Ký Sự Hậu Cung
Chương 189
Editor: Anh Thơ
Sau này nói chuyện với Cảnh Đế thì Tịch Nguyệt chú ý rất nhiều, nếu như Cảnh Đế muốn sinh tiếp một đứa bé thì nàng sẽ bảo dưỡng thân thể thật tốt.
Nói thật thì thực ra nàng không muốn sinh sớm như vậy, mấy đứa bé bây giờ còn nhỏ, hiện tại chỉ mới biết đi, đúng là thời điểm bướng bỉnh cần người chăm sóc nhất. Đương nhiên trong cung có rất nhiều người nhưng mà sao có thể giống nhau chứ, chính mẫu thân của chúng chăm sóc thì sẽ có cảm giác khác.
Giống như khi nàng còn nhỏ vậy, mẫu thân mất, cho dù tổ mẫu đối xử với nàng tốt hơn nữa thì cũng không thể thay thế mẫu thân.
“Cẩm Tâm, mọi người đến hết rồi chứ?”
“Dạ, cơ bản đều đã đến rồi.”
Tịch Nguyệt không biết Hoàng Hậu trước kia là nữ tử như thế nào, nàng chỉ làm theo cách làm của Thái Hậu.
Mọi người đến gần hết rồi nàng mới ra ngoài, dù sao, nàng cũng không có tâm tư nói chuyện phiếm với người khác.
Nếu như thực sự là nói chuyện phiếm thì không tồi, nhưng mà khi nói chuyện với bọn họ luôn mang theo thăm dò và tính kế, đúng là khiến cho người ta cảm thấy vô cùng không thú vị.
Trang điểm thỏa đáng xong, Tịch Nguyệt ra ngoài tiền thính.
“Nô tỳ tham kiến Hoàng hậu nương nương….”
Mọi người đều nhún người thỉnh an.
Tịch Nguyệt cho mọi người đứng dậy.
“Hôm nay các muội muội đến thật sớm.” Trong số những người ở đây thì tuổi của Tịch Nguyệt quả thực không lớn nhưng vì nàng là Hoàng Hậu nên đương nhiên sẽ xưng hô như vậy.”
“Bây giờ là mùa thu, buổi tối đi ngủ sớm đương nhiên sáng sẽ dậy sớm.” Phó Cẩn Nghiên cười.
Thấy Phó Cẩn Nghiên nịnh bợ Thẩm Hoàng Hậu, Huệ phi cong môi.
“Hắt xì!” Khi hai người đang nói chuyện thì Trương Lan hắt hơi một cái, có hơi thất lễ.
Trương Lan hơi xấu hổ, chỉ biết cười yếu ớt. Chốc lát sau lại không nhịn được hắt hơi.
Tịch Nguyệt nhìn qua thấy sắc mặt của nàng ấy hơi ửng đỏ.
“Muội muội cảm thấy không khỏe sao?”
Trương Lan nhìn mọi người, lắc đầu: “Không sao, chỉ là cảm thấy không khỏe một chút thôi.”
Dứt lời lại không nhìn được gãi cổ mình một chút.
Tịch Nguyệt nhìn ra nàng ấy hẳn là rất ngứa, nếu không thì đã không như vậy.
“Hạnh Nhi, lập tức truyền Thái y, Cẩm Tâm, ngươi đỡ Trương Qúy nhân vào nội thất nghỉ ngơi một chút chờ Thái y đến.”
Dứt lời thì liếc nhìn Cẩm Tâm một cái, ánh mắt kia dường như có thâm ý.
Cẩm Tâm vội đi qua đỡ Trương Lan.
Trương Lan cũng biết là Hoàng Hậu có ý tốt nên đi theo Cẩm Tâm vào nội thất.
“Trương Qúy nhân xin chờ một chút. Lát nữa thái y đến sẽ xem bệnh cho người.”
“Ta cũng không biết tại sao đột nhiên lại thấy không khỏe, nói ra lại có mấy phần giống như dị ứng kỳ hoa.” (M.n có nhớ loại hoa này không? Chính là loại hoa dùng để làm đẹp nhưng dễ gây dị ứng đã bị tiên đế cấm đó)
Cẩm Tâm sửng sốt một chút, dường như nghĩ tới điều gì đó.
Hơi nhún người chào rồi lui ra ngoài nhưng mà nhanh chóng đưa một cung nữ khác vào phòng, người này chính là Thúy Văn.
Trương Lan biết đây là một trong sáu đại cung nữ bên người Thẩm Tịch Nguyệt.
Trong cung này có không ít người tung tin đồn rằng Thúy Văn cực kỳ có thiên phú trong y thuật, chỉ ở bên cạnh Hoàng Hậu một thời gian mà y thuật trở nên rất cao siêu.
“Trương Qúy nhân có thể để cho nô tỳ nhìn qua một chút không?”
Trương Lan gật đầu, nàng cũng không hề lo lắng Hoàng Hậu sẽ hại nàng.
Nếu như nói ra thì nàng được xem là một người duy nhất được Hoàng Hậu nể mặt một chút. Nhưng mà nàng cũng hiểu dường như điều này là bởi vì nàng không thể được Hoàng Thượng yêu thích, chưa hề được sủng một lần nào.
Vốn mẫu thân của nàng cũng rất lo lắng vì chuyện này nhưng nàng lại cảm thấy không sao cả, dù sao cũng không có cảm tình. Nhưng mà từ khi Thẩm Tịch Nguyệt lên làm Hoàng Hậy thì Trương Lan lại cảm thấy có chút may mắn, may mắn nàng chưa thị tẩm một lần nào.
Nàng chỉ muốn giữ bổn phận sinh hoạt trong cung, còn những điều khác cũng không quan trọng.
Sau khi Thúy Văn bắt mạch thì nhìn về phía Cẩm Tâm: “Đúng là dị ứng kỳ hoa. Bên ngoài có người dùng kỳ hoa.”
Kỳ hoa là hoa cấm, lúc trước chủ tử đã từng dùng cái này để mưu hại Hiền phi.
Hiện tại xem ra có người cho rằng chủ tử mẫn cảm với loại hoa này nên mới làm ra chuyện như vậy.
Nghĩ vậy, ánh mắt Cẩm Tâm tối sầm lại, vội vàng đi ra ngoài.
Lúc này Huệ phi đang bất âm bất dương nói: “Đúng là kì lạ. Trương Qúy nhân này đang yên đang lành tại sao vừa vào Phượng Tê Cung lại cảm thấy không thoải mái. Nói đến đây, mỗi lần bản cung qua đây cũng cảm thấy không khỏe!”
Trong lời nói này ẩn chứa ác ý thật lớn.
Không ít phi tần đều thay đổi sắc mặt, nhìn ly trà trước mắt mình lại nhìn khắp nơi một chút, sợ Hoàng Hậu cố ý làm gì đó.
Những nữ tử này khi tiến cung đều được lão ma ma dạy bảo quy củ, cũng nghe qua không ít chuyện trong cung, đương nhiên cũng có chuyện Hoàng Hậu hạ thứ gì đó vào trong trà hoặc trong hương liệu để cho các phi tử khác không thể sinh con.
“Nếu như Huệ phi cũng cảm thấy không thoải mái thì để cho Thái y đến khám xem, nghĩ đến Huệ phi tín nhiêm Chu thái y nhất, vậy thì để cho Chu thái y qua đi. Đào Nhi, Hạnh Nhi chưa chắc đã mời Chu thái y, ngươi qua đó xem đi, mời Chu thái y đến đây.”
Tịch Nguyệt mỉm cười đáp lại.
Sắc mặt Phó Cẩn Dao thay đổi. Thẩm Tịch Nguyệt này đúng là không chịu một chút thiệt thòi nào. Phó Cẩn Dao kinh ngạc, trong lòng cũng cảm thấy không thoải mái nhưng không biết nên nói gì để đáp trả.
