Kỵ Sỹ Không Đầu - Chương 5
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
102


Kỵ Sỹ Không Đầu


Chương 5


Kỵ sỹ không đầu – Chương 05
Chương 5: NGÔI NHÀ CỦA CHÀNG SĂN NGỰA HOANGỞ đó, nơi con sông Riô Đơ Nuexet (sông Hạnh Đào) thu vào lòng nó nước của hàng trăm dòng suối nhỏ, nhìn lên tấm bản đồ trông giống như vô số các cành của một gốc cây lớn có những chỗ trông thật ngoạn mục. Nơi đây đồng cỏ chen lẫn những ngọn đồi nhỏ, trên nó mọc rải rác những khoảng rừng sồi và hố đào thưa thớt. Ở đây, dọc theo bờ con sông trải dài những khoảng rừng dày xanh um tùm.Một đôi chỗ rừng được thay thế bởi những bụi cây rậm rạp, nơi đầy những hình dạng của loài keo mọc lên những cây nhựa thơm, những bụi Kreodôt, cây lô hội hoang, xương rồng nến, các loại xương rồng thường và cây ngọc giá.Các loại cây có gai này chẳng làm cho các chủ đất thích thú gì, nhưng thay vào đó lại rất lôi cuốn những nhà thực vật học và những kẻ hâm mộ hiếu kỳ, đặc biệt khi loài xương rồng nến nở bung những bông hoa lớn màu vàng nến hay cây Phụ kỳ vươn cao vượt những bụi cây khác, bung ra từng cụm hoa vĩ đại màu đỏ rực rỡ như lá cờ trải rộng.Nhưng ở đó cũng có chỗ đất màu mỡ, nơi trên lớp đất đen có pha vôi mọc những cây cao với những tán lá dày: cây xà phòng Ấn Độ, cây hồ đào, cây du, nhiều loại sồi, thỉnh thoảng lại thấy cây trắc bá, cây bạch dương. Khu rừng tràn ngập màu xanh ở đủ mọi cung bậc, và thật công bằng thì phải công nhận thật là tuyệt mỹ.Các dòng suối ở nơi này trong vắt như thủy tinh, chúng phản chiếu màu xanh Xaphia của vòm trời. Những đám mây không baogiờ che khuất mặt trời, mặt trăng và các ngôi sao. dân ở đây không baogiờ biết đến bệnh tật – Không một dịch bệnh nào có thể mon men đến được mảnh đất ưu ái này.Những con người văn minh còn chưa đến dây, và vẫn như trước kia, ở đây chỉ có những bộ tộc da đỏ đi lại theo những con đường mòn rắc rối trong rừng, hay có khi họ cưỡi ngựa đi tới những khu cư dân trên bờ sông Nuexec hay Lêông. Không có gì đáng ngạc nhiên là những loài thú chọn những nơi âm u này làm nơi nương náu của mình. Không ở nơi đâu trên đất Tếchdát các bạn có thẻ gặp nhiều hươu và các lài linh dương nhút nhát đến thế. Thỏ rừng lúc nào cũng lướt qua trước mắt bạn, cũng không hiếm khi gặp phải lợn rừng, chồn, sóc đất.Những con chim xinh đẹp sặc sỡ làm phong cảnh thêm sinh động. Chúng ca hát, loạt xoạt đôi cánh, bay lượn trên bầu trời. Chim kền kền thống trị không gian, gà tây cỡ bự sưởi bột ngực rực rỡ của mình dưới nắng mặt trời ở bìa rừng hồ đào, giữa những vòm lá xiêm gai đầy lông tơ, những chiếc đuôi giống như những chiếc kéo đang lướt đi của những con chim khâu mà những người đi săn ở đây hay gọi là “Chim thiên đường”.Những con bướm vĩ đại chập chờn trong không khí, dang rộng những đôi cánh, khi chúng đậu xuống người ta có cảm giác đó là những cánh hoa. Những con ong lớn mượt như nhung vù vù giữa những bụi cây đầy hoa nở, tranh nhau lấy mật ngọt với những con chim ruồi cũng chẳng lớn hơn mất tý.Mặc dầu vậy không phải tất cả các loài sinh sống ở đây đều vô hại. Không đâu trên toàn vùng Bắc Mỹ rắn mai gầm lại đạt đến kích thước đáng kể như ở đây, chúng ẩn mình giữa những bụi cỏ rậm cùng với loài rắn Môcatxi còn nguy hiểm hơn nữa. Ở đây nhện độc đốt, bọ cạp cắn, còn rết chỉ cần bò lên da là dây nên những cơn sốt có thể dẫn tới cái chết thảm khốc.Dọc theo những bờ sông cạnh rừng là những con báo đốmvà người anh em của chúng là loài báo sao đen dạo chơi, đây chính là biên giới phía Bắc vùng cư trú của chúng.Giữa đám cây cối ở bìa rừng loài sói Tếchdát béo mập ẩn mình. Chúng cô đơn và lặng lẽ. Cũng trên đồng cỏ này, đồng cỏ mọng nước, nơi có đầy dãy những loài thú ăn thịt, có một loài động vật tuyệt diệunhất trong các loài động vật, thông minh nhất trong các loài thú bốn chân, bạn của con người đó là ngựa.Chúng sống hoang dã và tự do, không biết đến những thói thất thường của con người, không biết đến dây cương và hàm thiếc, yên và hàng thồ.Tuy vậy, ngay cả ở những nơi rừng hoang này người ta cũng không để chúng được yên.Con người săn chúng và thuần phục chúng. Nơi đây những con ngựa hoang bị săn đuổi, được dạy cho đến khi thuần. Chính chúng rơi vào thay người đi săn trẻ tuổi, chàng Moric – Muxtangher.Trên bờ Amalô, phía hạ lưu trong vắt của con sông Riô đơ Nuexet có một ngôi nhà đơn sơ, xinh xắn, một trong những ngôi nhà thường gặp ở Tếchdát.Ngôi nhà được dựng lên bằng những thân cây ngọc giá chẻ đôi chôn thẳng xuống đất với mái lớp bằng những chiếc lá hình lưỡi lê cũng của loại huệ khổng lồ này.Những kẽ hở giữa các thân cây, bất chấp thói quen của vùng Tây Tếchdát, không được trát kín lại bằng đất sét mà được ốp kín từ phía trong bằng những tấm da ngựa, chúng được gắn chặt vào tường không phải bằng đinh sắt mà bằng những chiếc gai của loài cây trăm năm vùng Mếchxích này.Những bờ dốc vây quanh thung lũng nơi dòng sông chảy qua thừa thãi những loài cây làm vật liệu xây nhà – Cây ngọc giá, cây thùa, và những loài cây hoang sơ khác. Phía dưới thung lũng màu mỡ rừng phủ kín nhiều dăm, nơi đó mọc lên những cây dâu, cây hồ đào và cây sồi, những ngọn cây cao vươn đến tận các vách đá dựng đứng.Giữa những khoảng rừng um tùm về phía dòng sông thỉnh thoảng lại bắt gặp những khoảng trống, những trảng cỏ xanh rờn một thứ cỏ mọng nước mà những người Mếchxích thường gọi chúng là “grama”.Ở một trong những khoảng đất hình bán nguyệt như vậy, rất gần con sông là ngôi nhà đơn sơ mà chúng ta vừa mô tả. Những thân cây làm nhớ đến các cây cột lớn đỡ vòm lá như mái của một rạp hát thiên nhiên.Ngôi nhà nép trong bóng râm của tán những cây lớn. Cảm giác như nơi thâm sơn cùng cốc này nơi được chọn không phải là tình cờ. Chỉ có thể nhìn thấy được ngôi nhà từ phía con sông, và chỉ là trong trường hợp rất tình cờ nếu đứng được đối diện với nó. Sự đơn giản đến mức thô sơ của kiểu nhà và cùng với màu sắc mờ nhạt làm cho nó hầu như không đáng chú ý.Ngôi nhà chỉ nhỏ bằng cái lều. Ngoài cửa ra vào thì chẳng có một kẽ hở nào nữa nếu không kể ống khói tường. Khung cửa gỗ ra vào căng tấm da ngựa và được treo lên bằng các nút vòng cũng làm bằng thứ da đó.Đằng sau nhà có một mái che, được đỡ bằng sáu cái cột và lợp bằng lá cây ngọc giá, nó được quây lại một khoảng rừng lớn gần một akr (đơn vị đo diện tích đất bằng 4047 met vuông) nằm giữa ngôi nhà và bờ sông dốc đứng. Đất ở đây nham nhở đầy những dấu móng, đôi chỗ đất bị giẫm nát bấy. Không khó gì mà không đoán ra, đây là bãi quần ngựa, nơi dồn những con ngựa hoang, những con muxtang.Cách bày biện trong nhà vừa mắt tuy thiếu tiện nghi. Các bức tường được trang hoàng không một lỗ hở bằng những tấm thảm làm bằng những tấm da mềm mại, rực rỡ của những conmuxtang. Những tấm da màu đen, tía, màu tro, và trắng như tuyết trông thật vui mắt: nó chứng tỏ người chọn chúng rất có óc thẩm mỹ.Đồ gỗ cực kỳ đơn giản: chiếc giường – chỉ là một chiếc giá căng tấm da ngựa, hai chiếc ghế đẩu tự tạo, nhỏ hơn nhưng cũng có hình dạng như vậy và một chiếc bàn đơn sơ được ghép lại bằng những tấm ván ngọc giá – và đó là tất cả những gì có trong ngôi nhà. Trong góc còn có một cái gì đó giống như một chỗ ngủ thứ hai, tất nhiên cũng được trang bị bởi tất cả những tấm da ngựa.Hoàn toàn bất ngờ trong một căn lều đơn giản như vậy lại có một giá sách, bút lông, mực, giấy viết thư và những tờ báo nằm trên bàn.Ở đây còn có những đồ vật khác không chỉ nhắc nhở tới thế giới văn minh, mà thậm chí còn cho thấy một thị hiếu tinh tế: một chiếc hòm nhỏ bằng da xinh đẹp, khẩu súng săn hai nòng, một chiếc cốc bạc lớn có hình khắc nổi, cặp sừng và chiếc còi bạc.Trên sàn nhà có một vài đồ vật dùng để làm bếp, hầu hết bằng sắt tây, trong góc là một chiếc chai lớn đặt trong cái giành đan bằng cọng liễu, rõ ràng là dùng để chứa một thứ nước uống có nồng độ cao hơn nước sông Alamô.Những đồ vật còn lại có vẻ địa phương hơn, bộ yên cương có mỏ cao kiểu Mếchxích, bộ dây cương bện bằng lông đuôi ngựa, có cả hàm thiếc, hai hoặc ba chiếc xerap, một vài cuộn dây thừng bện hãy còn tươi.Ngôi nhà và cảnh sống của chàng Muxtangher là như vậy đó.Một người đang ngồi trên một trong hai chiếc ghế đẩu giữa phòng, người đó không thể là chàng Muxtangher được. Hắn chẳng giống chủ tý nào. Ngược lại, nhìn toàn bộ bề ngoài đã thấy biểu hiện một sự phục tùng đã biến thành thói quen, cũng dễ nhận ra đó là một người hầu.Hắn ăn mặc không đến nỗi tồi lằm, không gợi lên cảm giác rằng đó là một con người cùng quẫn. Đấy là một anh chàng béo có những túm tóc hung vàng và khuôn mặt đỏ gay, hắn bận bộ đồ một nửa bằng thứ vải Plit và một nửa bằng nhung kẻ. Chiếc quần và đôi ghệt may bằng và Plit. Còn những thứ may bằng nhung kẻ thì một thời nào đó có màu xanh chai, nhưng từ lâu màu đã bị bạc đi và bây giờ nó biến thành gần như màu nâu vậy. Người đó mặc chiếc áo khoác dùng để đi săn với những chiếc túi to nơi ngực. Chiếc mũ phớt có vành rộng cụp xuống làm hoàn hảo thêm bộ trang phục của người này nếu không nhắc thêm chiếc áo sơ mi vải thô, một chiếc khăn đỏ cẩu thả quấn quanh cổ và một đôi giày kiểu Iếclăng.Không chỉ đôi giày và chiếc quần vải Plit chỉ ra dân tộc của người đó. Đôi môi, mũi, mắt, toàn bộ vẻ ngoài của hắn thể hiện rõ ràng hắn là người Iếclăng.Nếu một người nào đó còn có nghi ngờ, thì hắn ta lập tức làm tiêu tan ngay nỗi nghi ngờ đó, khi mở miệng, việc mà thỉnh thoảng hắn cũng có làm, bằng cái giọng chỉ có ở vùng thuộc dinh cơ bá tước Gôluei. Có thể nghĩ rằng người Iếclăng này đang nói chuyện một mình, bởi vì trong nhà ngoài hắn ra hình như không có ai cả.Nhưng không phải như vậy, trên tấm nệm bằng da ngựa, trước bếp lò còn âm ỷ, một con chó lớn đang nằm đặt mõm trên đống tro. Con chó dường như hiểu được ngôn ngữ của người. Ít nhất thì người kia cũng đang nói chuyện với con chó và mong rằng nó sẽ hiểu từng lời của mình.- Thế nào, Tara, vật báu của ta – Người mặc quần vải Plit kêu lên – Mày có muốn quay về Balibalax không? Chắc là mày rất khoái chí được chạy trong sân lâu đài, trên những tấm gạch sạch sẽ, ở đó người ta nuôi mày khá hơn, chứ đâu như ở đây. Nhìn kìa, mày chỉ da bọc xương, từng cái xương sườn còn đếm được. Chú bạn của ta ơi, ta cũngmuốn trở về nơi đó lắm! Nhưng biết được khi nào thì cậu chủ mới quyết định trở về quê hương! Nhưng không sao, Tara ạ! Sắp tới cậu ấy sẽ chuyển tới vùng dân cư, cậu đã hứa mang chúng ta tới đó. Được thôi! Quỉ tha ma bắt! Thế là đã ba tháng rồi, tao chẳng tới đồn biên, có thể tao sẽ gặp một anh bạn nào đó trong số những người lính Iếclăng ở đó mà họ vừa cử tới. Và lúc bấy giờ chúng ta sẽ uống phải không Tara?Nghe thấy tên mình, con chó ngẩng đầu lên, thở hắt ra.- Bây giờ mà ta tráng ướt cổ họng được một chút thì thật hay – gã Iếclăng vừa tiếp tục nói vừa liếc nhìn một cách thèm khát về phía cái chai – Chỉ có điều là chiếc chai kia cũng cạn đến đáy rồi, thế nào cậu chủ cũng nhận ra. Uống mà không xin là không thật thà phải không Tara?Con chó lại nhấc mõm lên khỏi đám tro và thở phì phì.- Lần trước mày đã nói “vâng” phải không? Bây giờ mày lại lặplại nữa hả Tara?Con chó lại phát ra những tiếng kêu tương tư, không hiểu nó bị cảm hay bị tro rơi vào mũi.- Lại “vâng”? Chỉ được thế thôi! Con vật câm này nó muốn xui ta thế đấy! Đừng có quyến rũ ta, tên trộm già kia! Không, không, không một giọt nào cả. ta chỉ rút nút chai ra và ngửi thử thôi. Có lẽ cậu chủ sẽ không nhận ra, hay nếu thậm chí cậu có biết, thì cậu cũng chẳng nỡ giận. Ta chỉ ngửi thôi, thế chưa phải là tai họa.Nói xong những lời này, gã Iếclăng đứng dậy đi về phía góc nhà nơi đặt chiếc chai.Mặc cho tất cả những lời thề nguyền, dáng điệu của hắn có một cái gì đó giống như một thằng ăn trộm, hoặc là hắn không tin vào sự thành thật của mình, hoặc là hắn nghi ngờ bản thân liệu có đủ sức để chống lại sự cám dỗ đó không.Hắn dừng lại một chút, nghiêng tai về phía cửa lắng nghe, sau đó hắn nâng cái bình rất mực cám đỗ lên, nhấc nút ra và đưa cổ chai lên mũi.Hắn đứng vài giây trong tư thế đó, giữa cảnh im ắng chỉ nghe thấy tiếng khụt khịt như tiếng chó mà gã Iếclăng hiểu ra như sự đồng tình. Tiếng động đó là để biểu thị sự hài lòng bởi cái mùi thơm của thứ nước uống có nồng độ cao này.Sự việc đó kéo dài chỉ được đến tích tắc, dần dần đáy chai được nâng lên, còn cổ chai thì cũng với tốc độ như vậy được chúc thẳng tới đôi môi đang giãn ra.- Quỉ tha ma bắt! – Gã iếclăng lần nữa liếc trộm ra cửa, hắn không cưỡng lại nổi mùi uytki tuyệt diệu, làm sao mà không thử nó được cơ chứ! Thì có chết ai đâu nào! Ta chỉ nhấp một giọt thôi, chỉ nhấp lưỡi thôi, chỉ ướt đầu lưỡi thôi … nào.Và chiếc cổ chai chạm vào môi, nhưng rõ ràng không phải “chỉ một giọt để thấm ướt đầu lưỡi” – Người ta nghe thấy tiếng róc rách của chất lỏng đang bớt dần trong chai cho thấy gã Iếclăng đang thấm ướt ra trò thanh quản và thậm chí còn hơn thế nữa.Nhấp xong với vẻ thỏa mãn, hắn đậy nắp chai lại, đặt chai vào chỗ cũ và lại ngồi xuống ghế.- Ôi, mày là đồ láu cá già đời, Tara ạ! Chính mày đã đẩy tao tới sự cám dỗ đấy nhé. Nhưng không sao, cậu chủ không biết được đâu. Sắp tới cậu chủ đến đồn biên và có thể mua thêm một lượng dự trữ mới nữa.Gã Iếclăng ngồi im lặng. Hắn đang suy nghĩ về hành động của mình hay đang thỏa mãn bởi tác động của chất cồn, ai mà biết được.Lát sau hắn lại bắt đầu:- Làm sao mà cậu Moric lại ở trong khu cư dân lâu như vậy. Cậu ấy nói rằng cậu ấy đi tìm con muxtang đốm sao về đằng ấy. Sao bỗng dưng cậu ấy lại cần con ngựa đốm sao đó thế nhỉ? Chẳng đơn giản chút nào. Câu chủ đã ba lần săn đuổi nó, thế mà không tài nào ném được dây vào cổ con vật hoang dã này. Mà cậu ấy lại cưỡi đúng con ngựa tía nữa chứ, thế đấy! Cậu ấy nói rằng sẽ cố hết sức và phải săn được nó bằng bất cứ giá nào, lạy Chúa! Sao cho mọi việc kết thúc chóng vánh để tao với mi khỏi phải dật dờ ở đây cho tới ngày phán xét cuối cùng … Xà! Ai đấy!Hắn buột mồm kêu lên vì thấy Tara nhảy chồm ra khỏi nệm, vừa sủa vừa lao ra cửa.- Felim! – một giọng nói từ bên ngoài vang lên – Felim!- Ôi, đúng cậu chủ rồi – Felim lắp bắp, bật dậy khỏi chiếc ghế, chạy theo con chó. 

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN