Ký Ức Nửa Đêm
Chương 17
ST. MORITZ
Catherine đang bị một cơn sốc – về tinh thần. Nàng ngồi trên đi văng trong buồng ở khách sạn, đang nghe viên Trung uý Hans Bergman, trưởng đội tuần tra trượt tuyết, nói với nàng về cái chết của Kirk. Âm thanh của tiếng nói Bergman cứ vật vờ như sóng vỗ trong đầu Catherine, và nàng không thể nghe kỹ được từng lời một. Nàng đã tê tái vì sợ hãi. Mọi người xung quanh ta đã chết cả, nàng suy nghĩ tuyệt vọng. Cái chết của Larry, bây giờ là Kirk, và những người trước: Noelle, Napoleon Chotas, Frederick Stavros. Thật là một cơn ác mộng không kết thúc.
Qua làn sương của tuyệt vọng, nàng nghe lờ mờ tiếng nói của Hans Bergman.
– Thưa bà Reynolds… Bà Reynolds… – Nàng ngẩng đầu lên. – Tôi không phải là bà Reynolds, – nàng nói rã rời vì mệt mỏi. – Tôi là Catherine Alexander. Kirk và tôi là… bạn!
– Tôi biết.
Catherine thở mạnh.
– Thế nào… sự việc xảy ra thế nào? Kirk là người trượt tuyết giỏi cơ mà.
– Tôi biết. Ông ấy đã trượt tuyết nhiều lần ở đây. – Anh ta lắc đầu. – Để nói với cô sự thật, cô Alexander, tôi cũng không biết sự việc xảy ra như thế nào. Chúng tôi thấy anh nằm ở Lagalp một dốc đã bị cấm vì tuyết lở tuần trước. Biển báo hiệu đã bị đổ vì gió thổi. Tôi rất có lỗi.
Lỗi. Một từ yếu làm sao, một từ ngây ngô làm sao.
– Cô muốn chúng tôi giải quyết tang lễ như thế nào, cô Alexander?
Vì chết không phải là hết. Không, cần phải giải quyết.
Quan tài và nơi chôn cất, và hoa thông báo cho những người bà con. Catherine như muốn kêu thét lên.
– Cô Alexander?
Catherine nhìn lên:
– Tôi sẽ thông báo cho gia đình Kirk!
– Cám ơn cô.
Khi Catherine trở về London, nàng quá yếu không thể đi làm được. Nàng ở trong phòng từ chối gặp hay nói chuyện với bất kỳ ai. Anna, người hầu phòng chuẩn bị cơm nước cho nàng và mang lên buồng Catherine, nhưng khay ăn đã bị trả lại, không đụng đũa đến.
– Cô phải ăn gì đi chứ, cô Alexander!
Nhưng cứ nghĩ đến các món ăn là Catherine lại ốm thêm.
Ngày hôm sau, Catherine cảm thấy yếu hơn. Nàng thấy như ngực nàng chứa đầy sắt, không thở được.
– Tôi không thể tiếp tục như thế này, – Catherine nghĩ. – Tôi phải làm cái gì đó.
Nàng thảo luận điều đó với Evenlyn Kaye.
– Tôi tự than trách mình về những gì đã xảy ra.
– Điều đó không đúng, Catherine ạ!
– Tôi biết, không phải thế, nhưng tôi không thể làm gì được hơn. Tôi thấy tôi có trách nhiệm. Tôi cần có ai đó để nói về việc đó. Có thể tôi gặp được một nhà tâm lý… – Tôi có biết một người giỏi một cách đáng khâm phục.
Evenlyn nói.
– Thực tế là ông ta vẫn thăm nom Wim luôn. Tên ông là Alan Hamilton. Tôi có một người bạn, cô ta định tự tử lúc đó bác sĩ Hamilton đã đến doạ cô, rồi cô lại bình thường trở lại. Cô có muốn đến gặp ông ấy không?
– Nhưng nếu ông ta bảo tôi điên? Tôi phải làm thế nào? Được, – Catherine nói miễn cưỡng.
– Tôi sẽ cố hẹn ông ấy cho cô. Ông ấy cũng rất bận.
– Cám ơn, Evenlyn. Tôi rất muốn.
Catherine đã đến văn phòng của Wim. Anh ta muốn biết về Kirk, nàng nghĩ.
– Wim – anh có nhớ Kirk Reynolds không? Anh ta đã bị chết từ mấy hôm trước trong một tai nạn trượt tuyết.
– À! Westminster – đặc biệt – bốn – bẩy – một.
Catherine ngây người ra không hiểu.
– Cái gì. – Và nàng đột nhiên đã nhận ra là Wim đọc số điện thoại của Kirk. Mọi con người chỉ có nghĩa với Wim như thế thôi ư?
Một dãy số? Có phải là anh ta không có cảm xúc gì về mọi người? Có phải là anh ta thực không thể yêu, căm thù hay đam mê?
Có lẽ như anh ta thì tốt hơn. Catherine suy nghĩ. Ít ra anh ta cũng có thể chia sẻ nỗi đau mà mỗi người chúng ta còn lại có thể cảm thấy chứ.
Evenlyn đã sắp xếp để Catherine gặp được bác sĩ Hamilton vào thứ sáu tới. Evenlyn nghĩ đến việc điện cho Constantin Denmiris báo ông những việc đã làm, nhưng cô thấy việc đó không quan trọng nên lại thôi.
Văn phòng Alan Hamilton ở phố Wimpole. Catherine đã đến đó trong buổi hẹn đầu tiên, vừa tin vừa tức tối. Tin bởi vì nàng sợ những điều ông có thể nói với nàng, và tức tối vì mình vì đã ỷ lại vào một người xa lạ để giúp nàng những vấn đề nàng thấy có thể tự giải quyết được.
Người tiếp nhận ngồi sau cửa kính nói:
– Bác sĩ Hamilton sẵn sàng gặp cô. Cô Alexander.
Nhưng liệu ta có sẵn sàng gặp ông không? Catherine không biết thế nào. Nàng hãi hùng đến cao độ. Tôi đang làm việc gì đây? Tôi không muốn đặt mình vào tay của một ông quan nào đó, mà chắc ông ta nghĩ rằng ông ta là thánh.
Catherine nói:
– Tôi đã thay đổi ý kiến. Thực ra tôi không cần bác sĩ. Tôi vẫn vui lòng trả tiền về việc hẹn này!
– Ồ! Xin đợi cho một phút!
Nhưng…
Người tiếp nhận đã đi vào văn phòng của bác sĩ.
Sau một lát, cửa văn phòng mở ra và Alan Hamilton đi ra. Ông ta trạc khoảng hơn bốn mươi, cao và tóc hung, mắt xanh sáng, phong cách có vẻ dễ dãi. Ông nhìn Catherine và cười:
– Cô đã làm tôi mất một ngày, – Ông nói.
Catherine nhíu đôi lông mày.
– Cái gì?
– Tôi không biết tôi là bác sĩ tốt hay không tốt thế nào. Cô vừa vào phòng đón tiếp của tôi, cô đã có cảm giác dễ chịu hơn. Đó phải là một thành công.
Catherine nói tự bảo vệ:
– Tôi xin lỗi. Tôi có khuyết điểm. Tôi không cần giúp đỡ gì cả.
– Tôi rất vui thích được nghe những lời như thế, – Alan Hamilton nói. – Tôi mong cho mọi bệnh nhân của tôi được thấy như thế. Chừng nào cô còn ở đây, cô Alexander à, sao cô không đến tôi được một lát? Chúng ta uống với nhau một ly cà phê.
– Cám ơn ông, không. Tôi không…
– Tôi tin là cô có thể uống cà phê để thức giấc.
Catherine do dự.
– Thôi được, chỉ một phút thôi.
Nàng theo ông vào văn phòng. Đó là một phòng rất đơn giản, được trang trí theo sở thích yên tĩnh, đồ đạc thì giống như buồng tiếp khách hơn là một văn phòng. Có những bức tranh nhẹ nhàng treo trên tường, trên bàn cà phê có một bức hình một phụ nữ xinh đẹp và một cậu con trai. Được, ông ta có một văn phòng xinh đẹp và một gia đình hấp dẫn. Điều đó nói lên điều gì?
– Xin mời ngồi! – Bác sĩ Hamilton nói. – Một phút nữa sẽ có cà phê.
– Tôi thực sự không muốn làm bác sĩ lãng phí thời giờ, thưa bác sĩ. Tôi là…
– Không nên nghĩ như vậy. – Ông ngồi trên ghế bành, tìm hiểu về nàng. – Cô nghĩ nhiều quá, ông nói rất tình cảm.
– Ông có biết điều đó không? – Catherine ngắt lời. Giọng của nàng tỏ ra giận dữ nhưng thâm tâm nàng không giận ai.
– Tôi đã nói chuyện với Evenlyn. Cô ấy đã nói với tôi sự việc ở St. Moritz. Tôi xin lỗi.
Lại cái từ Chúa phạt đó.
– Ông là…
Nếu ông là một bác sĩ tuyệt vời, có thể ông cứu được Kirk. Tất cả những nỗi buồn đau âm thầm bên trong nàng đã được dịp phát ra, tuôn ra như một dòng thác, Catherine cho rằng nàng chỉ bị quá kích động.
– Hãy để tôi một mình, – nàng kêu lên. – Hãy để tôi một mình.
Alan Hamilton ngồi đó, ngắm nhìn nàng không nói gì.
Khi cơn thổn thức của Catherine đã dịu đi, nàng nói với vẻ mệt nhọc:
– Tôi xin lỗi hãy quên tôi đi. Tôi thực sự phải đi bây giờ, – Nàng đứng dậy và bắt đầu đi ra cửa.
– Cô Alexander, tôi không hiểu liệu tôi có thể giúp gì được cô nhưng tôi xin cố gắng. Tôi hứa với cô rằng dù thế nào tôi cũng không làm cô đau buồn thêm.
Catherine đứng ở cửa, do dự. Nàng quay nhìn về phía ông, mắt đẫm lệ.
– Tôi không biết tình trạng của tôi là thế nào. – Nàng nói nhỏ nhẹ. – Tôi cảm thấy tôi mất mát nhiều quá.
Alan Hamilton đi đến phía nàng.
– Rồi tôi sẽ cố tìm nguyên nhân vì sao cho cô? Chúng ta sẽ cùng nhau làm việc đó nhé. Ngồi xuống đi. Tôi đi xem cà phê thế nào.
– Ông đi ra độ năm phút, Catherine không hiểu ông nói thế nào mà nàng lại ngòi nán lại. Ông ta tác động trấn an mọi việc. Có cái gì ở phong cách ông ta làm cho người ta yên lòng. Có thể ông ta giúp được mình, Catherine nghĩ.
Alan Hamilton trở lại, mang hai cốc cà phê.
– Có đường và bơ, tuỳ cô thích.
– Không, cám ơn.
– Ông ngồi xuống đối diện với cô. – Tôi hiểu bạn cô chết trong một tai nạn trượt tuyết. Thật là đau đớn khi nói về việc đó.
– Vâng. Anh ấy trượt ở một cái dốc mà người ta báo là đã đóng cửa. Gió thổi đổ mất biển báo.
– Đây có phải là lần đầu đối với cô về cái chết của một ai đó gần với cô?
Làm sao nàng có thể trả lời câu hỏi đó được? Ồ, không. Chồng tôi và cô tình nhân của anh ta đã bị xử tử vì cố tình giết tôi. Những người xung quanh tôi đều chết.
Điều đó làm ông bị xúc động. Ông đang ngồi đó, đợi câu trả lời, tên chó đẻ buôn lậu. Được, nàng sẽ không thể để hắn thoả mãn. Cuộc đời nàng không phải là đê nó buôn bán. Ta thù hắn!
Alan Hamilton đã nhìn thấy sự tức giận trong bộ mặt nàng. Ông từ tốn chuyển chủ đề nói chuyện.
– Wim thế nào? – ông hỏi.
Câu hỏi làm Catherine hoàn toàn không chút đề phòng. – Wim – anh ta khỏe. Evenlyn nói với tôi anh ta là bệnh nhân của ông.
– Vâng! – Xin ông có thể giải thích vì sao anh ta lại như vậy?
– Wim đến với tôi vì anh ra muốn khỏi mất việc làm, anh ta có điều rất lạ – một kẻ yếu thế kỳ lạ. Tôi không thể hiểu được vì sao, nhưng cơ bản, anh ấy ghét người khác, anh ấy không thể có liên hệ với người khác.
Catherine nhớ lại lời Evenlyn. Anh ta không có cảm xúc Anh ta không bao giờ gắn bó với một ai.
– Nhưng Wim lại rất kiệt xuất về toán học, – Alan Hamilton tiếp. – Anh ta hiện đang làm việc mà với việc ấy anh có thể áp dụng được kiến thức toán học!
Catherine gật đầu. – Tôi cũng chưa bao giờ được biết ai giống anh ấy.
Alan Hamilton nghiêng về phía trước ghế bành.
– Cô Alexander, – ông nói, – Sự việc cô vừa trải qua thật là đau buồn, nhưng tôi nghĩ tôi có thể làm cho cô thấy thanh thoát hơn – Tôi sẽ cố gắng.
– Tôi… tôi không biết, – Catherine nói. – Mọi việc dường như vô vọng với tôi!
– Chừng nào mà cô còn cảm thấy như vậy, – Alan Hamilton cười, – Thì không có nơi đâu cô cần bằng nơi đây – Nụ cười của ông có vẻ tự phụ. – Sao ta lại không hẹn gặp một lần nữa? Nếu, cuối lần hẹn tới, cô còn ghét tôi, chúng tôi gọi đó là thua.
– Tôi không ghét ông, – Catherine nói vẻ xin lỗi – Vâng, có thể có một chút.
Alan Hamilton đi qua phía bên bàn làm việc và xem quyển lịch. Lịch làm việc của ông gần như kín đặc cả.
– Thứ hai, thế nào có được không? – ông hỏi. – Một giờ chiều nhé?
Một giờ chiều là giờ ăn trưa của ông, nhưng ông muốn quên đi. Catherine Alexander là một phụ nữ phải chịu một gánh nặng không kham nổi, và ông quyết định làm mọi việc có thể giúp cô.
Catherine nhìn ông một lúc lâu.
– Được ạ.
– Tốt. Tôi sẽ gặp cô lúc đó nhé. – Ông trao cho cô một tấm thiếp. Trong thời gian từ nay đến đó, nếu cô cần tới, đây là số điện thoại văn phòng tôi và điện thoại nhà riêng tôi. Tôi ngủ rất tỉnh vì vậy không ngần ngại gì cả cứ đánh thức tôi dậy!
– Cám ơn – Catherine nói. – Thứ hai, tôi sẽ đến đây.
Bác sĩ Alan Hamilton nhìn cô đi ra cửa và ông nghĩ, cô ta dễ bị tổn thương, và rất đẹp. Ta phải cẩn thận. Ông nhìn vào bức ảnh trên bàn trà. Ta không biết Angela sẽ nghĩ gì?
Điện thoại réo vào nửa đêm.
Constantin Denmiris lắng nghe và khi nói giọng ông tỏ rất ngạc nhiên. – Tàu Thele đắm à? Tôi không tin điều đó được!
– Đó là sự thực, ông Denmiris. Đội biên phòng phát hiện một số mảnh con tàu đó bị phá hoại.
– Có ai sống sót không?
– Không, thưa ngài. Tôi e rằng không. Các thuỷ thủ đều mất tích cả.
– Thật là khủng khiếp. Có ai biết, sự việc ra sao không?
– Tôi e rằng chúng ta chẳng biết gì nữa, thưa ngài. Mọi chứng cứ đang ở đáy biển.
– Biển, – Denmiris lầu bầu, – biển quái ác.
– Chúng ta trước hết làm đơn khiếu nại hãng bảo hiểm chứ?
– Thật là khó mà lo mọi việc như vậy khi mọi người can đảm của chúng ta đã mất mạng rồi – nhưng được, trước hết phải làm đơn khiếu nại.
Ông ta muốn giữ cái lọ làm bộ sưu tầm của mình.
– Bây giờ đã đến lúc phải trừng phạt cái thằng anh vợ của mình!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!