão bá vừa gầy vừa yếu. Thôi đừng như thế nữa. Trái lại hãy cứ để vãn bối đưa lão bá về tận nhà. Ở đâu nào? Hướng nào?

Lão nhân chợt thậm thụt khóc :

– Ôi…, thiếu gia thật tốt. Nhưng chõ tiểu nhân cư ngụ hiện ở rất xa. Tiểu nhân thật chẳng dám làm phiền thiếu gia.

Gã vẫn cười hì hì :

– Nhân đây vãn bối xin thú thật, hiện lúc này vãn bối cũng chỉ muốn đi thật xa, bất kỳ đâu cũng được. Nếu lão bá không ngại thì xin cứ chỉ đường.

Lão nhân càng khóc to hơn :

– Đa tạ… Xin đa tạ thiếu gia. Người tốt như thiếu gia trên đời rất hiếm. Vậy xin cứ đi theo hướng Tây. Nhưng xa lắm, gần năm mươi dặm chứ chẳng ít hơn.

Gã liền bước đi :

– Năm mươi dặm thì có sá gì. Nếu đêm nay không kịp thì cùng lắm chỉ sáng mai. Đi nào.

Lão nhân vẫn thậm thụt khóc và như đang cố nói thêm qua những lần khóc nghẹn :

– Nhưng còn điều này nữa. Vì có thể thiếu gia vẫn chưa biết. Là sở dĩ tiểu nhân có hình hài như thế này chỉ vì…

Gã dửng dưng bảo :

– Lão bá cần gì giải thích. Bị thế này ắt lão bá rất đau. Vậy cứ ngủ đi. Đến sáng mai thức dậy nhất định lão bá đã được đưa về tận nhà. Ngủ đi nào.

Gã tạm giữ lão nhân bằng một tay và nhẹ nhàng dùng tay còn lại điểm vào Thụy huyệt, giúp lão nhân lập tức chìm vào giấc ngủ.

Phần gã thì tiếp tục rảo bước, thẳng tiến theo hướng Tây :

– Nếu cứ theo diễn tiến này, ta thật mong bản thân đừng mãi đa nghi nữa. Vì nếu có kẻ dùng thủ đoạn này đối phó ta thì hiện ta đang giữ một sinh mạng trong tay, lẽ nào đối phương lúc ném chuột lại không sợ vỡ đồ, chẳng lo cho sinh mạng của lão này? Thôi thì cứ đi. Đến đâu hay đế đấy.

Trời đã hửng sáng, gã hoang mang dừng lại và toan giải khai huyệt đạo cho lão nhân nọ. Nhưng nghĩ sao không biết, gã chợt thay đổi quyết định và lại tiếp tục đi.

Được một lúc, nhờ nhìn rõ mọi vật nên cuối cùng gã chấp nhận dừng chân tại một bờ suối.

Gã đặt lão nhân nằm xuống và tự gã xuống suối rửa mặt, gột rửa cả y phục lẫn chân tay do cũng vấy nhuộm nhiều huyết tích từ thân thể lão nhân nọ.

Sau đó, gã tự xé bỏ một mảnh vải từ y phục bản thân, dùng mảnh vải đó thấm vào suối cho ướt đẫm, đoạn tự tay lau rửa các dấu huyết tích ở khắp thân của lão nhân.

Nước mát lạnh làm cho lão nhân tỉnh dần, cũng là lúc gã gần như đã lau rửa sắp xong cho lão nhân. Gã bảo :

– Lão bá cứ nằm yên. Có phải lão bá bị thế này đã lâu? Vậy sao không lo chữa trị lại để kéo dài?

Lão nhân dù đang nhìn gã bằng ánh mắt đầy cảm kích thì vẫn lo lắng kêu :

– Sao thiếu gia dám thực hiện điều này? Thôi nguy rồi. Cũng do tiểu nhân sơ suất, không sớm báo cho thiếu gia tỏ tường. Bởi đây không là những thương tích tầm thường. Mà là…

Gã lại một phen giật mình nhưng rồi vẫn kịp hoàn hồn :

– Chao ôi! Thoạt nghe vãn bối cứ ngỡ đây là hành vi có thể khiến lão bá thêm đau đớn. Nhưng nếu chẳng phải thì không sao. Vì dù gì vãn bối cũng đã tiến hành, sắp xong rồi còn gì nữa? Đấy, xong rồi. Nếu vẫn ngại thì xin lão bá cứ tự mặc lại y phục. Vãn bối cũng cần rửa lại hai tay.

