Kỳ Thực Ta Cực Kỳ Có Tiền - Chương 24
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
128


Kỳ Thực Ta Cực Kỳ Có Tiền


Chương 24


“Vậy hiện tại chúng ta tùy tiện tìm một chỗ đi dạo trước? Tốt nhất có thể tìm chút gì ăn?” Lạc Vân Thanh đề nghị.

“Phải rời khỏi sao?” Triệu Gia Doanh hỏi.

“Không, liền tìm ở gần đây.” Leonard nhìn bãi biển suy nghĩ sâu xa, mỗi người chỉ có một lọ dịch dinh dưỡng, đồ ăn chắc chắn không đủ. Hiện tại vừa vặn ở bờ biển, đồ ăn rất dễ tìm.

“Ở chỗ này ăn no xong mang theo chút đồ ăn rời đi, cũng không biết mặt sau có thể thu hoạch đồ ăn nhẹ nhàng như vậy nữa không.” Leonard không kiến nghị rời đi chỗ khác tìm thực vật, ngược lại cảm thấy nơi này khá tốt.

Đầu tiên là đồ ăn không đủ, mà đi đường cũng hao phí năng lượng, tiếp theo mọi người đối với hoàn cảnh nơi này cũng không quen thuộc, không nói sau khi rời đi không biết có thể tìm được đồ ăn hay không, đến lúc đó cũng không biết có còn sức lực để tìm kiếm thực vật hay không nữa, dù sao hôm nay lúc ở trên tinh hạm, bọn họ không có nói có đoàn người cung cấp đồ ăn. Cuối cùng cũng chính là Leonrad suy xét nhiều nhất, bọn họ nhiều người, bở biền lớn, đồ ăn dễ tìm, địa phương khác cũng không nhất định có thể tìm được nhiều đồ ăn như vậy.

Phải biết rằng tiểu đội Thực Vật chỉ tính là học sinh hệ thực vật học hợp lại cũng đã có hơn 90 người, hơn nữa Leonard, Đường An, còn có một số bạn cùng phòng, anh em, có tới 110 người.

Vì để tiện quản lý, Lạc Vân Thanh chia 10 người thành một tổ nhỏ, mỗi tổ nhỏ đều tuyển tiểu tổ trưởng, hiện tại chỉ cần đem mệnh lệnh tìm thực vật tại chỗ phát đến tiểu tổ trưởng, tiểu tổ trưởng tự nhiên sẽ nói cho tổ viên của tổ mình.

Lúc vừa tới Leonard đã quan sát hoàn cảnh xung quanh, phát hiện sinh thái rất tốt, bên cạnh bờ cát có thật nhiên trái cây treo to to hình tròn màu xanh lục, phía dưới không có lá cây, những cái cây đó rất kỳ quái, chỉ có vài cái lá cây rất lớn, phía dưới không có lá cây. Ngoài ra Leonard còn nhìn đến một chỗ xa hơn một bãi biển có sóng đánh vào tương đối cao lưu lại rất nhiều sinh vật loại sò, cùng với từng đợt sóng biển, bị vọt lên lại bị cuốn trôi xuống, số lượng không ít, bên cạnh còn có một ít chim biển đi ăn, chúng nó chắc hẳn cũng có thể ăn.

Tuy bên này cũng có đồ ăn, nhưng rõ ràng đồ ăn ở nơi xa càng nhiều lại càng tốt hơn, vì thế Lạc Vân Thanh cùng Leonard mang theo một  đội nhân mã đi qua.

Nhìn đã xa, trên thực tế lại càng xa, đi chừng hơn 40 phút, bọn họ mới đến phiến hải vực này.

“Mọi người tách ra tìm, tìm được đồ ăn thì mở ra, cùng nhau nhìn xem có thể ăn hay không, mặt khác phải cẩn thận, không cần nhìn thấy cái gì cũng tò mò đi sờ thử.” Lạc Vân Thanh đem mấy tin tức nhìn đến ví dụ nói cho bọn họ, sợ tới mức một đám người động tác đều nhẹ nhàng hơn rất nhiều, trừ bỏ sinh vật mình quen biết ra, những thứ khác không biết đều tìm một cây gậy chọc chọc khều lại.

Học sinh tản ra giống như bầy khỉ đi thông khí, có rất nhiều người điên điên khùng khủng chạy khắp nơi.

Lúc trước còn có lão sư và giáo sư ở, hiện tại lão sư và giáo sư đều không còn nữa, bọn họ liền tự do bay nhảy, hoàn toàn quên bản thân đang phát sóng trực tiếp, mà hình ảnh như vậy đương nhiên cũng thật sự bị ghi lại ở trên khí cụ phát sóng trực tiếp, làm người vốn không chú ý tới tiểu đội Thực Vật này ngoài ý muốn đối với cái quần thể này sinh ra hứng thú, tiện đà liền thích cái quần thể này.

Dù sao so với thi đấu, cảm giác mà bọn họ cho người ta giống như một đám thiếu niên đang du lịch, nhìn khiến cho người nhịn không được hồi tưởng lại thanh xuân niên thiếu của bản thân, cầm lòng không đậu lộ ra tươi cười hiền lành của dì hai trong truyền thuyết. (✿◠‿◠)

………………

Trừ bỏ sinh vật biên ra, bờ biển còn có đặc sản – quả dừa, đây là Lạc Vân Thanh phát hiện, dưới sự đảm bảo không độc mà lại mỹ vị của cậu, một vài người xung phong nhận việc.

Vì thế đám người chia làm 3 bộ phận, một bộ phận đi hái quả dừa, một bộ phận đi tìm cục đá và nhánh cây khô, một bộ phận còn lại hiểu về sinh vật biển đi nhặt hải sản.

Vốn dĩ Lạc Vân Thanh còn lo lắng bọn họ không hái được quả dừa, dù sao có những cây dừa rất cao, không có kinh nghiệm cùng công cụ muốn trèo lên rất là khó, kết quả nhìn một hồi, Lạc Vân Thanh cảm thấy mình quá là ngây thơ rồi.

Đám người tinh tế này thể trạng không cần quá tốt đi, ít nhất so với người thế kỷ 21 khá hơn nhiều, có sức một chút thì nhặt đá ném, quả dừa trên cây liên tùng tục rơi xuống, những quả còn lại không rơi xuống, có người muốn trèo lên hái, Lạc Vân Thanh sợ xảy ra ngoài ý muốn, vội vàng ngăn lại, lúc sau lại đổi một thân cây, lấy chân đá.

Nhìn động tác của một đám người càng ngày càng thuần thục, cậu để Leonard trông nom, tự mình chạy tới bờ biển nhặt hải sản.

Hải sản trước kia đắt bao nhiêu a!

Hiện tại tìm một cái mỏm đá hẻo lánh một chút,khi sóng biển rút xuống liền có thể đi xuống nhặt, quả thực không cần quá sảng khoái, nếu có sóng to lại đây, vậy càng tốt, một đống lớn đồ ăn cũng theo nước biển trôi dạt vào đây, vừa to vừa ngon, còn tươi mới.

Vốn dĩ Lạc Vân Thanh cũng muốn chạy tới nhìn mỏm đá bên kia, nhưng trên đường đi nhìn thấy trên bờ cát cua đồng dựng thẳng hai cái càng lớn nghênh ngang mà đi nhất thời đường cũng không đi nổi. Dựa theo thời điểm hiện tại mà nói cũng chính là trùng dương trung tuần tháng 10, đó là thời điểm cua béo nhất, thông qua lớp mai cua dày, Lạc Vân Thanh giống như thấy được tràn ngập thịt cua, cậu không chút do dự ra tay.

Phi thường có kỹ xảo một tay một con cua, nhặt được không ít, người bên cạnh nhìn thấy cậu cưu nhiên nhặt cái con vật xấu xí này, sau khi hỏi rõ biết là mỹ vị, sôi nổi đánh chủ ý lên nó. Chờ nhặt xong đám cua ở phụ cận, Lạc Vân Thanh mới dừng lại, đi vào trong nước biển cảm thụ nước biển mát lạnh, nhịn không đươc vươn vai một cái, nhớ tới tin tức lúc trước xem qua, nhịn không được cảm thán trong lòng: Có thể tới một đám tôm hùm hay không? Nếu có tôm hùm thì càng tốt, cua tuy ăn ngon, nhưng tôm hùm lại càng ngon hơn nha.

Vừa mới nghĩ xong, lập tức có một đợt sóng biển mãnh liệt vọt tới, Lạc Vân Thanh không kịp né tránh, bị đánh lảo đảo vài bước, còn uống vài ngụm nước biển.

Chờ sóng biển rút lui, người bên cạnh kinh ngạc phát hiện, lấy Lạc Vân Thanh làm trung tâm, trong phạm vi đường kinh 4,5 mét cư nhiên đều là một ít  sinh vật có vỏ xác thật dày thân hình thô tráng cũng đang giơ hai cái kìm đỏ lửa lên.

Tôm hùm lớn? Lạc Vân Thanh vui vẻ.

Thật là nghĩ cái gì liền tới cái đó, cậu liền gọi người xung quanh vui cười hớn hở đem mấy con tôm hùm lớn này lấy đi, liền sợ bọn chúng bị nước biển cuốn trở về lần nữa.

Lúc này, nhóm người đi nhặt củi lửa đã trở lại, mấy  người có kinh nghiệm sinh tồn dã ngoại đáp mấy cái giá, trên giá nhóm mấy đống lửa, vì  bọn họ mang theo công cụ nhóm lửa nhỏ, cho nên việc nhóm lửa đối với người có kinh nghiệm kỳ thực rất đơn giản.

Còn nồi? Lạc Vân Thanh tỏ vẻ nồi chỉ là vấn đề nhỏ mà thôi.

Lúc tới đã có người suy xét đến vấn đề đồ ăn, Lạc Vân Thanh vung tay lên, đặt hàng một đám mũ, đám mũ này chất liệu thực mới lạ, gặp nóng sẽ biến cứng, hơn nữa tính dẫn nhiệt rất tốt, ngày thường tách khỏi nước rất mềm mại, có thể dùng làm mũ đội, đây là Lạc Vân Thanh căn cứ vào tin tức lúc trước xem qua làm, dù sao thì mũ người ta là có thể làm nồi, vốn dĩ cậu còn muốn làm ra xẻng quân sự công nghiệp, nhưng thời gian quá ngắn, không phải đam mê quân sự cậu thật không phát tạo ra xẻng quân sự công nghiệp, cuối cùng tìm được một phen quân đao Thụy Sĩ nhiều công năng thay thế.

Vì thế một đám người không hiểu ra sao cầm một phen tiểu đao gấp, còn có mũ cũng không phải thực thoải mái, về sau còn có một câu nói liền hiểu: đem hai đồ vật này mang lên.

Cho tới lúc này, Lạc Vân Thanh bảo mọi người đem hai bên quai mũ bằng sợi xích kim loại có thể tháo dỡ treo lên trên bếp, sau đó múc một nồi nước biển đem tôm hùm và cua biển ném vào nấu mới biết được thì ra cái mũ này là có tác dụng như vậy. 

Vì thế một đám người sôi nổi làm theo.

Mà học sinh ngẫu nhiên lạc đường tới đây, chảy nước miếng ròng ròng nhìn bên này mỗi người một cái nồi, trong nồi nấu đồ vật, còn thơm lừng không chịu được, vốn dĩ bụng đã đói lại càng đói hơn, cuối cùng chỉ có thể cắn răng lấy đồ vật của mình ra đổi, ai bảo mình không có nồi chứ. Một hồi thịnh yến hải sản đem các võng hữu đang xem phát trực tiếp thèm đến nước miếng chảy ròng ròng, một bên hu hu nói “xấu xa xấu xa”, miệng vừa chê nhưng thân thể lại thành thật sung tiền đưa hoa, hai mắt sáng lên nhìn bọn họ ăn đến vẻ mặt thỏa mãn, lúc này nhạc đệm tựa như cũng an tĩnh rất nhiều.

Bỗng nhiên, cũng không lâu lắm, giao diện bình luận phía dưới phát sóng trực tiếp lại bắt đầu ồn áo náo nhiệt lên, nguyên nhân gây ra là vì một cái bình luận “khoe giàu”.

“Ta hiện tại du lịch ở bờ biển, phát hiện bên này cũng có cái “sinh vật xấu xí” này! Để an toàn ta còn hỏi người địa phương, phát hiện này thật đúng là có thể ăn, không nói nữa, ta chuẩn bị chạy đi [ăn]”

Chiên rán nấu nướng các loại, mấy cách làm khác nhau còn so với tiểu đội Thực Vật của Lạc Vân Thanh còn quá đáng hơn, người bị thèm không chịu nổi lập tức xù lông, sôi nổi bên dưới cái bình luận này tiến hành thảo phạt.

Đương nhiên cũng có kẻ tham ăn đi hỏi địa chỉ, tính toán lát nữa liền đi qua ăn một trận, tuy mấy thứ này bề ngoài đúng là có chút xấu, nhưng rõ ràng là ăn ngon, xem bộ dáng một đám đang ăn như lang như hổ kia thì biết, ta đại cật hóa quốc khắc kim người chơi có thể không đi? Đừng đùa…

Người xem phát sóng trực tiếp đến từ các tinh cầu Liên bang, có tinh cầu cũng có cua lớn, tôm hùm lớn, nhưng có tinh cầu lại không có.

Cũng mặc kệ là có hay không, người đi theo thảo luận càng ngày càng nhiều, nguyện ý đi nếm thử hai loại đồ vật này cũng càng ngày càng nhiều, những người này kinh ngạc phát hiện thì ra thứ này tuy hình dáng bình thường, nhưng đúng là ăn ngon đến nỗi khiến người muốn nuốt luôn đầu lưỡi vào, mà một vài tinh cua vì cua lớn, tôm hùm lớn lan tràn càng nhận ra cơ hội, nắm chắc thời gian, đem mấy thứ này bán ra ngoài, vừa kiếm tiền lại vừa giải quyết vấn đề sinh thái, vì điều này bọn họ còn lên tin tức đầu đề của Liên Bang, do đó càng nhiều người biết chuyện này, biết tiểu đội Thực Vật của Lạc Vân Thanh.

Nhưng hiện tại không giống về sau có thể tìm được nguồn cung cấp ổn định, tinh cầu có thể tìm được cua lớn và tôm hùm lớn vẫn là số ít, đại đa số người chỉ có thể ngồi canh ở phòng phát sóng trực tiếp gào khóc đòi ăn, một bên thèm rơi nước mắt, một bên lại phải rải hoa cho “kẻ thù”.

Lạc Vân Thanh cũng không biết người xem phát sóng trực tiếp đều sắp hận chết mình rồi, ăn hải sản đến no lại đến uống một quả dừa, cuộc sống vui sướng tựa thần tiên, cứ gọi là cao cấp bao nhiêu tiền cũng không đổi được.

Hơn nữa không biết có phải vì phiến hải vực này không bị con người phá hủy quấy nhiễu hay sao, khiến cho hải dương sạch sẽ vô cùng, hải sản tươi mới to đùng, quả dừa nước cũng thơm ngọt ngon miệng, mang theo nồng đậm hương vị trái dừa.

Lạc Vân Thanh còn cố ý cho bọn họ uống xong nước dừa thì đập vỏ ra, lấy ra cùi dừa phơi nắng một chút đặt trong túi nhỏ thu thập lại, giữ lại để làm lương thực sau này, đương nhiên tôm hùm và cua lớn cũng đồng dạng bị bọn họ phơi nắng, giảm bớt hơi nước để vào trong túi.

Đối lập với những học sinh xuất phát sớm nhưng ngay cả đường cũng không tìm được, đồ ăn cũng không tìm thấy, đám người Lạc Vân Thanh có vẻ phi thường nhàn nhã. Tổng cộng đi 40 phút lộ trình, sau đó toàn bộ đội ngũ giống như đang đi lữ hành, ngay cả hiện tại chuẩn bị đồ ăn đều là cái vẻ không nhanh không chậm này.

Khiến cho người càng cảm thấy vỗ bàn kinh ngạc là người tiểu đội Thực Vật chuẩn bị đồ vật phi thường đầy đủ, cái mũ kia thì không nói, cư nhiên còn có cái túi nhỏ đựng đồ vật cùng túi nước áp súc? Phải biết rằng mấy thứ này không chỉ không chiếm diện tích, còn phi thường tiện lợi, giống như hiện tại, đựng đồ ăn, đựng nước dừa đều không vấn đề, có thể nghĩ tới một hai ngày tới không cần vì đồ ăn thức uống mà phát sầu, nhẹ nhàng lại vui sướng.

Đối lập với những tiểu đội vứt bừa bãi, rất nhiều đồ vật không chuẩn bị tốt, lại quay đầu nhìn xem nơi này, quả thực khiến người cảm thấy tầm quan trọng của chỉ số thông minh cao.

Vì thế các võng hữu một đường tán thưởng 6666, một đường nhiệt tình rải hoa, mới ngắn ngủn nửa ngày,  hoa tươi của tiểu đội Thực Vật số lượng cứ gọi là tung vó ngựa, một người trong đó í nhất có gần 10.000 hoa tươi, càng không cần nói tới Lạc Vân Thanh và Leonard. Chỉ số thông minh cao, giá trị nhan sắc có thể đánh, hoa tươi hai người bọn họ thu được đã sớ đột phát 30.000, đặc biệt là Lạc Vân Thanh, khi cậu vươn vai ở bờ biển, kết quả biển rộng tặng đầy đất hải sản, càng là được người gọi là “Con ruột ông trời”, sau đó một đường hoa tươi hộ tống đến bảng xếp hạng 10 tên đứng đầu, mạnh mẽ vượt qua mấy cái minh tinh hệ điện ảnh.

Phải biết rằng lúc này mới ngắn ngủn mấy tiếng đồng hồ mà thôi, không có marketting, chỉ dựa vào sức chiến đấu của một ít người qua đường xem phát sóng trực tiếp trực tiếp vượt qua đám fan của minh tinh, cũng rất đáng sợ.

Kết quả bọn họ đáng sợ hơn còn ở phía sau, sau đó mọi người mới phát hiện thì ra tất cả mọi người đều xem nhẹ trình độ thiên vị của ông trời với đứa “con ruột” Lạc Vân Thanh này rồi.

Cơm nước xong, phơi xong đồ ăn, đã là 5, 6 giờ chiều, lúc này vừa vặn là thủy triều xuống.

“Cậu nói xem có thể trực tiếp có chìa khóa đưa tới trước mặt chúng ta hay không?” Lạc Vân Thanh đột phát kỳ tưởng, nhặt một cái vỏ ốc bên lên thưởng thức, nói với Leonard đang ngồi cùng ngắm hoàng hôn.

Leonard không nói gì, chỉ là sờ sờ đầu của cậu, trong mắt lại có một loại thần sắc đừng nằm mơ.

Đây lần đầu tiên hắn an an tĩnh tĩnh xem hoàng hôn, hắn không nghĩ tới thì  rahoàng hôn lại đẹp như vậy. 

Ánh chiều tà từ không trung dừng lại trên mặt biển, phủ thêm một tầng lụa đỏ thắm lên mặt biển xanh thẳm, sóng nước lóng lánh mang theo một chút hồng hà quyến rũ, thủy triều cấp tốc lui bước để lại một đám vỏ sò, còn có một ít con sứa trong suốt và một đám sinh vật biển mà cậu không biết tên, cùng với vài cái hộp nho nhỏ màu vàng rực rỡ….Khoan đã! Hộp nho nhỏ màu vàng rực rỡ? Hộp? Bình thường bờ biển sẽ xuất hiện loại đồ vật này sao? (*O*)

Khẳng định sẽ không nha!

Lạc Vân Thanh đứng lên, đi về phía cái hộp nhỏ bên kia, phát hiện cư nhiên không chỉ có mấy cái hộp, nhìn bên phải bãi đá gập ghềnh nguyên bản ở dưới mặt nước sau khi thủy triều rút xuống để lại mấy chục cái hộp nhỏ.

Cái này, không chỉ có Lạc Vân Thanh thấy được, những người khác cũng thấy, người xem trong phòng phát sóng trực tiếp càng là trợn mắt há mồm nhìn bọn họ mở hộp ra, sau đó không cần tốn nhiều sức lực bắt được chìa khóa thang cấp bên trong.

Đếm đếm, tổng cộng là 37 cái chìa khóa.

Đầy đủ 37 cái chìa khóa nha!

Người khác trăm cay ngàn đắng còn không tìm được một cái đâu, các ngươi ăn nhậu chơi bời liền có 37 cái? Quả thực hoài nghi hệ liệt nhân sinh, vận may này cũng quá nghịch thiên đi? Người trong phòng phát sóng trực tiếp thật sự quỳ để xem video, mặt bọn họ sắp bị vả sưng lên rồi.

Bắt được 37 cái chìa khóa khiến người vui sướng, nhưng tiểu đội Thực Vật có 110 người, có vẻ chia cho ai cũng không ổn, cuối cùng mọi người quyết định trước tiên không chia chìa khóa, đến lúc tập hợp đủ 110 cái chìa khóa rồi lại chia.

Nhưng đám chìa khóa này đặt trong tay một người cũng không an toàn, cho nên Lạc Vân Thanh đem đám chìa khóa này chia thành ba bốn phần chia cho các tiểu tổ trưởng, hy vọng bọn họ bảo quản cho tốt.

…………

Nhân loại đối với những thứ không biết kỳ thực có rất nhiều khủng hoảng, bờ biển ban đêm tiếng gió thê lương ở nơi trống trải phi thường dọa người, hơn nữa cậu cũng không ngốc ở đây quá lâu, cũng không biết thủy triều xuống sẽ là trình độ nào, hơn nữa có thể xuất hiểm một số loại sinh vật nguy hiểm hay không.

Vì thế mọi người mở họp thương lượng, tiểu đội Thực Vật quyết  định quay lại đường cũ, đi tới quảng trường tập hợp lúc trước nghỉ ngơi, vò bên kia có quân nhân trực ban, an toàn còn che mưa chắn gió, cũng không biết có thể cho bọn họ một lần nữa đi vào hay không.

Tốn đúng thời gian như cũ, đoàn người cuối cùng trở lại chỗ ban đầu, bọn họ mới phát hiện thì ra không phải chỉ có đội mình mới có ý nghĩ như vậy, rất nhiều người đều có.

Hơn nữa theo thời gian càng lúc càng muộn, lục tục còn có người trở về, người ở căn cứ bên này đối với bọn họ đều là mắt điếc tai ngơ, mặc kệ có đi vào hay không, vẫn chỉ đứng canh gác ở kia.

Cái quảng trường này nói là quảng trường kỳ thực càng giống khán đài hơn, chung quanh làm thành một vòng, phía đông là một cái khán đài cao cao, thoạt nhìn đặc biệt lớn, thực tế đương nhiên cũng rất lớn, từ buổi sáng nhẹ nhàng là có thể cất chứa hơn 30.000 người liền có thể nhìn ra.

Lúc tới đã kế hoạch xong, bọn họ muốn cướp chiếm vị trí khán đài, vì như vậy chắn gió, dù sao ban đêm gió biển không dễ chịu, không chú ý một giây liền cảm lạnh.

Tháng 10 còn có thể mặc cộc tay, Lạc Vân Thanh liền suy đoán nơi này hẳn là khí hậu nhiệt đới hoặc là cận nhiệt đới, bằng không đã sớm lạnh, nhưng cho dù như vậy, buổi tối vẫn sẽ lạnh.

Dàn xếp xong, người còn sức lực liền chạy đi nhặt củi lửa, củi lửa nơi này nhiều, buổi tối đốt đống lửa, phái người gác đem cũng không đến mức quá lạnh, hơn nữa mọi người tuy không mang chăn, nhưng là có mang theo quần áo tắm rửa, Lạc Vân Thanh còn cố ý dặn dò mang theo một bộ quần áo dày, buổi tối có thể đắp lên ngủ.

Vì nữ sinh tương đối thể nhược, cho nên được an bài vào vị trí trong cùng, nam sinh thân thể khỏe mạnh thì ở bên ngoài.

Không có đènchiếu sáng, tám chín giờ trời đã rất tối, bên này đốt lửa trại càng ngày càng có nhiều học sinh lại đây, xem ra tất cả mọi người đều hiểu, biết nơi nào hoàn cảnh đối với bản thân có lợi nhất.

Nằm ở vị trí của mình, tuy biết ngày mai phải dậy sớm, nhưng tiểu đội Thực Vật vẫn cãi nhau ầm ĩ, tận đến hồi lâu sau mới yên tĩnh chuẩn bị ngủ.

Gác đêm là 4 người thay phiên nhau phụ trách, trong đó mỗi người hai giờ, Lạc Vân Thanh vận khí tốt không rút phải, nhưng làm phó đội trưởng Leonard tay thối rút phải vòng gác đêm lượt ba, phải biết rằng lượt thứ 3 đại khái là 3 giờ đêm, hầm người nhất.

Hiện tại mới 11 giờ, còn không có đến phiên hắn gác đêm, vì thế Leonard ngủ trước, nhưng hình như trong lòng còn treo việc luân phiên gác đêm, nên lúc ngủ bỗng nhiên bị một tiếng “lạch cạch” rất nhỏ đánh thức.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN