Ký Sự Hậu Cung - Chương 20: Được yêu thương, Hoàng Thượng hài lòng
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
243


Ký Sự Hậu Cung


Chương 20: Được yêu thương, Hoàng Thượng hài lòng


Tịch Nguyệt phát hiện Hoàng Đế có một thói quen không tốt lắm, đó chính là không xé y phục thì không được. Tuy vậy nàng cũng không quá lo lắng, nếu Hoàng Thượng xé y phục của nàng thì tất nhiên sẽ nghĩ cách cho nàng.

“Nàng mà cô nương to gan nhất mà trẫm từng gặp.” Cảnh Đế vuốt ve trên người Tịch Nguyệt, làn da này thực sự là non mềm căng mịn, đúng là như da em bé.

“Nô tì chỉ nghĩ muốn hầu hạ Hoàng Thượng thật tốt.” Nàng chu môi hôn nhẹ lên lồng ngực đang lộ ra của hắn khiến cho hắn cười nhẹ.

“Nàng không sợ trẫm sẽ chán ghét rồi vứt bỏ nàng sao?” Khi Cảnh Đế nói chuyện, ánh mắt hắn lo ra một tia sáng khác lạ nhưng Tịch Nguyệt không phát hiện ra.

Tịch Nguyệt nghe hắn nói câu này, một hồi lâu không có phản ứng, rất lâu sau nàng bò dậy, chống tay nhìn hắn, ánh mắt ngập nước, cứ như vậy nhìn hắn chằm chằm.

“Sẽ sao? Hoàng Thượng, người sẽ vứt bỏ thiếp sao?”

Nếu là thường ngày, Cảnh Đế khẳng định sẽ không chút do dự nói không, hắn đã quen dỗ dành nữ nhân. Cho dù có là Hoàng Đế thì hắn cũng là một nam nhân.

Nhưng mà nhìn nàng có chút thấp thỏm, ánh mắt có chút bất an thì hắn mạnh mẽ nuốt lời định nói xuống, cứ nhìn nàng như vậy.

Hắn dường như đang phân tích ánh mắt lo lắng của nàng.

Nó giống như muốn nói, đối với nàng, hắn rất quan trọng.

Hắn không nói càng khiến cho nàng thấy lo lắng, nhìn nàng bắt đầu không che dấu được sự đau khổ, Cảnh Đế cười nhéo nhéo hai má nàng.

“Sẽ không, trẫm sao có thể chán ghét mà vứt bỏ nàng.”

Quả nhiên, nàng lập tức cười tươi như hoa.

“Thiếp biết mà, Hoàng Thượng thích thiếp như vật, thiếp ngoan ngoãn như vậy, còn hiểu chuyện, tuy không được xinh đẹp như những người khác nhưng thiếp sẽ làm người vui vẻ.” Sau khi nàng khôi phục bình thường thì lại nói líu ríu không ngừng, thỉnh thoảng còn không quên tự khen ngợi mình vài câu.

Cảnh Đế bật cười.

“Nguyệt Nhi, năm nay nàng bao nhiêu tuổi?” Nhóc con này luôn có bộ dạng ngây thơ đáng yêu giống như chưa trưởng thành.

“Mười ba. Hoàng Thượng, thiếp rất thích người gọi thiếp là Nguyệt Nhi.” Nàng ngọt ngào nói.

Mới mười ba, trách không được.

“Vì sao lại thích ta gọi nàng là Nguyệt Nhi?”

Tịch Nguyệt ôm lấy thắt lưng hắn, nhẹ nhàng nói: “Thiếu rất không thích người gọi thiếp là mỹ nhân. Thiếp cảm thấy, mỗi vị tỷ tỷ trong hậu cung này đều là mỹ nhân của người. Nhưng mà, chỉ có thiếp là Nguyệt Nhi của người.”

Lời ghen tuông gay gắt như vậy nàng lại có thể nói ra một cách bâng quơ như thế. Tình cảm nồng đậm trong lời nói kia lại khiến cho Cảnh Đế phải nhìn lại cô bé trong lòng mình.

“Hoàng Thượng, về sau người gọi thiếp là Nguyệt Nhi có được không? Chỉ gọi thiếp là Nguyệt Nhi có được không?” Nàng ngửa đầu khẩn cầu hắn.

Hắn cần thận đánh giá gương mặt của nàng, mười ba tuổi, vẫn chỉ là đứa bé.

“Được. Chỉ gọi nàng là Nguyệt Nhi.”

“Hoàng Thượng, người lại xe rách y phục của thiếp rồi, người làm vậy khiến thiếp rất khó xử nha.” Nàng lầm bầm lầu bầu oán giận. Nhưng mà lời nói hờn giận kia lại khiến cho lòng Cảnh Đế như có dòng điện xẹt qua.

“Chẳng lẽ nàng lo trẫm sẽ bạc đãi nàng hay sao? Yên tâm đi, chuyện này sẽ có Lai Hỷ tới xử lý.”

Quả nhiên, chỉ một lát sau thấy Lai Hỉ bước vào, trên tay làm một bộ y phục màu tím, màu sắc tương đối giống với bộ đồ vừa bị xé rách của nàng.

Hoàng Thượng tất nhiên là không thể ở lại nơi này lâu, vừa rồi bọn họ điên long đảo phượng cũng đã mất rất nhiều thời gian rồi.

“Hầu hạ trẫm tẩy rửa thân thể.” Lời này đương nhiên không phải là nói với Lai Hỷ rồi.

Tịch Nguyệt nhu thuận tiến lên, y phục của hắn vẫn mặc trên người, cái gọi là tẩy rửa thân thể không phải là tẩy rửa ‘bộ phận nào đó’ đấy chứ? Hai má Tịch Nguyệt ửng đỏ. Nàng quyến rũ hắn là một chuyện, nhưng mà ban ngày ban mặt, để cho nàng lau rửa nơi đó cho hắn, nàng cũng vô cùng xấu hổ.

“Không phải là nàng nói muốn hầu hạ trẫm sao? Lúc này sao lại đỏ mặt như vậy.” Ngữ khí của hắn mang theo ý cười trêu chọc.

Tịch Nguyệt cũng không trả lời, đỏ mặt vắt khăn mặt sau đó ngồi xổm xuống. Trong nháy mắt đó, ngoại trừ thẹn thùng ra thì nàng còn có rất nhiều cảm xúc không rõ khác, có ủy khuất, có khó chịu, nhưng mà tất cả bây giờ không còn quan trọng nữa, hầu hạ nam nhân này thật tốt mới là điều nàng nên làm.

Sợ hãi ngẩng đầu nhìn hắn một cái, sau đó nàng dứt khoát kéo tiết khố của hắn xuống.

Bộ phận quan trọng của người nào đó bật ra, nàng dùng đôi mắt ngập nước nhìn nó chằm chằm, trong lòng quay cuồng, tại sao, tại sao lại khó coi như vậy?

Có lẽ là do bị nàng nhìn chằm chằm nên vật kia có dấu hiệu thức tỉnh, giương nanh múa vuốt ngẩng đầu lên.

Thực ra Cảnh Đế không phải là một vị Hoàng Đế coi trong sắc dục, nhìn vào nhân số của hậu cung thì biết, cho dù có mới tuyển thêm 21 người thì tổng cộng cũng chỉ có 29 người.

Nếu như trong gia đình bình thường thì là rất nhiều nhưng mà nói đến hậu cung thì đã là vô cùng ít so với các triều đại trước.

Đừng nói đến trước đợt tuyển phi này hắn cũng chỉ có tám người.

Tuy nói phi tần trong cung không nhiều lắm nhưng kinh nghiệm của hắn cũng không thiếu, hiện tại tất nhiên là ít đi rất nhiều nhưng mà thời còn là thái tử, hắn cũng đã trải qua vài năm sống rất phóng túng, danh kỹ thanh lâu hay nữ hiệp giang hồ hắn đều đã từng hưởng qua.

Những kĩ năng quyến rũ của những nữ tử đó thực sự là nhiều không kể xiết, sau đó những cung nữ đoan trang xinh đẹp trong cung cũng có phong vị khác.

Nhưng mà chỉ có duy nhất Thẩm Tịch Nguyệt này, nhìn to gan nhưng thực ra lại ngây ngô, hai loại phong thái hòa nhập vào nhau thực sự khiến cho hắn ăn tới nghiện.

Nàng có chút ủy khuất ngồi ở đó, bàn tay nhỏ giơ khăn, ánh mắt nhìn vào vật kia của hắn, dường như là bị dọa sợ, trở nên ngây ngốc, nhưng mà lại để lộ ra một tia đáng yêu.

“Sao vậy? Còn chưa hầu hạ sao?”

Tịch Nguyệt thấy hắn lên tính, vội vàng hoàn hồn, nàng lại có thể bị vật đó dọa tới ngây người.

Quyết tâm kiên định, cố gắng để cho mình bình tĩnh lại, nàng tự nhủ: “Không sao, không có gì, dù sao những chuyện càng đen tối hơn cũng đã làm rồi, còn sợ cái này sao?”

Bàn tay nhỏ nhắn của nàng cầm khăn mặt phủ lên, lông mi run rẩy. Tuy nhìn nàng rất bình tĩnh nhưng Cảnh Đế biết nội tâm của nàng rất bất an, thâm chí có thể nói là sợ hãi.

Chỉnh trang một hồi, cuối cùng nàng cũng sửa soạn cho hắn xong, đóng lại khuy áo cuối cùng, hắn lại là bộ dáng của một quân tử mà nàng giống như là một đóa hoa vừa mới bị tưới nước.

Mặt nàng lúc này đã đỏ rực.

Cảnh đế vỗ vỗ hai má nàng.

“Chuyện đó cũng đã làm rồi, hiện tại còn thẹn thùng như vậy.” Ý tứ trêu trọc trong lời nói vô cùng hàm xúc.

Tịch Nguyệt bĩu môi, dậm chân nói: “Hoàng thượng, sao người có thể trêu chọc người ta như vậy, hai cái này sao có thể so sánh được.”

Không tồi, Cảnh Đế vô cùng thích dáng vẻ kiều mị thẹn thùng của tiểu cô nương này của nàng.

“Sao lại không giống? Trẫm không hiểu, Nguyệt Nhi giải thích cho trẫm một chút?” Hắn thổi hơi bên tai nàng, đây là trực tiếp chọc ghẹo.

Bất luận thân thể Tịch Nguyệt quyến rũ như thế nào thì rốt cuộc cũng nàng cũng vẫn chỉ là một cô nương mười ba tuổi. Hắn nhìn gò má đỏ bừng của nàng, không nhịn đươc lại trêu chọc nàng.

“Chính là không giống nhau.” Nàng thẹn thùng.

Cảnh Đế nhìn bộ dạng thẹn thùng của nàng, tâm tình rất vui vẻ.

“Người lại bắt nạt thiếp.” Nàng xoay người một cái, lách mình tránh ra, đứng bên cửa số.

“Trẫm đâu có bắt nạt nàng, không phải là do nàng nói không giống nhau sao? Trẫm cũng chỉ là nói theo nàng, nàng lại giận trẫm, trẫm đúng là rất oan ức.” Hắn ôm nàng vào lòng, đóng cửa sổ lại.

Tịch Nguyệt bị hắn ôm chặt, không nói gì, đôi mắt trừng lớn, liếc nhìn hắn.

Đại khái là do thấy nàng quá ngượng ngùng, Cảnh Đế cuối cùng cũng không trêu đùa nàng nữa.

“Được rồi, được rồi. Trẫm không trêu nàng nữa. Sắc trời cũng không còn sớm rồi, trở về sớm đi, trẫm nghĩ nàng cũng mệt mỏi rồi, trở về tắm nước nóng, nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai trẫm lại tới gặp nàng.”

Cảnh Đế rất ít khi thay đổ việc làm của mình vì người khác, tối nay hắn đã chọn Phó Cần Dao, cái gì cũng không thay đổi được.

Cho nên hắn không hứa đêm nay tới nhưng mà hắn nói rất dễ nghe, hắn không hề tiếc lời ngon tiếng ngọt với mỹ nhân, nhưng mà nếu nói đến phân vị hoặc là các gì khác gì lại là chuyện khác.

Mặc dù Tịch Nguyệt không biết hắn đã chọn Phó Cần Dao nhưng mà cũng hiểu tính cách của hắn. Thừa dịp hắn không chú ý, khập khiếng bước đến bên hắn, hôn nhẹ lên môi hắn một cái.

“Thiếp chờ người. Người cũng phải nghỉ ngơi thật tốt.” Tuy nàng nói như vậy nhưng tay lại nắm chặt góc áo của hắn.

Cảnh Đế Nghiêm Triệt nhìn nàng như vậy, ôm lấy khuôn mặt tròn trịa của nàng, hai người cùng ngồi xuống giường nhỏ.

“Sao nàng lại bám người như vậy chứ. Trẫm cũng không thể bỏ nàng mà đi được rồi.” Lời nói hoa mĩ luôn luôn động lòng người.

Đôi mắt phượng của nàng thẹn thùng e lệ: “Nếu không muốn bỏ đi vậy thì đừng đi, Nguyệt Nhi rất thích hầu hạ Hoàng Thượng.”

Biểu tỉnh thẹn thùng nhưng mà lời nói lại rất to gan. Kết hợp lần thị tẩm trước và lần này, Cảnh Đế cũng hiểu được Thẩm Tịch Nguyệt này thực ra là một người không có chút kĩ năng quyến rũ người ta. Nàng cũng chỉ là trêu chọc lúc đầu một chút nhưng sau đó lại trở về làm một đóa hoa thẹn thùng nhưng mà nàng lại vẫn cố tỏ ra rất biết quyến rũ. Như vậy thật khiến cho người ta cảm thấy trong lòng tê dại như có dòng điện xẹt qua.

Nghĩ tới nàng rõ ràng là một con thỏ nhỏ nhưng lại giả vờ làm một con hồ ly, còn cho là mình giả vờ rất tốt, thực khiến cho Cảnh Đế muốn bật cười.

Nhưng hắn lại biết cũng vì nàng như vậy nên mới có thể khiến cho hắn chú ý. Nữ nhân có thể khiến cho hắn vui vẻ, hắn sẽ không keo kiệt sự sủng ái của mình. Mà gia thế không mấy cao quý của Thẩm Tịch Nguyệt lại càng làm cho hắn yên tâm sủng ái nàng.

Tịch Nguyệt cứ dựa vào lòng Cảnh Đế như vậy, tim đập thình thịch.

Nàng không phải giả vờ mà là tim thực sự đang đập mạnh, khẩn trương và e lệ cũng là thật. Cho dù kiếp trước nàng đã từng hầu hạ hắn mười năm nhưng mà thực sự hầu hạ cũng là mấy năm trước. Những năm cuồi đời nàng đều không được sủng ái.

Mà khi đó nàng cũng không có quan sát thân thể hắn một cách trực diện, hiện giờ như vậy lại còn vào ban ngày ban mặt, nàng sao có thể không xấu hổ chứ?

Đó không phải là vì ái mộ hắn, thực ra chỉ là bản năng con người mà thôi.

Tịch Nguyệt tự an ủy mình.

Hai người vỗn đang hưởng thụ thời khắc an tĩnh này thì bên dưới lại truyền đến một trận ồn ào.

Nghiêm Triệt nhíu mày.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN