Kỹ Năng Cơ Bản Trong Phòng Gym
Chương 23
*******
“Anh… là anh đúng không? Phú An!”
Ngọc Khiết vẫn còn run lẩy bẩy. Cô chưa từng nghĩ thay tên đổi họ, chuyển đến nơi khác vậy mà giờ đây cái tên Phú An này vẫn còn có thể tìm cô.
“Anh nhận ra em từ lâu rồi.”
Đại Công chậm rãi buông tay mình ra, ngồi sang một bên.
“Gần như này nào mình cũng gặp, vậy mà em vẫn không thể nhận ra anh.”
Trong giọng nói có mang một chút tủi hờn, một chút xót xa.
“Bộ anh ghê tởm đến nỗi thậm chí em phải vứt bỏ tất cả mọi thứ về anh, trốn tránh anh, mà cả cái diện mạo cái giọng nói của anh em cũng hoàn toàn xóa đi sao?”
Đại Công gằn giọng mình. Chỉ là vài năm của sự trưởng thành. Dù cho anh có trở nên cao lớn hơn, vạm vỡ hơn, thì không lẽ cô bé hàng xóm ngày nào cũng trò chuyện lại không thể nhận ra anh. Ngọc Khiết vẫn chưa hết bần thần, xen lẫn trong trí nhớ của cô chỉ có vài hình ảnh vụt qua, là họ không còn gần gũi sau lần quan hệ “hụt” đó. Ngọc Khiết đã bỏ mọi thứ sau lưng.
Có lẽ sẽ khó để hiểu được nhưng não của con người hoạt động một cách kì diệu. Càng nhớ, càng nghĩ, thì một khi đã vượt qua được thì bộ nhớ sẽ không còn vương vấn lại một chút thông tin nào. Với Ngọc Khiết, lần đầu tiên dường như là một cơn ác mộng, một chút bất ngờ, một chút dư vị tình ɖu͙ƈ, nhưng bởi vì không có tình yêu, không có nuôi dưỡng cảm xúc, thế nên kỉ niệm tiêu cực này cũng chỉ như một cơn gió vô tình thổi vào cửa sổ ban đêm, nó khiến ta lạnh và cảm nhẹ, cơ thể ta cũng không lưu luyến nó.
“Em thực sự không nhận ra… Rồi em thấy anh với Khổng Dương…mà…… Hồi đó em với anh. Nên em..”
Ngọc Khiết ậm ừ trả lời như có như không. Có ai ngờ được người mình từng quan hệ lại đổi giới tính? Ngọc Khiết suy gẫm lại khoảng thời gian mà mình biết Đại Công, rồi một loạt tình cảnh ấm áp hạnh phúc của Đại Công với Khổng Dương. Rùng mình một phát. Hóa ra mình không chỉ này nọ với người ta, còn này nọ với người yêu của người ta. Chưa kịp cảm thấy mình bỏ quên kí ức với Đại Công vì ghê tởm lần đầu tiên, mà đã cảm thấy nhục nhã đến nỗi chắc cô không thể nào lưu lại phòng tập đó.
“Mà sao tự nhiên anh đổi … ý em là ..”
Chưa kịp hoàn thành câu, Đại Công đã ngắt lời cô.
“Tại sao anh đổi gu chứ gì?”
Đại Công cười nhạt, nhếch môi lên, dời tầm mắt mình lên mặt Ngọc Khiết.
“Cho đến giờ, anh vẫn không thể có cảm giác đó khi nằm cùng con gái. Thậm chí, ngay cả xem những đoạn phim kia, anh cũng không có một chút gì. Anh chỉ có thể có cảm giác với những đứa như Khổng Dương. Buồn cười không em? Thẳng nam mà không cương được với nữ?”
Đại Công ngửa cổ ra sau, tựa lưng vào thành ghế.
“Anh cũng không hiểu, lúc mình làm nhau, rõ ràng đâu có tình cảm. Tại sao anh không quên được em chứ?”
Ngọc Khiết chỉ có thể im lặng nghe anh trần thuật lại nỗi khổ sinh lý. Trong đầu cô ong ong cố nhớ lại những việc từng xảy ra, nhưng mà quần cô còn đang ướt, mùi tình ɖu͙ƈ mà Khổng Dương để lại trong cô còn lởn vởn trong đầu. Làm sao mà cô còn nghĩ tới được việc khác. Thậm chí Ngọc Khiết còn bạo dạn nghĩ rằng, phải chăng cũng là một cơ hội tốt cho mình với Đại Công hoàn thành việc chưa hoàn tất năm đó? Biết đâu là li nước giải khát cho cổ họng khô rát của cô ngay lúc này?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!