Ký Sự Sinh Tồn Chốn Cung Đình
Chương 21: Tuyền Già 4
Lâu Quan Tuyết là người rất khó để đoán được tâm tình, cho đến giờ Hạ Thanh cũng không tìm ra mục đích và suy nghĩ của hắn.
Chỉ rõ ràng duy nhất một điều, đó chính là hắn không hứng thú với rất nhiều thứ.
Không hứng thú với quyền lực của Yến Lan Du; không hứng thú với lời nghị luận đầu đường xó chợ thành Lăng Quang; cũng không hứng thú với những kẻ muốn trèo lên giường hắn.
Quyền lợi, tiền vàng, danh tiếng, sắc dục, tất cả những thứ người đời nóng vội mưu cầu, hắn đều đối mặt bằng thái độ lạnh lùng gần như là bễ nghễ.
Chỉ là bản thân Hạ Thanh cũng không hứng thú với những điều này, thế nên so sánh với nhau chẳng thể đưa ra một kết luận cụ thể.
Yến Lan Du nói muốn giúp tuyển phi, dĩ nhiên không phải chỉ là đùa bỡn.
Diều giấy rợp trời Ngự hoa viên, chỉ là tượng trưng cho những kẻ thấp cổ bé họng—- hai ba cung nữ muốn đậu cành cao, một vài thứ nữ số phận bạc bẽo.
Những kẻ chân chính được chọn là những kẻ cốt cách hoàn toàn cao quý, ra đời trong dòng dõi thư hương thế gia, độ tuổi chín muồi, đều yên lặng ở nhà đợi mẹ cha sắp xếp.
Hạ Thanh đã muốn sỉ vả nơi này từ lâu lắm rồi.
Ngự hoa viên hoàng cung nước Sở, lại là nơi thích thì vào dễ dàng như vậy?!
Lâu Quan Tuyết nghe đến đây, chỉ cười một tiếng miễn cưỡng: “Yến Lan Du hao tâm tổn trí muốn kéo dài huyết mạch cho nhà họ Lâu, bà ta chỉ hận không thể đưa toàn bộ đàn bà từ khắp nơi trong thiên hạ đến trước mặt ta, mong ta có thể chọn lấy một người mà sủng hạnh.”
“…”
Ồ, hiểu.
Danh sách được đưa đến tẩm điện Đế vương rất nhanh chóng.
Thời điểm vào triều.
Triều thần bàn bạc nhiều nhất là về chuyện gần đây tu sĩ đổ về thành Lăng Quang.
Ngô Tướng cung kính nói: “Bệ hạ, Đại tế tư truyền tin tới báo sẽ trở lại vào đầu tháng sau, hiện giờ tất cả tu sĩ ở thành Lăng Quang, không phân môn phái và tu vi, đều được sắp xếp ở trạm dịch Vô Phương, do Tiên sứ đồ đặc biệt quản lý.”
Lâu Quan Tuyết điệu bộ biếng nhác, ngồi trên long ỷ, chống cằm cười hỏi: “Hm? Đầu tháng sau Đại tế tư trở về?”
Ánh mắt Ngô Tướng lộ vẻ vui mừng, gật đầu bẩm: “Đúng vậy, Đại tế tư còn nói đã tìm ra phương pháp hoàn toàn phục yêu! Cuối cùng cũng có thể rửa mối nhục tháp Phù Đồ suốt cả trăm năm rồi!”
Lâu Quan Tuyết mỉm cười càng đậm, không nói năng gì.
Nhiếp chính vương liếc nhìn Ngô Tướng, tiến lên một bước, chắp tay nói: “Bệ hạ, vì chuyện phục yêu lần này mà chưởng môn phái Huyền Vân cũng về thành một chuyến, chẳng hay Bệ hạ có muốn gặp mặt một lần?”
Phái Huyền Vân có thể nói là môn phái tu chân đệ nhất thiên hạ đương thời.
Chưởng môn cũng là tiên nhân có thể ngự kiếm cưỡi gió trong truyền thuyết.
Lâu Quan Tuyết buông mi, âm điệu biếng nhác: “Phái Huyền Vân là phái dùng kiếm sao?”
Nhiếp chính vương: “Thưa Bệ hạ, đúng là vậy.”
Lâu Quan Tuyết nhếch môi, nhìn lên xà nhà một cái: “À, thế thì gặp vậy.”
Vì không muốn để Lâu Quan Tuyết phải chờ đợi mình lâu, thế nên ngày nào Hạ Thanh cũng thức dậy khi trời còn chưa sáng, tối ngủ không đủ giấc, giờ nghe triều thần báo cáo đủ loại chuyện tào lao trên đời càng nghe càng thấm mệt, ngồi trên xà nhà gật tới gật lui.
Khi thái giám hô to hai tiếng bãi triều, cậu mới giật mình tỉnh lại.
Rồi trôi dạt đến bên người Lâu Quan Tuyết.
Hoàng bào nước Sở nhuộm màu đen, viền đỏ ở tay và cổ áo, phối hợp với chỉ vàng thêu hoa văn hình mây, làm nổi bật khí thế ưu nhã và tôn quý của Đế vương trẻ tuổi.
“Tỉnh ngủ rồi chứ?” Lâu Quan Tuyết nhìn cọng tóc ngố trên đỉnh đầu cậu, cười hỏi.
Hạ Thanh uể oải đáp: “Tỉnh rồi.”
Lâu Quan Tuyết: “Ừ, ta dẫn ngươi đi xem trò.”
Hạ Thanh: “?”
Hạ Thanh: “Không phải ngươi không hứng thú gì với việc xem trò à?”
Lâu Quan Tuyết mỉm cười: “Dẫn ngươi đi.”
Hạ Thanh: “…”
À, vậy là bây giờ cậu trong mắt Lâu Quan Tuyết đã trở thành một người vừa thích xen vào chuyện của người khác vừa thích góp trò vui luôn rồi?!
Đúng là nghẹn họng.
Trên thực tế cậu chẳng thích hóng chuyện chút nào, cậu chỉ thích thẫn thờ nhìn người khác mà thôi.
Hoàng cung, Lãm Phong hiên.
Mặc dù được gọi là hiên, nhưng thực chất chỉ là mái đình xây giữa hồ, nằm ở trung tâm ao sen, tiếp nối hai bờ bằng cây cầu cẩm thạch.
Trong đình đặt một bàn cờ, quân đen quân trắng cách nhau một dải sông ngân.
Sau khi bị cậu mắng mỏ lần trước, Trương Thiện đã biết điều lên không ít, cầm cây phất trần khép nép một bên, điềm đạm hơn rất nhiều.
Gió nhẹ hây hây, nước xanh xao xuyến.
“Có trò gì để xem vậy?” Hạ Thanh ngồi xuống phía đối diện bàn cờ, quan sát xung quanh.
Lâu Quan Tuyết thuận tay gẩy một quân cờ: “Chờ một hồi sẽ biết.”
Quả nhiên là hồi sau biết thật.
Một đám người đi về phía bọn họ, thoạt trông đều là tu sĩ, chẳng qua ra dáng hơn những kẻ thấy trên đường rất nhiều.
Vạt áo phấp phới, rất có phong phạm thần tiên, bọn họ mặc y phục trắng xanh đường hoàng, đầu đội ngọc quan, bên hông dắt kiếm.
Dẫn đầu xem chừng là đệ tử đại tông môn, cũng là kẻ nhìn bản lĩnh nhất trong đám người này.
Tuổi chừng hai chục, mang sư đệ sư muội đến ra mắt Lâu Quan Tuyết, sau khi đồng loạt quỳ xuống hành lễ, tất cả liền đứng dậy thẳng người.
Sau đó, đệ tử dẫn đầu bắt đầu giới thiệu.
Ban đầu là giới thiệu tông môn, phái Huyền Vân đứng hàng tôn quý thế nào, lịch sử phát triển lâu đời ra sao, nhân tài lúc nhúc như nấm mọc trong rừng.
Kế đến giới thiệu trưởng lão tiền bối, tỷ dụ như ai có công đức gì có đạo hạnh thâm hậu bao nhiêu, hoặc như ai đã từng cùng Thái tổ chinh chiến Biển Thông Thiên, chiến công quả nhiên là hiển hách.
Rồi lại giới thiệu bản thân, truyền nhân thứ mười tám đại diện cho phái Huyền Vân, tập kiếm pháp Huyền Vân, tu đạo Vô tình.
Lâu Quan Tuyết không hô ngừng, cũng chẳng đáp một lời.
Hạ Thanh lấy làm kỳ lạ nhìn Lâu Quan Tuyết một cái, sau đó nhìn đám người, mãi mà chưa phát hiện ra trò gì đáng để xem.
Ngược lại còn bị vị đại đệ tử kia lải nhải không ngớt làm cho đau đầu buồn ngủ, dụi mắt, lầm bầm một tiếng: “Trêu ta đấy à.
Ta muốn ngủ, không có việc gì đừng gọi ta.”
Lâu Quan Tuyết nhếch môi mỉm cười.
Hắn đang cười với Hạ Thanh, nhưng đại đệ tử phái Huyền Vân lại đang vui sướng trong lòng, cho rằng Hoàng đế nước Sở rất hài lòng về hắn! Thế nên càng nói càng hăng say!
Hiện nay tu sĩ và đạo sĩ trong đạo quán bình thường cũng chẳng khác gì nhau, không thể dời núi lấp biển, tích cốc thoát trần như truyền thuyết nói.
Linh lực ít ỏi, kiếm thuật thường thường, số phận đã định dây dưa giữa hồng trần thế tục.
Thế nên đối với bọn họ, Đế vương nước Sở cũng là hạng người có thân phận trên trời, cần phải cúi đầu nịnh hót.
Lâu Quan Tuyết chỉ hờ hững nghe người nọ bốc phét khoe khoang, ánh mắt vẫn luôn nhìn về phía đối diện.
Mà Hạ Thanh đang nằm ngủ, thế nên tầm mắt của hắn lại giống như đặt xuống bàn cờ.
Tư thế ngủ của Hạ Thanh chục năm như một.
Tay khoác lên bàn, cổ tay rất nhỏ, một bàn tay thừa sức nắm trọn.
Tóc đen yên lặng dán vào bên má, hơi thở đều đều.
Sau khi cậu nhắm mắt, cảm giác an tĩnh này càng trở nên rõ ràng.
Một sự an tĩnh bẩm sinh từ sâu trong linh hồn cậu.
Cho tới giờ Lâu Quan Tuyết chưa từng để ý diện mạo Hạ Thanh.
Lúc này mới quan sát rõ, lông mi Hạ Thanh rất cong, màu cũng thiên về nâu đậm.
Mặt mày lộ vẻ non nớt, nhưng từ ấn đường đến sống mũi bờ môi đều lưu lại nét tài hoa, loáng thoáng trông ra sắc đẹp sau này.
Đệ tử dẫn đầu nói về kiếm pháp Huyền Vân, ví rằng kiếm pháp như: “Cảnh xuân ấm áp, vương ngọc rải châu.”
Lâu Quan Tuyết mỉm cười, niệm lại một lần không rõ ý tứ: “Vương ngọc rải châu?”
Đệ tử đứng đầu mừng rỡ: “Đúng vậy! Bệ hạ có điều không rõ, kiếm pháp Huyền Vân…”
Những lời đằng sau Lâu Quan Tuyết cũng lười nghe, hắn còn đang mải nhìn cổ Hạ Thanh.
Rất trắng, cũng rất yếu ớt.
Có thể dễ dàng hồn phi phách tán.
Hắn nắm một quân cờ trong tay, con ngươi chếch xuống, đen thẳm lạnh lùng, không người hiểu rõ.
Hạ Thanh ngủ rất say sưa, đến khi gió cuốn lá rụng rơi lên trán cậu, lạnh run một cái, mới chầm chậm tỉnh giấc.
Vừa thức dậy còn có chút ngẩn người, bị tiếng động phía đối diện thu hút, nghiêng đầu nhìn thẳng về hướng phát âm thanh—–
Đây là đang làm gì vậy?
Cậu thấy trên đài cao xây từ ngọc thạch, đang có người nhảy múa.
Váy xanh bập bồng, cử chỉ ưu nhã mềm mại như nguyệt như hoa.
Cầm kiếm, đâm, xoay, cắt, uyển chuyển nhẹ nhàng, cổ và eo thon gầy nhỏ nhắn, khi uốn người đượm yếu ớt yêu kiều.
Mỹ nhân múa kiếm, múa đến động tình, ngượng ngùng e ấp nhìn về phía mái đình.
Hạ Thanh dụi dụi mắt, vẻ mặt ngớ ngẩn.
Sau đó thiếu nữ váy xanh xuống đài, đổi chỗ cho một đệ tử áo xanh khác.
Bước lên đến đài cao, hắn bắt đầu nhắm mắt vận khí, thế rồi hét lớn một tiếng, đột ngột phóng kiếm.
Chiêu thức hoa lệ hỗn độn, đòn thế cũng lằng nhằng rắc rối, làm người xem hoa đầu chóng mặt.
Hạ Thanh hỏi Lâu Quan Tuyết: “Ngươi tìm người ta đến cầu mưa đấy à?” Thế là gọi cậu đến xem nghi lễ nhảy đại thần?
Cùng lúc đó, giọng nói ẩn chứa vẻ tự đắc của đệ tử đứng đầu vang lên: “Bệ hạ, ngài đang xem thức thứ sau trong kiếm pháp Huyền Vân, Bách mộc hồi xuân!”
Lâu Quan Tuyết nãy giờ vẫn giữ nguyên nét mặc khó dò, nghe vậy tức thì cười nhẹ thành tiếng.
Cặp mắt vị đệ tử đứng đầu sáng lên trông thấy, cho rằng Đế vương hứng thú với chiêu thức này: “Bách mộc hồi xuân cũng là chiêu thức nổi tiếng nhất môn phái! Từ xưa tới nay đánh đâu thắng đấy!”
Hạ Thanh: “…” Cái gì vậy.
Lâu Quan Tuyết gật đầu: “Ừ.”
Không biết hắn ừ câu cầu mưa hay là ừ câu đánh đâu thắng đấy nữa.
Sau đó còn có một cụ già cốt cách tiên nhân bước tới, trao đổi cùng Lâu Quan Tuyết một phen, rồi mới chính thức kết thức buổi biểu diễn ấy.
Hạ Thanh theo hắn trở về tẩm điện.
Lúc ngồi trên liễn Lâu Quan Tuyết hỏi cậu: “Thế nào?”
Hạ Thanh lại bắt đầu nắm tóc, chẳng biết phải nhận xét ra sao: “Ngươi bảo ta xem bọn họ múa kiếm, thì thà bảo ta tuyển phi giúp ngươi nghe còn hợp lý hơn.”
Cậu chỉ là thuận miệng nói bừa, tiện thể châm chọc đạo sĩ thời này mua danh cầu lợi—–
Kết quả là cái tên Lâu Quan Tuyết điên khùng này lại thật sự bắt cậu giúp hắn tuyển phi!!!
Buổi tối, Hạ Thanh ngồi trước bàn dài, đối mặt với hằng hà sa số bức họa mỹ nhân do Yến Lan Du sai người dâng tới, đần thối mặt mày.
“Ngươi thật sự muốn ta lo chuyện tuyển phi?”
Lâu Quan Tuyết gật đầu, ngồi phía đối diện xem một quyển sách mà chữ viết trông cứ như là thiên thư, nói: “Không phải do ngươi yêu cầu sao.”
Hạ Thanh: “…” Ta yêu cầu cóc khỉ! Cậu bực bội không nói ra lời.
Nhưng lần trước vừa oang oang khẳng định với Lâu Quan Tuyết có chỗ nào dùng được cứ dùng xong, hiện giờ chút chuyện vặt vãnh như vậy, cũng chỉ có thể ngoan ngoãn nhận lời rồi xoay sở.
Chẳng qua Hạ Thanh căng mắt tuyển phi thay Lâu Quan Tuyết, mà cũng chẳng biết phải chọn kiểu gì, lật qua lật lại một hồi, vẫn không nhịn được hỏi: “Ngươi thích mẫu người nào.”
Lâu Quan Tuyết: “Nghe ngươi.”
Hạ Thanh thật muốn xù lông: “Chọn theo ý thích của ta? Đệt, Lâu Quan Tuyết ngươi tuyệt vọng đi, ta sẽ không sủng hạnh phi tử giúp ngươi đâu!”
Khỏi cần hỏi tại sao, chính cậu cũng chẳng biết.
Lâu Quan Tuyết khép sách trong tay, nhìn cậu một cái, cười hỏi: “Trong này không có người ngươi vừa ý hay sao?”
Hạ Thanh khựng lại một lát.
Nghĩ tới mối nhục thân đồng tử ở lầu Trích Tinh.
Lòng háo thắng kỳ ba lại bắt đầu đi tìm chỗ chết.
Hạ Thanh nghiền ngẫm hồi lâu, đưa ra một câu trả lời tự cho là rất trâu bò: “Không, bản thân ta thích chơi kích thích, dĩ nhiên không thể tìm trong những bức họa này.”
Lâu Quan Tuyết chăm chú nhìn cậu rất lâu, sau đó chợt cười lên khe khẽ: “Được, vậy chúng ta đến một nơi kích thích.”
Hạ Thanh: “???” Lại giở trò chi nữa.
Lâu Quan Tuyết đặt sách xuống bàn, tháo bỏ ngọc quan, thờ ơ nói: “Theo ta rời cung.”.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!