Cẩm Tâm đi tới sau đó thì thầm vài câu bên tai Tịch Nguyệt.
Tịch Nguyệt nghe xong thì cười lạnh, ánh mắt nhìn mọi người cũng lạnh hơi vài phần.
Thấy nàng như vậy, mọi người đều khó hiểu nhưng đều biết rằng trong chuyện này có điều gì đó kỳ quái.
“Đào Nhi, không cần đi mời Chu thái y nữa, đến Thái Y Viện nói bản cung cho mời Vạn thái y và Lâm thái y cùng qua đây. Tiểu Đặng Tử, tăng thêm nhân thủ, bất luận là ai cũng đều không được cử động.
Huệ phi trừng mắt: “Hoàng Hậu nương nương đây là muốn làm gì.
Thẩm Tịch Nguyệt cười lạnh: “Những lời này đúng là lời bản cung muốn nói, người mang theo kỳ hoa kia rốt cuộc muốn làm gì!”
Lời vừa nói ra, mọi người đều xôn xao.
Trong cung nay không ai không biết Hoàng Hậu nương nương mẫn cảm với kỳ hoa, cho dù Hoàng Hậu nương nương không mẫn cảm thì kỳ hoa này cũng là hoa cấm.
Nhưng mà cũng kỳ quái, Hoàng Hậu nương nương mẫn cảm với kỳ hoa, vì sao lần này lại không có việc gì.
Không ít người đều hoài nghi điều này là do Hoàng Hậu cố ý làm.
Mà Vương thái y mới được mời đến nơi thấy tình hình ở chỗ Hoàng Hậu thì cũng lau mồ hôi.
Qủa nhiên khi ông chẩn đoán cho Trương Lan thì đúng là dị ứng kỳ hoa.
“Vương thái y, đợi chút nữa Vạn thái y và Lâm thái y đến đây thì ba người điều tra từng người cho bản cung. Bản cung không tin căn nguyên không ở trong cung này.”
Vương thái y cũng biết chuyện Thẩm Tịch Nguyệt mẫn cảm với kỳ hoa.
“Nương nương, xin cho cựu thần kiểm tra một chút. Lúc trước người dị ứng rất nghiêm trọng, tuy lần này không có bệnh trạng nhưng cũng không thể phớt lờ.”
Tịch Nguyệt cũng không động đậy: “Chứng mẫn cảm của bản cung đã tốt rồi, chỉ sợ người muốn hại ta đã lãng phí tâm tư rồi.”
“Hả?” Vương thái y nhíu mày khó hiểu.
Thẩm Tịch Nguyệt hơi ngửa đầu nhìn những phi tần phía dưới: “Lúc trước khi Vạn phu nhân tiến cung khám chữa bệnh cho Thái Hậu thì bản cung đã hỏi bà chuyện này và đã điều dưỡng theo phương pháp của bà. Tuy rằng bà nói cũng không nhất định sẽ có tác dụng nhưng bản cung vẫn kiên trì. Tuy rằng kỳ hoa là hoa cấm, sẽ không xuất hiện nhưng nếu như ngẫu nhiên vô tình đụng trúng thì cũng không tốt. Nhưng là không ngờ hôm nay lại có chuyện này, càng không ngờ phương pháp của Vạn phu nhân thực sự có tác dụng. Nếu như không phải Trương Lan cũng mẫn cảm thì có lẽ người ác độc kia đã chạy thoát thân rồi.”
Không lâu sau thì hai thái y khác cũng đến.
“Vì trong sạch của mọi người, xin ba vị thái y điều tra thật kỹ, miễn có người nói bản cung vu oan hãm hại.”
Vẻ mặt của Tịch Nguyệt không hề lo lắng.
Huệ phi cũng không đồng ý: “Hoàng Hậu nương nương, không có bằng chứng đã nói là chúng ta làm, chỉ sợ rằng không công bằng. Có thể là Trương Qúy nhân đụng phải kỳ hoa ở bên ngoài sau đó mới tiến vào, hoặc cũng có thể vốn trong cũng của người đã có vật này.”
Nàng ta nói đúng là thẳng thắn.
Tịch Nguyệt ngồi ở đó thản thơi nhìn nàng.
Rất lâu sau mới cười lạnh: “Ngược lại, bản cung không biết rằng một vị phi tử lại có thể trắng trợn vu oan cho bản cung. Vừa rồi Trương Qúy nhân gặp chuyện không may Huệ phi cũng như có như không nói có khả năng là bản cung hại người, còn nói bản thân ngươi không thoải mái, vậy thì đúng là phải điều tra thêm rồi. Có phải công bằng hay không là do bản cung quyết định, không phải một phi tử nho nhỏ như ngươi.”
Lời nói này của Thẩm Tịch Nguyệt cực kỳ hung hãn nhưng mà nhìn biểu tình của nàng thì có thể thấy nàng hoàn toàn không đặt Huệ phi vào mắt.
Phó Cẩn Dao bực mình hung tợn nhìn Thẩm Tịch Nguyệt.
“Bắt đầu đi.”
Ba người thái y thấy Hoàng Hậu như vậy thì vội vàng bắt tay vào việc kiểm tra.
Tịch Nguyệt ngồi ở bên trên, chậm rãi nói: “Các ngươi cẩn thận tra kỹ cho bản cung. Bản cung không thể để một kẻ rắp tâm hại người như vậy ở trong cung. Hôm nay nàng có thể mưu hại bản cung, ngày khác có thể hại các phi tần khác, có thể hại các hoàng tử, thậm chí có thể hại Hoàng Thượng.”
Lời này nói rất nặng, người khác nghe thấy thì cũng hiểu, kéo cả Hoàng Thượng vào như vậy thì chỉ cần tra ra ai, người đó sẽ không có kết cục tốt.
Nhưng mà nếu như mài kỳ hoa thành bột phấn thì cũng không dễ tra xét như vậy.
Vạn thái y nói: “Bẩm nương nương, các vị nương nương rất động, nếu như giấu ở trong quần áo thì cũng không dễ tra. Đám người cựu thần thực sự không tiện.”
“Nếu như các ngươi không tiện thì để cho Thúy Văn ra giúp đi.” Giọng nam đột ngột vang lên.
Người ngoài cửa không phải ai khác mà chính là Cảnh Đế.
Chỉ thấy sắc mặt của hắn vô cùng khó coi, sải bước vào phong, nhìn những dung nhan kiều diễm bên trong, trong lòng lại chỉ cảm thấy chán ghét.
Tịch Nguyệt thấy Cảnh Đế đến thì vội vàng thỉnh an.
Các phi tần khác đương nhiên cũng như vậy.
Cảnh Đế đỡ Tịch Nguyệt dậy, lại nhìn những người khác, càng thấy chán ghét.
“Kiểm tra Phó Tiệp dư trước, nếu như Phó Tiệp dư không có vấn đề thì để cho nàng giúp các ngươi tra.
“Dạ.”
Lúc này không ít ánh mắt phóng lên người Phó Cẩn Nghiên, như vậy xem ra Cảnh Đế vẫn có mấy phần coi trọng nàng ấy.
Đương nhiên là Phó Cẩn Nghiên vô tội.
Nàng ấy cũng không từ chối, trực tiếp đi theo các vị thái y kiểm tra, vô cùng cẩn thân.
“Nguyệt nhi có saokhông?” Trong lúc mọi người đang điều tra thì Cảnh Đế lôi kéo cánh tay Tịch Nguyệt hỏi.
Tịch Nguyệt nhìn thấy sự quan tâm trong mắt của hắn thì ăn ngay nói thật: “Thiếp không sao. Chứng mẫn cảm của thiếp đã khỏi rồi. Nhưng mà người có ý xấu này thì nhất định phải tìm ra. Nếu không người khác thấy thiếp không sao thì lại lợi dụng chiêu này để mưu hại các phi tần khác.
Trong lời nói này có vài phần không vui.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!