Ký ức Ai Cập [Tự chuyện]
Chương 52: Thích ta?
Nefertari bỗng dưng ngẩng đầu bắt gặp ngay ánh mắt của hắn liền thộn mặt, Amanet đáy mắt đều mang theo ý cười cong miệng hỏi chuyện
– Thích ăn gạo?
– Ừ, nhưng gạo nấu chín rồi gọi là cơm. Ở chỗ ta đây là món chính. -Nefertari xúc lên một thìa thịt cừu hầm, ừm cái này đầy đủ hương vị còn thập phần vừa miệng. Nó chính là dạng người ăn được món nào hợp ý liền vui sướng mà đung đưa người. Cơm ở đây nấu rất được, mềm thơm không nát không khô, tay nghề tốt!
– Thật?
– Đương nhiên thật. Phải nói nếu để chúng ta ngày ngày ăn bánh mì các ngươi, thực chịu không được.
– Quốc gia của nàng giàu có a. -Amanet cười khẽ
– ??? Chỉ là cơm thôi mà? -Nefertari mang máng nghĩ ra được rồi nhưng không chắc chắn, nheo mắt hỏi hắn, hai má phồng lên rung rung vẫn còn đang nhai thức ăn.
– Ba đồng vàng một cân gạo, nàng nói xem?
– Ngọa tào!! -Nefertari đơ người. Làm gì mà đắt như vậy chứ? Nói như thế nó đang gián tiếp ăn vàng à?
– Hahaa… Vậy các ngươi mua gạo.. là để khẳng định bản thân có tiền à?
– …..
– À ta biết rồi, gạo này khác hoàn toàn gạo quốc gia ta nha! Gạo chỗ ta hơi tròn mà ngắn, gạo này dài mà nhỏ đương nhiên đắt hơn. Hề hề…
– Nàng với Lanyvie hôm nay làm sao? -Không muốn tiếp tục câu chuyện này nữa, Amanet liền chuyển chủ đề. Nefertari nghe xong lại cau mày, nuốt xuống miếng cơm sau mới nói
– Như nào là như nào? Tỳ nữ của nàng ta mới sáng ra đã đòi đẩy ngã người, còn nói ta cái gì tiện, cái gì câu dẫn ngươi nha. A? Phi, ta mới không thèm câu dẫn, là ngươi tự mình! Còn cái vị đại công chúa cao cao tại thượng kia kìa, còn muốn giáo huấn không cho gọi thẳng tên ngươi, bị ta nói cho đến sưng mặt mày chỉ biết hô câu “Ngươi cứ đợi đấy!” Hahaa, ta chính là không muốn đợi, nàng làm gì được ta nào?
– ……….. -Được, nàng mới không câu dẫn, đều là ta tự mình.
Amanet im miệng, nó cũng không nói nữa mà tập trung ăn uống rồi đột nhiên hắn mở lời, Nefertari bị sặc cơm.
– Làm tốt lắm!
– ????? Ây nha đại nhân à, ta còn cứ tưởng ngươi sẽ thay nàng trách phạt ta chứ?
– Tại sao? -Amanet có vẻ ngờ nghệch và khó hiểu
– Không phải các ngươi yêu nhau à?
– Là ai nói? -“Ta đem rút lưỡi kẻ đó”. Hắn cau mày, nó liền liến thoắng cái miệng nhỏ
– Không không không, ta nghĩ vậy thôi. Bình thường vương thất đều kết hôn cùng huyết thống mà.
– Không nhất thiết. Chỉ để củng cố địa vị lẫn nhau thôi.
– À mà ngươi thích ta à? -Nefertari mở miệng hỏi lại lần nữa hắn nhoẻn miệng cười, hai mắt cong lên.
– Nàng nói?
– Ta chính là nghĩ như vậy đấy! Ngươi bắt ta cũng đâu được lợi lộc gì, bất quá chỉ là một cái kia lính quèn. Chẳng lẽ.. trên người ta có điểm gì vừa ý ngươi ư? Khẩu vị cũng thật được nha đại điện hạ! Biết chọn đúng người, không tồi, không tồi! Nhưng như này có nhanh quá không, ta với ngươi tiếp xúc chưa lâu mà…
Cơn gió bỗng dưng thổi đến khiến rèm cửa phía sau Nefertari phất lên óng ánh những tia sáng đẹp đẽ của vàng, Amanet đối diện hứng những tia nắng nhẹ qua khung cửa, làn da hắn vốn trắng giờ đây trở nên thật sáng và rạng rỡ. Hai dải tóc mai bung khỏi lọn đuôi sam nhẹ nhàng bay, đôi mắt tím nhờ vậy mà trở nên rõ hơn, rất giống với tử tinh thạch trên mão đội đầu, môi hắn thật khéo vừa mịn vừa hồng. Amanet nhếch lên khóe miệng, cười đến thật mãn ý.
– Ta thích nàng. Thích tính tình của nàng, thích cách nàng mắng chửi người, thích nàng đối mặt lớn tiếng với ta khi còn trên thuyền, càng thích dáng vẻ nàng khi chà đạp nam nhân.
Bắt gặp khuôn mặt đẹp đến mê người của Amanet, Nefertari trước đó cũng ngẩn người nhưng sau nghe mấy câu rồi liền không khỏi rùng mình nổi da gà.
– Có hay không cũng muốn ta đến chà đạp ngươi a!?
– Hửm? Có thể? Ta thật lòng nguyện ý.
– …….. -Amanet con mẹ nó hắn là M! ( =)) )
– Như vậy sai người bắt ta về sao? Đại điện hạ ta thực bội phục! Không biết từ đâu dưỡng ngươi cái sở thích này? -Nefertari thắc mắc. Amanet không phiền chán từ tốn nói.
– Phụ vương trước đó làm Thế tử, ta đương nhiên thuận theo được người tôn kính. Mẫu phi cưng chiều, như trân bảo. Sau khi hai người mất, ta vẫn như trước thái độ cung kính đối, Matsutil bảy phần nhường nhịn, quần thần trong triều hơn một nửa giữ nguyên kiến lập ta làm Thế tử kế vị, lão ta tức mà đâu dám nói. Vương tử, vương nữ không muốn cũng phải nhịn, đặt ta lên đầu mà cung phụng như thế tổ. Sống trên địa vị hơn cả vương thuợng, ta tự hỏi không biết bị người chà đạp dưới chân… cảm giác như thế nào?
– …………
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!