Lão nhân lại kêu :

– Tiểu nhân vốn bị bệnh phong. Khắp thân đều là những vết lở loét. Lẽ nào thiếu gia không biết, cũng chẳng tự đoán ra?

Đến lần này gã mới thật sự giật mình :

– Bệnh phong? Một trong tứ chứng nan y?

Lão nhân cúi đầu, vẻ hối hận :

– Xin lượng thứ. Vì tiểu nhân đã không chịu bày tỏ sớm hơn.

Nhìn bộ dạng của lão nhân, gã cũng hối hận và cũng phần nào xót xa. Và gã bảo :

– Này, bệnh phong thì đã sao? Xin chớ lo, vì vãn bối cũng phần nào am hiểu y lý, đương nhiên tự biết cách giữ cho bản thân không bị lây nhiễm. Vả lại, cũng chỉ động chạm một lần, nào phải đây là loại bệnh dễ lây? Xin yên tâm, vãn bối tuyệt nhiên không phiền trách lão bá. Huống hồ, dù là chứng bệnh gì thì cũng cần có người chăm sóc. Vậy nếu đã do vãn bối nguyện ý chăm sóc thì hà cớ gì lão bá mãi bận tâm? Xin đừng như thế nữa. Bởi vãn bối chỉ thấy tội và càng thêm xót xa, thương cho phận lão bá.

Lão nhân ngẩng mặt lên và lần này, nhờ vầng dương đã tỏ rạng, gã nhìn thấy rõ lão nhân đã ràn rụa nước mắt. Và gã thêm xúc động mối chân tâm khi nghe lão nhân bảo :

– Bất luận thiếu gia có tinh thông y lý hay không thì tiểu nhân cũng hết lòng cảm kích. Vì ngoài một người nữa đã chết, mãi đến nay chỉ thiếu gia là người duy nhất thứ hai dám khẳng khái thực hiện hành vi thật đáng nhờn tởm này. Xin mạo muội hỏi cao danh quý tính của thiếu gia?

Gã cảm nhận bản thân chực rơi lệ, vội quay mặt đi và tìm cách lảng tránh câu đáp. Cũng nhân đó, gã tự tìm quanh và gom lại thành một đống củi khá to. Gã lấy hỏa tập ra và làm cho đống củi phải bừng bừng cháy. Ngay sau đó, gã tìm cách ngồi gần đống lửa, tự hong khô y phục lẫn chân tay và khắp thân. Gã còn cười cười và cố tình giải thích cho lão nhân hiểu về hành vi này của gã :

– Để đối phó nhất là với bệnh phong, cách tốt nhất là luôn hong lửa sau mỗi lần động chạm hoặc chăm sóc bệnh nhân. Như thế này ắt lão bá cũng phần nào an tâm và đỡ áy náy. Đúng không?

Lão nhân ngạc nhiên :

– Nói vậy, thiếu gia bảo tinh thông y lý là điều có thật? Xin đa tạ cao xanh. Vì nếu không, quả thật tiểu nhân sẽ mãi áy náy trong lòng, chẳng thể nào yên. Nhưng sao thiếu gia không cho tiểu nhân tỏ tường tính danh?

Gã cười cười :

– Ý lão bá muốn biết để làm gì? Mà này, vãn bối đã từng biết thế nào là thi ân bất cần báo. Vậy đừng mong vãn bối cho lão bá tỏ tường và toại nguyện. Hà hà…

Chợt có chuỗi cười lạnh vang đến từ xa :

– Liệu có thể tin vào lời của kẻ kỳ thực rất gian trá giảo quyệt là ngươi chăng? Nhưng dẫu sao cũng cung hỉ, thật không ngờ Châu Sách ngươi sau hôm qua vẫn ung dung tại thế. Ha ha…

Gã giật thót cả người, vội đứng lên và cũng nhanh miệng quát bảo lão nhân nọ :

– Lão bá chạy mau. Chúng là những kẻ đêm qua vãn bối từng nói vẫn luôn truy đuổi vãn bối đấy.

Lão nhân cũng đứng lên nhưng chỉ vì bàng hoàng và hoang mang :

– Nói sao? Thiếu gia có tính danh là Châu Sách?

Cùng lúc này, giữa đương trường chợt xuất hiện thêm những ba nhân vật. Trong đó có hai nhân vật hôm qua gã đã chạm mặt và suýt bị giết vì họ. Lão là Trịnh Bất Vi và ả Đường Kim Phụng.

Đường Kim Phụng đang lạnh lùng nhìn gã :

– Người chưa chết. Đủ hiểu nếu thật sự có các báu vật ở Đường gia thì hiện lúc này đang ở trong tay ngươi. Hãy mau giao ra đây.

Gã lùi về phía lão nhân bị bệnh phong :

– Hãy để cho lão bá này ra đi an toàn. Sau đó, ắt tại hạ có cách cho tiểu thư toại nguyện.

Lão họ Trịnh cười khẩy :

– Điều đó đâu do ngươi quyết định. Vì kể cả bản thân, vị tất ngươi đủ bản lãnh tự lo.

Gã nghiến răng :

– Nếu không ưng thuận thì đừng mong tại hạ đáp ứng và chỉ nơi ẩn giấu Kỳ Lân bảo điển.

Đường Kim Phụng nhướng mắt :

– Ngươi đã tìm thấy ư? Thật sao? Vậy thì được, lão kia cũng đã gần đất xa trời, và theo nhận định lão cũng chẳng biết võ công. Dù để lão đi cũng chẳng tổn hại chi.

Gã thoáng mừng, vội hối thúc lão nhân :

– Lão bá hãy đi mau. Nếu có dịp vãn bối hy vọng vẫn sẽ gặp lại. Mau đi đi. Họ đều là hạng sát nhân, họ sẽ chẳng buông tha nếu lão bá bỏ lỡ cơ hội này.

Thật lạ, dù tỏ ra rất sợ hãi nhưng thái độ lúc lão nhân buộc phải bỏ đi thì như còn điều gì đó khá khiên cường.

Dù vậy, ngay khi thấy lão nhân đi đã khuất, gã cũng quay lại ngay với đối phương những ba nhân vật. Gã gượng cười :

– Tại hạ cũng chẳng mong gì ngoài bản thân được vẹn toàn. Vậy nếu được tiểu thư hỉ xả, cũng hứa tha mạng thì Kỳ Lân bảo điển nhất định thuộc về tiểu thư.

Đường Kim Phụng cười lạnh :

– Ngươi chớ lạm dụng lòng nhân của ta. Vì sinh mạng ngươi nếu sau hôm qua vẫn chưa phổ nạp thì chính ngươi hôm nay đã nguyện dùng đánh đổi cho sinh mạng lão gớm ghiếc hôm nay. Có chăng ta chỉ hứa cho mi toàn thây, đấy là nói nếu ngươi ngoan ngoãn thổ lộ chỗ giấu Kỳ Lân bảo điển và không được giở trò. Còn ngược lại, nếu ngay bây giờ ngươi quả quyết không cung xưng thì ngươi tin chăng ta có đủ phương cách để khiến người sống không ra sống và dù muốn chết cũng không thể chết.

Gã chấn động, lại kêu :

– Nhưng vì cớ gì tiểu thư khăng khăng quyết lấy mạng tại hạ? Từng có thù oán chăng? Và đừng quên trên đời này chỉ có duy nhất tại hạ ắt cho tiểu thư toại nguyện?

Đường Kim Phụng bảo :

– Chính vì minh bạch như vậy ta mới ưng thuận cho ngươi được hưởng cái chết toàn thây. Còn tại sao ngươi phải chết ư? Điều này ta giải thích rồi. Ai bảo ngươi có liên hệ Đường gia?

Gã ngỡ ngàng :

– Vậy bất luận ai liên hệ Đường gia cũng đều chung số phận và do tiểu thư kết liễu?

Đường Kim Phụng lạnh lung thừa nhận :

– Ngươi nên tin như vậy. Và với tình cảnh ngươi lúc này chính là bằng chứng.

Gã động tâm :

– Có một thiếu gia mang tính danh là Đường Phi Thạch, cùng một tiểu cô cô cũng chung họ Đường là Đường Lệ Hoa, người là bào muội, kẻ là cốt nhục phụ tử với Đường Như Sơn. Phải chăng cả hai cũng đã bị tiểu thư chiếu cố?

Đường Kim Phụng cũng động tâm :

– Ngươi cũng biết hai nhân vật này? Được lắm, kỳ thực ta vẫn đang tìm họ. Vậy thế này, ta hứa cho ngươi toàn mạng nếu có thể mách bảo ta phải tìm họ ở đâu.

Gã nhẹ nhõm :

– Tiểu thư nói thật?

Lão họ Trịnh nãy giờ chờ đợi có phần nóng nảy, chợt quát :

– Không được vô lễ với thiếu chủ nhân của lão phu. Ngươi thật đáng tội chết, vì dám tỏ ra nghi ngờ.

Gã hoảng sợ kêu :

– Vì đây là chuyện liên quan đến sinh tử, bất luận ai lâm cảnh tương tự, lẽ nào không được phép hỏi cho minh bạch? Nhưng nếu lão chẳng ưng thì thôi, có cần phải tỏ ra hung hãn như vậy chăng? Thì để tại hạ nói vậy.

Đường Kim Phụng trịnh thượng bảo :

– Hãy nói mau. Kẻo ta mất hết nhẫn lại đấy.

Gã bảo :

– Có nhớ chỗ hôm qua tại hạ đã ngã vào? Ở dưới sâu đó có một địa đạo. Tận cùng trong địa đạo là một hốc huyệt nhỏ. Ẩn trong đó có một phiến đá mỏng, tại hạ đọc thì thấy ghi rõ bốn chữ Kỳ Lân bảo điển.

Đường Kim Phụng hoài nghi :

– Ngươi vẫn đặt phiến đá ở đó? Cớ sao không chiếm hữu?

Gã lắc đầu :

– Cảnh hôm qua là thế nào tiểu thư cũng rõ rồi. Tại hạ mãi lo cho sinh mạng còn không xong, có tâm trí đâu để nghĩ đến việc chiếm hữu, lại là vật chẳng hề dễ mang theo bên người.

Lão họ Trịnh cũng nghi ngờ :

– Tiểu thư đừng vội tin gã. Bởi gã có lắm quỷ kế, vạn nhất đây là thủ đoạn gì nữa của gã thì sao?

Đường Kim Phụng có phản ứng khác hẳn :

– Lão hộ cung yên tâm. Bổn nhân có thể tin lời gã và nhất định tự có chủ trương.

Đoạn ả quay trở lại với gã :

– Vậy là xong một việc. Giờ hãy nói về nơi hạ lạc tung tích của hai nhân vật ngươi từng đề cập.

Gã đáp :

– Nhờ gã mặt nhọn mới chết hôm qua từng vô tình thổ lộ tại hạ mới biết, nhất là về nhân vật Đường Lệ Hoa chỉ lần đầu tại hạ được nghe. Vậy tiểu thư có biết Ngũ Đài sơn? Quanh đó có một trũng núi. Giữa trũng núi lại có một thạch đình, chính là nơi hiện nay họ đang lưu ngụ.

Lão họ Trịnh cau mặt :

– Ngươi nghe không lầm chứ? Có đúng là Ngũ Đài sơn chăng?

Đường Kim Phụng lấy làm lạ :

– Lão hộ cung sao lại hỏi như vậy?

Lão họ Trịnh ngập ngừng :

– Tiểu chủ nhân còn nhớ chuyện hai năm trước lão nô từng may mắn thoát hiểm? Vậy ắt không quên chỗ lão nô từng bị sinh cầm cũng là ở một thạch đình giữa một trũng núi. Chỉ một ít sai biệt là thay vì Ngũ Nhạc Sơn, gã lại bảo là Ngũ Đài sơn. Đây là hai địa danh cách xa nhau những trăm dặm.

Gã kêu :

– Há lẽ khắp thế gian chỉ ở Ngũ Nhạc Sơn gì đó mới có trũng núi? Lão nói như vậy thì quá vô lý, vì núi nào mà chẳng có chỗ trũng chỗ cao? Vả lại, giữa trũng núi có thạch đình hay không thì đều do tại hạ nghe sao nói vậy. Và nếu là bịa thì tại hạ tuyệt đối không hiểu gã mặt nhọn bịa như vậy để làm gì.

Đường Kim Phụng có phần đồng tinh :

– Đình đài miếu mạo là những kiến tạo cơ hồ đâu đâu cũng thấy xuất hiện. Nếu có trùng hợp thì cần hiểu chỉ là ngẫu nhiên. Được, một lần nữa hãy tạm tin gã. Ngươi có thể đi.

Quá mừng, gã lập tức quay người bỏ đi.

Ngờ đâu, vù một cái, chợt có bóng nhân ảnh lao vượt qua đầu gã và đột ngột hiển hiện chặn lối gã. Đó là một lão nhân, là nhân vật thứ ba từng cùng lúc xuất hiện với lão họ Trịnh và ả họ Đường. Và nếu thoạt kỳ thủy đến giờ lão nhân này chưa một lần lên tiếng thì đây là lúc lão khinh khỉnh phát thoại :

– Lão phu nhận được lệnh, bảo ngươi phải lưu lại một vật.

Gã chột dạ :

– Còn vật gì nữa?

Lão nhân vẫn cười khinh khỉnh :

– Ngươi không hiểu? Đấy chính là sinh mạng của ngươi.

Gã phát hoảng, vội quay ngang mặt để nhìn ả họ Đường và kêu :

– Nhất nhất tại hạ đều đáp ứng đủ hai việc, cớ sao tiểu thư vẫn muốn lấy mạng tại hạ?

Ả cất giọng lạnh như băng :

– Tội ngươi liên quan đến họ Đường, ta đã hứa tha. Nhưng còn tội ngươi gia nhân lại nhẫn tâm phản bội họ Đường, giám cáo giác tung tích của Đường Lệ Hoa và Đường Phi Thạch thì ta không thể không xử. Đấy là để thế gian giảm bớt đi những kẻ sinh nhị tâm, bất trung bất nghĩa.

Gã phẫn nộ :

– Tại hạ phải hay không điều này cần xét lại. Riêng tiểu thư thì sẽ bị xử như thế nào về hành vi bội ước? Nên nhớ, dù là hung thần ác sát, để đối nhân xử thế thì chữ tín luôn là đầu. Vậy ai sẽ xử tiểu thư?

Đường Kim Phụng rúng động :

– Ngươi quả quyết ta là kẻ bội tín?

Gã giận quá, hết cả sợ :

– Không phải sao? Vì nếu muốn bắt tội tại hạ bất trung thì một là tiểu thư cần phải có bằng chứng thật thuyết phục, chí ít để minh bạch tại sao tại hạ lại phản bội họ Đường, vì họ gây ra trước hay bởi nguyên nhân nao? Và thứ hai, lẽ ra phải để tại hạ an toàn vượt xa, tạm cho là tiểu thư vì giữ chữ tín nên đành phải như thế, sau đó nếu lại chạm mặt, thì dù như thế nào tiểu thư cũng kể như đã thực hiện xong lời đã hứa. Có như vậy tại hạ mới tâm phục khẩu phục.

Đường Kim Phụng gật gù :

– Ngươi thật có khẩu tài, chứng tỏ ngoài quỷ kế cũng lắm tâm cơ. Thôi được, ta sẽ cho ngươi cơ hội, là ngay lúc này, nếu ngươi có thể dùng trò gì lừa được ta thì ta hứa chắc sẽ buông tha ngươi lúc này. Dám không? Hãy thử cách lừa ta xem?

Gã thở ra và lắc đầu :

– Lừa người chỉ là vạn bất đắc dĩ, là khi lâm hiểm cảnh, kể như sinh mạng đã như chỉ mảnh treo chuông. Không những thế còn phải nghĩ cách chiếm lòng tin của đối phương trước, sau đó mới mong có cơ hội giở trò. Đằng này, tiểu thư đã đề phòng, tại hạ đang hoang mang vì chẳng giám tin thêm gì nữa về mọi lời tiểu thư hứa, thế thì còn lòng dạ đâu để tìm cách lừa tiểu thư?

Đường Kim Phụng đắc ý :

– Nghĩa là ngươi phen này cam chịu chết? Bất luận lần này lời ta hứa thật tâm. Vậy thì mau nạp mạng thôi :

Xem đó là mệnh lệnh, lão nhân nọ lừ lừ tiến đến gần.

Kinh hoàng, gã kêu :

– Chờ đã. Hãy gượm gượm cho tại hạ đã nào.

Đường Kim Phụng thích chí cười :

– Vậy hãy mau mau liệu kế. Vì lời hứa của ta hãy còn hiệu lực đấy.

Gã cảm nhận đang bị xuất hạn, vội lấy tay lau khắp mặt, đoạn thở dài :

– Nghĩ cách để lừa thì không thể. Tuy nhiên, tại hạ chợt nảy một ý này, chỉ là một trò đánh cược không hơn không kém, rất đẽ phân định ngay xem ai thắng ai thua. Tiểu thư có nhã hứng chăng?

Đường Kim Phụng hất hàm :

– Thử nói xem.

Gã sục sạo tìm khắp người, sau đó tự lấy ra một ít ngân lượng :

– Hãy nhìn đây, tại hạ chỉ có tất cả là mười nén bạc. Xin tiểu thư cũng bỏ ra đúng mười nén. Vị chi tất cả sẽ là hai mươi. Sau đó, giữa tại hạ và tiểu thư sẽ lần lượt tư nêu ra một định giá. Cho đến cuối cùng, ai nêu mức định giá cao hơn thì bất kể mức ấy thế nào, toàn bộ hai mươi nén bạc này đều thuộc về người ấy. Và phần thắng cũng thuộc về người ấy. Tiểu thư có muốn tham gia?

Đường Kim Phụng nghi ngại :

– Chỉ như vậy thôi?

Gã gật dầu :

– Nhưng đừng xem thường trò này. Vì sẽ rõ giữa tại hạ và tiểu thư ai thông minh hơn hoặc ai đủ đởm lược để nêu mức định giá cao hơn. Và nếu tiểu thư chẳng dám thì thôi.

Ả nghiến răng :

– Nêu một định giá cao nhất để sở hữu toàn bộ hai mươi nén thì có gì ta không dám? Lão hộ cung mau mang trao cho gã mười nén. Cũng chớ lo gã ôm bạc bỏ chạy. Vì làm gì thoát. Hừ!

Lão họ Trịnh có vẻ cũng thấy hay hay vội lấy ra đủ mười nén bạc và trao cho gã :

– Để xem Châu Sách ngươi giở trò gì.

Gã nhận lấy :

– Vậy là đủ hai mươi nén. Tuy nhiên, để trò chơi được công bằng, tại hạ xin phiền ai đó phía chư vị hãy tạm giữ hộ toàn bộ số bạc này. Lão được không?

Bỗng dưng được gã chỉ định, lão nhân nọ, không phải lão họ Trịnh, liền vui vẻ đón nhận :

– Cứ ngỡ ngươi sẽ dành giữ. Còn giao cho lão phu thì quá dễ rồi. Hà hà…

Gã cũng hả hê tự xoa hai tay vào nhau :

– Được rồi. Nhưng để bắt đầu, tiểu thư có thể nhường cho tại hạ quyền nêu một định giá trước?

Đường Kim Phụng dè dặt ưng thuận :

– Ta chỉ mới tham gia lần đầu. Được, cứ để ngươi tiến hành trước, theo đó sẽ đến lượt ta. Hãy bắt đầu đi.

Gã hắng giọng :

– Để có thể sở hữu tất cả chỗ đó tại hạ xin bỏ ra mười nén để mua. Nhớ đấy, tại hạ ra giá mười. Tiểu thư muốn thắng phải nêu một mức cao hơn. Cũng đâu quá khó, đúng không?

Đường Kim Phụng gật đầu :

– Chỉ thế thôi sao? Vậy ta bỏ ra thêm hai, vị chi là mười hai.

Gã cũng gật đầu :

– Mười hai? Tại hạ thêm một, mười ba. Tiểu thư thua chưa?

Đường Kim Phụng bĩu môi :

– Thua ư? Ta nêu lên thành mười sáu.

Gã nối ngay :

– Mười bảy. Dám nâng lên nữa chăng?

Đường Kim Phụng mím môi :

– Sao lại không? Mười tám.

Gã trợn mắt :

– Tiểu thư sẵn sàng bỏ ra mười tám nén để sở hữu hai mươi nén bạc kia? Nếu là vậy, tại hạ xin thua, thật chẳng dám nêu cao hơn.

Đường Kim Phụng bật cười :

– Chứng tỏ ngươi thật kém đởm lược. Vậy là ta đã thắng chứ gì?

Gã thở dài và gật đầu :

– Thì đã nói rồi. Tiểu thư thắng. Vậy hãy trao lại cho tại hạ chỉ mười tám nén, hai mươi nén kia được kể là của tiểu thư.

Hả hê, Đường Kim Phụng bảo lão hộ cung :

– Cứ trao cho gã. Nhân đó thu hai mươi nén kia về. Hà hà…

Gã lại nhận bạc từ tay lão họ Trịnh và lạ thay gã cũng hể hả cười :

– Đa tạ… Hà hà…

Đường Kim Phụng lấy làm lạ :

– Ngươi đã thua sao vẫn cười?

Gã cho mười tám nén bạc vào người :

– Tiểu thư chưa hiểu? Tại hạ cười vì đã lừa được tiểu thư, kể cả hai lão kia nữa. Hà hà…

Ả không hiểu :

– Ta có những hai mươi nén, ngươi chỉ có mười tám. Ta đã hơn ngươi thì sao bị lừa?

Gã nháy mắt :

– Thử nhớ lại xem, thoạt kỳ thủy tại hạ đã vét hết ra được bao nhiêu nén? Có phải là chỉ mười chăng? Nhưng nhờ tiểu thư ưu ái, bây giờ tại hạ được tăng lên thành mười tám nén. Nếu không do lừa thì tại hạ nhờ đâu chợt có thêm những tám nén nữa? Chưa hiểu ư?

Đường Kim Phụng nổi giận :

– To gan. Quả nhiên trước đó ngươi chỉ có mười, sao giờ dám chiếm thêm của ta, trở thành mười tám? Hãy mau giao hoàn lại, kể cả sinh mạng ngươi.

Đường Kim Phụng quá giận, toan lao đến, chợt giật mình nhớ lại khi nghe gã kêu :

– Xin đừng quên mức giá mười tám là do tự tiểu thư nêu ra. Đâu phải do tại hạ to gan chiếm hữu và chiếm làm sao được nếu không có tiểu thư ra lệnh cho lão họ Trịnh đưa ra?

Vỡ lẽ là đã bị lừa, Đường Kim Phụng đành cắn răng nuốt hận.

– Ngươi giỏi lắm. Mau cút đi. Lần sau chớ để ta gặp lại. Hừ!

Bất chợt gã cũng tự cắn răng và lầm lũi quay người bỏ chạy thật mau.

Ngờ đâu gã vẫn bị người bám đuổi. Đấy là lúc gã chạy đến một bìa rừng, ngay bên cạnh là một vùng núi đá lởm chởm với địa hình có nhiều chỗ trượt sâu xuống. Và nhân vật đuổi theo chính là lão họ Trịnh :

– Mau đứng lại và cũng mau mau giải thích và sao ngươi biết lão phu mang họ Trịnh?

Gã không màng đáp. Trái lại, do nghe thanh âm của lão họ Trịnh đã quá cận kề, gã lập tức đâm đầu chạy vào rừng.

Thì, vù một tiếng, lão họ Trịnh đã đột nhiên xuất hiện trước mặt gã :

– Ngươi đích thực là ai? Sao có vẻ am hiểu về lão phu?

Gã quay đầu chạy ngược ra, thì :

– Đố ngươi chạy thoát.

Ào…

Đấy là một luồng lực đạo thật mạnh từ phía sau lao ào ào vào lưng gã.

Tự biết đã vô phương phản kháng hoặc đối phó, gã nghiến răng và chạy nữa.

Ầm!…

Lưng gã bị giáng một kình nặng như thiên lôi đả, khiến toàn thân gã cất bổng lên, sau đó thì theo đà, gieo ào ào xuống vùng núi đá lởm chởm. Đuổi theo gã là tiếng cười đắc ý của lão họ Trịnh :

– Ở dưới đó là Hắc Lãnh Thạch Lâm. Vĩnh biệt ngươi. Ha ha…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN