Kỷ Nguyên Máu - Chương 30: Ba giây đánh đổi bằng sinh mạng
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
89


Kỷ Nguyên Máu


Chương 30: Ba giây đánh đổi bằng sinh mạng


“Chạy…”

Đúng lúc này, Trần Phong hét lên một tiếng. Bàn tay nắm chặt cây lao tự chế đưa lên ngang đầu. Hai mắt hắn lóe sáng, cơ bắp trên tay phải siết chặt.

Một cái lưỡi đỏ lòm xuyên qua đầu một người trong đám Lê Thành, lôi hắn vào trong biển lửa. Những người khác thấy vậy liền bủn rủn cả chân tay, sợ hãi chạy trốn.

Trần Phong nghiến chặt răng, con quái vật chưa lao ra, hắn không cách nào đánh ra một chiêu này. Hắn phải tiếp tục chờ đợi cơ hội, nhưng chờ đợi có nghĩa là những người kia sẽ còn phải chết.

Lê Thành ném ra vài quả bom xăng, tạo thành một màn lửa trước mặt mọi người, sau đó ngay lập tức lui lại. Mọi người thoát khỏi căn phòng, hướng tới chỗ Trần Phong mà chạy. Sau lưng họ, con quái vật bước ra từ biển lửa, trong miệng vẫn còn ngậm theo cái đầu của người xấu số lúc nãy. Lớp da ngoài của nó đã bị đốt cháy rơi xuống từng mảng, lộ ra thịt đỏ, thế nhưng chỉ làm con quái vật trở nên điên cuồng hơn.

Nó đưa mắt nhìn hướng bọn Lê Thành đang chạy, rốp một tiếng nhai nát cái đầu của người kia rồi nuốt xuống, sau đó quay người đuổi theo mọi người. Tốc độ của con quái vật này cực nhanh, trong nháy mắt đã áp sát người chạy cuối cùng.

“Vút…” một tiếng, từ miệng con quái vật bắn ra một đầu lưỡi, quấn vào chân người kia lôi hắn giật ngược lại phía sau, con quái vật dường như mượn sức nặng cơ thể của người này, cả người lao tới phía trước nhanh hơn cả lúc nãy. Người xấu số kia bị kéo bay lại phía sau, đập vào tường đá làm đầu hắn vỡ nát như quả dưa hấu.

Chưa hết, thân thể con quái vật lao đi trong không trung. Hai chân trước của nó đưa ra, cắm xuyên qua người một thanh niên trẻ, sau đó nhẹ nhàng tách sang ngang, bửa đôi cơ thể của hắn. Người thanh niên hai mặt trợn trừng, không hề nghĩ tới cái chết lại đến nhanh như vậy. Hắn thậm chí còn không kịp kêu lên một tiếng liền bị xé ra làm đôi.

Trần Phong nghiến chặt răng đến bật máu, điên cuồng ngưng tụ khí xám vào cánh tay trái, gân cơ trên bắp tay hắn nổi cuồn cuộn, ngoằn ngoèo như giun chạy. Hai mắt hắn nhìn chằm chằm vào hướng con quái vật lao tới, năng lực cảm nhận tầng hai được mở ra, khóa chặt đối phương. Đại não hắn tính toán nhanh chóng, biết được thời cơ tuyệt nhất để tung ra đòn này là ba giây nữa.

Ba giây, bình thường là một quãng thời gian ngắn ngủi, thế nhưng với tốc độ của con quái vật hiện tại và khoảng cách của những người còn lại, Trần Phong biết rõ họ có thể sẽ chết. Trong lòng hắn thầm cầu nguyện, mong cho mọi người có thể chạy nhanh hơn một chút.

Giây thứ ba, một người nữa chết dưới đầu lưỡi con quái vật. Ánh mắt cầu cứu của bác ta nhìn vào Trần Phong làm hắn bị ám ảnh. Ánh mắt đó rõ ràng là đang hi vọng hắn có thể ra tay, cứu bản thân một mạng.

Cánh tay Trần Phong run run, hắn rất muốn ném ra cây lao này, thế nhưng không thể. Chỉ có ba lần ra tay, lãng phí bất kì một lần nào cùng nghĩa với việc mọi người đều phải chết.

Giây thứ hai, lại một người nữa ra đi. Trước khi chết người này không quên đưa ánh mắt căm hận nhìn về phía Trần Phong, trách hắn tại sao không ra tay.

Trần Phong không dám nhìn nữa, hắn nhắm chặt mắt lại, chỉ dùng năng lực cảm nhận để quan sát con quái vật. Hắn sợ ánh mắt của họ, sợ mình sẽ bị ám ảnh cả đời.

Một giây cuối cùng, chỉ còn lại Lê Thành đang chạy trối chết về phía Trần Phong. Có lẽ do quá gấp gáp mà hắn trượt chân, ngã về phía trước một vòng. Thật đáng tiếc, chỉ cần cố gắng thêm một chút nữa thôi, hắn sẽ thoát được khỏi nguy hiểm.

“Không, không thể đợi được nữa.”

“A…”

Trần Phong hét lên một tiếng, con quái vật đã tiến sát gần đến Lê Thành, cũng may hắn ngã đổ người về phía trước nên đã thoát hiểm trong gang tấc. Lê Thành kể như cũng nhanh lẹ, mượn đà ngã ra của mình mà lăn tròn thêm mặt đất thêm mấy vòng nữa. Cú ngã của hắn mặc dù cứu mạng hắn, thế nhưng cũng làm tốc độ của hắn chậm lại, có vẻ như chỉ giúp hắn sống lâu được thêm một chút.

Có điều Trần Phong không thể nhịn được nữa, cánh tay cầm lao cửa hắn nắm chặt, lấy một sức mạnh kinh người mà ném cây lao bay về phía trước. Cây lao xoay tròn trong không khí, xé gió lao đi vun vút giống như đạn pháo.

Con quái vật há to cái miệng đầy răng, chuẩn bị cắn xuống Lê Thành. Bất chợt tiếng động ầm ầm vang lên, một mũi lao nhọn hoắt đâm xuyên vào miệng nó, cắm ngập qua lớp da thịt chui vào trong bụng, sau đó thoát ra từ phía đuôi. Mũi lao chưa hết lực còn bay tiếp thêm một đoạn nữa, sau đó “ầm” một tiếng đâm mạnh vào tường đá ngập gần đến chuôi. Đuôi mũi lao không ngừng rung động.

Con quái vật đứng sững ra một lúc, hai mắt trợn tròn, sau đó đổ gục xuống đất. Từ cơ thể đồ sộ của nó chảy ra một thứ chất lỏng nhớt nháp màu xanh hôi hám.

“Nó chết chưa?”

Trần Phong chỉ kịp nghĩ đến điều này, sau đó lập tức cảm thấy đau đớn công phá ý thức. Gân trên cánh tay trái của hắn bỗng dưng co rút cực mạnh, kéo theo ngón tay cũng bị vặn vẹo với nhau. Một đòn toàn lực vừa rồi đã vượt khả năng chịu đựng của cơ thể hắn. Giết được quái vật, đổi lại là cánh tay trái hiện tại tạm thời tàn phế, cái giá phải trả cực lớn.

Trần Phong lăn lộn dưới đất kêu gào đau đau đớn, cơ bắp căng cứng co quắp, đau gấp trăm lần bị chuột rút. Nỗi đau này giống như có ai đó nắm lấy toàn bộ gân tay hắn rồi kéo căng ra các hướng khác nhau.

Lê Thành kinh hãi lau mồ hôi chảy trên trán. Hắn vừa mới bước một chân vào địa ngục, may mắn thoát chết trong gang tấc. Nếu một đòn vừa rồi của Trần Phong tung ra chậm nửa giây nữa thì mạng hắn nhất định đã không còn.

Con quái vật bò sát đã chết, Lê Thành nhìn Trần Phong lăn lộn đau đớn trần mặt đất liền vội vã tiến lại gần đối phương. Hắn mới chỉ bước được mấy bước,, liền nghe từ tầng ba truyền đến âm thanh ồn ào như người thét lớn, tiếp theo đó là tiếng chân bước dồn dập.

Lê Thành hốt hoảng nhìn về phía cầu thang nối liền tầng hai và tầng ba, hai người bọn hắn đang ở gần ngay nơi này. Trần Phong cắn chặt răng kìm nén cơn đau, mồ hôi trên trán hắn tuôn như thác nước. Hắn cố gắng tập trung tinh thần, mở ra năng lực cảm nhận không gian tầng một.

Con mắt vô hình hiện ra, bao phủ cả tòa nhà. Trần Phong vừa khởi động năng lực liền lập tức quay đầu nhìn Lê Thành khó nhọc nói:

_Chạy… Nó tới…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN