Kỷ Nguyên Ánh Trăng Mờ
Chương 71: Suy nghĩ
Máy tính di truyền ban đầu sẽ kích thích sức mạnh tinh thần của con người.
Khi sức mạnh tinh thần hoạt động ở một mức độ nhất định, máy tính sẽ cung cấp cho người kiểm tra một “bản đồ tư duy” hợp lý.
Về quan điểm, nó chỉ là một cái tên.
Trên thực tế, nó dựa trên những đặc điểm tinh thần và phẩm chất khác nhau của mỗi người, xây dựng một hình ảnh phù hợp để mọi người bước vào trạng thái tĩnh tâm.
Chỉ trong trạng thái đó, người ta mới có thể cảm nhận mình chân thật nhất.
Đó là, khi người đó cảm nhận được bản thân, máy tính sẽ nắm bắt được sự dao động của sóng não và phân tích kết quả thực tế nhất mà bộ não thu được.
Tương đương là tại thời điểm này, thông tin trong não người được lấy trực tiếp và giải thích chính xác nhất được đưa ra.
“Xét cho cùng, ngay cả khi thông tin mà bộ não thu được là khách quan, nhưng người chung quy sẽ mang tính chủ quan, trộn lẫn ý chí chủ quan, không thể phân tích và thậm chí phân tích thông tin chưa biết.”
“Nhưng máy tính là chính xác.”
Phi Long đã giải thích nguyên tắc này, cảm thấy đáng kinh ngạc như “đọc tâm thuật”, lại không thể giải thích được.
Nhưng Đường Lăng đang nghĩ, nếu đó là thông tin ẩn trong chuỗi gen, liệu nó có thể được nhìn thấy bằng các phương tiện hiển vi như nền văn minh trước đây không?
Tại sao lại phải nhìn vào tâm trí và một phân tích sóng não?
Trong phần giải thích bổ sung, Ngưỡng Không đã vô tình đề cập rằng tài năng chuỗi gen là rất bí ẩn. Nếu không có máy tính di truyền, căn bản nó không được quan sát bởi bất kỳ công nghệ nào của nền văn minh trước đây.
Ngưỡng Không chỉ nêu bật tính chính xác và bí ẩn của máy tính di truyền, nhưng vô tình trả lời những nghi ngờ của Đường Lăng.
Bước vào máy tính, Đường Lăng bình tĩnh khoanh chân ngồi xuống.
Thông qua vật liệu trong suốt trên cùng, phía trên mái nhà, bầu trời đầy sao xuất hiện trở lại, năng lượng vũ trụ được tái tạo lại và máy tính bắt đầu lưu động trở lại với sự sáng chói bí ẩn.
Sau khi cánh cửa trong suốt được đóng lại, không gian bên trong vô cùng yên tĩnh, đó là một bầu không khí tráng lệ mang theo sự thần bí, khiến Đường Lăng không thể không có chút lo lắng.
Tô Diệu đối với hắn có lòng tin, Đường Lăng làm sao đối với mình không có lòng tin?
Hắn chỉ là không biết, hắn ta sẽ nhận được loại “bản đồ tư duy” nào? Mà Phi Long nói rằng đây là điều khiến cho mọi người đều khác biệt, và đó cũng là bí mật của tất cả mọi người. Không cần phải nói với ai về “bản đồ tư duy” của chính họ.
Tại sao lại như vậy? Phi Long không giải thích điều đó, chỉ nói rằng đây là sự sắt đá của thời đại.
Khám phá hoặc buộc người khác nói ra “bản đồ tư duy” là một việc liều mạng.
Đặc biệt là chiến binh Tử Nguyệt.
“Vậy nó là gì?” Ý nghĩ chỉ là một khoảnh khắc. Khi Đường Lăng có khoảnh khắc nghi ngờ này, hắn cảm thấy rằng có một năng lượng bên trong máy tính.
Loại năng lượng này giống như dòng điện được mô tả như trong sách. Chạm vào cơ thể con người có thể khiến mọi người cảm thấy tê liệt và thậm chí run rẩy không tự chủ.
Nhưng có một chút khác biệt.
Khi Đường Lăng còn chưa cảm nhận được sự khác biệt cụ thể, cảm giác tê liệt liền tập trung trong não.
“Ngay cả khi nó là dòng điện, nó sẽ không phải là dòng điện mạnh.” Đường Lăng nghĩ.
Dòng điện mạnh sẽ giết chết con người, nhưng loại cảm giác tê liệt của năng lượng này khiến não bộ vô cùng thoải mái, còn kèm theo từng hồi mát lạnh.
Bộ não chưa bao giờ hoạt động như vậy, và ngay cả bản năng chính xác cũng bắt đầu tự động kích hoạt mà không cần tập trung.
“Không gian bên trong rộng 1.4241 mét và dài 3.1673 mét…” Cách đo theo bản năng này khiến Đường Lăng nhanh chóng ổn định.
Sau đó, cảm giác thoải mái khiến hắn rơi vào trạng thái buồn ngủ vi diệu.
Lúc này, hắn cảm thấy mình không còn ngồi trong một không gian nhỏ hẹp bên trong, mà trôi nổi trong vũ trụ tráng lệ trên mái nhà.
Bị ngăn cách bởi một khoảng cách nhất định, lặng lẽ quan sát toàn bộ Dải Ngân hà dưới dạng “Bổng tuyền”.
Đôi mắt bị mê hoặc, Dải Ngân hà ở rất xa và cơ thể đang trôi dạt đến một nơi hoàn toàn yên tĩnh.
Khái niệm về không gian trở thành hư vô, chỗ chỗ không có lớn nhỏ, giống như trạng thái ngồi thiền.
Lúc này, một bức tranh dần bắt đầu di chuyển về phía Đường Lăng.
Đó là trống rỗng.
Không, xác thực mà nói so với trống rỗng càng thêm trống rỗng, chỉ là liếc một cái liền làm cho người ta cảm giác hoang vu hư vô.
Sau đó, một chấm đen nhỏ xuất hiện trong bức tranh, thật vô lý, nhưng chỉ cần liếc vào nó một cái liền làm cho người ta một loại cảm giác động phách kinh tâm.
Điểm đen xoay tròn, bành trướng, co rút lại, mỗi nhịp giống như nhịp tim, với cảm giác sức mạnh hủy diệt trái đất.
Mặc dù vậy, ánh mắt Đường Lăng không thể bị xóa khỏi điểm đen, bởi vì chỉ có nó trong toàn bộ bầu trời trống rỗng. Đó là hy vọng, cuộc sống và khởi đầu của mọi thứ.
Nếu như không có nó, trong ánh mắt chỉ có một mảnh hư vô, hư vô an tĩnh, hư vô trống rỗng, hư vô tuyệt vọng, đến vô tận…
Đường Lăng không thể mô tả nó là gì? Đây có phải là quan điểm của riêng mình? Một sự trống rỗng cộng với một chấm đen?
Ngoài máy tính, nụ cười nhẹ của Phi Long cho thấy một chút hài lòng.
Ba giây, chỉ ba giây, đứa trẻ này đã phát hiện ra “bản đồ tư duy” của mình? Nó mạnh đến mức nào?
Thực sự tò mò bản đồ của hắn sẽ là gì? Có bao nhiêu bố cục?
Trên thực tế, “bản đồ tư duy” là bí mật tuyệt đối của mỗi con người với tài năng chuỗi gen, và là cơ sở để xây dựng mọi thứ.
Đại biểu chính là phát triển không gian.
Bản đồ tư duy không thể mô tả đầy đủ ý nghĩa của nó. Ngay cả khi ai đó sẵn sàng nói ra, ý nghĩa của nó chỉ có thể nói là không thể giải thích được.
Do đó, trong thời đại này, có thể tham khảo bản đồ tư duy của người khác là cực nhỏ. Ít nhất thì khu vực an toàn 17 chỉ có ba bức.
Hao tốn giá lớn, nhưng tỷ lệ hoàn chỉnh bản đồ của ba bức chỉ là 70%
Nhưng cho dù hình ảnh có bí ẩn đến mức nào, mọi người vẫn tổng hợp một chút luật thép, nghĩa là, mô hình quan niệm về hình ảnh càng lớn, sự phát triển càng lớn, tài năng chuỗi gen càng tốt.
“Ba giây.” Cùng lúc với Phi Long bay lóe lên suy nghĩ về khoảnh khắc đó, Ngưỡng Không cũng nhàn nhạt đánh giá một câu.
Bởi vì về sức mạnh tinh thần, tài năng của đứa trẻ này đã là đỉnh cao của vùng an toàn 17.
Cũng giống như tài năng chuỗi gen, tài năng tinh thần giống như rau bên cạnh bít tết. Rau ngon như thế nào, chất lượng của một miếng bít tết phụ thuộc vào bản chất của bít tết.
Tuy nhiên, có một tài năng tinh thần tốt, một tài năng tinh thần mạnh mẽ như vậy, màu gì sẽ được thắp lên khi đèn của hắn được thắp sáng?
Những người khác không biết Phi Long nghĩ gì và cũng không biết Ngưỡng Không bỗng nhiên nói một câu ba giây là có ý gì? Họ chỉ đang chờ kết quả của Đường Lăng.
Tuy nhiên, lúc này Đường Lăng trong máy tính đã trở nên hết sức khổ sở.
Chỉ vì đốm đen đó! Nó mang lại cho Đường Lăng một cảm giác áp bức vô tận, và đôi mắt hắn vẫn nhìn vào đó, hắn cảm thấy rằng toàn bộ con người đều muốn bị nó lôi kéo mà đi.
Khái niệm thời gian đã trở nên vô nghĩa đối với Đường Lăng, bởi vì bản năng chính xác của Đường Lăng không thể cảm nhận được tốc độ của dòng chảy.
Thời gian dường như đã mất đi vai trò của mình như một thước đo.
Rốt cuộc là đi qua bao lâu? Một cái chớp mắt, hay là vĩnh hằng?
Trong ánh mắt, chỉ có cái điểm đen kia luật động, ngày càng nhanh hơn.
Sau đó, trong hư vô vô tận, đột nhiên bùng nổ…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!