Ký Ức Học Trò - Chương 49 : Địa Ngục Trần Gian Của Hạ Vy
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
35


Ký Ức Học Trò


Chương 49 : Địa Ngục Trần Gian Của Hạ Vy


Đúng 11 giờ 40 phút thì các lớp 11 lớp 12 đều tan học, ra về với vẻ mặt mệt mỏi. Hạ Vy hiện tại đang đứng trước cửa lớp 11a1, ánh mắt cô bây giờ còn lạnh hơn núi băng nữa. Và lẫn tức giận, trông rất đáng sợ.

Tất cả học sinh đều ôm tập sách bước ra khỏi lớp, đi thẳng xuống căn teen ăn cơm. Khánh Nghĩa bước ra vừa nhìn thấy Hạ Vy liền giật mình, cậu bước đến gần hỏi:

“Ủa Vy, sao em lại ở đây?”

Hạ Vy chẳng thèm nhìn người yêu của mình, cô lạnh nhạt nói:

“Anh xuống căn teen ăn trưa đi.”

Khánh Nghĩa khẽ nhíu mày lại, rốt cuộc đã có chuyện gì mà lại khiến cho người yêu xinh đẹp của cậu nổi giận lôi đình như vậy chứ? Người bước ra khỏi lớp cuối cùng chính là Thanh Hiền, cũng là người mà Hạ Vy đang chờ nãy giờ. Lúc ả ta tính rời khỏi thì Hạ Vy nhanh bước đến chặn đường lại:

“Đừng có vội, chúng ta nói chuyện chút đi.”

Thanh Hiền lo sợ bước lùi lại về sau và hỏi:

“Mày muốn làm gì?”

Hạ Vy vừa bước đến vừa nhếch môi cười lạnh:

“Sao trông chị sợ hãi quá vậy? Hay là chị đã làm gì xấu rồi hả?”

Một người bước lùi, một người bước đến. Cứ như thế cả hai vào lớp, từ lúc nào chẳng hay. Thanh Hiền lớn tiếng hỏi:

“Dương Hạ Vy, rốt cuộc mày muốn làm gì tao hả?”

Hạ Vy không thèm trả lời, chỉ thẳng tay tát mạnh vào khuôn mặt đầy son phấn kia hai cái liên tục.

Nhận lấy hai cái tát tay của Hạ Vy xong thì Thanh Hiền liền thấy chóng mặt, ngã xuống bàn học kế bên. Khánh Nghĩa vội kéo Hạ Vy lại gần mình và hỏi:

“Em đang làm gì thế Vy ?”

Hạ Vy giật mạnh tay Khánh Nghĩa ra và bực mình quát lên:

“Em đã bảo anh xuống căn teen trước rồi mà.”

Khánh Nghĩa bắt đầu khó chịu:

“Nhưng em phải nói cho anh biết, rốt cuộc đã có chuyện gì mới được chứ? Tự nhiên đánh người ta vậy, em coi được hả?”

Thanh Hiền nhân lúc Hạ Vy và Khánh Nghĩa đang bận tranh cãi, tính bỏ chạy. Nhưng không ngờ bị hai người khác chặn lại. Đó chính là Trí Quang và Yến Nhi, chứ chẳng ai khác.

“Chị là đồ ác độc.” – Yến Nhi vừa nói vừa thẳng tay tát vào mặt Thanh Hiền hai cái liên tục.

Khánh Nghĩa thoáng ngạc nhiên, cậu vội hỏi:

“Thật ra mọi người đang làm gì thế?”

Trí Quang liếc nhìn Thanh Hiền đang ngã dưới sàn và nói giọng tức giận:

“Chính là cô ta đã nhốt Thế Phong và Tiểu Yến vào kho lạnh căn teen, suýt nữa là họ đã mất mạng rồi đó.”

Nghe xong Khánh Nghĩa liền ngây người ra, không biết nói gì nữa. Hạ Vy dùng ánh mắt tức giận nhìn Khánh Nghĩa và nói:

“Chị ta suýt nữa đã hại chết Tiểu Yến rồi, dù em có đánh chị ta 10 cái chưa… À không, 100 cái cũng chưa đủ nữa đó.”

Trí Quang lên tiếng nói:

“Vy, thứ mà cô cần tôi đã mang đến rồi đây.”

Thanh Hiền giờ mới để ý đến tay Trí Quang đang cầm hai cái bao, chẳng biết đó là gì nữa. Hạ Vy nãy giờ vẫn nổi giận lôi đình mà bỗng nhếch môi cười:

“Quang, anh cùng với Nghĩa xuống căn teen đi. Chuyện của con gái thì để con gái giải quyết.”

Trí Quang nhẹ gật đầu và để hai cái bao trên tay mình xuống, rồi kéo Khánh Nghĩa rời khỏi. Hạ Vy nhìn Yến Nhi mà nói:

“Mày mau đóng hết cửa sổ lại đi.”

Yến Nhi nhẹ gật đầu, rồi bắt đầu đóng tất cả cửa sổ trong lớp học lại. Thanh Hiền nhìn từng cửa sổ từ từ đóng lại mà run sợ, ả ta hỏi:

“Tụi mày thật ra muốn làm gì tao?”

Hạ Vy khoanh tay bước đến gần:

“Chị có biết địa ngục trần gian là như thế nào không?”

Sắc mặt Thanh Hiền càng lúc càng khó coi, ả ta lúc này chẳng biết làm gì ngoài run sợ. Vì ả ta biết Hạ Vy rất giỏi võ mà giờ ả ta chỉ có một mình, dù có chạy thì cũng không thoát được. Sau khi đóng hết cửa sổ xong thì Yến Nhi quay lại, đứng trước mặt Thanh Hiền và hỏi:

“Đây đâu phải là kho lạnh gì đó đâu sao mà chị sợ đến run luôn vậy?”

Thanh Hiền lúc này cố bình tĩnh lại, ả ta không tin Hạ Vy với Yến Nhi dám làm gì mình. Ả ta nhìn và hỏi:

“Trần Tiểu Yến rốt cuộc có gì tốt mà tụi mày lại bảo vệ nó hoài vậy chứ? Hay là tụi mày làm bạn với tao đi, tao sẽ thường dẫn tụi mày đi ăn và đi mua sắm.”

Hạ Vy với Yến Nhi xoay lại nhìn nhau, nghe ả ta nói sao nực cười quá vậy. Yến Nhi vừa cười vừa hỏi:

“Vậy chị tốt hơn Tiểu Yến điểm nào?”

Hạ Vy đưa hai tay ra sau lưng, vươn người đến gần Thanh Hiền và cười nói:

“Xin lỗi nha, cái gì tôi cũng thiếu nhưng chỉ chưa bao giờ thiếu tiền.”

Yến Nhi khoác vai Hạ Vy mà nói:

“Thôi đừng lắm lời với chị ta nữa, mau cho địa ngục trần gian của mày mở đi. Lát tao còn phải đi công chuyện nữa.”

Hạ Vy vừa gật đầu vừa cười vui:

“Được, mở thì mở.”

Thanh Hiền bất giác mở to đôi mắt nhìn Hạ Vy với Yến Nhi và hỏi lớn:

“Thật ra tụi mày tính làm gì tao vậy hả? Mau thả tao ra.”

Hạ Vy với Yến Nhi không thèm trả lời ả ta, cứ lo việc của mình. Hạ Vy cầm lấy hai cái bao mà Trí Quang để lại lúc nãy, còn Yến Nhi thì sẵn tay cầm lấy cây chổi quét nhà ở sau cánh cửa.

“Dương Hạ Vy. Lương Yến Nhi, tốt nhất là tụi mày nên để tao rời khỏi đây liền đi. Nếu không thì tao sẽ khiến tụi mày bị đuổi học đấy.” -Thanh Hiền không biết sống chết, vẫn mạnh miệng đe dọa.

Yến Nhi chán nản xoay người lại nói:

“Bị đuổi học thì ở nhà ngủ thôi, có sao đâu.”

Hạ Vy cũng lên tiếng nói:

“Còn nữa nè, ở đây là Việt Nam chứ không phải là Trung Quốc hay Đài Loan gì đó mà gọi thẳng họ tên người ta như vậy.”

Rồi cả hai xoay lưng đi, ra trước cửa lớp. Hạ Vy đưa một bao cho Yến Nhi cầm và nói:

“Cùng đếm nha.”

“1. 2. 3.”

Khi đếm tới ba thì Hạ Vy với Yến Nhi mở dây buộc đầu bao ra và dùng hết sức nén hai bao đến gần Thanh Hiền, rồi nhanh khoá chặt cửa lại bằng cây chổi.

“Aaaaaaaaaaaaa” – Tiếng thét chói tai của Thanh Hiền vang rộng lên trong lớp.

Vì hai bao đó đầy chuột và gián, chúng đang bò ra khắp nơi.

“Cứu tôi với, có ai không? Huhu. Thả tôi ra đi, mau thả tôi ra.” – Thanh Hiền sợ đến mức bật khóc như một đứa trẻ.

Ả ta leo lên bàn học ngồi và luôn miệng kêu cứu. Hạ Vy với Yến Nhi đứng bên ngoài nhìn vào mà không nhịn được, cả hai đều bật cười lớn.

“Với một tiểu thư như chị ta thì đây đúng là địa ngục trần gian đấy.” – Yến Nhi vừa vỗ tay vừa cười nói.

Hạ Vy cũng cười vui, để xem Thanh Hiền ả ta sau này có còn dám bày mưu hại bạn thân của cô nữa không? Cô vừa xoay lưng đi vừa nói:

“Chúng ta đi ăn trưa thôi.”

Yến Nhi liếc mắt nhìn Thanh Hiền một cái, rồi chạy theo Hạ Vy:

“Này, bộ mày tính nhốt chị ta đến ngày mai luôn hả?”

Hạ Vy vừa đi vừa lắc đầu:

“Lát nữa tao sẽ gửi mấy người lao công ít tiền, để họ thả chị ta ra và sẵn dọn dẹp lớp học đó luôn.”

Yến Nhi vui vẻ gật đầu:

“Giờ tao phải đi công chuyện rồi, mày hỏi thăm Tiểu Yến giúp tao nha.”

Hạ Vy gật đầu và nháy mắt:

“Ok. Không vấn đề. Mày cứ đi công chuyện đi.”

Cứ thế Yến Nhi rời khỏi trường, đến điểm hẹn với ai đó. Còn Hạ Vy thì xuống căn teen ăn trưa, rồi sẽ cùng với Khánh Nghĩa đến bệnh viện thăm Tiểu Yến nó.

Nếu bác sĩ làm kiểm tra cho nó xong, nói không sao thì cô sẽ đưa nó về tận nhà. Cô nhất định sẽ không để nó gặp chuyện gì nguy hiểm nữa.

********Hết chương 49*******
Nhớ đón đọc tiếp nhé mọi người.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN