Ký Ức Học Trò
Chương cuối: Chúng Ta Chỉ Còn Là Ký Ức:
“TIỂU YẾN, KHÁNH NGHĨA.” – Gia Lâm hoảng hốt thét lên rồi liều mạng chạy đến.
Hạ Vy cũng theo tiếng bước chân của Gia Lâm mà chạy đến, trong lòng cô rất lo lắng vì không thể nhìn thấy tình hình hiện tại là như thế nào.
“Tiểu Yến, mày có sao không?” – Gia Lâm theo phản ứng của một người anh mà lo lắng cho em gái mình trước, hắn nhẹ nhàng đỡ nó dậy.
“Em không sao, anh hai.” – Nó nhẹ lắc đầu nhưng vẻ mặt thì đầy đau đớn, tay bất giác dè nhẹ bụng của mình.
“Khánh Nghĩa, anh không sao chứ?” – Hạ Vy cố gắng tìm đường đến bên người yêu của mình.
“Hạ Vy, anh ổn…” – Khánh Nghĩa cố gắng đứng dậy và chạy lại nắm tay Hạ Vy để cô yên tâm.
Hai anh em nó và Khánh Nghĩa quay đầu lại nhìn đôi nam nữ kia, muốn coi thử là ai. Vừa thấy người con trai kia thì Khánh Nghĩa liền cau mày lại, tỏ ra rất bực tức.
“Hóa ra là mày, Minh Vũ?” – Khánh Nghĩa nhìn chằm chằm về phía người con trai đang nhếch miệng cười kia.
“Khánh Nghĩa, anh quen họ?” – Nó nhìn Khánh Nghĩa với ánh mắt ngạc nhiên, tại sao cậu lại quen biết với người trong hội Evil xấu xa ấy chứ?
“Tiểu Yến, Hạ Vy, hai em vẫn còn nhớ chúng ta đã gặp nhau như thế nào chứ?” – Khánh Nghĩa vẫn không rời mắt khỏi người con trai kia, miệng thì lại hỏi hai cô gái nhỏ bên cạnh.
Nghe Khánh Nghĩa hỏi vậy thì nó liền quay sang người con trai kia nhìn thật kỹ.
“Là người ngày xưa hay bắt nạt anh sao?” – Hạ Vy buột miệng hỏi.
“Đúng vậy, là hắn ta.” – Khánh Nghĩa khẽ gật đầu, ánh mắt bỗng đầy chán ghét.
Người con trai tên Minh Vũ kia lúc này lên tiếng nói:
“Chào bạn cũ, lâu quá không gặp.”
Khánh Nghĩa liếc nhìn chiếc ổ khoá đặc biệt kia rồi hỏi:
“Mấy thiết bị quỷ quái này là do mày chế tạo ra sao?”
“Chuẩn rồi đấy. Thế nào? Cũng không tệ hả?” – Minh Vũ gật đầu thừa nhận, trên môi còn có nụ cười nham hiểm.
“Chuyện này là sao Nghĩa?” – Gia Lâm khó hiểu nhìn Khánh Nghĩa, tại sao cậu đoán ra được những thiết bị điện tử kia là đo hắn ta đã làm?
“Nhà hắn ta cũng mở cửa tiệm điện tử giống gia đình em… chỉ là nhỏ hơn thôi.” – Khánh Nghĩa đã giải đáp thắc mắc của mọi người.
“Mày mới nói gì hả thằng chó?” – Vừa nghe Khánh Nghĩa chê nhà mình nhỏ thì Minh Vũ liền tức giận quát lên.
“THÔI ĐỦ RỒI. Anh Văn Thiện và Yến Nhi đang ở đâu?” – Nó đã hết kiên nhẫn đứng ở đây nhiều lời như vậy rồi, chỉ mong muốn cứu hai người bạn của mình ngay lập tức thôi.
Cô gái đang đứng bên cạnh An Vũ lúc này lên tiếng nói:
“Hai con chó kia đang ở bên trong đấy.”
“Anh Lâm, Tiểu Yến, hai người mau đi cứu Văn Thiện với Yến Nhi đi.” – Hạ Vy nhàn nhạt nói.
Đôi mắt của nó bất giác mở to hết cỡ, đầy hoảng hốt. Lần này đến lượt Hạ Vy và Khánh Nghĩa sao?
“Đáng lẽ tao không nên cho mày đi cùng.” – Nó bỗng chạy đến ôm chầm lấy Hạ Vy, nước mắt cứ tuôn rơi. Nó tự trách bản thân, tại sao chẳng kiên quyết không cho cô đi cùng. Văn Thiện đã lỡ ra tay khiến đôi mắt của cô mất đi ánh sáng rồi. Vậy mà giờ nó còn để… cô phải mạo hiểm cả tính mạng như vậy nữa… Văn Thiện và nó thật sự đã nợ cô bạn thân này quá nhiều rồi, không cách nào trả hết được.
“Mày ngăn cản được tao sao Tiểu Yến ngốc?” – Hạ Vy cũng ôm nó, trên môi nở khẽ nụ cười tươi. Nhưng vòng tay đã vô thức ôm nó thật chặt, giống như đây là lần cuối cô được ôm người bạn thân nhất của mình… sau khi buông ra là mãi mãi…
Gia Lâm thở ra một hơi thật dài, cảnh tượng này dễ khiến người ta đau lòng quá.
Hạ Vy nghe thấy tiếng thở dài của Gia Lâm, thì cô biết chắc hắn đang đứng ở đâu. Thế nên cô đã dùng sức đẩy nó về phía Gia Lâm và thét lên:
“Mau đi đi, Văn Thiện đang chờ mày đấy.”
“Nhưng mà…” – Giọng của nó vô cùng nghẹn ngào, nói chẳng thành lời. Giữa Văn Thiện và Hạ Vy, thật sự quá khó chọn lựa, nó chẳng biết nên làm gì vào lúc này.
“Tiểu Yến, mày hãy tin tao. Tao sẽ làm bạn thân của mày cả đời này mà.” – Hạ Vy lại lên tiếng nói, trên môi cô đang nở một nụ cười rất xinh đẹp. Nhìn thật mê người.
Nó hiểu ý của Hạ Vy là cô đảm bảo sẽ chẳng để mình xảy ra chuyện gì không may. Cô sẽ sống làm bạn thân của nó cả đời này.
“Tao cũng sẽ làm bạn thân của mày cả đời này.” – Nó nói rồi quay người rời đi, những giọt nước mắt đau khổ không cách nào ngừng lại được.
Tình cảnh thật khiến người ta đau lòng.
Hạ Vy với Khánh Nghĩa và hai người kia đã bắt đầu trận chiến của mình, sống chết, họ giao lại cho ông trời quyết định.
…
Hai anh em nó đã chạy thẳng vào căn nhà lớn ấy, nhưng do quá rộng nên đi mãi mà chẳng thấy điểm đến. Khoảng 30 phút sau hai anh em nó mới thấy Lương Cao Cường, ông ta đang rất bình thản ngồi uống ruợu vang. Sau lưng ông ta là một hồ nước to lớn, hai bên là nấc thang. Nhưng quan trọng hơn tất cả là Văn Thiện với Yến Nhi đang bị treo giữa hồ, cả hai đều bất tỉnh.
“Yến Nhi. Anh Văn Thiện.” – Gia Lâm và nó hoảng hốt thét lớn, hai anh em đều không thể tin vào mắt mình nữa. Văn Thiên… và… Yến Nhi… trên người họ đầy máu tươi, trông thật thê thảm.
“Cuối cùng thì anh em hai người cũng đến rồi à?” Lương Cao Cường nhếch miệng cười xấu xa, tay thì đang lắc nhẹ ly rượu.
“LƯƠNG CAO CƯỜNG, ÔNG ĐÃ LÀM GÌ HỌ RỒI?” – Nó lúc này thật sự không thể bình tĩnh được nữa, ánh mắt đầy tức giận. Nếu như Văn Thiện và Yến Nhi gặp chuyện gì chẳng may thì nó nhất định sẽ liều mạng với đồ ma quỷ Lương Cao Cường kia.
“Để ta gọi hai người họ dậy giúp cô ha.” – Lương Cao Cường nhìn nó mà cười nói, rồi ông ta đưa tay lên cao búng một cái.
Ngay lập tức xuất hiện hai tên áo đen ở nấc thang, trên tay họ đều cầm thùng nước và tạt thẳng vào mặt Yến Nhi với Văn Thiện một cách mạnh bạo.
“Anh Văn Thiện…” – Nó lắc đầu liên tục, trong lòng thật sự đau đớn. Tại sao Lương Cao Cường lại có thể hành hạ anh đến mức này chứ?
“Yến Nhi…” – Gia Lâm vô thức bước về phía trước vài bước, khuôn mặt ngày thường không bật lộ cảm xúc mà nay lại đầy lo lắng. Nhìn thấy chân của cô gái nhỏ… đang chảy máu… cảm giác giống như có con dao sắt bén đâm thẳng vào trái tim hắn, đau đớn không sao tả được.
Văn Thiện và Yến Nhi bị nước lạnh làm tỉnh lại, hai người cố mở mắt. Hình như họ nghe thấy tiếng của hai anh em nó… Chắc không phải do họ đang nằm mơ đó chứ?
“Anh Văn Thiện, em là Tiểu Yến đây.” – Vừa nhìn thấy Văn Thiện cử động thì nó liền vui mừng, nước mắt vẫn tuôn rơi không ngừng.
Yến Nhi đưa mắt nhìn xuống, thấy người con trai quen thuộc.
“Gia Lâm?” – Sau khi xác mình đây không phải mơ và người con trai kia đúng thật là Gia Lâm, thì Yến Nhi liền kinh ngạc.
“Phải, là tôi.” – Gia Lâm nhẹ gật đầu, khuôn mặt đầy lo lắng không thể nào giấu đi được.
“Tiểu Yến… tại sao… em lại đến đây?” – Văn Thiện cố gắng lên tiếng hỏi, giọng nói của anh thật yếu ớt, chỉ cần một cơn gió nhỏ cũng có thể thổi bay mất.
“Hôm nay em nhất định sẽ đưa anh về nhà.” – Nó nhìn Văn Thiện mà kiên định nói, nước mắt cứ nhẹ nhàng tuôn rơi, chẳng cách nào ngừng lại được.
Lương Cao Cường lúc này vừa vỗ tay vừa nói:
“Đúng là bộ phim cảm động, ta sắp rớt nước mắt đây.”
Gia Lâm nhìn Lương Cao Cường với ánh mắt tức giận:
“Giờ ông muốn gì?”
“USB của ta đâu?” – Lương Cao Cường cứ thản nhiên hưởng thức rượu vang, chẳng thèm quan tâm đến sự tức giận của hai anh em nó.
Văn Thiện vừa nhìn thấy Gia Lâm lấy USB ra thì liền cố gắng nói lớn:
“Không được… đưa lại… cho ông ta… Trong đó có… nhiều chứng cớ quan trọng lắm…”
“Nhưng với chúng tôi thì không gì quan trọng hơn hai người cả.” – Gia Lâm trả lời Văn Thiện nhưng ánh mắt hắn cứ nhìn Yến Nhi, mong cô sẽ hiểu.
Nghe xong những lời đó của Gia Lâm thì Yến Nhi liền ngạc nhiên, rồi rưng rưng nước mắt, cảm giác trong cô là tội lỗi cùng tuyệt vọng. Cô đã vì lòng ích kỷ của mình mà phản bội hội Nhân Ái, khiến Hạ Vy và nó gặp nguy hiểm. Vậy mà giờ Gia Lâm hắn còn bằng lòng đến nơi đây cứu cô nữa. Yến Nhi bỗng cảm thấy mình thật tồi tệ.
Gia Lâm ném thẳng USB xuống bàn của Lương Cao Cường và thét lớn:
“MAU THẢ HAI NGƯỜI HỌ RA.”
Lương Cao Cường uống một ngụm rượu, rồi nhếch miệng cười:
“Nếu hai người có đủ khả năng thì cứ tự nhiên đưa họ đi.”
Hai anh em nó quay lại nhìn nhau, ý của ông ta là sao? Gia Lâm đưa mắt quan sát xung quanh, chắc chắn là bất ổn ở đây.
“Hồ nước ấy?” – Nó nghi ngờ nhìn về phía hồ nước lớn kia.
“Ha ha. Không ngờ cô gái nhỏ này lại thông minh như vậy.” – Lương Cao Cường nhìn nó mà cười nói.
Một tên áo đen nhìn Văn Thiện mà nhếch miệng cười, tay cố ý buông thùng nước xuống hồ. Vừa xuống nước thì cái thùng đó đã tan biến ngay lập tức, không chút dấu vết. Cảnh tượng ấy khiến tụi nó hoảng hốt, lẽ nào là Axit sao?
Hai anh em nó nhìn Văn Thiện và Yến Nhi với ánh mắt sợ hãi, thật sự lo sợ… Nếu hai người họ rơi xuống… thì chẳng còn lại gì…
Văn Thiện nhìn nó và lắc đầu liên tục. Không! Anh không muốn người con gái mình yêu thương phải liều mạng như thế.
“Đừng mà Tiểu Yến… anh xin em đấy…” – Văn Thiện lắc đầu liên tục và cố gắng nói, đôi mắt của anh bỗng đỏ hoe lên. Anh thà chết cũng không muốn nó mạo hiểm cứu mình.
“TRẦN GIA LÂM, MAU DẪN TIỂU YẾN RỜI KHỎI ĐÂY ĐI. Vì hai kẻ phản bội như chúng tôi mà chết chẳng đáng chút nào cả.” – Yến Nhi bỗng thét lớn lên, giọng của cô hơi nghẹn ngào. Cô thật sự rất hận số phận của mình, tại sao lại có một người cha độc ác như thế? Rốt cuộc tại sao vậy?
“Hai người câm miệng cho tôi ngay.” – Gia Lâm tức giận quát lên, ánh mắt của hắn nhìn Yến Nhi có hung dữ lẫn cả sự đau đớn.
“Trần Tiểu Yến, cô thật sự muốn cứu thằng chó Văn Thiện kia?” – Lương Cao Cường nghiêng đầu nhìn nó, ánh mắt vô cùng bí hiểm.
“Đúng vậy.” – Nó gật đầu, vẻ mặt rất kiên quyết. Hôm nay dù Lương Cao Cường có giở trò gì chăng nữa, thì nó cũng quyết đưa Văn Thiện rời khỏi.
“TỐT.” – Lương Cao Cường ngồi thẳng lưng và rót một ly rượu.
“Cô uống hết đi.” – Lương Cao Cường chỉ vào ly rượu đầy ở trên bàn.
Nó nhíu mày nhìn ly rượu, phải uống hết ư?
“Tiểu Yến, em không được uống.” – Văn Thiện nói lớn, nó không biết uống rượu mà.
“Mày ồn ào quá đi thằng chó.” – Tên áo đen bực mình quát lớn và rút cây roi từ thất lưng ra đánh Văn Thiện liên tục.
“DỪNG TAY. Đừng đánh nữa, đừng đánh anh ấy nữa mà.” – Vừa nhìn thấy Văn Thiện bị đánh thì nó liền bật khóc nức nỡ.
Lương Cao Cường khẽ cười, những người quá xem trọng tình cảm đúng là luôn yếu đuối, thấp hèn.
“Tôi sẽ uống hết, ông mau bảo họ dừng tay lại đi.” – Nó nhìn Lương Cao Cường mà nghẹn ngào quát lên, ánh mắt đầy giận dữ. Nói xong thì nó cầm ly rượu lên uống hết, không còn một giọt.
Dù là rượu độc, vì Văn Thiện thì nó vẫn sẵn sàng uống hết.
Gia Lâm đã vội đưa tay ngăn lại nhưng không kịp, nó hành động quá nhanh.
“Dừng.” – Lương Cao Cường đưa tay lên và ra lệnh, không cho tên kia đánh Văn Thiện nữa. Ông ta thật sự cảm thấy nể phục cô gái Trần Tiểu Yến này, chưa có ai can đảm giống nó cả.
Nó lúc này đã thấy hơi chóng mặt, đôi chân bắt đầu đứng không vững, muốn ngã xuống. Nhưng may là Gia Lâm nãy giờ đứng bên cạnh đỡ kịp nó, hắn lo lắng hỏi:
“Tiểu Yến, mày không sao chứ?”
Khuôn mặt hotboy của Văn Thiện bị roi da trúng, trầy một đường dài. Nhưng anh chẳng quan tâm, cứ lo lắng nhìn nó.
“Anh Lâm, em xin anh hãy đưa Tiểu Yến đi đi.” – Văn Thiện lại cố gắng nói, ánh mắt anh nhìn Gia Lâm đầy năn nỉ, mong hắn sẽ đưa nó rời khỏi đây. Anh thật sự không biết Lương Cao Cường sẽ giở trò gì nữa.
“Hai người giờ có thể bắt đầu.” – Lương Cao Cường đưa tay ra mời hai anh em nó đi cứu Văn Thiện và Yến Nhi, trên môi lại nở một nụ cười vô cùng nham hiểm, khiến người ta cảm thấy bất an trong lòng.
“Tiểu Yến, mày được không?” – Gia Lâm lo lắng nhìn em gái mình, nó say rượu như thế thì phải làm sao giờ?
“Anh hai… em ổn mà. Anh hai mau đi cứu Yến Nhi đi…” – Nó đẩy nhẹ Gia Lâm ra, cố đứng vững một mình.
“Cẩn thận.” – Gia Lâm nhắc nhỡ em gái mình một câu rồi chạy đi, hắn tin nó sẽ làm được.
Hai tên áo đen kia lúc này nhảy xuống ngăn cản Gia Lâm và nó, trông họ không phải là dạng vừa đâu.
Yến Nhi không hề lo lắng cho Gia Lâm, vì hắn rất giỏi võ. Người mà cô chẳng thể nào không lo lắng được chính là nó, nhỏ bạn ngốc nghếch của cô. Trước giờ nó chẳng hề biết võ, luôn cần người khác bảo vệ mà. Giờ sao nó có thể đánh bại tên kia đây?
Tên áo đen mà nó phải đối đầu là người cầm cây roi đánh Văn Thiện lúc nãy, ánh mắt hắn ta đầy khinh thường, chỉ là một đứa con gái yếu đuối.
“Cô bé, em cũng xinh đẹp quá chứ.” – Gã đàn ông đó nhìn nó với ánh mắt thèm khát.
Văn Thiện nghe hiểu ý hắn ta là gì, anh hoảng hốt lắc đầu:
“Em cứ mặc kệ anh đi Tiểu Yến, anh không đáng để em hy sinh như vậy đâu. Tiểu Yến, anh cầu xin em mà.”
Văn Thiện nhìn xung quanh, tìm cách thoát thân. Chết tiệt, với tình hình này anh thật không thể tự thoát thân được. Hai tay đang trói ở trên đỉnh đầu, còn bên dưới thì hồ nước Axit, anh không cách nào tự thoát được hết.
Trong người có một lượng men rượu nên giờ nó rất khó chịu, chóng mặt đến mức đã không nhìn thấy rõ bất cứ gì.
Lúc này tên áo đen đó quăng roi da về phía người con gái, rồi đánh trúng vào lưng nó một cái thật mạnh.
“TIỂU YẾN.” – Văn Thiện thét to lên, một giọt lệ đã nhẹ nhàng lăn dài. Roi đánh lên người nó, nhưng đau lòng anh.
Nhìn thấy em gái mình ngã xuống một cách đau đớn như thế, Gia Lâm thật lòng muốn chạy qua. Nhưng cái tên đang đánh với hắn đúng là không phải dạng vừa, gã ta giỏi võ và ra đòn rất tàn độc nữa.
Lương Cao Cường đang đứng dựa ghế sofa theo dõi, ông ta cảm thấy đây đúng là một bộ phim hay.
Yến Nhi đưa mắt nhìn cha của mình, trong lòng đầy oán hận. Lương Cao Cường ông ta thật sự… thật sự không phải là con người… Kể cả con ruột của mình, ông ta vẫn không chút thương tiếc gì…
Thật ra kiếp trước Lương Yến Nhi cô đã làm gì sai, mà kiếp này lại có một người cha nhẫn tâm như vậy chứ?
Nó ở dưới sàn nhà cố gượng dậy, nhìn tên áo đen ở trước mặt mà khẽ cười.
“Cảm ơn vì đã giúp tôi tỉnh táo nhé.” – Nói vừa dứt câu thì nó bất ngờ đứng dậy và lấy khẩu súng nhỏ từ túi áo khoác ra, nhấm thẳng vào cổ của người trước mặt mà bắn.
Vì quá bất ngờ nên tên áo đen kia không kịp tránh né, hắn ta cứ thế mà ngã xuống sàn nhà.
Văn Thiện thoáng giật mình, rồi anh nhận ra khẩu súng trên tay nó là khẩu súng thuốc mê mà Khánh Nghĩa đã chế tạo.
“Tiểu Yến, mày làm tốt lắm.” – Sau khi khen em gái một câu thì Gia Lâm cố gắng giải quyết tên đang đánh với mình, hắn không thể để thua nó được, thật mất mặt.
Gia Lâm đầm mạnh vào mặt và quay người lại đá vào bụng tên áo đen, khiến gã ta văng ra xa rồi mất xỉu luôn.
Yến Nhi thoáng ngạc nhiên, hoá ra hai anh em nó đã chuẩn bị từ trước rồi.
Hai anh em nó cố chạy nhanh lên nấc thang, cứu Yến Nhi và Văn Thiện. Nhưng vừa tới nơi thì chiếc vòng đang trối hai tay của Văn Thiện với Yến Nhi bỗng nhiên bưng ra.
Gia Lâm và nó hoảng hốt, vội đưa tay bắt lấy tay người yêu của mình, may mắn là nắm lại kia.
“Tiểu Yến? Gia Lâm?” – Văn Thiện và Yến Nhi đều ngạc nhiên, khuôn mặt của hai người đã tài xanh. Suýt nữa là họ đã rơi xuống hồ Axit rồi…
“Đừng buông tay.” – Hai anh em nó cố nắm chặt tay người yêu của mình, không để họ rớt xuống hồ Axit.
“Há há há há. Xin lỗi, ta lỡ tay bấm vào nút mở khoá rồi.” – Lương Cao Cường đứng bên cạnh cười nói vui vẻ, tay cầm đồ điều khiểm quơ qua quơ lại.
Gia Lâm nắm chặt tay Yến Nhi, ánh mắt đầy tức giận nhìn đồ ma quỷ kia:
“LƯƠNG CAO CƯỜNG, YẾN NHI LÀ CON GÁI RUỘT CỦA ÔNG ĐẤY. TẠI SAO LẠI VÔ TÌNH NHƯ THẾ?”
Lương Cao Cường thản nhiên uống rượu, rồi nhếch miệng cười:
“Con gái ruột mà không biết nghe lời thì cũng như một con chó hoang thôi.”
Mặc dù đã biết rõ từ lâu, nhưng nghe chính miệng cha mình ra thì Yến Nhi thật sự rất đau lòng.
Gia Lâm lúc này có thể nhìn thấy ánh mắt của Yến Nhi vô cùng tuyệt vọng, hắn thật xót xa cho cô gái này.
“Anh Văn Thiện, anh hãy cố lên. Em nhất định sẽ kéo anh lên mà…” – Nó cố gắng kéo Văn Thiện lên, lời nói chắc chắn.
Văn Thiện nhìn thấy vẻ mặt trắng bệch của người con gái, thì biết nó sắp hết chịu nổi rồi.
“Tiểu Yến, em hãy buông tay anh ra đi. Nếu không thì em sẽ bị anh kéo xuống mất đó.” – Văn Thiện nhìn nó mà lắc đầu liên tục, giọng nói của anh thật sự nghẹn ngào.
“Không, tuyệt đối là em không buông tay anh ra đâu.” – Nó kiên quyết nắm chặt tay Văn Thiện, thà chết cũng buông tay ra.
Lúc này những giọt máu đỏ tươi rơi xuống mặt Văn Thiện… Là… từ tay… nó chảy xuống…
“Tiểu Yến… em đã bị thương?” – Văn Thiện hoảng hốt.
Gia Lâm kéo Yến Nhi lên sắp được rồi, khi nghe em gái mình bị thương thì liền quay đầu qua nhìn. Vì do đang mặc áo khoác nên chẳng ai biết nó bị thương ở đâu, chỉ nhìn thấy tay nó đầy máu.
Nó thấy cánh tay đau đớn đến mức đang đần dần mất cảm giác, giống như chẳng phải của mình vậy.
“Anh Văn Thiện…” – Nó vẫn cố gắng giữ chặt Văn Thiện, mặc kệ bản thân mình đau đớn thế nào.
“Tiểu Yến… anh xin lỗi…” – Văn Thiện nhìn nó và mỉm cười, nhưng nước mắt anh bất giác tuôn rơi. Rồi anh cố dùng tay còn lại gỡ từng ngón tay nó ra. Anh thật sự không muốn nó chết cùng mình, vì anh yêu cô bé ngốc nghếch này.
“Em yêu anh, Diệp Văn Thiện. Xin anh đừng làm vậy, xin đừng bỏ em lại một mình mà.” – Nhìn thấy Văn Thiện muốn buông xuôi, thì cảm xúc của nó vỡ oà lên. Nó vừa lắc đầu vừa khóc nức nở, tay dẫu đã mất cảm giác nhưng vẫn cố gắng nắm chặt lấy tay người con trai.
Văn Thiện bật cười trong nước mắt, trước lúc chết đã được nghe chính miệng nó nói yêu anh… thật chẳng còn gì tiếc nuối nữa rồi. Anh dứt khoát gỡ tay nó ra, để cho bản thân rớt xuống hồ Axit, chết chẳng thấy xác…
“ANH VĂN THIỆN.” – Nó đau đớn thét lớn lên, trái tim tưởng chừng đã vỡ tan từng mảnh trong khoảnh khác đó.
…
Trong lúc mọi người tưởng Văn Thiện sẽ xuống hồ Axit, chết chẳng còn xác thì có ai đó nắm lấy cổ tay anh lại. Nó ngạc nhiên quay qua nhìn, xem thử là ai.
“Anh Vương…” – Nó đã vô cùng bất ngờ khi người ở trước mặt mình chính là vị cảnh sát An Vương, anh trai kết nghĩa của nó.
“Diệp Văn Thiện, cậu đừng có tàn nhẫn với Tiểu Yến như thế chứ.” – An Vương nói rồi dùng hết sức lực của mình kéo Văn Thiện lên.
Tình hình lúc này là một đội cảnh sát xông vào một cách bất ngờ và bao vây hết căn nhà.
Gia Lâm đã kéo được Yến Nhi lên rồi, nhưng cả hai chưa kịp thở nữa thì phải đối mặt với nguy hiểm khác. Lương Cao Cường vừa nhìn thấy cảnh sát vào thì móc khẩu súng ra, chỉ thẳng về phía Gia Lâm, ông ta mặc kệ mình đang bị bao vây.
Sau khi cứu Văn Thiện xong thì An Vương đã nhảy xuống, đối diện với Lương Cao Cường, tay anh ấy cũng đang cầm khẩu súng.
“Lương Cao Cường, ông đã bị bao vây rồi. Mau bỏ súng xuống đi, chạy không thoát đâu. Ông giờ đầu hàng thì có thể giảm nhẹ tội đấy.” – An Vương cầm khẩu súng chỉ vào Lương Cao Cường và nhỏ nhẹ nói. Anh ấy từ trước chẳng muốn bất cứ ai đổ máu, chỉ mong dùng lời khuyên tội phạm đầu hàng.
“Trần Gia Lâm, hôm nay tao bắt mày chôn cùng.” – Lương Cao Cường chẳng thèm bận tâm mình có thể bị cảnh sát bắn chết bất cứ lúc nào, vẫn cố chấp nổ súng về phía Gia Lâm. Lương Cao Cường căm hận Gia Lâm, vì hắn luôn ra tay phá hoại việc tốt của ông ta, làm hại ông ta mất bao nhiêu tiền tài.
“ANH HAI.” – Nó nghẹn ngào thét lớn lên, khi nhìn thấy viên đạn đang bay thẳng về phía Gia Lâm.
“Á…” – Một tiếng thét đầy đau đớn… và mùi máu tạnh hoà tan vào không khí…
Tiếng thét đau đớn không phải Gia Lâm… mà là của Yến Nhi… cô đã nhảy ra đỡ giúp hắn…
“Yến Nhi…” – Gia Lâm hốt hoảng ôm lấy người con gái, khi cô sắp ngã xuống.
An Vương bất đắt dĩ bắn vào tay Lương Cao Cường một phát, khẩu súng cứ như vậy rớt xuống sàn nhà. Rồi hai vị cảnh sát chạy nhanh đến bắt giữ ông ta, và dẫn đi. An Vương thở pháo nhẹ nhõm, cuối cùng cũng bắt được tên cầm đầu hội Evil rồi.
“Yến Nhi… cô không được chết. Yến Nhi.” – Gia Lâm bế Yến Nhi chạy đi, miệng cứ gọi tên của cô.
An Vương quay qua kiếm tìm nó và Văn Thiện, thì lại nhìn thấy hai người đều bất tỉnh ở dưới đất.
“Tiểu Yến. Văn Thiện…” – An Vương lo lắng thét lên, rồi liều mạng chạy đến..
…
Sáng sớm hôm sau…
Một người con gái đang bất tỉnh trên chiếc giường màu trắng, ở khoé mắt ướt ướt và miệng cứ gọi tên ai đó. Trông người con gái rất đau khổ…
“Anh Văn Thiện đừng buông tay mà.” – Nó bỗng bật dậy, trên trán đầy mồ hôi… Hình như nó mới vừa thấy ác mộng thì phải?
Cố ổn định tâm trạng lại thì nó nhìn xung quanh, muốn biết mình đang ở đâu. Ở… đây… là bệnh viện mà… Tại sao nó lại ở bệnh viện thế này?
Chưa kịp nhớ lại thì nó đã nghe tiếng ồn ào ở ngoài cửa, hình như đang có người cãi nhau. Nó cố gắng bước xuống giường và đi ra xem, vừa mở cửa thì…
“Bốp!!!!” – Khuôn mặt hotboy của Gia Lâm đã in rõ năm dấu tay, cái tát vừa rồi cực kỳ mạnh.
“Trần Gia Lâm, con làm anh như thế hả? Để em gái mình làm những việc nguy hiểm như vậy, con xứng làm anh sao?” – Bà Trần quát lớn, ánh mắt vô cùng giận dữ.
“Mẹ đừng la đánh anh hai nữa, không phải lỗi của ảnh đâu.” – Nó vội chạy đến che chở cho anh trai của mình.
“Tiểu Yến.” – Vừa nhìn thấy nó thì ông bà Trần và Gia Lâm liền vui mừng, cuối cùng nó cũng tỉnh lại rồi.
Nhìn sắc mặt của con gái mình xanh xao, thì ông Trần liền lo lắng cầm nắm lấy tay nó và hỏi:
“Tại sao con lại ra đây? Sức khỏe của con còn yếu lắm đấy.”
“Ba! Con không sao, ba đừng lo.” – Nó khẽ lắc đầu và vỗ vỗ nhẹ vào tay cha mình, trấn an ông. Đập tắt cơn giận của bà Trần trước đã, nếu không thì chắc chắn hai anh em nó sẽ bị đuổi ra khỏi nhà.
“Mẹ đừng tức giận nữa, con không sao hết mà.” – Nó khoác tay mẹ thân yêu của mình mà giở trò nhõng nhẽo.
Trước đây mỗi khi nó nhõng nhẽo, dù là chuyện gì bà Trần cũng mền lòng bỏ qua. Nhưng lần này thì không, bà giật mạnh tay nó ra và nói giọng giận dữ:
“Con bị thương khắp người như vậy, mà nói không sao à? Chờ hai ông bà già này đến nhà xác mới là chuyện nghiệm trọng hả? Thà hai đứa cứ giết hai ông bà già chết trước đi, cho khỏi đau lòng.”
Hai anh em nó buồn bã nhìn nhau, lần này mẹ nổi giận thật rồi… Giờ phải làm sao đây?
Cũng chẳng thể trách bà Trần nổi giận như vậy được, một người mẹ nhìn thấy con gái mình bị thương khắp người, còn suýt chút là chết trong tay tội phạm nguy hiểm nữa, ai mà lại không đau lòng, không lo sợ được chứ.
“Thua hai bác ạ…” – An Vương mặc đồng phục cảnh sát đi tới, nhẹ nhàng lên tiếng.
“Anh Vương…” – Nó vội quay qua nhìn, buột miệng gọi một tiếng.
An Vương nhìn hai anh em nó mà nhẹ gật đầu, ý là cứ để anh ấy nói chuyện với ông bà Trần.
“Cậu cảnh sát này không biết có việc gì à?” – Ông Trần lên tiếng hỏi.
“Đầu tiên cho con xin lỗi hai bác. Con thành thật xin lỗi.” – An Vương nói rồi cúi người xuống, dáng vẻ rất nghiêm túc.
Hành động của vị cảnh sát trẻ An Vương này thật sự khiến gia đình họ Trần kinh ngạc.
“Là con đã nhờ Gia Lâm và Tiểu Yến giúp đỡ… Nếu như hai bác muốn trách thì hãy trách con…” – An Vương vẫn cúi người, giọng nói đầy chân thành.
“Là tụi con tự nguyện á ba mẹ.” – Gia Lâm và nó bỗng dưng đồng tâm nói. Chuyện bắt kể xấu là hai anh em nó tình nguyện mà, sao có thể để một mình An Vương chịu hết trách nhiệm được chứ?
Bà Trần định mở miệng mắng cả ba đứa trẻ không hiểu chuyện kia một trận. Nhưng ông Trần đã nhanh cướp lời:
“Thôi bỏ đi, không sao là được rồi. Ba đứa đừng có thay nhau xin lỗi nữa. Gia Lâm, mau đỡ em gái con vào phòng nghỉ ngơi đi, để ba mẹ xuống căn teen mua đồ chút.”
Vừa dứt lời thì ông Trần liền kéo vợ mình đi, không để bà mắng người nữa.
…
“Mọi người giờ sao rồi? Anh Văn Thiện đang ở đâu?” – Vừa vào phòng thì nó đã vội hỏi, giọng đầy lo lắng. Thật ra từ nãy giờ nó rất nóng lòng, muốn tất cả mọi người như thế nào. Nhưng ở trước mặt ba mẹ nó, chẳng tiện.
“Tiểu Yến, em ngồi xuống đi.” – An Vương dìu nó xuống giường, tay nhẹ nhàng xoa xoa đầu em gái nhỏ.
“Nhóm người Hạ Vy không sao, họ chỉ bị thương nhẹ thôi.” – Gia Lâm kéo hai chiếc ghế nhỏ đến và nói.
“Vậy còn anh Văn Thiện thì sao? Giờ anh ấy đang ở đâu? Em muốn gặp anh ấy.” – Nó lại vội hỏi.
An Vương và Gia Lâm nhìn nhau, không biết trả lời em gái của mình như thế nào.
“Tại sao hai anh lại im lặng? Hay là… anh Văn Thiện xảy ra chuyện gì?” – Nó đứng dậy và hỏi giọng lo sợ.
“Cậu ấy vẫn chưa tỉnh lại…” – An Vương vội ngăn nó lại và nói. Nếu như nhìn thấy Văn Thiện bây giờ, chắc chắn nó sẽ khóc chết luôn.
“Thật ra anh Văn Thiện bị làm sao vậy anh Vương?” – Nó cầm nắm lấy tay An Vương mà sốt ruột hỏi.
An Vương đỡ nó ngồi xuống giường và thở dài:
“Cậu ấy bị thương khá nặng… nên vẫn bất tỉnh…”
“Mà tôi không biết sao cậu ấy có thể chịu dựng tới giờ, những vết thương chẳng hề bị nhiễm trùng.” – Gia Lâm đứng khoanh tay suy nghĩ, nếu gặp người khác thì đã sớm mất mạng rồi.
“Có lẽ là do nước muối…” – An Vương buột miệng nói.
“Nước muối là sao?” – Hai anh em nó nhìn An Vương với ánh mắt khó hiểu.
An Vương nhìn nó mà do dự nói:
“Trong lúc anh lấy lời khai… bọn họ nói… mỗi ngày Lương Cao Cường đánh đập Văn Thiện… xong… đều tạt… nước muối… vào cậu ấy…”
Gia Lâm nghe xong thì liền hiểu ra ngay:
“Nước muối có thể sát trùng vết thương.”
“Nhưng rất đau đớn…” – Nó vừa nói vừa rớt nước mắt. Thật lòng nó không dám tưởng tượng… những ngày qua Văn Thiện đã chịu dựng bao nhiêu đau đớn…
Gia Lâm khẽ thở dài, Lương Cao Cường thật sự quá ác độc. Nhưng cũng may là ông ta không ghi tên Yến Nhi vào bản danh sách thành viên của hội Evil… Xem như ông ta còn chút lương tâm của một người cha…
“Reng reng.” – Tiếng chuông điện thoại của An Vương bỗng nhiên vang lên, phá vỡ im lặng trong căn phòng.
“Alo, tôi nghe đây.” – An Vương vội bấm nhận cuộc gọi, ôn nhu nói. Nhưng chưa tới một phút thì sắc mặt liền thay đổi, anh ấy buột miệng nói:
“Văn Thiện bỏ trốn rồi?”
Hai anh em thoáng giật mình, Văn Thiện bỏ trốn là sao?
“Các cậu mau đi tìm đi.” – Sau khi ra lệnh cho cấp dưới xong thì An Vương cúp máy, vẻ mặt lo lắng vô cùng.
“Anh Vương, chuyện gì thế? Anh Văn Thiện giờ sao rồi?” – Nó xúc động nắm chặt lấy cánh tay An Vương, lo lắng hỏi.
“Văn Thiện vừa tỉnh lại thì bỏ đi đâu mất rồi.” – An Vương trả lời nhanh nhất có thể.
“Tiểu Yến, mày cứ ở đây đi. Tụi tao sẽ đi tìm Văn Thiện cho.” – Gia Lâm vội lên tiếng nói.
“Không, em cũng muốn đi tìm anh Văn Thiện.” – Chưa nói dứt câu thì nó đã chạy ra khỏi phòng, khiến hai người con trai kia không kịp phản ứng.
…
Nó chạy đi tìm Văn Thiện khắp nơi trong bệnh viện, thật ra anh đang ở đâu? Nhìn trong đám đông, mà nó chẳng thấy bóng dáng quen thuộc. Vì sức khỏe vẫn còn yếu nên bị té ngã mãi, nhưng nó chẳng thèm quan tâm đến bản thân mình, cứ lo tìm kiếm Văn Thiện mà thôi.
Chạy lên sân thượng từ lúc nào chẳng hay. Nhưng nó đã nhìn thấy người mà mình cần tìm rồi… Văn Thiện đang ngồi trên lan can, vẻ mặt anh lúc này rất bình thản.
“Anh Văn Thiện, cuối cùng em cũng tìm thấy anh rồi.” – Nó vừa nói vừa đi đến, bước chân không nhanh cũng chẳng chậm. Vì nó biết rõ Văn Thiện sẽ không bao giờ nhảy lầu, chắc là anh chỉ muốn ngắm phong cảnh chút mà thôi.
“Tiểu Yến…” – Văn Thiện vừa nghe giọng thì nhận ra ngay là nó, anh vội vàng quay người lại nhìn.
Ánh mắt của hai người đã chạm vào nhau giữa không trung, cảm giác đau đớn bất chợt ùa về con tim.
Văn Thiện nhảy xuống và bước đến đứng đối diện với người con gái, nó sao thế này? Anh chưa bao giờ nhìn thấy nó thê thảm như vậy, đầu tóc bù xù, mặt mày xanh xao đến khó coi.
Nó thật không cầm được nước mắt khi nhìn thấy bộ dạng của Văn Thiện hiện tại, cả người đầy vết thương, không một chỗ lành lặng.
“Anh có còn đau không?” – Nó bước đến gần và đưa tay sờ nhẹ những vết thương trên mặt Văn Thiện, giọng nó đã trở nên nghẹn ngào.
Đôi môi của Văn Thiện khẽ cong lên, anh nhẹ lắc đầu:
“Còn những vết thương của em thì sao? Chắc đau lắm, đúng không?”
Nó không trả lời mà bỗng lao đến ôm lấy người con trai, nghẹn ngào nói:
“Anh Văn Thiện, em nhớ anh.”
Văn Thiện thoáng ngạc nhiên, rồi anh cũng ôm chặt lấy nó, khẽ thì thầm:
“Anh cũng nhớ em, Tiểu Yến… Anh thật sự rất nhớ em.”
Nước mắt của hai người tuôn rơi cùng lúc, những ngày qua anh và nó đều thật sự rất thương nhớ nhau.
Văn Thiện và nó ôm chặt lấy nhau, mặc kệ những vết thương trên người mình đang đau đớn…
“Tiểu Yến, em đừng khóc nữa. Khóc nhiều có hại sức khỏe lắm đó.” – Văn Thiện xoa đầu nó, dùng giọng trầm ấm nói. Anh biết chắc thời gian qua nó đã khóc nhiều, rất nhiều.
Nó ngẩng đầu lên nhìn Văn Thiện, không nỡ buông anh ra. Nó ước gì chiếc bánh xe thời gian có thể dừng lại ở giây phút này, để hai người bên nhau mãi mãi.
Nhưng liệu có thể hay không?
”Tiểu Yến, em ngoan đi, đừng khóc nữa. Sau này… không còn anh… thì em nhất định phải chăm sóc tốt cho bản thân nhé… có biết không hả?” – Văn Thiện đỡ người của nó ra, dùng tay lau đi những giọt nước mắt kia. Anh thật sự không yên tâm về cô bé ngốc này chút nào, tính tình của nó rất hậu đậu… Nấu ăn hay bị thương, còn đi qua đường thì thường quên để ý xe… Còn cái tính thích lo chuyện bao đồng của nó nữa chứ, thật khiến người ta lo mà.
“Sau này không còn anh? Anh nói thế là ý gì? Anh định đi đâu?” – Nó hoảng hốt hỏi, ánh mắt đầy lo sợ.
Văn Thiện quay người qua chỗ khác, muốn né tránh ánh mắt của nó.
“Anh… phải… chịu trách nhiệm… những gì mà mình đã làm… trước… pháp… luật…” – Văn Thiện khó khăn nói từng chữ.
Nghe xong thì cảm xúc của nó vỡ oà lên, đôi chân bỗng không thể đứng vững. Giờ nó mới để ý, quanh cổ tay của Văn Thiện đang chảy máu…
“Anh Văn Thiện, em xin lỗi… Tất cả đều là lỗi của em hết.” – Nó vừa khóc nức nở vừa tự tát tay mình… Đều là lỗi của nó hết… Nếu nó chịu nghe Văn Thiện giải thích, thì Gia Lâm đã không báo cảnh sát rồi…
“Em đang làm gì vậy Tiểu Yến?” – Văn Thiện nắm chặt tay người con gái lại, không để nó tự tát mình nữa.
“Đáng lẽ em không nên để anh hai báo cảnh sát… Em đúng là đứa ngu ngốc nhất trên đời này, chẳng nhận ra nỗi khổ của anh… Thành thật xin lỗi, em sai rồi.” – Nó khóc nức nở…
Văn Thiện vừa lắc đầu vừa rơi nước mắt, anh dùng tay vuốt ve mặt nó một cách dịu dàng và nói:
“Không phải là lỗi của em đâu đồ ngốc, đừng tự trách mình như thế nữa. Con đường này do anh tự chọn, là anh đã làm sai… Thế nên anh phải chịu trách nhiệm…”
Nó lắc đầu liên tục, nói chẳng thành lời. Chỉ có nỗi đau trong lòng và nước mắt càng lúc càng nhiều mà thôi.
“Tiểu Yến, cho anh được ôm em lần cuối được không? Chỉ lần cuối thôi…” – Văn Thiện nghẹn ngào hỏi, chắc chắn sau này anh sẽ không còn cơ hội ôm lấy nó nữa…
“Anh Văn Thiện…” – Nó lại thêm một lần nữa lao đến ôm chầm lấy người con trai, nước mắt cay đắng cứ thế tuôn rơi.
Văn Thiện cũng ôm chặt lấy nó, đây sẽ là lần cuối cùng trong đời anh. Anh nhất định sẽ ghi nhớ cảm giác này, không bao giờ quên…
“Em sẽ chờ anh về.’ – Nó ở trong lòng Văn Thiện mà nức nở… Nó nhất định sẽ chờ anh quay trở về, dù là bao lâu.
Nghe xong trái tim của Văn Thiện thật sự rất đau đớn, giống như cả ngàn mũi dao sắt bén đâm vào cùng một lúc.
“Tiểu Yến, anh yêu em. Nhưng xin lỗi, từ giờ anh đã không còn xứng với em nữa rồi… Xin em hãy quên đi anh…” – Văn Thiện đặt lên trán nó một nụ hôn, giọng của anh đã nghẹn ngào hết mức… Rồi anh nhẹ nhàng buông nó ra… và từ từ bước lùi về phía sau… dần dần rời người con gái mà anh yêu thương nhất…
“Đừng mà anh Văn Thiện…” – Nó vội đưa tay ra, muốn níu kéo Văn Thiện. Nhưng anh bước ra quá xa, không để nó vớ tới.
Giây phút này, tất cả các ký ức giữa Văn Thiện và nó giống một cuốn phim, chậm rãi hiện lên trước mắt khiến hai người càng đau khổ hơn…
Ký ức ngày xưa kia rõ ràng là rất ngọt ngào, cớ sao bây giờ lại nhiều cay đắng đến thế?
Không một ai có thể thấu hiểu nỗi đau trong nó và Văn Thiện giờ phút này, vẫn còn yêu thương rất nhiều, nhưng bắt buộc phải rời xa nhau, mãi mãi không thể ở bên…
“Chúng ta… chỉ còn là ký ức… của nhau mà thôi…” – Văn Thiện cố gắng mỉm cười. Miệng cười nhưng nước mắt của anh chẳng thể ngừng tuôn rơi, nỗi đau trong lòng cũng thế…
Từng câu từng chữ của Văn Thiện nói nãy giờ, đều khiến trái tim nó tan tán… Giờ nó chỉ là ký ức của Diệp Văn Thiện anh thôi sao? Đau. Thật sự rất đau lòng.
Lúc này Gia Lâm, An Vương và cùng hai cảnh sát chạy lên. Văn Thiện và nó quay lại nhìn, phản ứng của hai người đều khác nhau. Văn Thiện thản nhiên, đến lúc rồi. Còn nó, vừa nhìn thấy cảnh sát thì liền hốt hoảng.
“Tiểu Yến, em hãy quên đi anh…” – Lúc lướt qua ngang người nó, Văn Thiện nói khẽ.
Nó nghe mà lòng tan tán, vừa rơi nước mắt vừa nói thầm:
“Anh bảo em hãy quên anh đi… Nhưng bằng cách nào đây?”
“Xin lỗi vì đã bỏ trốn ra đây… em chỉ mong muốn có thể gặp được Tiểu Yến một lần cuối thôi…” – Văn Thiện đến gần An Vương mà cười nói, hai tay đưa lên giữa không trung.
An Vương đưa mắt nhìn cô gái nhỏ đang khóc nức nở kia, trông thật đau lòng.
“Cậu đừng làm tổn thương Tiểu Yến của chúng tôi nữa.” – An Vương khẽ lắc đầu và dè nhẹ tay Văn Thiện xuống. Nó là đứa em gái kết nghĩa mà An Vương trước giờ luôn yêu mến, không khác em ruột. Thế nên anh ấy không muốn để nó chính mắt thấy Văn Thiện bị còng tay, quá tàn nhẫn.
“Cảm ơn anh…” – Văn Thiện nói khẽ, anh cũng hiểu ý của An Vương mà.
Rồi hai cảnh sát kia bước đến dẫn Văn Thiện đi, tình cảnh thật khiến người ta phải đau lòng.
“Anh Văn Thiện…” – Nó thét lên và bất chấp tất cả chạy đến, không muốn để Văn Thiện đi.
Nhưng Gia Lâm đã giữ chặt nó lại, vì hắn biết rõ chuyện này không cách nào thay đổi được.
Văn Thiện rõ ràng là nghe nó gọi. Nhưng đôi chân anh vẫn vững bước, chẳng hề quay đầu nhìn nó, dù chỉ một lần. Anh và nó… đã kết thúc thật rồi…
“Đừng như thế mà Tiểu Yến.” – Gia Lâm ôm em gái mình mà vỗ về…
Nó lúc này gục ngã xuống và bật khóc trong đau thương. Anh và nó kết thúc thật rồi sao? Nhưng nó không thể quên ký ức hai người đã từng có, vẫn còn yêu anh rất nhiều mà…
…
Hai ngày sau…
Yến Nhi tỉnh dậy với cánh tay ê ẩm của mình. Xung quanh cô sộc đến mùi thuốc khử trùng của bệnh viện. Đột nhiên cô cảm thán, mạng của mình cũng lớn thật.
“Yến Nhi, con tỉnh rồi sao? Con thấy trong người thế nào?” – Bà Lương vui mừng hỏi. Cô đã bất tỉnh suốt hai ngày nay, làm bà lo sợ gần chết được.
“Con không sao mẹ. Nhưng con đói!” – Yến Nhi ngồi dậy nói với giọng điệu nũng nịu, trên đời này chắc cô chỉ làm như vậy với hai người thôi.
Bà Lương nghe vậy liền ra ngoài tìm gì đó mua cho cô. Thấy mẹ mình đi rồi, Yến Nhi nhìn vào cánh tay bên phải đang bị băng bó nghĩ… phải chi lúc đó mình chết đi có phải còn được tôn vinh cống hiếng, cứ như bây giờ đau chết đi được. Cô bước xuống giường với ý định đi qua bệ cửa sổ lấy chút khí trời,biết đâu sẽ khiến cô cảm thấy không tệ hại.
Chợt cô đi ngang chiếc bàn vô tình làm rơi balo màu đen. Chiếc balo lạ quá, cô cúi xuống sắp lại đống giấy tờ bị rơi ra. Ở đó lộ ra một tờ đơn đăng ký nhập học đó là trường đại học Cảnh Sát Nhân Dân, tên Trần Gia Lâm.
Bất ngờ từ phía cửa có tiếng bước chân, nhưng không phải mẹ cô mà là Gia Lâm.
“Tỉnh rồi sao? Sao không nằm nghỉ thêm chút?”- Gia Lâm nhàn nhạt hỏi, đôi chân nhanh nhẹn bước đến sắp xếp lại đống giấy tờ Yến Nhi vừa làm rơi rồi mang nó để nơi khác cứ như thể sợ cô động vào.
“Anh đến đây từ lúc nào?” – Yến Nhi ngồi xuống và gượng gạo hỏi.
“Từ hôm em nhập viện…” – Gia Lâm thuần thục gọt táo vừa nói.
Giữa họ im lặng lâu, Gia Lâm chợt lên tiếng:
“Em đã thấy rồi?”
“Ừ…” – Yến Nhi nhẹ gật đầu, cô biết hắn hỏi về sắp giấy tờ lúc nãy.
Động tác gọt táo của Gia Lâm chậm lại, chất giọng nhỏ dần nhưng không thiếu phần quyết đoán:
“Chỉ cần em nói không muốn, tôi sẽ không làm nữa!”
Yến Nhi nhìn thẳng vào Gia Lâm, ánh mắt như không thể tin được.
“Em đáng sao?” – Yến Nhi hỏi. Hắn nên rõ sau bao nhiêu chuyện cô làm cô rõ không đáng để phản đối bất kỳ quyết định nào của hắn, dù nhỏ hay trọng đại.
“Dù em có bao nhiêu mặc cảm, tôi cũng không quan tâm. Thứ tôi quan tâm bây giờ là em mau khoẻ lại,rồi nói cho tôi biết quyết định của em. Tuy nhiên em chỉ có một quyết định là ở cạnh tôi. Thôi tôi bận rồi. Tối tôi sẽ vào thăm em…” – Gia Lâm quyết đoán nói, rồi xách balo lên rời khỏi phòng bệnh.
Gia Lâm đi chưa được lâu thì bà Lương mua đồ ăn về đến.
“Mẹ!” – Yến Nhi gọi, ánh mắt cô u buồn.
“Mẹ đây, mẹ mua được cháo rồi nè.” – Bà Lương cười hiền từ.
“Không, con không đói nữa. Con cần mẹ giúp con một chuyện.” – Yến Nhi buồn bã nói.
Bà Lương nhìn Yến Nhi với ánh mắt lo lắng. Nhưng dù con gái muốn gì bà cũng sẽ chiều theo ý. Vì một lần sinh tử đối với bà là quá sức chịu đựng, cũng may ông trời không tàn nhẫn đến mức cướp luôn đi lý do duy nhất mà bà sống đến giờ này.
.
Tối đến Gia Lâm vào bệnh viện như đã hứa, trên tay còn có cầm vài bịt đồ ăn. Gia Lâm đến phòng bệnh thì đèn đã tắt, hắn nghiêng đầu chẳng hiểu không lẽ hôm nay cô ngủ sớm như vậy. Nhưng khi hắn vào phòng thì giường đã trống không, đồ đạc lúc sáng cũng không còn nữa. Hắn chạy thật nhanh ra khỏi cửa phòng bệnh thì đúng lúc gặp cô y tá đi ngang qua. Gia Lâm vội chặn đường và lo lắng hỏi:
“Y tá, bệnh nhân ở phòng 333 đâu rồi?”
“Anh có phải là Trần Gia Lâm không?” – Y tá nhìn và nghiên túc hỏi.
“Vâng, là tôi đây.” – Gia Lâm nhẹ gật đầu, ánh mắt vẫn lo lắng.
“Bệnh nhân ở phòng 333 sáng nay đã làm thủ tục xuất viện rồi. Trước khi đi cô ấy có nhờ tôi đưa lại anh bức thư này.” – Y tá lấy bức thư từ túi áo ra và đưa cho Gia Lâm, rồi đi làm việc của mình.
Gia Lâm nhẹ cúi đầu cảm ơn y tá rồi mở lá thư vừa nhận được. Dòng chữ đẹp mắt nhưng khiến trái tim ai đó nhói đau… Bức thư viết rằng:
“Gửi Gia Lâm. Chuyện xảy ra vừa rồi chợt khiến em tỉnh ngộ. Rằng những thứ mình muốn trong đời không phải cứ cố chấp là sẽ có được, em không muốn cố chấp nữa. Em không ở lại chẳng phải vì em muốn tốt cho anh hay sao cả! Em đâu đủ cao thượng đến mức như các nữ chính bỏ đi để cho người mình yêu hạnh phúc. Chỉ là em không còn sự chọn lựa nào khác. Sau biến cố đó, em thấy mình nên bình yên cùng mẹ sống hết quản đời còn lại, hơn là phải tranh đấu cho tương lai. Không cần buồn, thời gian là phương thuốc tốt nhất cho chúng ta. Chỉ cần qua một thời gian anh sẽ quên được em, sẽ lại sống một cuộc sống bình thường, thực hiện ước mơ. Đừng có suy nghĩ sẽ đi tìm em, vì để cho em cách thật xa anh là điều anh đang giúp em rồi. Tạm biệt anh, Gia Lâm. Anh và em đều sẽ hạnh phúc theo cách riêng của mỗi người, tin em đi.”
Gia Lâm vò nát bức thư trong tay:
“Lương Yến Nhi, giỏi lắm. Gây ra chuyện rồi muốn bỏ trốn sao? Tốt nhất là em trốn càng xa càng tốt, đừng để tôi tìm thấy em.”
…
Một tháng sau, ở sân bay.
Hôm nay là ngày Hạ Vy và Khánh Nghĩa qua nước ngoài, chuẩn bị ca phẩu thuật sắp đến. Đôi mắt của Hạ Vy để quá lâu rồi, không kéo dài thêm nữa.
Tất cả các bạn thân đến tiễn hai người, kể cả nó nữa. Hai cô bạn – Huỳnh Thủy và Lùn thật không cầm được nước mắt, vì sắp xa Hạ Vy… Thường ngày Hạ Vy lạnh lùng, ít nói. Nhưng khi sắp xa bạn bè, cô cũng chẳng nỡ.
Hoá ra bạn bè xa nhau làm người ta thấy tiếc nuối đến thế…
“Này Tiểu Yến, có phải mày không vậy?” – Huỳnh Thủy bỗng nhiên lên tiếng hỏi, ánh mắt cô đầy nghi ngờ.
“Mày hỏi vậy là sao? Tao không hiểu.” – Nó chớp chớp mắt nhìn Huỳnh Thủy, tại sao cô lại hỏi câu kỳ lạ như vậy chứ?
“Sắp xa Vy mà sao mày thản nhiên quá vậy?” – Huỳnh Thủy vẫn hỏi giọng nghi ngờ, không phải nó xem Hạ Vy là bảo vật của riêng mình, chẳng nỡ xa cô sao? Tại sao hôm nay Hạ Vy sắp đi nước ngoài mà nó tươi tỉnh như vậy, không giọt nước mắt nào luôn.
Nghe Huỳnh Thủy nói thế, Lùn mới để ý. Đúng là kỳ lạ, không giống nó chút nào.
“Hạ Vy đâu phải không về nữa đâu, tao cần gì khóc lóc chứ.” – Nó khoác vai Hạ Vy mà cười nói, vẻ mặt không chút buồn phiền gì.
Hạ Vy im lặng suy nghĩ, phải chăng vì chuyện của Văn Thiện, nó đã khóc hết nước mắt rồi?
Lúc này Khánh Nghĩa xem lại đồng hồ và nói:
“Sắp tới giờ bay, tụi anh phải vào làm thủ thụ rồi.”
“Hạ Vy, mày nhớ giữ gìn sức khỏe đó.” – Lùn và Huỳnh Thủy ôm chầm lấy Hạ Vy, giọng cả hai rất nghẹn ngào.
“Tụi mày cũng thế nha.” – Hạ Vy cười khẽ, trong lòng thật không nỡ.
“Ừ…” – Huỳnh Thủy và Lùn nhẹ gật đầu, rồi đứng qua một bên.
“Tiểu Yến…” – Hạ Vy dang rộng vòng tay và khẽ gọi, rất mong chờ.
Nó mỉm cười rồi nhẹ nhàng ôm lấy Hạ Vy. Đôi khi quá thân với nhau, không cần nói ra cũng hiểu. Hạ Vy và nó chính là như vậy, hai người chỉ ôm nhau, không nói một lời. Lúc này nó liếc nhìn Khánh Nghĩa và nói:
“Anh nhớ chăm sóc tốt cho Hạ Vy. Nếu không em sẽ giết anh đó.”
“Tuân lệnh.” – Khánh Nghĩa vừa gật đầu vừa cười nói.
“Khánh Nghĩa, bảo trọng nhé.” – Thế Phong và Trí Quang lúc mới lên tiếng.
“Tạm biệt mọi người…”
“Ừ tạm biệt…”
.
Buổi chiều hôm đó, Huỳnh Thủy và Lùn đã nhận được cùng tin nhắn. Vừa đọc xong thì hai người liền bật dậy, vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên.
“Tiểu Yến… nó đi qua nước ngoài học Piano?” – Huỳnh Thủy và Lùn tưởng chừng không thể tin dòng chữ ở trước mắt, tại sao họ chẳng hề hay biết gì hết vậy?
Nhưng họ gọi cho nó thì điện thoại đã tắt nguồn mất, không cách nào liên lạc được. Họ vội vàng chạy đến nhà nó, muốn xác nhận lại chuyện khó tin này.
“Anh Lâm, Tiểu Yến đâu rồi?” – Vừa gặp Gia Lâm thì Huỳnh Thủy và Lùn liền hỏi, trông họ sắp thở hết nổi rồi.
“Nó đã lên máy bay đi rồi…” – Gia Lâm buồn bã nói. Đứa em gái này thật là… Nói đi là đi ngay, chẳng thèm quan tâm gì khác.
Lùn và Huỳnh Thủy rưng rưng nước mắt nhìn nhau, tại sao nó đi mà không một lời tạm biệt?
.
Trên máy bay, nó buồn bã nhìn ra cửa sổ. Ở Sài Gòn đã quá nhiều ký ức… đi đến đâu nó cũng thấy nhớ Văn Thiện… trái tim đau đớn vì từng ký ức ngọt ngào ấy…
Thôi đi xa một thời gian đi, để tất cả những đau khổ trong nó từ từ tan biến. Và cũng là thực hiện ước mở trở thành nghệ sĩ Pinao của nó…
Lùn với Huỳnh Thủy giờ đã được hạnh phúc, nó không cần phải lo lắng cho họ nữa.
Tạm biệt những ngày hồn nhiên bên cạnh bạn bè…
Tạm biệt anh, mối tình đầu…
*********HẾT TRUYỆN*********
Sứ cảm ơn tất cả mọi người, vì đã ủng hộ bộ truyện này.
Và Sứ xin cảm ơn cô bạn Author xinh đẹp Khiết Nhi, vì đã hợp tác với Sứ hoàn thành bộ truyện này.
Tao thật lòng cảm ơn mày, Nhi. *__~
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!