KÝ ỨC MANG TÊN ANH VÀ TÔI .
Chương 1 : Số thứ tự.
Tôi đang đi bộ đến trường và mọi chuyện vẫn yên ổn cho đến khi ..
– ” Này bé con , coi chừng !!!!!!!! ..” – Có một bé gái tầm 7 tuổi , mang bộ đồng phục trường tiểu học Hoàng Du trông rất dễ thương , có lẽ cô bé đang định qua đường thì bỗng có chiếc xe hơi lao tới .
– ” AAA..!! Hên quá ..Bé con, em có sao không ?”
May mà tôi kịp chạy ra kéo vào , tuy bị chiếc xe ấy đụng vào vai nhưng không đau lắm , tôi vội hỏi cô bé , nhưng nhìn nó chắc không bị gì , thấy mắt nó hơi rưng rưng chắc vì sợ quá .
– ” A , em không sao , nhưng em sợ quá chị ơi ..! ” – Tuy sợ nhưng nghe tôi hỏi , bé con vẫn trả lời tôi , nhìn thương thật ấy ~ .
-” Không sao , không sao rồi, em đừng sợ .”
Tôi dỗ dành con bé , rồi cũng bắt đầu nhìn xung quanh , nói cho đúng thì tôi đang tìm kiếm chiếc xe hồi nãy , giờ mới để ý xung quanh tôi đã khá đông người . Chiếc xe hơi kia cũng dừng lại , một người phụ nữ trung niên xuống xe và vội bước tới chỗ tôi , dì ấy luống cuống nhìn tôi và con bé :
– ” Cháu có sao không , là do dì không chú ý nên mới thành vậy , thành thật xin lỗi cháu , cháu và cô bé có cần tới bệnh viện để kiểm tra không ?”
– ” A , dạ không cần đâu ạ , con vào cô bé không bị gì hết , lần sau cô nên cẩn thận hơn nhé .” Cũng chẳng có gì đến nỗi phải đến bệnh viện , khỏi phiền người ta cũng khỏi phiền mình . Nói xong tôi cười gượng, tôi nói thêm mấy câu rồi dắt cô bé ấy đi , chỉ nghe loáng thoáng tiếng cảm ơn của cô ấy . Vừa đi tôi vừa hỏi cô bé :
-” Em tên gì thế ? Mấy tuổi rồi ? ”
-” Dạ em tên Hoàng Yến ,chị cũng có thể gọi em là Tiểu Yến vì ở nhà ba mẹ em hay gọi em như thế , năm nay em 8 tuổi , chị biết không , nhà em ở cuối cuối khu Tam Kiệt đấy.. hì hì “.
Con bé chỉ mới 8 tuổi thế lại tự đi học , đường lại đông thế này , nhà lại cách trường gần 1 cây số ,điều này làm tôi khá bất ngờ , bất ngờ vì con bé cũng bất ngờ vì.. con bé cũng giống tôi .
” Ba mẹ em bận lắm hả ? Thế Tiểu Yến đi vậy có sợ không ? ”
Con bé vẫn tươi cười đáp :
– ” Dạ , ba mẹ em bận lắm , em không sợ ..nhưng thiệt sự em vẫn có chút sợ hihi .”
Qua cách nói , con bé khá dạng và lanh lẹ . Tôi đi ngang qua quán tạp hóa , rồi mua cho con bé một bịch bánh .
-” Chị cho em bịch bánh nè, ăn đi rồi sẽ hết sợ .”
-” A , thích quá , em cảm ơn chị .” Đúng là con nít , thấy bánh kẹo là quên hết tất cả , mà thế cũng tốt .
Đi một lúc , thì tới trường con bé , Tiểu Yến vẫy tay chào tạm biệt tôi . Tôi vẫn tiếp tục đi bộ , tâm trạng của tôi lúc này khá vui nhưng khi nhìn đồng hồ 6h45 thì..
-“AAAAAAAAAAA , còn 15 phút .. Trời ơi , chết mất thôi !!! ”
Tôi còn đang cuống cuồng , mới đầu năm mà đi trễ thì toi đời rồi , vừa hay lúc đó ..
BÍP…BÍP…BÍP
Nghe tiếng kèn xe quen thuộc , tôi mừng rỡ quay lại .
-” Này , sao giờ còn lề mề ở đây nữa , nhanh lên , bổn tiểu thư cho ngươi đi quá giang này, số ngươi khá may mắn đấy .” Nghe nói thế tôi vừa cười vừa chạy tới xe.
-” Trời ơi , hôm nay Ngọc Nhi tiểu thư của tôi đẹp quá ~” . Nghe tôi nói vậy Ngọc Nhi cười và lườm tôi .
-” Bớt nịnh đi haha , mà sao hôm nay cậu đi trễ thế ? ”
Tôi chỉ cười và đáp : ” Già rồi lẩm cẩm , chả nhớ đường đến trường .”
” Này , đừng giỡn chơi với bổn cô nương , Ngọc Nhi ta sẽ ném ngươi xuống đường đấy haha … Cơ mà này , cậu đã coi cậu xếp vào lớp nào chưa ? ”
” Ừ nhỉ ! Trời ạ sao tớ lại không nhớ vụ này .” Tôi lại ôm đầu , tâm trí rất hoang mang , có phải hè thức đêm nhiều quá hay không , cứ kiểu này chắc tôi chết mất .
” Mình khuyên cậu nên vứt cái đầu đất ấy đi đi , hừm .. xin trân trọng báo một tin vui là năm nay chúng ta vẫn chung lớp đấy ta đa , lớp 11B nha ! ” Ngọc Nhi vừa nói vừa cười trông rất phấn khích , cũng phải thôi , trong lớp mà không có người bạn nào quen thì rất buồn chán.
” Mà Đại Lam này , Hàn Lục cũng được xếp vào lớp mình đấy , vui ơi là vui , năm nay sẽ rất nhộn nhịp đây hehe .”
Hàn Lục ? Là ai đấy nhỉ , sao mình lại không biết ta ? Thôi bỏ đi , có hỏi Ngọc Nhi cậu ấy lại than thở , cằn nhằn về đầu óc mình nữa , gật đầu đại cho xong chuyện .
Lúc vào lớp ..
” Chào các em , cô là Dương Ngọc Ly , cô vừa chủ nhiệm của các em , vừa dạy các em môn Tiếng Anh , hi vọng lớp ta sẽ cùng cô hợp tác tốt nhé . Rồi tiếp theo chúng ta sẽ tiến hành sắp xếp chỗ ngồi , để công bằng , không tranh cãi với nhau , các em lần lượt lên bốc thăm , cứ theo số thứ tự trên bàn mà ngồi nhé ! ”
Tôi có nghe qua danh cô Ly , cô ấy hiền nhưng cũng rất nghiêm khắc , cô giảng bài rất hay và dễ hiểu , nhưng cũng có một số bạn không thích cô ấy nhưng tôi thì ngược lại ,tôi rất quý cô . Tới lượt tôi bốc số , tôi số 12 , tiếc thật , sao không phải là số 13 cơ chứ , đang tiếc nuối thì Ngọc Nhi bay đến chỗ tôi đứng :
– ” Tớ số 25 , ngồi cùng bàn tớ , số 26-Huy Bảo đấy , cũng không tệ mấy , còn cậu ? “
– ” Tớ số 12 , haiz , không biết ngồi cùng ai nữa , tớ thích số 13 cơ , tiếc quá ! ”
Hai chúng tôi đang nói chuyện với nhau thì bỗng Liễu Hoa xen vào :
-” Triệu Lam , cậu trúng lớn rồi đấy , Hàn Phong của tớ số 11 đấy , cậu ngồi cùng bàn với cậu ấy đấy , sướng chưa . ” Nghe nói vậy người tiếc nuối , kẻ sửng sờ . Vâng tôi là kẻ sững sờ , Ngọc Nhi là người tiếc nuối .
-” Haiz , tớ nhường Hàn Phong cho cậu đấy ! ” .Nhi hờn dỗi đùa tôi , nhưng tôi cũng chỉ biết cười , cười là câu trả lời mà tôi thích , tôi không làm họ mất lòng cũng như họ cũng không hiểu tôi nghĩ gì .
– ” Triệu Lam này , ừ thì.. tôi và cậu có thể đổi số thứ tự được không ?Tôi sẽ bao cậu bữa sáng 1 tháng , được không ?”
Diệu Linh từ đâu tới thì thầm với tôi , ôi lớp trưởng lớp tôi chỉ đổi số thứ tự để ngồi gần cậu bạn Hàn Phong gì đấy mà bao tôi bữa sáng tận 1 tháng . Ai da , kì này muốn làm giàu cũng không khó . Tôi cũng không ngần ngại trả lời :
-” Thật ư ? Thế thì… “. Chưa kịp trả lời thì Hồng Chi từ đâu cắt ngang , có vẻ cậu ta cũng nghe được Diệu Linh nói với tôi những gì .
-” Lớp trưởng cũng muốn vậy nhưng còn hơi tiếc của nhỉ , Lam tôi bao cậu bữa sáng và trưa nguyên cả học kì này , đổi với tôi đi nha ? “. Hồng Chi nói như có vẻ khiêu khích Diệu Linh thì phải , biết làm sao đây … Tôi đang đắn đo thì cô giáo chủ nhiệm bỗng nói :
-” Này mấy em kia , cô đã bảo bốc số nào thì ngồi chỗ đấy , không trao đổi gì hết ! Nếu ai còn muốn đổi thì đừng trách cô đấy . Mỗi bạn về chỗ của mình đi nào ! “
Lần này cô khá nghiêm nên ai về chỗ người đó , tiếc thì tiếc thật nhưng biết sao giờ . Tôi đi đến chỗ bàn mà Hàn Phong ngồi , thôi thì cũng là bạn cùng bàn , tôi cũng nên chào hỏi tí .
-” Chào cậu , tôi là Triệu Lam , sau này cùng giúp nhau nhé !”
Tôi chào hỏi như vậy mà cậu ta chỉ hừ một cái rồi trả lời với giọng rất khó ưa :
-” Tôi cũng không dám giúp đỡ với người không tôn trọng tôi .”
Lúc này tôi thực sự rất hoang mang , sao cậu ta biết được , nhục chết mất , biết vậy đã không chào hỏi rồi , nhưng cũng đâu đến nỗi làm như thế đâu , làm như có giá lắm ấy .Mới đầu đã thấy không yên ổn rồi đấy a ..
P/S: Thật ra thì đây là mô típ cũ nhưng tự nhiên mình lại hứng viết , mong các bạn đọc và ủng hộ mình nha ;;;v;;;; . Cảm ơn nhiều ////.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!