Ký Sự Những Năm 80 - Chương 11: Đi làm
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
57


Ký Sự Những Năm 80


Chương 11: Đi làm


Editor: Purple.

Beta: Xiaoxi Gua.

“Tần Khả Khả.” Dương Tịnh lại kêu một tiếng.

Tần Khả Khả dừng động tác, chỉ dừng một lúc, lại tiếp tục mở cửa phòng mình, làm bộ nhưng không nghe thấy, sau khi vào phòng, tiện tay đóng cửa gỗ được sơn màu đỏ lại.

Dương Tịnh: “…”

Một lát sau, cửa phòng bị mở ra, Tần Khả Khả bưng chậu sứ đến trước vòi nước hứng nước rửa mặt.

“Tần Khả Khả!” Dưới lầu có người kêu.

Tần Khả Khả lập tức trả lời.

“Hôm nay không tăng ca?”

“Không có.”

“Tôi có chút chuyện liên quan đến công việc muốn hỏi cô.”

“Lên đây đi.” Sau khi Tần Khả Khả trả lời xong, nhìn về phía Dương Tịnh, cười một tiếng: “Không nghĩ tới chủ nhà lại dám cho cô ở nơi này.”

“Vì sao tôi không thể ở?”

“Cô là dạng người gì, trong lòng cô rõ nhất.” Tần Khả Khả bưng chậu sứ, xoay người vào phòng.

Dương Tịnh trở lại phòng suy nghĩ quan hệ của mình với Tần Khả Khả, tại sao cô ta lại đối sử với mình như vậy?

Kẻ thù? Khẳng định không phải.

Tình địch? Không giống.

Trong đầu Dương Tịnh chợt hiện qua một câu “Bạn thân của tình địch”, không sai, trước đây lúc cô đối diện với tình địch của bạn thân, cũng một sống hai chết, suy nghĩ một lúc, Dương Tịnh ngược lại không thấy lo lắng lắm, dù sao cũng có chút manh mối về cha của Đinh Đinh, Đang Đang, chỉ cần kiên nhẫn chờ, thì có thể tìm được.

Nhưng mà, trước tiên, tìm cái gì đó ăn đã.

Dương Tịnh liếc mắt nhìn trên giường, Đinh Đinh, Đang Đang còn say sưa ngủ, tay chân nhỏ duỗi thẳng, ngoan cực kỳ, cô bắt đầu rửa tay nấu cơm, suy nghĩ đến “nội trợ”, thì dù khả năng có hạn, cô cũng sẽ cố gắng làm cho món ăn thêm phong phú, tuy rằng tài nấu nướng của cô chỉ bình thường, nhưng dù sao cũng hơn việc cho Đinh Đinh, Đang Đang ăn bánh bao màu đen.

Khoảng 1 tiếng, Dương Tịnh chuẩn bị xong, ngồi vào trước giường, sờ khuôn mặt Đinh Đinh, Đang Đang: “Đinh Đinh, Đang Đang, dậy đi.”

Hai đứa nhỏ ngủ đủ giấc, mở mắt, chớp hai cái.

“Mẹ.” Đang Đang mềm mại kêu.

“Ừm.” Dương Tịnh trả lời.

“Mẹ ơi, mẹ thắt bím tóc cho con.” Đang Đang nói.

“Được, mẹ thắt bím tóc cho Đang Đang nha.” Dương Tịnh khom người, ôm Đang Đang vào trong ngực, hôn một cái, sau đó cầm lược, chải đầu cho Đang Đang.

Đinh Đinh tự mình ngồi dậy, chạy đi vệ sinh, quay lại liền nói: “Mẹ ơi, thơm quá.”

“Đi rửa tay, chúng ta ăn cơm.” Dương Tịnh nói.

Đinh Đinh: “Được.” Nhanh như chớp chạy đến nhà vệ sinh rửa tay.

Đang Đang ngẩng đầu mềm mại hỏi: “Mẹ, con muốn ăn cơm cũng phải rửa tay sao?”

“Đúng vậy, sau này trước và sau khi ăn chúng ta đều phải rửa tay, biết không?”

“Nhưng mà trước khi ăn mợ đều không rửa tay.”

Dương Tịnh hơi lúng túng: “Chúng ta không so sánh với cô ta, chúng ta là bé ngoan.”

“Vậy sau này mỗi ngày con đều rửa tay.”

“Như vậy mới ngoan.” Dương Tịnh sờ sờ khuôn mặt nhỏ của Đang Đang, sau khi bện cho Đang Đang hai bím tóc, ba mẹ con cô bắt đầu ăn cơm.

Đinh Đinh, Đang Đang nhìn đĩa thịt kho tàu trên bàn, trứng chiên, củ cải sợi, cháo trắng, bánh bột mì, hai đôi mắt sáng lấp lánh, hỏi: “Mẹ ơi, đây là cho chúng ta ăn sao?”

Dương Tịnh cười: “Đúng vậy.”

“Thích quá!” Hai đứa nhỏ cùng nhau nói.

Đinh Đinh giơ ngón tay cái lên nói: “Mẹ, mẹ càng ngày càng giỏi rồi!”

Đang Đang giống Đinh Đinh nói: “Mẹ, mẹ quá tuyệt vời.”

Dương Tịnh cười rộ lên nói: “Nhanh ăn đi.”

Đinh Đinh, Đang Đang không biết dùng đũa, gắp một miếng thịt rất hì hục. Dương Tịnh nghĩ đến khi còn nhỏ mình sống ở nhà bà ngoại, có bao nhiêu tùy tiện, vì thế cười nói: “Hôm nay là ngày đặc biệt, không cần dùng đũa, có thể dùng tay ăn!”

Đinh Đinh, Đang Đang lập tức ném đôi đũa xuống, hai tay nhỏ bóc thịt kho tàu: “Mẹ, mẹ cũng ăn đi ạ.”

Dương Tịnh cũng đã mấy ngày không ăn thịt, nếm thử đồ ăn do mình làm, cũng tạm được.

Đinh Đinh, Đang Đang ăn đến miệng nhỏ bóng dầu, sau khi ăn xong Dương Tịnh nấu ít nước ấm, lấy xà phòng cho hai đứa nhỏ rửa tay, rửa miệng, đồng thời cũng nói với bọn nhỏ ngày mai cô phải đi làm kiếm tiền.

Dương Tịnh thở dài một tiếng: “Hai đứa biết không? Nuôi hai đứa rất mệt.”

Đinh Đinh sửng sốt một chút, chớp đôi mắt ngập nước, nói: “Nhưng mà mẹ, nếu mẹ không nuôi hai đứa con, tụi con sẽ chết đói.”

Dương Tịnh “xì” một tiếng, cười nói: “Đúng vậy đúng vậy, nuôi các con nuôi các con.”

“Mẹ ơi, bây giờ mẹ cứ nuôi bọn con, chờ con lớn đến năm tuổi, con sẽ nuôi mẹ.” Đinh Đinh vô cùng nghiêm túc mà nói.

Năm tuổi? Năm tuổi có thể làm gì? Dương Tịnh bị Đinh Đinh chọc cười, nhưng vẫn nói theo: “Cảm ơn con, đồng chí Dương Đinh Đinh.”

Đinh Đinh khoát tay: “Không cần, không cần. Không cần cảm ơn.”

Dương Tịnh nhịn không được cười rộ lên.

Tiếp theo, Dương Tịnh dặn dò Đinh Đinh, Đang Đang rất nhiều việc, bởi vì ngày mai cô phải đi làm, khẳng định không thể mang theo Đinh Đinh, Đang Đang, tuy chú Trương đặc biệt mời cô tới làm việc, thế nhưng làm một người mới tới, dù sao cũng không thể đùa giỡn, vẫn là thành thật để cho mọi người thấy được năng lực của mình trước, sau đó cô mới có thể nói yêu cầu của mình, ví dụ, cô có thể mang công việc về nhà làm, không cần làm việc đúng giờ, có thể kiếm thêm chút tiền từ công việc khác, dù sao cô cũng là người giỏi tính toán.

Bất quá, trước tiên, Đinh Đinh, Đang Đang đều phải ngoan ngoãn ở nhà đợi.

Dương Tịnh có chút không yên tâm, ở thế kỷ 21, một đứa nhỏ có ba mẹ, ông bà chăm sóc, còn sợ chăm sóc chưa đủ tốt.

Mà hiện tại cô có tận hai đứa nhỏ, cô đi làm, hai đứa nhỏ phải ở nhà chờ cô tan tầm, cô có chút lo lắng, nhìn xung quanh, không có điện không có lửa cũng không có những thứ nguy hiểm. Cô nghe bà ngoại nói, năm 70-80 trẻ con đem ném ra ngoài đường cũng không ai cần, nhưng Dương Tịnh vẫn không yên tâm.

Trước khi ngủ, ôm hai đứa nhỏ hỏi: “Ngày mai mẹ đi làm, hai đứa ở nhà phải làm gì?”

Đinh Đinh, Đang Đang cùng nhau trả lời: “Ngoan ngoãn ở nhà chờ.”

“Không thể làm gì?”

Đinh Đinh: “Không thể chạy lung tung.”

Đang Đang: “Không thể ra sân.”

Đinh Đinh: “Không thể đánh nhau.”

Đang Đang: “Không thể ồn ào.”

Đinh Đinh: “Không thể uống nước lã.”

Đang Đang: “Không thể đụng vào dao.”

Đinh Đinh, Đang Đang nói một tràng, Dương Tịnh gật đầu, đưa ngón tay út: “Nghoéo tay, tới đây chúng ta cùng nhau nghoéo tay.”

Đinh Đinh, Đang Đang đưa ngón tay út, nghoéo tay với Dương Tịnh nói: “Nghoéo tay đóng dấu, một trăm năm không thể quên.”

“Nói được thì làm được.” Dương Tịnh nói.

Đinh Đinh, Đang Đang cùng nói: “Vâng.”

Sáng sớm ngày hôm sau lúc Dương Tịnh thức dậy, Đinh Đinh, Đang Đang cũng tỉnh, bởi vì hai đứa nhỏ ở thôn Sơn Loan đều phải dậy sớm để làm việc, cho nên dưỡng thành thói quen dậy sớm.

Dương Tịnh nấu bát cháo trứng đơn giản, ba mẹ con cùng ăn, sau khi ăn, Dương Tịnh thay quần áo chỉnh tề, tuy quần áo không được đẹp nhưng Dương Tịnh không ném đi, tiếp theo là dặn dò Đinh Đinh, Đang Đang, sau đó bỏ hai viên kẹo sữa vào trong túi của Đinh Đinh, Đang Đang nói: “Mẹ đi làm. Hai đứa ở nhà ngoan ngoãn, buổi trưa mẹ về.”

Đinh Đinh, Đang Đang gật đầu: “Được.”

Dương Tịnh đi xuống lầu.

Đinh Đinh, Đang Đang ghé vào thành xi măng trê lan can, vẫy tay với Dương Tịnh.

“Mẹ ơi, mẹ nhanh về nha.” Đinh Đinh vẫy tay nhỏ.

Đang Đang cũng mềm mại nói: “Mẹ phải nhanh về đó.”

Dương Tịnh nhìn qua thành xi măng, nhìn khuôn mặt nhỏ của Đinh Đinh, Đang Đang, sáng sớm nên nhìn thấy rất rõ, nghĩ đến hai đứa nhỏ cô đơn ở trong phòng, một lòng chờ cô về, trong lòng cô có chút không đành, nhưng cũng không có cách khác? Cô cũng đâu có thể mang theo hai đứa nhỏ đi làm?

Dương Tịnh vẫy vẫy tay: “Mẹ sẽ về sớm.”

Vừa ra khỏi sân, liền nghe được âm thanh của hai đứa nhỏ nói: “Mẹ ơi tạm biệt.”

Trái tim Dương Tịnh run rẩy lại ấm áp, cô lập tức đi về phía nhà máy thức phẩm Lợi Dân.

Đi ước chừng năm phút đồng hồ, cô có chút lo lắng, Đinh Đinh, Đang Đang bất quá chỉ mới hơn ba tuổi, hai đứa nhỏ biết cái gì? Lỡ như đụng này đụng kia, đó là chuyện cả đời, bao nhiêu tiền cũng không thể đổi lại được.

Dương Tịnh càng nghĩ càng lo lắng, bước chân không khỏi chậm lại.

Không được, không thể để hai đứa trẻ mới ba tuổi ở lại trong nhà, lỡ xảy ra chuyện gì thì sao? Dương Tịnh lại vội vàng chạy trở về, còn chưa tới sân, đã thấy Tần Khả Khả.

Bước chân của cô ngừng lại.

Tần Khả Khả liếc cô liếc mắt một cái, sửa sang lại bộ đồng phục màu xanh xám, lập tức vượt qua bên người Dương Tịnh, Dương Tịnh cũng không mở miệng nói chuyện, tiếp tục chạy về phía sân nha, lúc chạy lên lầu, Đinh Đinh, Đang Đang đang ngồi ở hành lang, vẽ lung tung trên mặt đất.

“Đây là anh, đây là mẹ.” Đinh Đinh nói.

Đang Đang nhẹ nhàng hỏi: “Anh ơi, em đâu?”

“Anh còn chưa có vẽ em.”

“Vậy anh mau vẽ em đi.”

“Đinh Đinh, Đang Đang.” Dương Tịnh nhìn thấy hai đứa nhỏ liền an tâm, cười kêu.

Đinh Đinh Đang Đang vừa ngẩng đầu nhìn thấy Dương Tịnh.

“Mẹ, mẹ tan làm rồi ạ?” Đinh Đinh hỏi.

Dương Tịnh cười: “Không phải, mẹ mang các con cùng đi làm.”

“Không phải mẹ nói không thể mang chúng con đi cùng sao?”

“Có thể, bây giờ có thể.”

“Vì sao ạ?” Leng keng hỏi.

Dương Tịnh không trả lời, vào phòng cầm chiếc áo khoác, sau đó khóa cửa lại, lôi kéo Đinh Đinh Đang Đang nói: “Đi, đi làm với mẹ.”

“Dạ!” Đinh Đinh Đang Đang vô cùng vui.

Trước đây Dương Tịnh đã quan sát nhà máy thực phẩm Lợi Dân, nhà máy không có quản lý nghiêm ngặc như nhà máy ở thế kỷ 21, ai cũng đều có thể đến. Trước khi chưa vào nhà máy, Dương Tịnh buông tay Đinh Đinh, Đang Đang ra, bảo hai đứa đi xa xa đằng sau mình, chính mình vào nhà máy, coi như là mấy đứa nhỏ nghịch ngợm không chỗ chơi đùa, chạy đến nhà máy chơi đùa.

Như vậy Dương Tịnh có thể thường nhìn thấy bọn nhỏ, trong lòng cũng yên tâm, chờ cô xác định vị trí văn phòng, lại xem sắp xếp cho Đinh Đinh Đang Đang như thế nào.

Đinh Đinh, Đang Đang thực thông minh, hoàn toàn dựa theo lời chỉ dẫn của Dương Tịnh mà làm, thỉnh thoảng Dương Tịnh liếc hai đứa một cái, hai đứa nhóc vui vẻ nhìn về phía cô nhỏ giọng gọi: “Mẹ.”

Dương Tịnh vội vàng đưa tay lên miệng làm tư thế “xuỵt”.

Bọn nhỏ lập tức dùng tay che miệng, bộ dáng cực kỳ đáng yêu, Dương Tịnh nhìn cười, sau đó sửa sang lại quần áo đi vào nhà xưởng, Đinh Đinh Đang Đang thì ngoan ngoãn chơi cầu pha lê ở bãi đất trống.

Sau khi Dương Tịnh đi vào nhà xưởng, tìm người hỏi về chú Trương.

Chỉ chốc lát sau, chú Trương từ trong một nhà xưởng đi ra, nhiệt tình tiếp đón: “Dương Tịnh đến rồi à, chú còn tưởng rằng phải đợi thêm mấy ngày nữa đấy.”

“Chào chú Trương.” Dương Tịnh cung kính hỏi thăm chú Trương.

“Tốt tốt tốt.” Chú Trương liên tục gật đầu.

“Không ngờ nhà máy chú Trương lớn như vậy.” Dương Tịnh ngắm nhìn chung quanh nói.

Trương thúc cười: “Này không phải là của một mình chú, là mở chung với mấy người bạn. Đúng rồi, để chú bảo tiểu Lương đưa cháu đi một vòng hiểu sơ về tình hình nhà máy của chúng ta, sau đó lại đến văn phòng tới, được không?”

“Dạ.”

Dương Tịnh vốn chính là đồng hương của chú Trương, hơn nữa chú Trương có ấn tượng tốt với Dương Tịnh tồi, lúc này Dương Tịnh ăn mặc khéo léo đến đúng hẹn, có vẻ vô cùng chuyên nghiệp, chú Trương khá vui vẻ, lập tức bảo tiều Lương mang theo Dương Tịnh đi xem.

Dương Tịnh đi theo Tiểu Lương ra khỏi xưởng liền thấy Đinh Đinh Đang Đang đang chơi cầu pha lê.

Hai cái tiểu gia hỏa vừa thấy mẹ lập tức hưng phấn, bất quá cũng không kêu, chơi đùa ở phía xa xa, Dương Tịnh ngẫu nhiên liếc bọn họ một cái, khóe miệng nở nụ cười nhạt.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN