Ký Ức Học Trò - Chương 77 : Tô Mì Ngon Nhất.
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
31


Ký Ức Học Trò


Chương 77 : Tô Mì Ngon Nhất.


Tiếng chuông tan học vừa vang lên thì đại hotboy Văn Thiện liền đứng dậy thu dọn tập sách của mình, trong chiếc ba lô đen của anh hôm nay có một hộp quà màu xanh lá. Anh nhìn hộp quà mà mỉm cười, hôm nay là sinh nhật của người con gái anh yêu thương nhất.

Nhưng tới giờ Văn Thiện vẫn chưa có cơ hội tặng quà, vì hồi sáng nó vội đi gặp cô bạn thân Hạ Vy. Haizz, trong lòng nó tại sao Hạ Vy lại quan trọng đến thế cơ chứ ? Mà cũng may, Hạ Vy là con gái. Nếu không, chắc anh sẽ ghen chết quá.

“Khánh Nghĩa, chúng ta xuống căn teen thôi.” – Văn Thiện vui vẻ nói.

Nhưng khi quay lại thì anh chẳng thấy người đúng ra phải bên cạnh mình đâu hết. Ủa Khánh Nghĩa đâu mất rồi ? Thôi kệ đi, xuống căn teen tìm Tiểu Yến nó trước đã. Nghĩ thế, anh quay người đi. Dùng tốc độ nhanh nhất có thể, chạy xuống căn teen. Nhưng người mà Văn Thiện muốn gặp chẳng thấy đâu, chỉ thấy hai người bạn của mình, là nhóm trưởng hotboy Thế Phong và cô bạn lớp trưởng xinh đẹp Huỳnh Thủy.

“Tiểu Yến đâu rồi Thủy ?” – Văn Thiện chạy đến hỏi.

Huỳnh Thủy đang vừa uống nước vừa nói chuyện với Thế Phong, khi nghe Văn Thiện hỏi thì liền quay đầu lại và nói:

“Yến đã về lâu rồi anh Thiện.”

Nghe xong Văn Thiện ngạc nhiên:

“Sao hôm nay Tiểu Yến lại về sớm quá vậy ? Không thèm chờ anh luôn.”

Huỳnh Thủy nhún vai và lắc đầu:

“Em cũng không biết nữa, chưa ăn gì thì nó đã về rồi.”

Văn Thiện nghe xong liền buồn bã thở dài, đã có chuyện gì mà nó phải về gấp như vậy chứ? Anh vẫn chưa tặng quà sinh nhật cho nó mà. Huỳnh Thủy nhìn Thế Phong và ra dấu hiệu, hành động đi. Thế Phong tất nhiên là hiểu ý của cô bạn thân, cậu lên tiếng nói:

“Thiện, hay là mày cùng với tao học bài hát mới đi.”

Văn Thiện chán nản ngồi xuống và nói:

“Cho tao ăn trưa cái, tao đói bụng gần chết rồi.”

“Ok. Ok.” – Thế Phong và Huỳnh Thủy gật đầu lia lịa.

Văn Thiện cảm thấy rất lạ, hai người bạn này đang giở trò gì vậy ? Rõ ràng là tất cả các lớp 11, 12 đều tan học cùng lúc mà tại sao Thế Phong lại xuống căn teen trước anh chứ ? Anh cẩn thận quan sát Thế Phong, trên trán cậu đầy mồ hôi. Hình như cậu mới vừa chạy nhanh thì phải ? Văn Thiện thắc mắc, đang có chuyện gì vậy ta?

Thế Phong xoay mặt qua chỗ khác, né tránh ánh mắt nghi ngờ của Văn Thiện. Cậu nói thầm trong bụng:

“Tiểu Yến, lần này em nợ anh đấy nhé.”

Huỳnh Thủy và Thế Phong mượn cớ tập bài hát mới để giữ Văn Thiện ở lại trường gần hai tiếng đồng luôn. Văn Thiện bực mình hỏi:

“Hai người rốt cuộc đang giở trò gì thế hả? Chỉ một bài mà bắt tôi hát đi hát lại hoài.”

Thế Phong giợ tay lên xem đồng hồ rồi nói:

“Thôi được rồi, mày về đi.”

Văn Thiện lúc này bực mình đến mức chỉ muốn đập Thế Phong một trận thôi, làm mất thời gian của anh cả buổi trời. Đợi Văn Thiện rời khỏi thì Huỳnh Thủy khẽ bước đến đập tay với Thế Phong một cái:

“Đã hoàn thành nhiệm vụ.”

Thế Phong tò mò hỏi:

“Mà này, thật ra Tiểu Yến muốn làm gì mà nhờ chúng ta giữ Thiện lại hai tiếng vậy ?”

“Có trời mới biết.” – Huỳnh Thủy lắc đầu. Nhỏ cũng đang tò mò gần chết đây nè.

Thế Phong vừa cầm ba lô lên vừa nói:

“Vậy chúng ta về thôi, cũng trễ rồi.”

Sau rời khỏi trường học thì Văn Thiện đã chạy thẳng về nhà luôn, chẳng đi đâu nữa. Về tới thì anh nhìn thấy cả căn nhà tối đen như mực, không chút ánh sáng. Anh vội chạy vào, vì lo bà nội của mình xảy ra chuyện gì.

“Nội ơi, nội đang ở đâu vậy ?” – Văn Thiện vừa chạy vào nhà vừa lớn tiếng hỏi.

Lúc này từ bên trong có chút ánh sáng và tiếng bước chân đang dần dần ra tới.

“Happy birthday to you. Happy birthday to you. Happy birthday. Happy birthday. Happy birthday to you. Happy birthday to you. Happy birthday to you. Happy birthday. Happy birthday. Happy birthday to you. Happy happy.” – Tiếng hát ngọt ngào bỗng vang lên.

“Tiểu… Yến…” – Văn Thiện thoáng ngạc nhiên.

Nó đang cầm chiếc bánh sinh nhật sô-cô-la với nụ cười tươi trên môi:

“Chúc anh Văn Thiện sinh nhật vui vẻ và hạnh phúc nhé.”

Văn Thiên vẫn đứng sũng sờ, chẳng hiểu đang có chuyện gì. Hôm nay là sinh nhật của anh ư? Nhưng rõ ràng là trong nhà chẳng ai biết anh sinh ngày nào mà. Nó nhìn Văn Thiện mỉm cười:

“Anh cầu nguyện và thổi nến đi, rồi em sẽ giải thích sau.”

Dù không hiểu lắm nhưng Văn Thiện vẫn làm theo lời nó, cầu nguyện và thổi nến. Khi vừa thổi mén xong thì đèn trong nhà đều bật sáng. Văn Thiện nhìn lại thì thấy nội của mình – bà Hương Thị đang đứng nhìn anh mà mỉm cười hiền từ.

“Tiểu Yến, nội, chuyện này là sao ?” – Văn Thiện hỏi.

Bà Hương Thị khẽ bước đến và cười nói:

“Đây là tấm lòng của Tiểu Yến dành cho con đấy Thiện. Con bé biết nhà mình đã quên mất con sinh ngày mấy, sợ con tủi nên mới lấy hôm nay làm ngày sinh nhật con.”

Nó vừa đặt bánh sinh nhật xuống chiếc giường kế bên xong, xoay người qua lại thấy Văn Thiện đang nhìn mình chằm chằm… Chắc không phải anh đang tức giận vì nó đã tự ý quyết định đó chứ ? Nó lắp bắp hỏi:

“Anh… sao… vậy ? Anh… không… thích à ?”

Văn Thiện chỉ lắc đầu, chứ chẳng nói gì. Anh làm sao có thể không thích chứ? Anh là đang cảm động đến mức nói chẳng thành lời mới đúng. Bà Hương Thị kéo tay Văn Thiện ngồi xuống giường và nói:

“Bữa cơm hôm nay là Tiểu Yến nấu đấy.”

Văn Thiện thoáng ngạc nhiên, nó nấu ăn ư? Nhìn lại thì thấy có ba tô mì hoành thánh nóng hổi, mùi thơm hấp dẫn khiến cho người khác muốn hưởng thức ngay thôi. Văn Thiện vội cầm lấy hai tay nó lên coi, rồi thở dài. Quả nhiên anh đoán đâu có sai, nó lại đậu hậu để mình bị thương. Hai bàn tay của nó, nếu không bị phỏng thì bị dứt.

“Anh Văn Thiện mau ăn thử mì hoành thánh đi, coi có ngon không?” – Nó khẽ rút tay lại và cười cười.

Vừa nghe bà Hương Thị nói món mà Văn Thiện thích ăn nhất là mì hoành thánh thì nó liền chạy ra chợ mua đồ về nấu. Cũng may là có lần thấy ba mình nấu nên nó mới biết cách nấu, nếu không thì đã chẳng làm được gì rồi.

Văn Thiện nhẹ gật đầu, rồi ngồi xuống và bắt đầu hưởng thức tô mì hoành thánh thơm ngon của mình. Những viên hoành thánh mà nó gối chẳng đồng điều, trông thật xấu xí. Nhưng vào miệng của Văn Thiện lại ngon vô cùng, là tô mì ngon nhất mà anh từng ăn từ trước tới giờ.

Đôi mắt của Văn Thiện lúc này đỏ hoè. Hình như những giọt lệ quý giá của anh sắp tuôn rơi vì nó mất rồi thì phải ? Văn Thiện ngẩng mặt lên nhìn nó, người con gái ngốc này sao luôn khiến anh cảm động vậy chứ ? Cảm giác của anh hiện giờ chỉ có hai từ, hạnh phúc.

“À bà đột nhiên nhớ bà sáu hàng xóm kêu bà qua nhà nói chuyện chơi, giờ bà đi đây.” – Bà Hương Thi nói rồi vội xoay người đi. Bà chính là không muốn làm kỳ đà giữa nó và Văn Thiện.

Nó chớp chớp mắt, vậy là sao ? Văn Thiện ăn nãy giờ không nói gì nhưng biểu hiện rất lạ. Giờ bà Hương Thị mượn cớ bỏ đi, không ăn. Chẳng lẽ mì hoành thánh do nó nấu lại tệ như vậy sao ? Nó buồn bã nhìn Văn Thiện và hỏi:

“Có phải rất khó ăn không ? Nếu khó ăn quá thì anh đừng ăn nữa.”

Văn Thiện buông dũa xuống và chậm rãi đứng dậy, bước đến gần nó. Đôi mắt của anh giờ không chỉ đỏ mà còn xuất hiện hơi nước. Anh đưa tay vuốt ve mặt nó một cách dịu dàng và lắc đầu:

“Không, rất ngon. Là tô mì ngon nhất mà anh được ăn, thật đấy.”

Nghe xong thì nó liền cười tươi:

“Vậy may quá.”

Văn Thiện nhẹ nhàng đặt lên trán nó một nụ hôn:

“Anh cảm ơn em, Tiểu Yến…”

Nó khẽ lắc đầu và cười nói:

“Thật ra anh Nghĩa và Vy cũng có tặng quà cho anh đấy. Đi theo em.”

Nói xong nó nắm tay Văn Thiện chạy vào trong. Khi mở cửa phòng ra thì Văn Thiện đã bất ngờ, bức tường trước ở mặt anh giờ là một trái tim lớn được sấp những tấm hình. Những tấm hình Văn Thiện và nó đã chụp chung, mấy lần đi chơi với nhau. Có vài tấm anh, nó, Hạ Vy, Khánh Nghĩa bên cạnh nhau, bốn người đều đang cười tươi.

Cũng có vài tấm Văn Thiện chụp cùng với nhóm hotboy trong trường, thầy cô. Và có vài tấm chụp cùng với mọi người trong hội Nhân Ái. Nhìn những tấm hình của mình với bạn bè thì lòng Văn Thiện có một cảm xúc khó tả, vừa ấm áp vừa hạnh phúc.

“Anh thích không ?” – Nó đứng bên cạnh hỏi.

Văn Thiện xoay người qua nhìn nó và gật đầu:

“Anh rất thích. Mà em nghĩ ra ý làm sinh nhật cho anh từ khi nào vậy?”

Nó vừa gãi đầu vừa nói:

“Bữa chúng ta đi mua quà cho Vy… anh nói không có ngày sinh… em nghĩ từ nhỏ tới lớn anh đã rất tủi thân… Và em muốn làm gì đó khiến anh hạnh phúc… Nghĩ mãi mới ra ý này…”

Văn Thiện đã cố lắm mới cầm được nước mắt của mình lại. Anh hỏi khẽ:

“Thế tại sao lại chọn hôm nay, sinh nhật của em ?”

Nó nghiêng đầu nhìn Văn Thiện mà mỉm cười thật tươi:

“Vì em muốn sau này chúng ta luôn chúc mừng sinh nhật cùng nhau.”

Hai giọt lệ quý giá của Văn Thiện đã tuôn rơi vì những việc mà nó đã làm ngày hôm nay. Có lẽ đối với người khác, những việc nó làm chẳng đáng gì. Nhưng đối với anh mà nói, những việc nó làm thật sự là vô cùng quý giá. Nhờ nó mà từ giờ anh đã có ngày sinh rồi.

“Anh bị sao vậy ?” – Nhìn thấy Văn Thiện rơi lệ thì nó liền hoảng hốt hỏi.

Nó tự hỏi, có phải mình đã làm gì sai không ? Văn Thiện không trả lời, mà bỗng nhiên ôm chặt lấy nó. Cái ôm thật chặt, giống như anh đang sợ chỉ buông hỏng ra thì nó sẽ biến mất… Nó hỏi khẽ:

“Anh Văn Thiện sao vậy ?”

Văn Thiện vẫn ôm chặt lấy nó và thi thầm bên tai nó:

“Cảm ơn em vì tất cả mọi chuyện đã làm cho anh. Hôm nay anh thật sự cảm thấy hạnh phúc lắm.”

Nghe xong nó liền thở ra nhẹ nhõm, rồi sau đó nở khẽ một nụ cười tươi. Thật mừng quá, cuối cùng nó cũng khiến người con trai mình yêu hạnh phúc rồi.

“Sinh nhật vui vẻ nhé Tiểu Yến.” – Văn Thiện thì thầm bên tai nó thêm một lần nữa.

Rồi anh buông nó ra và lấy từ ba lô ra một hộp quà ra đưa đến trước mặt nó:

“Anh dám chắc là em sẽ thích món quà này.”

Nó cầm lấy hộp quà từ tay Văn Thiện và tò mò, đây là gì mà sao anh dám chắc nó sẽ thích chứ ? Phải mở ra coi mới được. Vừa mở quà thì đôi mắt của nó liền sáng rỡ như bầu trời đêm đầy sao. Ở trước mắt nó giờ là một quả cầu tuyết, bên trong có hai bức tượng cô dâu và chú rể đang nắm tay nhau, trông rất đẹp.

Nó không thể rời mắt khỏi quả cầu tuyết, đúng là nó thích món quà này lắm. Nhưng rồi nó bỗng nhiên nói giọng buồn:

“Mua cái này uổng tiền lắm.”

Văn Thiện bước ra sau và nhẹ nhàng ôm lấy eo nó:

“Chỉ cần em thích là được rồi.”

Nó xoay đầu lại và khẽ hôn lên má Văn Thiện một cái:

“Em cảm ơn anh.”

**********Hết chương 77**********
Văn Thiện với nó yêu thương nhau và ngọt ngào đến thế đấy. Nhưng sóng gió đã sắp đến gần. Liệu cả hai có vượt qua không? Đó là câu hỏi mà chưa có ai giải đáp được…

Sứ biết mấy chương gần này hơi chán, không có gì hấp dẫn hết. Nhưng bắt đầu chương sau là chúng ta đang bước gần đến cái kết của bộ truyện này rồi. Sứ mong mọi người sẽ kiên nhẫn đợi chờ và đọc hết trọn bộ nhé. ^^

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN