Ký Ức Học Trò
Chương 97 : Cuộc Hẹn Sinh Tử:
Tại vì hôm nay là chủ nhật, chưa thể đến trường học được. Thế nên nó phải ở nhà, chạy bàn giúp ba mẹ mình.
Gia Lâm thì vì không có tâm trạng đi làm thêm, hơn nữa là hắn chẳng thể yên tâm về em gái mình. Vậy nên hắn cũng đành ở nhà phụ giúp, sẵn tiện tìm cách làm nó vui luôn.
Ông bà Trần dù rất bận rộn với công việc nấu ăn. Nhưng vẫn để ý đến hai đứa con của mình, họ cứ thấy cả hai đứa có chút gì đó khác lạ. Nhất là đứa con gái út, họ nhìn thấy ra được nụ cười tươi trên môi nó rất gượng, chẳng hề vô tư như trước nữa.
“Bà này, Tiểu Yến bị làm sao vậy?” – Ông Trần vỗ vai vợ mình và hỏi thật nhỏ, không muốn để người khác nghe thấy.
Bà Trần vừa múc đồ ăn cho khách vừa liếc nhìn nó, rồi khẽ nói:
“Chắc là nó buồn về chuyện Hạ Vy bị mù… hai đứa đã thân từ nhỏ rồi mà.”
Ông Trần khẽ thở dài, thật tội nghiệp cho Hạ Vy quá. Tuổi còn nhỏ vậy đã gặp chuyện bất hạnh như thế rồi, thiệt khiến người đau lòng.
Gia Lâm đến lấy đồ ăn ra cho khách thì bà Trần liền lên tiếng nói:
“Lâm, mau nghĩ cách khiến em con vui lại đi.”
Gia Lâm quay đầu lại nhìn, thấy nó đang cười nói với một vị khách. Nhưng dù là kẻ mù cũng nhận ra, nụ cười tươi trên môi nó chẳng hề vui. Gia Lâm quay qua nhìn ba mẹ mình mà nhẹ gật đầu:
“Dạ cứ giao cho con, ba mẹ đừng lo nữa.”
…
Buổi chiều hôm đó, sau khi dọn dẹp xong quán thì Gia Lâm đã kéo nó đến bệnh viện, thăm Hạ Vy. Vì hắn biết rõ trên đời này, chỉ có một mình Hạ Vy mới khiến nó vui cười thật sự mà thôi. Và chỉ một mình nó có thể làm Hạ Vy tạm thời lãng quên tất cả.
Nhiều lúc Gia Lâm cũng vô cùng thắc mắc, tại vì sao Hạ Vy và nó có thể xoá tan hết đau khổ trong đối phương? Trên đời này có nhiều điều rất đặc biệt, không cách nào giải đáp được.
Khi tới bệnh viện nó đã gặp Huỳnh Thủy và Lùn, họ đang ngồi trò chuyện với Hạ Vy. Vừa nhìn thấy nó thì đôi mắt của hai cô gái liền sáng rỡ, nụ cười vui mừng cũng bất giác nở trên môi.
“TIỂU YẾN.” – Lùn với Huỳnh Thủy đều chạy nhanh đến ôm chầm lấy nó, họ vui mừng đến rơi nước mắt.
“Huỳnh Thủy, Nhi Nguyễn…” – Nó đứng ngây người ra, vì bị hai cô bạn ôm bất ngờ.
“Tao còn tưởng sẽ không gặp lại mày được nữa chứ.” – Lùn ôm chặt lấy nó hơn và khẽ nói.
“Mày đó Trần Tiểu Yến, suốt ngày chỉ biết làm người khác lo mà thôi.” – Huỳnh Thủy vừa nói vừa đánh vào lưng nó một cái, giọng của cô rất nghẹn ngào.
“Tao xin lỗi, vì đã khiến tụi mày phải lo…” – Nó lúc này từ từ ôm lấy hai cô bạn tốt của mình, khuôn mặt nhỏ nhắn ấy, nụ cười và nước mắt đều có.
Hạ Vy ngồi trên giường im lặng, không nói một lời. Cô dường như đã đoán được, tụi nó gặp là sẽ ôm nhau khóc thế này. Vậy nên trông cô chẳng ngạc nhiên giống hai người con trai đang đứng bên cạnh.
Gia Lâm và Khánh Nghĩa nhìn thấy hình cảnh này thật không biết phải nói gì, đành im lặng để ba cô gái nhỏ kia khóc cho đã.
“Tiểu Yến, mày không sao thật chứ?” – Lùn buông nhỏ bạn của mình ra và lo lắng nhìn nó. Cô muốn coi trên người của nó có vết thương nào chưa lành hẳn không.
“Ừ tao thật sự không sao, mày đừng khóc nữa mà.” – Nó vừa nói vừa lau khô nước mắt của Lùn. Cô bạn dễ thương này là quỷ khóc nhè hay sao trời, càng lau thì nước mắt càng nhiều.
Còn cô bạn lớp trưởng xinh đẹp, Huỳnh Thủy thì chẳng khóc nức nở như Lùn, chỉ lặng lẽ rơi nước mắt mà thôi. Cô vốn có cá tính mạnh mẽ mà, đâu có khóc nhè như hai người kia. Một khi đã khóc là như cơn mưa lớn, chẳng cách nào ngừng lại được.
“Khánh Nghĩa, phòng em đã ngập nước chưa?” – Hạ Vy vui vẻ nói đùa một câu.
Nghe xong, Khánh Nghĩa không nhịn nổi mà bật cười thành tiếng. Kể cả đôi môi của Gia Lâm cũng hơi cong lên, đầy ý cười.
“Nước đã ngập sắp tới giường luôn rồi.” – Khánh Nghĩa cố tình phụ họa cho người yêu của mình, khiến bầu không khí thêm vui tư hơn.
Lùn và nó đều liếc nhìn Hạ Vy, cô bạn thân này đúng là đáng ghét mà. Trong lúc cảm động nhất của người ta, cô lại cười đùa vui vẻ như vậy. Lùn nhìn nó mà hỏi:
“Tiểu Yến à, tao có thể cho bạn thân của mày một trận không?”
“Mày cứ tự nhiên đi.” – Nó nhẹ gật đầu, trên môi nở khẽ một nụ cười.
“Cái gì cơ?” – Hạ Vy tỏ ra ngạc nhiên, sao lần này nó không bênh cô vậy trời.
“Hạ Vy ơi là Hạ Vy, xem tao sẽ xử mày như thế nào đây.” – Lùn vừa bước đến vừa săn tay áo lên cao, bộ dạng giống như đang muốn làm thịt người ta vậy.
“Này này, mày muốn làm gì?” – Hạ Vy vội tìm đường chạy trốn…
Huỳnh Thủy với nó nhìn nhau mà cười tươi, hai người đều hiểu tính của Lùn, trước nay cô luôn sư xử rất nhẹ nhàng. Thế nên chắc chắn, cô sẽ không làm đau Hạ Vy đâu.
10 phút sau. Nhìn đầu tóc của Hạ Vy bây giờ rất buồn cười, giống như một tổ họa vậy đó. Cả căn phòng bệnh, lúc này tràn ngập tiếng cười, ai nhìn Hạ Vy cũng chẳng nhịn nổi.
“Nhi Nguyễn, sao mày lại dám làm tóc của bổn tiểu thư rối lên như vậy chứ? Tao phải giết chết mày.” – Hạ Vy nổi giận, luôn miệng kêu la.
Khánh Nghĩa nhìn người con gái kia chằm chằm, cậu thật khó tin cô chính là hotgirl lạnh lùng Hạ Vy ngày thường. Hạ Vy trước giờ luôn giữ khuôn mặt không cảm xúc, chưa từng đùa giỡn quá mức như thế này.
Suy nghĩ một lát, Khánh Nghĩa mới hiểu ra. Hạ Vy như vậy, có lẽ vì cô muốn chọc nó cười mà thôi.
Nó lúc này bước đến, kéo hộp tủ ra cầm lấy chiếc lược nhỏ, rồi ngồi xuống bên cạnh Hạ Vy và cười nói:
“Thôi được rồi, mày đừng tức giận nữa. Tao sẽ giúp mày chải lại.”
Hạ Vy nhận ra giọng của nó đang rất vui, cô nhếch cười nhẹ. Nó bắt đầu chải tóc lại giúp cô bạn thân, khuôn mặt ấy rất tươi tỉnh. Bốn người đang ở bên cạnh nhìn nhau, quả đúng chỉ có Hạ Vy mới khiến nó vui cười thôi.
.
“TING… TING…” – Tiếng chuông điện thoại từ túi áo khoác của nó bỗng vang lên, báo có tin nhắn mới.
Nó vừa cười nói với mọi người vừa lấy điện thoại trong túi ra, xem là tin nhắn của ai. Gia Lâm để ý thấy sau khi coi tin nhắn xong, sắc mặt của nó tái xanh một cách kỳ lạ.
“Có chuyện gì vậy Tiểu Yến?” – Gia Lâm bước nhanh đến gần em gái, hỏi giọng lo lắng.
Nghe vậy thì mọi người liền quay qua nhìn nó, đã có chuyện gì thế?
“Yến Nhi… và anh… Văn Thiện…” – Nó ngẩng đầu lên nhìn anh trai của mình, nước mắt bất giác tuôn rơi.
Nghe đến hai cái tên quen thuộc ấy thì mọi người liền giật mình, trong lòng tự nhiên bất an vô cùng.
Gia Lâm vội giựt lấy điện thoại từ tay nó, đập vào mắt hắn là một tấm hình Văn Thiện với Yến Nhi đang bị trói vào cốt, trên người đầy máu.
Mọi người cũng nhanh chóng đến xem, muốn coi thử là gì mà lại có thể khiến sắc mặt của hai anh em nó tái xanh như vậy. Đôi mắt xinh đẹp của Lùn và Huỳnh Thủy lúc này mở to hết cỡ, đầy hoảng hốt.
“Chuyện gì thế?” – Hạ Vy cảm nhận được bầu không khí bất ổn, cô khẽ hỏi.
Khánh Nghĩa khẽ nắm lấy tay Hạ Vy, rồi buồn bã nói:
“Tiểu Yến… nhận được một tấm hình… Yến Nhi và Văn Thiện… Trên người của họ… đầy máu…”
Hạ Vy nghe xong thì giật mình, sao lại có thể chứ? Hiện giờ hai anh em nó có cùng một cảm giác, đó chính là trái tim vô cùng đau đớn. Biết rõ người mình yêu, đang gặp nguy hiểm tới tính mạng. Nhưng lại không làm gì được, chẳng cách nào cứu người mà mình yêu thương.
“Anh Văn Thiện…” – Nó bật khóc nức nở, cả người đang run rẫy. Nhìn Văn Thiện trong hình đã bị thương rất nặng, cơ thể của anh toàn là máu… Nó thật không dám tưởng tượng anh đã đau đớn đến mức nào, càng nghĩ thì nước mắt càng nhiều hơn.
“Tiểu Yến, mày đừng như thế nữa. Văn Thiện, anh ấy sẽ…” – Lùn tính nói Văn Thiện sẽ không sao, để trấn an nó. Nhưng chẳng nói ra nổi, vì cô đã nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của anh qua hình. Cô chỉ e rằng anh sẽ không qua khỏi.
“Reng reng… Reng reng…” – Chiếc điện thoại trong tay Gia Lâm bỗng dưng vang lên, có người gọi đến.
Khi nhìn vào màn hình điện thoại thì đôi mày thanh tú của Gia Lâm khẽ nhíu lại, tại sao lại không hiện số? Hắn nhìn tụi nó mà ra dấu, bảo dừng lên tiếng. Hiểu ý nên tất cả đều nhẹ gật đầu. Gia Lâm bấm nhận cuộc gọi và mở loa ngoài.
“Xin chào người quản lý hội Nhân Ái, Trần Tiểu Yến.” – Một giọng nói đầy tà ác đột nhiên vang lên, khiến người nghe phải phát run.
Hạ Vy và nó hơi kinh hãi, giọng nói ấy chẳng phải là Lương Cao Cường, lão đại của hội Evil sao? Gia Lâm khó hiểu liếc nhìn em gái, tại sao Lương Cao Cường lại biết rõ về nó như thế chứ?
“Tấm hình ta vừa mới tặng cô đẹp không?” – Lương Cao Cường lên tiếng hỏi.
“Rốt cuộc ông muốn cái gì? Mau thả hai người họ ra.” – Nó không kiềm chế được cảm xúc mà thét lớn, giọng nó hết sức nghẹn ngào.
Ba cô bạn vô cùng lo lắng, vội dùng tay bịt miệng mình lại, để không xúc động mà thét lên giống nó.
“HA HA. Cuối cùng cũng dám lên tiếng.” – Trong tiếng cười nói của Lương Cao Cường đầy khinh thường.
“Ông muốn gì? Nói.” – Gia Lâm tự nhiên lên tiếng, giọng của hắn giờ còn lạnh hơn cả tảng băng ngàn năm.
“Cho hỏi danh tính.” – Lương Cao Cường nói giọng trêu đùa, nghe thật đáng ghét.
Hạ Vy với Huỳnh Thủy đều khẽ nhíu mày lại, đồ ma quỷ Lương Cao Cường này đang định giở trò gì đây?
“Người đứng đầu hội Nhân Ái, Trẩn Gia Lâm.” – Gia Lâm lạnh nhạt nói, đôi mắt đang nhắm lại một cách bình thản. Chuyện đã đến nước này rồi, còn che giấu phần thân làm chi.
“Thất kính, thật thất kính quá. HA HA.” – Lương Cao Cường dường như muốn làm hai anh em nó phải tức giận, cứ trêu đùa mãi.
“Ông muốn gì mới chịu thả anh Văn Thiện và Yến Nhi ra? Mau nói đi, đừng dài dòng nữa.” – Nó thật không thể bình tĩnh được nữa, nghẹn ngào thét lên. Hình ảnh cả người đầy máu của Văn Thiện, khiến trái tim bé nhỏ ấy đau đớn lắm rồi, mà ông ta còn cứ đùa giỡn mãi.
Gia Lâm vỗ nhẹ vào vai em gái và khẽ lắc đầu, ý muốn bảo nó hãy giữ bình tĩnh. Vì nóng giận quá, sẽ làm hỏng hết tất cả mọi việc. Gia Lâm liếc mắt vào màn hình điện thoại, rồi lạnh nhạt nói:
“Tôi không rảnh chơi đùa với ông. Nếu ông không nói thì tôi cúp máy đây.”
“Khoan đã! Làm gì nóng tính thế?” – Lương Cao Cường vội lên tiếng ngăn Gia Lâm cúp máy.
“Mau nói.” – Giọng của Gia Lâm vẫn lạnh lùng, không hề có ý muốn nhượng bộ. Mặc dù trong lòng hắn mong muốn cứu Yến Nhi, người con gái mình yêu. Nhưng với đồ ác ma Lương Cao Cường này, thì không thể lùi bước.
“Nếu như hai người muốn Văn Thiện với Yến Nhi, hãy đến chỗ ta và giao ra bản danh sách.” – Lương Cao Cường nói giọng nghiêm túc, chẳng chơi đùa nữa.
“Ở đâu?” – Không suy nghĩ gì thì nó đã hỏi. Giờ phút này điều quan trọng với nó nhất, chính là giải cứu hai người bạn của mình, chẳng còn gì khác.
“Ba ngày sau, ta sẽ gửi địa điểm qua. Hẹn gặp lại.” – Vừa dứt câu thì Lương Cao Cường liền cúp máy, không để hai anh em nó kịp nói lời nào.
Bầu không khí ở trong phòng, lúc này cực kỳ ngột ngạt. Ai cũng lạc trong suy nghĩ của riêng mình, không chút tiếng động.
“Đây là cuộc hẹn sinh tử đấy…” – Huỳnh Thủy khẽ nói, ánh mắt của cô nhìn về phía nó mà lo lắng không thôi.
Khánh Nghĩa và Hạ Vy với Lùn nhẹ gật đầu cùng lúc, không hề sai. Đây đúng là cuộc hẹn tử, có mạng đi nhưng không có mạng trở về…
“Anh hai ơi…” – Nó nhìn Gia Lâm mà rơi nước mắt không ngừng, giống như đang cầu xin hắn.
Là anh em ruột thịt thì làm sao Gia Lâm không hiểu ý của nó được chứ, hắn khẽ nhếch môi:
“Tiểu Yến, mày cứ yên tâm đi. Tao và Yến Nhi vẫn chưa chính thức chia tay, tao sẽ không bỏ mặc cô ấy.”
Rồi hắn quay sang nhìn tụi người Hạ Vy, nhẹ giọng nói:
“Các em đã nghe thấy hết rồi đó… Lần này đi, 99% là chết… Thế nên anh mong… các em hãy rút ra khỏi hội. Anh sẽ xoá sạch hết mọi thông tin của các em.”
Nghe xong thì tất cả mọi người đều thất thần, rút ra khỏi hội Nhân Ái ư? Họ chưa có giây phút nào nghĩ đến chuyện này, thật sự chưa bao giờ…
“Em sẽ không bao giờ rút ra khỏi ra hội, dẫu có chết chăng nữa.” – Hạ Vy nhẹ lắc đầu, giọng nói hết sức kiên định.
Nó vội nắm lấy tay Hạ Vy và lắc đầu liên tục:
“Không, tao xin mày mà Hạ Vy. Làm ơn hãy nghe tao một lần, mày mau chóng qua nước ngoài chữa trị đôi mắt đi, đừng ở lại đây nữa.”
Nghe thấy tiếng nức nở của nó, bất cứ ai cũng đau lòng. Hạ Vy giơ tay tìm kiếm khuôn mặt xinh xắn của nó, cô lắc đầu và nghẹn ngào nói:
“Đồ ngốc, nếu mãi mãi mất mày, tao có nhìn thấy lại được thì còn ý nghĩa gì nữa chứ?”
“Tao không cần mày, mày mau đi đi.” – Dù thốt ra mấy câu này, lòng nó thêm đau nhói. Nhưng bắt buột phải nói, vì nó không muốn Hạ Vy lại xảy ra bất cứ chuyện gì nữa.
Mắt mù, nhưng tâm của Hạ Vy lại rất sáng. Cô biết nhỏ bạn ngốc này muốn bảo vệ mình… Thế nhưng cô cũng muốn bảo vệ nó vậy…
“Vậy mày mang xác của tao lên máy bay đi Trần Tiểu Yến.” – Hạ Vy lớn tiếng nói, thái độ cực kỳ kiên quyết.
“Khánh Nghĩa, anh mau nói gì đi. Hãy khuyên Hạ Vy giúp em đi.” – Hết cách với Hạ Vy, nó đành ngẩng đầu lên nhìn Khánh Nghĩa mà cầu cứu. Lúc cần nói, cậu lại im lặng.
Khánh Nghĩa nhẹ nhàng khoác vai Hạ Vy, rồi nhìn nó mà nói:
“Hạ Vy ở đâu thì anh sẽ ở nơi đó, quyết không rời xa.”
Nghe những lời đó của Khánh Nghĩa, nó với Gia Lâm thật sự ngạc nhiên. Chẳng phải cậu hận Văn Thiện lắm sao? Tại sao bây giờ lại không khuyên Hạ Vy rời khỏi chứ?
“Cảm ơn anh.” – Hạ Vy dựa vào lòng người con trai ở phía sau, đôi môi đỏ mọng đang nở một nụ cười xinh đẹp. Cô biết, cậu vì cô mà ở lại.
“Tao cũng không rời khỏi hội đâu Tiểu Yến à.” – Huỳnh Thủy và Lùn lúc này đột nhiên lại đồng tâm, nói cùng một câu. Chết thì chết, chứ bỏ mặc bạn bè, họ chẳng thể đâu.
“Mọi người đừng như thế, có được không? Chẳng phải lúc nói nghĩa khí đâu mà.” – Nó lắc đầu liên tục, vừa khóc vừa nói. Thật lòng nó chẳng muốn các bạn của mình đi vô con đường chết đâu.
Lùn lúc này bước nhanh đến ôm lấy nó, rồi khẽ thì thầm:
“Tao thật sự rất quý mến mày, Tiểu Yến.”
Tới tận bây giờ, Lùn vẫn còn nhớ ngày đầu tiên gặp nó. Đó chính là một buổi chiều bốn năm trước, hôm ấy Lùn đang ngồi chơi dưới góc cây ở công viên. Trong khi đang yên vui nhìn ngắm phong cảnh đẹp, thì không biết từ đâu rớt xuống mình Lùn một con sâu, khiến cô vô cùng sợ hãi.
Cùng lúc đó nó đi ngang qua, nghe thấy tiếng thét đầy hoảng sợ của Lùn thì liền chạy nhanh đến hỏi:
“Bạn bị sao vậy?”
“Con… con… sâu…” – Lùn sợ đến mức nói chẳng rõ lời, đôi mắt đỏ hoe.
Nó nhìn theo ánh mắt của Lùn, thì thấy có một con sâu đang bò bò trên cánh tay cô. Với tất cả các cô gái đều sợ con sâu, nó cũng vậy. Nhưng không biết lúc đó, nó lấy đâu ra can đảm mà bắt con sâu ra khỏi tay Lùn và nén đi thật xa.
Lùn nhìn ra được nó cũng rất sợ, vẻ mặt lộ rõ điều đó. Nhưng tại sao nó lại cứu giúp cô? Hai người cơ bản không hề quen biết nhau mà.
Sau khi kết bạn, dần dần chơi thân với nhau thì Lùn mới biết, hoá ra do nó ngốc, thích lo chuyện bao đồng. Nhưng trái tim của cô đã lỡ quý mến nó rồi, đã không cách nào rút lại tình bạn ấy.
Và bây giờ cũng giống thế, Lùn quả thật là chẳng cách nào quay lưng với nó được cả. Nếu như nó thật sự đã muốn thì cô sẽ theo tới cùng, dù là con đường chết.
“Tiểu Yến, chúng ta là bạn của nhau, đúng không? Nếu đã là bạn thì xin mày đừng bỏ rơi tụi tao, chết thì chúng ta cùng chết.” – Huỳnh Thủy bước đến nắm chặt tay nó và khẽ nói, ánh mắt của cô rất chân thành.
Kiếp này có những bạn tốt như thế, nó thật chẳng còn gì nuối tiếc nữa…
******Hết chương 97********
Nhớ đừng bỏ lỡ mấy chương cuối nhé mọi người.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!