KÝ ỨC MANG TÊN ANH VÀ TÔI . - Chương 1 : Số thứ tự.
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
90


KÝ ỨC MANG TÊN ANH VÀ TÔI .


Chương 1 : Số thứ tự.


Tôi – Triệu Lam – Một cô học sinh bình thường , ngoại hình có vẻ ưa nhìn , tất cả đều bình thường ngoại trừ tính cách của tôi . Tính cách của tôi không quái dị cho lắm , ngoại trừ lúc tôi hay tự lảm nhảm , cười một mình thôi , nhưng so với độ tuổi này thì tôi nghĩ bản thân khá chững chạc .

Tôi đang đi bộ đến trường và mọi chuyện vẫn yên ổn cho đến khi ..

– ” Này bé con , coi chừng !!!!!!!! ..” – Có một bé gái tầm 7 tuổi , mang bộ đồng phục trường tiểu học Hoàng Du trông rất dễ thương , có lẽ cô bé đang định qua đường thì bỗng có chiếc xe hơi lao tới .

– ” AAA..!! Hên quá ..Bé con, em có sao không ?”

May mà tôi kịp chạy ra kéo vào , tuy bị chiếc xe ấy đụng vào vai nhưng không đau lắm , tôi vội hỏi cô bé , nhưng nhìn nó chắc không bị gì , thấy mắt nó hơi rưng rưng chắc vì sợ quá .

– ” A , em không sao , nhưng em sợ quá chị ơi ..! ” – Tuy sợ nhưng nghe tôi hỏi , bé con vẫn trả lời tôi , nhìn thương thật ấy ~ .

-” Không sao , không sao rồi, em đừng sợ .”

Tôi dỗ dành con bé , rồi cũng bắt đầu nhìn xung quanh , nói cho đúng thì tôi đang tìm kiếm chiếc xe hồi nãy , giờ mới để ý xung quanh tôi đã khá đông người . Chiếc xe hơi kia cũng dừng lại , một người phụ nữ trung niên xuống xe và vội bước tới chỗ tôi , dì ấy luống cuống nhìn tôi và con bé :

– ” Cháu có sao không , là do dì không chú ý nên mới thành vậy , thành thật xin lỗi cháu , cháu và cô bé có cần tới bệnh viện để kiểm tra không ?”

– ” A , dạ không cần đâu ạ , con vào cô bé không bị gì hết , lần sau cô nên cẩn thận hơn nhé .” Cũng chẳng có gì đến nỗi phải đến bệnh viện , khỏi phiền người ta cũng khỏi phiền mình . Nói xong tôi cười gượng, tôi nói thêm mấy câu rồi dắt cô bé ấy đi , chỉ nghe loáng thoáng tiếng cảm ơn của cô ấy . Vừa đi tôi vừa hỏi cô bé :

-” Em tên gì thế ? Mấy tuổi rồi ? ”
-” Dạ em tên Hoàng Yến ,chị cũng có thể gọi em là Tiểu Yến vì ở nhà ba mẹ em hay gọi em như thế , năm nay em 8 tuổi , chị biết không , nhà em ở cuối cuối khu Tam Kiệt đấy.. hì hì “.
Con bé chỉ mới 8 tuổi thế lại tự đi học , đường lại đông thế này , nhà lại cách trường gần 1 cây số ,điều này làm tôi khá bất ngờ , bất ngờ vì con bé cũng bất ngờ vì.. con bé cũng giống tôi .

” Ba mẹ em bận lắm hả ? Thế Tiểu Yến đi vậy có sợ không ? ”
Con bé vẫn tươi cười đáp :

– ” Dạ , ba mẹ em bận lắm , em không sợ ..nhưng thiệt sự em vẫn có chút sợ hihi .”
Qua cách nói , con bé khá dạng và lanh lẹ . Tôi đi ngang qua quán tạp hóa , rồi mua cho con bé một bịch bánh .

-” Chị cho em bịch bánh nè, ăn đi rồi sẽ hết sợ .”

-” A , thích quá , em cảm ơn chị .” Đúng là con nít , thấy bánh kẹo là quên hết tất cả , mà thế cũng tốt .

Đi một lúc , thì tới trường con bé , Tiểu Yến vẫy tay chào tạm biệt tôi . Tôi vẫn tiếp tục đi bộ , tâm trạng của tôi lúc này khá vui nhưng khi nhìn đồng hồ 6h45 thì..

-“AAAAAAAAAAA , còn 15 phút .. Trời ơi , chết mất thôi !!! ”
Tôi còn đang cuống cuồng , mới đầu năm mà đi trễ thì toi đời rồi , vừa hay lúc đó ..

BÍP…BÍP…BÍP

Nghe tiếng kèn xe quen thuộc , tôi mừng rỡ quay lại .

-” Này , sao giờ còn lề mề ở đây nữa , nhanh lên , bổn tiểu thư cho ngươi đi quá giang này, số ngươi khá may mắn đấy .” Nghe nói thế tôi vừa cười vừa chạy tới xe.

-” Trời ơi , hôm nay Ngọc Nhi tiểu thư của tôi đẹp quá ~” . Nghe tôi nói vậy Ngọc Nhi cười và lườm tôi .

-” Bớt nịnh đi haha , mà sao hôm nay cậu đi trễ thế ? ”

Tôi chỉ cười và đáp : ” Già rồi lẩm cẩm , chả nhớ đường đến trường .”

” Này , đừng giỡn chơi với bổn cô nương , Ngọc Nhi ta sẽ ném ngươi xuống đường đấy haha … Cơ mà này , cậu đã coi cậu xếp vào lớp nào chưa ? ”

” Ừ nhỉ ! Trời ạ sao tớ lại không nhớ vụ này .” Tôi lại ôm đầu , tâm trí rất hoang mang , có phải hè thức đêm nhiều quá hay không , cứ kiểu này chắc tôi chết mất .

” Mình khuyên cậu nên vứt cái đầu đất ấy đi đi , hừm .. xin trân trọng báo một tin vui là năm nay chúng ta vẫn chung lớp đấy ta đa , lớp 11B nha ! ” Ngọc Nhi vừa nói vừa cười trông rất phấn khích , cũng phải thôi , trong lớp mà không có người bạn nào quen thì rất buồn chán.
” Mà Đại Lam này , Hàn Lục cũng được xếp vào lớp mình đấy , vui ơi là vui , năm nay sẽ rất nhộn nhịp đây hehe .”

Hàn Lục ? Là ai đấy nhỉ , sao mình lại không biết ta ? Thôi bỏ đi , có hỏi Ngọc Nhi cậu ấy lại than thở , cằn nhằn về đầu óc mình nữa , gật đầu đại cho xong chuyện .

Lúc vào lớp ..

” Chào các em , cô là Dương Ngọc Ly , cô vừa chủ nhiệm của các em , vừa dạy các em môn Tiếng Anh , hi vọng lớp ta sẽ cùng cô hợp tác tốt nhé . Rồi tiếp theo chúng ta sẽ tiến hành sắp xếp chỗ ngồi , để công bằng , không tranh cãi với nhau , các em lần lượt lên bốc thăm , cứ theo số thứ tự trên bàn mà ngồi nhé ! ”
Tôi có nghe qua danh cô Ly , cô ấy hiền nhưng cũng rất nghiêm khắc , cô giảng bài rất hay và dễ hiểu , nhưng cũng có một số bạn không thích cô ấy nhưng tôi thì ngược lại ,tôi rất quý cô . Tới lượt tôi bốc số , tôi số 12 , tiếc thật , sao không phải là số 13 cơ chứ , đang tiếc nuối thì Ngọc Nhi bay đến chỗ tôi đứng :

– ” Tớ số 25 , ngồi cùng bàn tớ , số 26-Huy Bảo đấy , cũng không tệ mấy , còn cậu ? “

– ” Tớ số 12 , haiz , không biết ngồi cùng ai nữa , tớ thích số 13 cơ , tiếc quá ! ”
Hai chúng tôi đang nói chuyện với nhau thì bỗng Liễu Hoa xen vào :

-” Triệu Lam , cậu trúng lớn rồi đấy , Hàn Phong của tớ số 11 đấy , cậu ngồi cùng bàn với cậu ấy đấy , sướng chưa . ” Nghe nói vậy người tiếc nuối , kẻ sửng sờ . Vâng tôi là kẻ sững sờ , Ngọc Nhi là người tiếc nuối .

-” Haiz , tớ nhường Hàn Phong cho cậu đấy ! ” .Nhi hờn dỗi đùa tôi , nhưng tôi cũng chỉ biết cười , cười là câu trả lời mà tôi thích , tôi không làm họ mất lòng cũng như họ cũng không hiểu tôi nghĩ gì .

– ” Triệu Lam này , ừ thì.. tôi và cậu có thể đổi số thứ tự được không ?Tôi sẽ bao cậu bữa sáng 1 tháng , được không ?”
Diệu Linh từ đâu tới thì thầm với tôi , ôi lớp trưởng lớp tôi chỉ đổi số thứ tự để ngồi gần cậu bạn Hàn Phong gì đấy mà bao tôi bữa sáng tận 1 tháng . Ai da , kì này muốn làm giàu cũng không khó . Tôi cũng không ngần ngại trả lời :

-” Thật ư ? Thế thì… “. Chưa kịp trả lời thì Hồng Chi từ đâu cắt ngang , có vẻ cậu ta cũng nghe được Diệu Linh nói với tôi những gì .

-” Lớp trưởng cũng muốn vậy nhưng còn hơi tiếc của nhỉ , Lam tôi bao cậu bữa sáng và trưa nguyên cả học kì này , đổi với tôi đi nha ? “. Hồng Chi nói như có vẻ khiêu khích Diệu Linh thì phải , biết làm sao đây … Tôi đang đắn đo thì cô giáo chủ nhiệm bỗng nói :

-” Này mấy em kia , cô đã bảo bốc số nào thì ngồi chỗ đấy , không trao đổi gì hết ! Nếu ai còn muốn đổi thì đừng trách cô đấy . Mỗi bạn về chỗ của mình đi nào ! “
Lần này cô khá nghiêm nên ai về chỗ người đó , tiếc thì tiếc thật nhưng biết sao giờ . Tôi đi đến chỗ bàn mà Hàn Phong ngồi , thôi thì cũng là bạn cùng bàn , tôi cũng nên chào hỏi tí .

-” Chào cậu , tôi là Triệu Lam , sau này cùng giúp nhau nhé !”
Tôi chào hỏi như vậy mà cậu ta chỉ hừ một cái rồi trả lời với giọng rất khó ưa :

-” Tôi cũng không dám giúp đỡ với người không tôn trọng tôi .”

Lúc này tôi thực sự rất hoang mang , sao cậu ta biết được , nhục chết mất , biết vậy đã không chào hỏi rồi , nhưng cũng đâu đến nỗi làm như thế đâu , làm như có giá lắm ấy .Mới đầu đã thấy không yên ổn rồi đấy a ..

P/S: Thật ra thì đây là mô típ cũ nhưng tự nhiên mình lại hứng viết , mong các bạn đọc và ủng hộ mình nha ;;;v;;;; . Cảm ơn nhiều ////.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN