Kỹ Thuật Nam Khoa Nhà Nào Tốt - Chương 16
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
75


Kỹ Thuật Nam Khoa Nhà Nào Tốt


Chương 16


Minh Dục luôn cảm thấy nếu còn tiếp tục nói, thì đề tài sẽ biến thành phương hướng phát triển của Cyberpunk* mất.

Vì thế, anh chủ động cắt đứt câu chuyện: “Cũng muộn rồi, để tôi đưa cậu đến nhà thầy.”
(*Cyberpunk là một thể loại con của khoa học viễn tưởng về thế giới tương lai xoay quanh sự “kết hợp giữa đời sống bần hàn và công nghệ cao” bao gồm công nghệ hiện đại và các thành tựu khoa học, gồm trí thông minh nhân tạo và điều khiển học, đi kèm với sự suy tàn hoặc sự thay đổi cấp tiến trong tầng lớp xã hội.)
“Không cần, không cần đâu, sao có thể làm phiền anh nữa chứ!” Phương Thư Giai vội vã nói, “Để em gọi taxi là được.

Hôm nay làm phiền tiền bối như vậy, em thật sự rất ngại.”
“Không sao, chuyện nhỏ mà thôi.” Minh Dục tiễn hắn ra cửa, “Cầm ô đi, ngoài trời vẫn đang mưa.”
“Vậy thì cảm ơn tiền bối.” Phương Thư Giai cảm thấy hình tượng của Minh Dục ở trong lòng mình lại càng trở nên vĩ đại hơn bao giờ hết.

Đúng là một người ngoài lạnh trong nóng, săn sóc chu đáo, nếu như không bị liệt dương, thì chẳng biết có bao nhiêu kẻ điên cuồng tranh đoạt nữa đây!
Phương Thư Giai nói: “Hôm nào có cơ hội, em sẽ trả đồ lại cho anh.”
“Thôi khỏi, mấy thứ này không đáng giá bao nhiêu tiền.” Minh Dục nhìn đồng hồ, lại nói: “Cũng không vòm sớm nữa, chờ thêm lúc nữa có khi thầy cậu đi ngủ mất rồi.”
Tiễn Phương Thư Giai đi rồi, Minh Dục mới đeo kính lên, thế giới chung quanh lập tức trở nên rõ ràng.

Đây là phương pháp giúp anh trốn tránh sự căng thẳng —— Độ cận của Minh Dục không cao lắm, mỗi khi gặp phải chuyện khiến bản thân khẩn trương lo lắng, anh thường tháo kính ra.

Chỉ cần nhìn thế giới mông lung, cùng với gương mặt mơ hồ của những người khác, thì trong lòng cũng sẽ không phiền muộn.

Từ trước đến nay, phương pháp này luôn rất hiệu quả.

Ban đầu khi đứng diễn thuyết trên sân khấu, chỉ cần anh tháo kính ra, thì những người bên dưới khán đài đều sẽ biến thành cọc gỗ hết.

Bất kể người khác có phản ứng gì, anh đều có thể không đổi sắc mặt hay cử chỉ mà đối diện với họ.

Thế nhưng ngày hôm nay, phương pháp này dường như lại mất đi tác dụng.

Có lẽ do khoảng cách giữa anh với Phương Thư Giai quá gần, skill nhìn đời qua thấu kính mờ ảo không thể triển khai, cũng có lẽ là đã rất lâu không để người khác tiến vào không gian cá nhân, nên có chút không thể thích ứng được.

Song, cũng không thể phủ nhận những gì Phương Thư Giai nói quả thực rất có lý —— Năng lực xã giao của anh cần phải rèn luyện thêm.

Một thời gian dài không thiết lập mối quan hệ gần gũi với người khác khiến cho khả năng giao tiếp của anh bị suy giảm.

Minh Dục vừa thu dọn đống hỗn độn trong phòng bếp, vừa điều chỉnh lại tâm trạng của chính mình.

Yêu đương, đúng là khó vãi nồi!
Chờ Phương Thư Giai lấy chìa khóa về nhà, mưa gió ngoài trời cũng đã ngớt, từng hạt mưa ti ta ti tách rơi giống như đường ống bị rò nước.

Hắn cởi quần áo của Minh Dục ra, quần áo không bị ướt, mà chỉ dính mấy cọng lông mèo màu vàng —— do lúc vào cửa bị Đản Đản cọ lên.

Tuy Minh Dục đã nói là không cần trả đồ, thế nhưng Phương Thư Giai vẫn quyết định mang quần áo đi giặt, chờ có cơ hội sẽ trả lại cho đối phương.

Vất vả cả một ngày trời, Phương Thư Giai nằm bò trên sô pha, việc đầu tiên hắn làm là móc điện thoại ra, chia sẻ những chuyện mình đã trải qua ngày hôm nay với L.

[ Đăng Các Mộng Ức: Mặc dù hôm nay em gặp phải một chuyện khá xui xẻo, nhưng nhìn chung vẫn là rất vui! ]
[ L: Gặp được chuyện gì vui sao? ]
[ Đăng Các Mộng Ức: Có một vị tiền bối rất tài giỏi, em vẫn luôn cho rằng anh ấy có thành kiến với mình! Không nghĩ tới hôm nay tiếp xúc sâu một chút, mới phát hiện đối phương vừa tốt bụng lại vừa chu đáo, là người cực kỳ tốt, trước kia là em hiểu lầm anh ấy! ]
[ L: Vậy thì tốt rồi, có được một đàn anh như thế chăm sóc em.

]
[ Đăng Các Mộng Ức: Quan trọng là, tiền bối rất đẹp trai.

]
[ L:…… ]
[ Đăng Các Mộng Ức: Mà giọng cũng hay nữa.

]

[ L:…… ]
[ Đăng Các Mộng Ức: Nghe nói năng lực làm việc còn vô cùng xuất sắc.

]
[ L: Em khen người khác trước mặt tôi, có phải nên khắc chế một chút hong: ( ]
[ Đăng Các Mộng Ức: Á, em không có ý đó mà!!! Em đối với anh ấy không giống anh! ]
[ L: Tóm lại là em không được có ý gì với anh ta: ( ]
Phương Thư Giai vừa cười lăn lộn, vừa không ngừng trấn an L.

Thật vất vả mới dỗ được L, thì thông báo của Wechat lại bất thình lình nhảy ra.

Là tin nhắn của Triệu Thời Thanh —— “Chào buổi tối, Thư Giai.

Cậu có bận gì không?”
Từ sau buổi tụ họp lần trước, Phương Thư Giai đã được thêm vào nhóm sinh viên tốt nghiệp của câu lạc bộ Noãn Dương, mọi người rất mau đã vui vẻ, hòa hợp với nhau.

Chỉ có điều, sau khi kết bạn với Triệu Thời Thanh, thì hai người cũng chỉ tương tác like ảnh qua lại, chứ chưa từng nói chuyện riêng.

Cho nên, đột nhiên nhắn tin cho hắn để làm cái gì?
Mặc dù trong lòng có một đống nghi vấn, thế nhưng Phương Thư Giai vẫn nhiệt tình trả lời: “Không bận, tiền bối có chuyện gì thế?”
Triệu Thời Thanh: Bên tôi có một hạng mục phần mềm y tế, trước mắt đã hoàn thiện và chế tạo đến thế hệ 3.0 rồi.

Gần đây còn kéo được vốn đầu tư của chính phủ nữa.

Phương Thư Giai: Chuyện này… Tiền bối, anh biết hệ thống y tế của bọn em rồi đó, ngày thường bận lắm, không có thời gian tham dự thêm những hạng mục khác đâu.

Triệu Thời Thanh: Cậu yên tâm đi —— Chúng tôi đã bắt tay vào làm dự án này từ thời đại học, bởi vì sắp ra mắt thế hệ 3.0, cho nên chuẩn bị mở một cuộc họp báo, tôi muốn hỏi cậu có hứng thú tham gia hay không? Hôm đó Hà Dao cũng sẽ tới, Minh Dục hẳn là cũng tới, sẽ không tẻ nhạt lắm đâu.

Phương Thư Giai đương nhiên là đồng ý ngay tắp lự.

Thứ nhất là do dạo này hắn cực kỳ thích hóng chuyện, thứ hai là có thể nhân tiện trả đồ cho Minh Dục luôn, sao lại không đi chứ?
Tuy rằng loại cách thức cố ý đi trả đồ này thật sự rất giống kiểu bụng dạ khó lường, mưu đồ gây rối.

Cũng giống như việc biên kịch sắp xếp để Hứa Tiên đi trả ô cho Bạch Nương Tử vậy, nếu như Minh Dục là con gái, có khi còn viết nên cả một câu chuyện ấy chứ.

Nhưng cho dù Minh Dục không phải con gái, thì vẫn sẽ có chuyện xảy ra —— Phương Thư Giai nhớ tới dáng vẻ ghen tuông của L, trong lòng bắt đầu ngọt như mật.

Đang chuẩn bị nói lời chúc ngủ ngon với Triệu Thời Thanh, thế nhưng đối phương lại không có ý kết thúc cuộc trò chuyện: “Nhìn thấy Minh Dục có thể qua lại* với cậu, tôi thật sự rất vui mừng.”

Qua qua qua qua lại?! Sao người này có thể vấy bẩn sự trong sạch của người ta một cách vô căn cứ vậy chớ! Phương Thư Giai bị sốc điếng người, mãi một lúc sau mới tỉnh táo lại, Triệu Thời Thanh không biết hắn cong, nói qua lại chắc là kết bạn bình thường thôi nhỉ?
(*Qua lại 交往 có thể dùng trong hai trường hợp bạn bè và hẹn hò.)
Quả nhiên, Triệu Thời Thanh lại nói tiếp: “Từ thời đại học Minh Dục đã không thích kết bạn rồi.

Nhiều năm như vậy, rất hiếm khi nhìn thấy cậu ấy có thể thân thiết với người khác.”
Thế này mà cũng gọi là thân thiết sao? Chẳng qua chỉ là khám bệnh cho đối phương, ngồi ké xe đối phương, mặc quần áo đối phương, thảo luận về họa mi của đối phương….

Hình như đúng là có hơi thân thiết thật?!
Phương Thư Giai: Đàn anh Minh Dục rất tốt tính, đã giúp đỡ em rất nhiều việc.

Chỉ là ngoài lạnh trong nóng mà thôi, có thể là do tiền bối chưa hiểu anh ấy lắm?
Triệu Thời Thanh: Sao lại không hiểu chứ? Hồi còn trẻ, quan điểm kết bạn của tôi với cậu ấy khác nhau, tôi khuyên bảo, cậu ấy lại chẳng muốn nghe.

Những chuyện này…… Cậu ấy không nói với cậu sao?
Phương Thư Giai: Hả? Không có.

Phương Thư Giai thầm nghĩ, thế này cũng quá để ý tới quan hệ của hắn với Minh Dục rồi! Sao Minh Dục có thể nói cho hắn biết những chuyện này chứ? Điều duy nhất mà hắn biết trong chuyện này, chính là lặng lẽ hóng hớt với Hà Dao, còn bị Minh Dục bắt tận tay day tận mặt kia kìa.

Nhưng hiện tại xem ra, bọn họ quả thực không có khúc mắc tình cảm gì —— Hắn đã bảo mà, Triệu Thời Thanh sao có thể là loại người có hiềm khích với người khác được!
Triệu Thời Thanh: Tóm lại, hiện giờ cậu ấy có thể có một người bạn như cậu, tôi cũng cảm thấy yên tâm hơn nhiều.

Vậy đến hôm đó gặp nhé, ngủ ngon.

Phương Thư Giai mở lịch ra, đánh dấu vào ngày hẹn một chút.

Không tệ không tệ, lại giải quyết thêm một việc nữa!
Mà một phút sau, Minh Dục cũng nhận được một tin nhắn Wechat.

[ Triệu Thời Thanh: Cậu có thời gian tham dự họp báo ra mắt hệ thống 3.0 của chúng tôi không? Phương Thư Giai cũng tới.

].

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN