Ký Ức Học Trò - Chương 69 : Chị Ta Là Ai?
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
21


Ký Ức Học Trò


Chương 69 : Chị Ta Là Ai?


Hôm nay bầu trời âm u, mây đen đã che xuất mặt trời ấm áp, giống như hôm nay nhất định sẽ có trận mưa lớn. Nhìn thấy bầu trời như vậy thì không hiểu tại sao trong lòng nó bỗng có cảm giác chẳng lành, hình như sắp có chuyện gì đó thì phải?

“Mày sao vậy Tiểu Yến ?” – Cô bạn lớp trưởng xinh đẹp Huỳnh Thủy thấy nó cứ đứng bên cửa sổ như người mất hồn nên bước đến hỏi.

Nó khẽ giật mình quay người qua:

“Mày gọi tao hả?”

Huỳnh Thủy lo lắng đưa tay sờ trán nó:

“Mày cảm thấy không khỏe ở đâu à? Sao như người mất hồn vậy?”

Nó vội lắc đầu và cười nói:

“À không, tao vẫn bình thường mà.”

Rồi đôi mắt của nó bất giác nhìn ra bầu trời âm u kia và buồn bã nói:

“Chỉ là tao bỗng có cảm giác chẳng lành…”

Huỳnh Thủy khẽ nhíu mày, cảm giác chẳng lành? Có phải ý của nó là sắp xảy ra chuyện gì không? Nhỏ nở khẽ nụ cười trấn an nó:

“Sẽ không có gì đâu, mày đừng suy nghĩ lung tung nữa. Mà có chuyện gì Tiểu Yến nhà ta là không giải quyết được chứ? Kể cả chuyện đau đầu của nhóm hotboy, mày còn giải quyết được mà.”

Nói mới nhớ từ hôm nó đứng ra hòa giải sự xích mích giữa nhóm hotboy với Văn Thiện tới giờ thì ngôi trường học này tràn đầy niềm vui. Mọi người được xem nhiều trình diễn hay của năm hotboy, ai nấy cũng nở nụ cười tươi trên môi.

Và tất nhiên Huỳnh Thủy cũng nằm trong số đó rồi, vì nhỏ được nhìn thấy Thế Phong vui vẻ ca hát như trước đây mà. Thấy người mà mình yêu được vui vẻ mỗi ngày thì đối với nhỏ là hạnh phúc nhất rồi, chẳng còn gì bằng nữa.

Nó lúc này nghiêng đầu nhìn Huỳnh Thủy và hỏi khẽ:

“Này, bộ mày tính im lặng như vậy mãi hả?”

Huỳnh Thủy hiểu nó đang hỏi gì… nhỏ quay người tựa vào tường và cười buồn:

“Mỗi lần tao gặp anh ấy chẳng nói thành lời.”

Nó khẽ thở dài, nói một câu với người mình yêu có thật là khó vậy không? Nó vỗ nhẹ vai Huỳnh Thủy và nói khẽ:

“Chỉ cần mày dũng cảm chút thôi, cố lên.”

Huỳnh Thủy nhẹ gật đầu và cố vui vẻ nói:

“À hôm nay nhà tao có đám giỗ nên không thể cùng với mọi người đến căn cứ bí mật được nha.”

Nó gật đầu đồng ý:

“Ok không vấn đề.”

Huỳnh Thủy quay đầu nhìn ra cửa sổ và khẽ thở dài, thật ra đến bao giờ nhỏ mới có dũng cảm bày tỏ tình cảm của mình với người con trai Thế Phong đây? Mà người con trai ấy sao mãi không nhận ra tình cảm của nhỏ vậy? Cũng chẳng biết cậu đang giả ngốc hay là ngốc thật nữa.

– 1 Giờ Trưa.

Sau khi ăn trưa xong thì nó cùng Văn Thiện, Hạ Vy với Khánh Nghĩa và Yến Nhi đạp xe đến căn cứ bí mật của hội Nhân Ái ở ngoài Sài Gòn. Dù dạo này đám người Evil không thấy xuất hiện làm việc xấu nữa nhưng tụi nó vẫn giúp đỡ những người nghèo khổ mỗi ngày.

Thế nên đến căn cứ bí mật bàn bạc, tìm cách giải quyết về tài chính. Nếu không có tiền thì giúp người bằng cách nào đây, tiền bạc đúng là một vấn đề khiến cho người ta nhức đầu thật mà.

Khi tụi nó đến nơi thì thấy căn cứ bí mật đã được mở cửa, chắc Gia Lâm đến trước rồi. Quả nhiên không sai, Gia Lâm đang ngồi bên trong và trước mặt cả đống giấy tờ. Tụi nó cùng nhau bước vào và ngồi xuống. Yến Nhi khẽ than thở:

“Mệt chết đi được á.”

Gia Lâm với tay rót một ly nước và đưa đến trước mặt Yến Nhi:

“Lần sau anh đến đón em nhé ?”

Yến Nhi cầm lấy ly nước từ tay Gia Lâm và khẽ lắc đầu:

“Không cần đâu.”

Ánh mắt Gia Lâm đầy niềm vui khi nhìn thấy Yến Nhi đang đeo đôi bông ngọc trai mà bữa y đã tặng, hai ngọc trai nhỏ đong đưa hai bên, vô cùng đáng yêu. Nó lên tiếng trêu chọc:

“Sao lại không chịu để anh hai tao đến đón? Mày mà cũng biết ngại ngùng nữa hả?”

Yến Nhi liếc nhìn nó:

“Mày không chọc tao là ăn cơm không ngon hả Tiểu Yến?”

Gia Lâm nghiêm túc nói:

“Thôi được rồi, đừng giỡn nữa. Vào chủ đề chính đi.”

Yến Nhi và nó im lặng, không dám đùa giỡn nữa. Khánh Nghĩa cầm lấy mấy tờ giấy trên bàn lên coi, thì ra là hoá đơn điện nước của trại trẻ mồ côi. Cậu đưa mắt nhìn Gia Lâm và hỏi:

“Tại sao tiền điện nước tháng này lại nhiều như vậy?”

Gia Lâm khẽ thở dài:

“Tại tiền điện nước tăng chứ trại trẻ mồ côi xài bình thường á.”

Hạ Vy nhìn Gia Lâm và nói:

“Anh Lâm, cho em phụ một ít đi mà…”

Gia Lâm vội lắc đầu:

“Ngay từ đầu anh đã nói không được dùng tiền gia đình rồi mà, đừng nhắc đến chuyện này nữa. Dạo này bên hội Evil có hành động gì không mấy đứa?”

Nhìn thấy mặt của Gia Lâm tức giận như vậy thì Khánh Nghĩa với Hạ Vy không dám nói đến vấn đề tiền bạc nữa. Nó lúc này lên tiếng nói:

“Dạ dạo này bọn họ chẳng biết bị làm sao mà biệt tâm biệt tích luôn, chẳng thấy đâu.”

Hạ Vy suy nghĩ rồi nói:

“Kể cả người Sói đó nữa… Em cảm thấy hắn ta là nguy hiểm nhất, chúng ta nên tìm cách làm rõ thân phận của hắn ta mới được.”

Gia Lâm khẽ gật đầu đồng tình, y cũng cảm thấy cái tên người Sói đó nguy hiểm thật. Hắn ta ra tay tán bạo, luôn khiến người bị thương nặng. Y bằng mọi giá phải điều tra cho ra hắn ta là ai và bắt hắn ta chịu tội trước pháp luật, lấy lại công bằng cho những người mà hắn ta đã hại.

“Anh sẽ tìm cách lôi hắn ta ra.” – Gia Lâm nói một cách kiên quyết.

Tụi nó khẽ gật đầu, nhất định phải bắt được người Sói bên hội Evil. Sau đó Yến Nhi báo cáo với Gia Lâm về dạo này đã giúp đỡ được những ai và họ cần giúp gì thêm.

Nãy giờ người im lặng nhất chính là Văn Thiện, trông anh đang đắm chìm trong suy nghĩ riêng mình. Bằng mọi giá phải bắt được người Sói ư? Thật ra anh mới là người mong cảnh sát mau bắt được bọn người hội Evil nhất, để anh có một cuộc sống bình yên như trước đây…

Nhận thấy sắc mặt người con trai đang ngồi bên cạnh hơi lạ nên nó dùng tay vỗ nhẹ vai anh và lên tiếng hỏi:

“Anh Văn Thiện, anh sao vậy?”

Văn Thiện khẽ giật mình quay mặt lại nhìn nó:

“Có chuyện gì Tiểu Yến?”

Nó lo lắng hỏi:

“Bộ anh đang thấy không khỏe ở đâu hả? Em thấy sắc mặc anh hơi lạ đó.”

Nghe vậy mọi người dừng lại ngay việc đang bàn, quay lại nhìn Văn Thiện. Gia Lâm lạnh nhạt hỏi:

“Thiện, cậu sao thế?”

Văn Thiện vội lắc đầu:

“À không, em vẫn bình thường ạ… Mà em vừa nghĩ ra một cách giúp trại trẻ mồ côi.”

Gia Lâm nhìn Văn Thiện với ánh mắt mong chờ:

“Là cách gì? Cậu cứ nói.”

Văn Thiện nhìn mọi người mà nói:

“Chúng ta có thể tìm công việc nhẹ nhàng nào đó cho bọn trẻ làm… ví dụ như làm hoa giả rồi mang đi giao cho những tiệm bán quà lưu niệm.”

Yến Nhi khẽ gật đầu và đưa mắt nhìn Gia Lâm:

“Em thấy ý kiến của anh Thiện rất hay đấy… Chúng ta cũng nên cho bọn trẻ tự tập.”

Gia Lâm suy nghĩ rất lâu, rồi nhẹ gật đầu:

“Được, cứ quyết định vậy đi. Nhưng anh thấy Văn Thiện vừa đi học vừa đi làm thêm, đã đủ bận rồi nên anh sẽ giao cho Yến Nhi phụ trách việc này.”

“Đã rõ.” – Văn Thiện và Yến Nhi nhẹ gật đầu.

Tất cả mọi người đều vui mừng, giáng nặng của trại trẻ mồ côi cuối cùng đã có cách giải quyết chút rồi.

Lúc này cánh cửa đang đóng chặt bỗng khẽ mở và một người con gái bước vào với nụ cười tươi:

“Chào mọi người, đã lâu rồi không gặp.”

Tất cả mọi người đều nhìn ra cửa, trước mắt mọi người bây giờ là một người con gái có khuôn mặt ưa nhìn và với mái tóc đen ngắn tới vai. Trên người cô ta đang khoác một chiếc đầm đen ôm sát cơ thế, trông rất quyển rũ.

Gia Lâm và nó với Hạ Vy có cảm xúc khác nhau khi nhìn thấy người con gái đó. Hạ Vy vui mừng chạy tới ôm lấy cô ta:

“Chị Trân, chị đã trở về rồi.”

Ban đầu đã nói, trong hội Nhân Ái không chỉ có tụi nó mà còn có hai người bạn thân của Gia Lâm với một vị cảnh sát trẻ tài giỏi nữa. Và người con gái mới xuất hiện đó là người bạn thân của Gia Lâm tên Hoàng Trân 20 tuổi, hai năm trước đã đi du học cùng với người yêu.

Gia Lâm vô thức đứng dậy nhưng lại ngây người, không thể cử động. Nó thì nhìn người con gái tên Hoàng Trân kia với ánh mắt đầy chán ghét, giống như kẻ thù truyền kiếp. Văn Thiện bên cạnh thấy ánh mắt đầy chán ghét của nó mà khẽ nhíu mày, không phải nó không biết ghét người khác là gì sao?

Hoàng Trân vừa ôm chặt lấy Hạ Vy vừa cười nói:

“Chị nhớ em lắm đấy Vy.”

Hạ Vy vui vẻ gật đầu:

“Em cũng nhớ chị lắm ạ.”

Hoàng Trân buông nhẹ Hạ Vy và bước đến chỗ tụi nó đang đứng mà cười nói:

“Mọi người vẫn khỏe chứ?”

Gia Lâm có chút không tự nhiên, y khẽ hỏi:

“Hoàng Trân… em về từ lúc nào vậy?”

Yến Nhi khẽ nhíu mày, sao thái độ của Gia Lâm kỳ lạ quá vậy? Hoàng Trân nhìn Gia Lâm với ánh mắt đầy tình cảm:

“Em mới về hôm qua… nhớ hôm nay hội hợp mặt nên em đã mua chút bánh ngọt mang đến ạ. “

Cô ta đặt lên bàn một túi nhỏ, hình như là bánh Maracon. Yến Nhi khó hiểu khi nhìn thấy ánh mắt của Gia Lâm và Hoàng Trân dành cho nhau, ánh mắt đầy tình cảm này là sao? Hạ Vy đuổi Khánh Nghĩa ra chỗ khác ngồi, vì muốn Hoàng Trân ngồi bên cạnh mình. Hành động này của cô khiến cho hai người nào đó hết sức khó chịu.

Hoàng Trân đưa mắt nhìn Văn Thiện với Yến Nhi mà hỏi:

“Hội chúng ta có thành viên mới sao?”

Yến Nhi quay qua nhìn Gia Lâm, cô ấy là đang muốn xem y sẽ giới thiệu mình thế nào. Gia Lâm khẽ ho vài tiếng và lạnh nhạt nói:

“Đúng vậy, họ là thành viên mới – Yến Nhi, Văn Thiện.”

Nói đến đó Gia Lâm nắm lấy tay Yến Nhi mà tiếp lời:

“Và Yến Nhi đang là người yêu của anh.”

Gia Lâm đâu có ngốc mà không nhận ra Yến Nhi nãy giờ đang đợi xem thái độ của mình, y sẽ không để cô ấy thất vọng đâu. Hoàng Trân nghe xong thì nụ cười tươi trên mô trở nên rất ngượng:

“Thế à….”

Nhìn thấy bầu không khí đang trở nên căng thẳng thì Khánh Nghĩa liền cười nói:

“Chúng ta mau ăn bánh Maracon đi, ngon lắm nè.”

Hoàng Trân gật đầu và mở hộp bánh ra lấy một cái rồi đưa đến trước mặt nó:

“Tiểu Yến, dạo này em khỏe không? Ăn bánh đi.”

Nó chẳng thèm nhìn đến Hoàng Trân:

“Chị cứ để đó đi, tôi còn no lắm.”

Văn Thiện thoáng ngạc nhiên, nó mà có thể từ chối đồ ngọt sao? Hoàng Trân cố chấp đưa bánh vào tay nó:

“Em ăn thử một miếng đi mà, ngon lắm đấy.”

“Đã nói tôi không ăn.” – Nó bực mình đẩy mạnh tay Hoàng Trân ra.

Chiếc bánh Maracon rớt xuống rồi lăn lăn dưới sàn nhà. Gia Lâm và Hạ Vy khó chịu nhìn nó:

“Tiểu Yến.”

Văn Thiện và Yến Nhi rất ngạc nhiên với tình hình trước mắt, hôm nay nó bị làm sao vậy? Họ chưa thấy nó không hiểu chuyện như thế bao giờ. Gia Lâm nhìn nó mà ra lệnh:

“Mau xin lỗi chị Trân.”

Hoàng Trân vội lắc đầu:

“Không cần đâu.”

Nhìn thấy bộ mặt giả tạo của Hoàng Trân thì nó càng lúc càng bực, nó đứng dậy nói:

“Nếu không còn việc gì thì em về trước đây.”

Vừa nói dứt câu nó liền quay người đi, rời khỏi.

“Tiểu Yến, đợi anh với.” – Văn Thiện bỏ mặc mọi người mà vội đuổi theo nó, không quan tâm đến lễ phép thường ngày nữa.

Gia Lâm khẽ thở dài, cái con bé này sao nay lại không biết lớn nhỏ gì hết vậy? Hạ Vy mặc kệ nó, cứ vui vẻ nói chuyện với Hoàng Trân. Khánh Nghĩa ngồi yên một chỗ, hình như cậu giống nó, cũng chán ghét Hoàng Trân.

Yến Nhi thật không biết đang xảy ra chuyện gì nữa, không hiểu nổi. Rốt cuộc cô gái Hoàng Trân này là ai? Sao có thể làm một người không biết giận là gì mà nay nổi giận như vậy chứ?

Chạy ra tới trước sân nhà Văn Thiện nắm kịp cổ tay nó lại và hỏi:

“Em sao vậy Tiểu Yến?”

Nó nhìn và nói:

“Em chỉ không muốn gặp chị ta thôi.”

Văn Thiện tò mò hỏi:

“Thật ra chị ta là ai? Sao em lại ghét chị ta như thế?”

Nó buồn bã thở dài:

“Chị ta là người yêu cũ của anh hai em… Vào hai năm trước chị ta đã phản bội anh hai em và đi theo người khác… lúc đó anh hai em rất đau khổ, trầm lặng cả năm luôn…”

Nghe vậy thì Văn Thiện đã hiểu tại sao nó lại ghét Hoàng Trân đến thế, anh ôm nhẹ lấy nó và dịu dàng vỗ về:

“Thôi được rồi, em đừng nổi giận nữa. Anh sẽ đưa em đi chơi cho thoải mái chút.”

Nó ngẩng mặt lên nhìn Văn Thiện mà khẽ cười, vẫn là anh tốt với nó nhất. Lúc này Hoàng Trân từ bên trong bước ra:

“Tiểu Yến, em không được vui à?”

Nó quay người qua và vội hỏi:

“Tại sao lần này chị lại về đây?”

Hoàng Trân vẫn làm khuôn mặt hiền từ:

“Chị về thăm mọi người thôi mà.”

Nó quay mặt qua chỗ khác, không thèm nhìn Hoàng Trân nữa. Nó thật sự chưa từng ghét ai như vậy, cô ta lúc nào cũng tỏ ra hiền lành. Nhưng thực tế dối trá không ai bằng. Hoàng Trân bỗng quay sang nhìn Văn Thiện, woa đẹp trai quá.

“Chào cậu, tôi là Hoàng Trân. Chúng ta làm quen nhé?” – Hoàng Trân đưa tay đến trước mặt Văn Thiện mà tươi cười.

Văn Thiện nhẹ gật đầu chào cho phải lễ phép nhưng lại lạnh nhạt nói:

“Xin lỗi, tôi không bắt tay với giới nữ.”

Hoàng Trân thoáng ngạc nhiên, cái gì cơ? Anh dám không nể mặt cô ta sao?

“Chúng ta đi thôi Tiểu Yến.” – Văn Thiện nắm tay nó và quay lưng đi, lấy xe xe đạp chở nó rời khỏi. Nếu là người nó ghét thì anh nhất định sẽ không thích đâu.

Hoàng Trân đứng nhìn Văn Thiện chở nó đi mất mà nhếch miệng cười và nói thầm trong lòng:

“Văn Thiện, Yến Nhi, tên của hai người thật đẹp. Nhưng để tôi xem hai người có đủ sức vượt qua những thử trách của tôi không đã.”

Yến Nhi nãy giờ đứng sau lưng đã nhìn thấy nụ cười nham hiểm của Hoàng Trân, nụ cười đó là sao? Cô ta đang muốn làm gì đây? Sao Yến Nhi lại cảm thấy sắp có sóng gió vậy?

********Hết chương 69**********
Trời ơi, đã 69 chương rồi sao? Là hơn 1 năm? Giờ mới để ý đó trời, truyện này Sứ muốn nhiều ngọt ngào mà quên để ý số lượng chương và thời gian… Hì hì. Cho Sứ thêm vài chương nữa nhé, rồi chúng ta sẽ cùng đến hồi kết. *_~

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN