Lá Bài Thứ XII - Chương 19
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
138


Lá Bài Thứ XII


Chương 19


“Đến giờ đi ngủ rồi.”

“Gì cơ?”, Rhyme hỏi, ngước lên nhìn từ màn hình máy tính.

“Giờ đi ngủ”, Thom nhắc lại. Hơi dè chừng một chút. Đôi khi để lôi Rhyme rời khỏi bàn làm việc thực sự sẽ là một cuộc chiến.

Nhưng chuyên gia về tội phạm nói: “Ừ, đi ngủ thôi”. Thực tế là, anh đã rất mệt mỏi – và chán nản nữa. Anh đang đọc dở email từ người quản lý trại giam J.T. Beauchamp ở Amarillo báo lại rằng không có ai trong nhà tù nhận ra bức ảnh ghép từ máy tính của Nghi phạm 109.

Anh nhanh chóng đọc ra một bức thư cảm ơn ngắn gọn và tắt máy. Rồi nói với Thom: “Chỉ một cuộc gọi, rồi tôi sẽ đi ngủ ngay thôi”.

“Tôi sẽ dọn dẹp vài thứ”, viên phụ tá nói. “Gặp anh ở trên lầu.”

Amelia Sachs đã về nhà ngù, và để gặp mẹ của cô nữa, bà sốngà đang bị ốm mấy

hôm nay – một vài vấn đề về tim mạch. Sachs thường xuyên dành thời gian ở lại với Rhyme, nhưng cô vẫn giữ lại căn hộ của mình ở Brooklyn, ở đó cô có các thành viên gia đình và bạn bè khác. (Jenifer Robinson – nữ cảnh sát tuần tra, người đã đưa Geneva và Keesh đến chỗ Rhyme buổi sáng ngày hôm nay – sống ngay trên con phố đó). Bên cạnh đó, Sachs, cũng như Rhyme, đôi khi cần những khoảng không gian riêng và sự sắp xếp này phù hợp với cả hai người họ.

Rhyme gọi điện và nói chuyện vắn tắt với mẹ của cô, mong bà mau khỏe. Sachs cầm máy và anh nói với cô về những tình tiết mới nhất – dù chỉ có một chút.

“Anh vẫn ổn chứ?”, Sachs hỏi anh. “Nghe giọng anh có vẻ còn băn khoăn?”

“Mệt mỏi.”

“À.” Cô không tin điều anh nói. “Đi ngủ đi.”

“Em cũng thế. Ngủ ngon nhé!”

“Yêu anh, Rhyme.”

“Yêu em.”

Sau khi tắt máy, anh lái chiếc xe lăn về phía tấm bảng bằng chứng.

Tuy nhiên, anh không hề nhìn vào những đoạn viết tỉ mỉ của Thom về vụ án. Anh đang nhìn vào bản in của lá bài tarot, được dán lên bàng, lá bài thứ mười hai, Người treo ngược, đọc lại bài viết về ý nghĩa của quân bài này, nhìn chằm chằm nghiên cứu cái mặt treo ngược bình thản của người trong lá bài. Rồi anh quay ra và tiến đến chiếc thang máy nhỏ nối phòng thí nghiệm ở tầng một với phòng ngủ ở tầng hai, ra lệnh cho chiếc thang máy đi lên rồi lái xe lăn ra ngoài.

Rhyme ngẫm nghĩ về lá bài tarot. Cũng như Kara, người bạn ảo thuật của họ, anh không hề tin vào thuyết duy linh hay những người có năng lực siêu nhiên. (Cả hai người, trong lĩnh vực của mình, đều là những nhà khoa học. Nhưng anh vẫn không thể tìm ra và mắc kẹt bởi sự thật là lá bài với chiếc giá treo cổ chỉ ngẫu nhiên là một phần của bằng chứng trong vụ án mà trong đó từ “Giá treo cổ” được nhắc đến. Từ “treo” nữa cũng là một sự trùng hợp chưa lý giải được. Tất nhiên, các nhà tội phạm học cần phải biết mọi nguyên nhân dẫn đến cái chết, và Rhyme hiểu rõ việc treo cổ sẽ giết nạn nhân như thế nào. Nó sẽ thắt chặt cổ nạn nhân thật cao, chi ngay dưới cái xương nền sọ. (Nguyên nhân thực sự dẫn đến cái chết của những vụ treo cổ kiểu hành hình là nạn nhân bị nghẹt thở, không phải là từ việc siết cổ họng đóng chặt lại, mà là việc cắt đứt các nơ-ron thần kinh mang tín hiệu của não bộ đến phổi). Điều này gần như đã xảy ra với Rhyme ở hiện trường vụ án dưới đường tàu điện ngầm một vài năm trước.

Gallows Heights… Người treo ngược…

Dù vậy, ý nghĩa của lá bài tarot lại là phần đáng chú ý nhất của sự ngẫu nhiên này: Sự hiện diện của nó ám chỉ rằng sự tìm kiếm về mặt tâm linh đưa tới một quyết định, một sự chuyển đổi, một sự thay đổi về phương hướng. Lá bài thường dự báo một sự khuất phục trước những kinh nghiệm, kết thúc một sự tranh đấu, và chấp nhận nó. Khi lá bài này xuất hiện với bạn, bạn phải lắng nghe chính nội tâm mình, dù cho cái thông điệp ấy có vẻ như trái ngược với logic.

Anh cảm thấy vui vì đã thực hiện hàng tá cuộc tìm kiếm từ trước đến nay – trước cả vụ án của Nghi phạm 109 với sự xuất hiện của lá bài báo trước tương lai này. Lincoln Rhyme cần phải đưa ra một quyết định.

Một thay đổi về phương hướng…

Giờ thì Rhyme không ở trong phòng ngủ nữa mà đi tới căn phòng là tâm điểm của cuộc tranh cãi dữ dội này: Phòng trị liệu, nơi mà anh đã dành hàng trăm giờ đồng hồ tập luyện một cách chăm chỉ các bài tập trong chế độ của bác sĩ Sherman.

Dừng xe lăn ở cửa vào, anh xem xét những thiết bị phục hồi chức năng trong căn phòng mờ ảo – chiếc cơ công kế, máy huấn luyện vận động guồng quay rồi nhìn chằm chằm xuống tay phải của mình đang được buộc chặt ở vị trí cổ tay vào bàn điều khiển của chiếc xe lăn Storm Arrow màu đỏ.

Quyết định…

Cố lên nào, anh nói với chính mình.

Thử xem. Bây giờ. Nhúc nhích bàn tay đi.

Thở thật nặng nhọc. Mắt hút về phía bàn tay phải.

Không…

Đôi vai đổ sụp xuống, chùng hết mức có thể, anh nhìn vào trong căn phòng. Nghĩ tới tất cả những bài tập gian khổ. hắc chắn rồi, những nỗ lực đã cải thiện độ loãng xương cũng như các khối cơ và tuần hoàn, giảm bớt lây nhiễm và khả năng các bệnh lý mạch máu thần kinh.

Nhưng câu hỏi thực sự quanh bài tập luyện đó có thể được vắn tắt bằng một cụm từ bởi các chuyên gia y học: Lợi ích về mặt chức năng. Cách hiểu và diễn giải của Rhyme thì rõ ràng và ít mập mờ hơn là: cảm giác và vận động.

Đó chính là những mặt của sự hồi phục mà anh đã gạt bỏ đi khi tranh cãi với Sherman ngày hôm nay.

Nói đúng hơn là, anh đã nói dối bác sĩ. Trong trái tim mình, không cần phải thú nhận với bất cứ một ai hết, là một khao khát bùng cháy để biết một điều: Liệu những giờ tập luyện đổ mồ hôi sôi nước mắt đầy gian khổ có giúp anh lấy lại được cảm giác và mang lại cho anh khả năng cử động những cơ bắp đã nằm im hằng năm trời không? Liệu anh có thể nào vặn được núm trên chiếc kính hiển vi Baush & Lomb để kiểm tra một sợi vải hay sợi tóc? Liệu anh có thể cảm nhận được bàn tay Sachs trong bàn tay anh?

Đối với những cảm giác, có lẽ đã có những chuyển biến nhẹ. Nhưng một người liệt với thương tích cấp độ C4 trôi lênh đênh trên biển của những cơn đau và ảo giác, tất cả khiến não bộ kích động và hoang mang cực độ. Ta cảm thấy những con ruồi bò lổm nhổm trên da mà thực tế chẳng có con nào cả. Ta không hề cảm nhận thấy gì hết, cả khi cúi xuống nhìn và nhận ra rằng một dòng cà phê bỏng rẫy đang đốt cháy các lớp da thịt mình. Dù vậy, Rhyme vẫn tin rằng, anh đã có một chút cải thiện về cảm giác.

À, nhưng về sự cải thiện lớn nhất – cử động – thì sao? Đó thực sự là viên kim cương lớn trong công cuộc phục hồi chấn thương tủy sống.

Nhìn xuống bàn tay phải một lần nữa, anh đã không thể nhúc nhích từ sau vụ tai nạn.

Câu hỏi này có thể được trả lời một cách đơn giản và rõ ràng. Không có các vấn đề về những cơn đau ảo giác, không có những phản ứng theo kiểu “tôi nghĩ là mình cảm thấy gì đó”. Nó có thể được trả lời ngay lúc này đây. Có hay không. Anh không cần kiểm tra qua máy chụp cộng hưởng từ hoặc máy đo điện trở động hay bất cứ cái máy kỳ cục nào mà các bác sĩ thường có trong những chiếc túi đen nho nhỏ của họ. Ngay lúc này đây, anh có thể đơn giản truyền những kích thích nho nhỏ tới những cơ bắp theo con đường của các nơ-ron thần kinh và rồi chờ đợi xem điều ì xảy ra.

Liệu những mệnh lệnh có đến nơi và khiến ngón tay co lên – để có thể được so sánh tương đương với một kỳ lục nhảy xa thế giới? Hay là nó sẽ đâm vào một điểm dừng trên tuyến đường thần kinh đã chết?

Rhyme tin rằng mình là một người đàn ông dũng cảm, cả về thể chất lẫn tinh thần. Trong những ngày trước khi xảy ra vụ tai nạn, không có gì mà anh không thể làm để hoàn thành công việc. Một lần bảo vệ hiện trường vụ án, anh và một người khác đã ngăn một đám điên cuồng khoảng bốn mươi người cố ăn trộm đồ trong một cửa hàng đã xảy ra một vụ nổ súng, trong khi cảnh sát đã có thể dễ dàng ngăn lại an toàn. Một lần khác, anh đã chạy tới một hiện trường chỉ cách hung thủ được che chắn và xả súng điên cuồng vào anh cách đó gần mười bảy mét, chỉ để tìm ra bằng chứng có thể dẫn điến địa điểm của cô bé bị bắt cóc. Rồi có lần anh đã đặt cả sự nghiệp của mình trước miệng vực vì bắt giữ một sĩ quan cảnh sát cấp cao do làm hỏng hiện trường đơn giản để giúp cánh báo chí có chỗ đứng chụp ảnh.

Nhưng giờ đây lòng dũng cảm đã từ chối anh.

Đôi mắt buồn bã nhìn chằm chằm vào bàn tay phải.

Có, không…

Nếu như anh cố gắng cử động ngón tay và không thể làm được điều đó, nếu như anh không thể khẳng định một trong những chiến thắng nhỏ của bác sĩ Sherman nói trong các trận chiến đầy gian nan vất vả mà anh đang phải đối mặt, thì nó có thể là sự kết thúc.

Những suy nghĩ đen tối sẽ quay trở lại, giống như cơn thủy triều cuốn cao dần, cao dần trên bãi biển, và cuối cùng anh đã gọi cho bác sĩ một lần nữa – nhưng không phải Sherman. Một bác sĩ hoàn toàn khác. Người đàn ông đến từ Lethe Society, một nhóm những người ủng hộ trợ tử[39]. Một vài năm trước, anh đã cố gắng kết thúc cuộc đời mình, đó là khi không thể độc lập như bây giờ. Chỉ một vài chiếc máy tính, không có hệ thống ECU và điện thoại kích hoạt bằng âm thanh. Đáng nực cười là, giờ đây cuộc sống đã tốt hơn nhiều, và anh cũng thừa khả năng tự giết mình hơn trước. Vị bác sĩ có thể giúp anh bằng cách trang bị một số thiết bị vào ECU, và để lại những viên thuốc hoặc một vũ khí gì đó gần đấy.

[39] Hình thức giúp một người chết một cách nhẹ nhàng khỏi đau đớn do bệnh tật.

Tất nhiên, anh có những người bạn, người thân trong cuộc sống lúc này, khác với một vài năm trước. Việc anh tự tử có thể sẽ là một cú sốc mạnh đối với Sachs, nhưng cái chết luôn là một phần trong tình yêu của họ. Với dòng máu cảnh sát chảy trong huyết mạch, cô vẫn luôn là người đầuông qua cửa trong bất cứ một pha hạ gục nghi phạm bất ngờ nào, dù cho không cần phải làm như vậy. Ngoài việc đã được trao tặng huy chương cho lòng dũng cảm trong những trận đấu súng, cô còn lái xe như một tia chớp – một số người thậm chí có thể nói rằng cô có thiên hướng tự sát bên trong mình.

Trong trường hợp của Rhyme, khi họ mới gặp – trong một vụ án vô cùng khó nhằn, một thử thách khắc nghiệt của bạo lực và chết chóc một vài năm trước – anh đã rất gần đến việc tự giết chính mình. Sachs hiểu điều này.

Thom cũng chấp nhận điều đó. (Rhyme đã nói với người phụ tá của mình trong buổi phỏng vấn đầu tiên: “Tôi có thể sẽ không sống lâu đâu. Nhớ rằng luôn rút tiền trong thẻ lương của mình ngay khi cậu nhận được nó”.)

Anh cũng ghét suy nghĩ về hậu quả cái chết của mình sẽ mang lại cho họ, và cả những người quen biết khác. Chưa nói đến sự thật là nhiều vụ án sẽ trôi vào quên lãng mà không được giải quyết, những nạn nhân sẽ chết, nếu như anh không còn hiện diện trên mặt đất này để thực hiện cái công việc đã là một phần quan trọng trong tâm hồn mình.

Đó chính là lý do tại sao anh cứ trì hoãn buổi kiểm tra. Nếu như tình trạng không có chút khả quan nào thì điều đó đủ để đẩy anh rơi xuống vực.

Đúng…

Lá bài thường tiên đoán một sự đầu hàng trước những kinh nghiệm, kết thúc một sự tranh đấu, và chấp nhận nó…

… Hay không?

Khi lá bài này xuất hiện trong lượt bói của bạn, bạn phải lắng nghe nội tâm mình.

Và đó là khoảnh khắc mà Lincoln Rhyme đưa ra quyết định của mình: Anh sẽ từ bỏ. Anh sẽ dừng những bài tập lại, sẽ thôi không còn bận tâm đến ca phẫu thuật tủy sống.

Sau tất cả, nếu ta không có hy vọng, thì hy vọng sẽ không thể bị phá hủy. Anh đã xây dựng một cuộc sống tốt đẹp cho mình. Sự tồn tại của anh không hoàn hảo nhưng nó vừa phải và chấp nhận được.

Lincoln Rhyme sẽ chấp nhận con đường của mình, và sẽ bằng lòng với những gì mà Charles Singleton đã từ chối: Một phần người, ba phần năm của một con người.

Bằng lòng, nhiều hơn hay ít hơn.

Sử dụng ngón đeo nhẫn ở bàn tay trái, Rhyme chuyển hướng chiếc xe lăn và quay về phía phòng ngủ vừa đúng lúc Thom đang đứng trên thềm cửa.

“Anh sẵn sàng đi ngủ rồi chứ?”, người phụ

“Dĩ nhiên rồi”, Rhyme nói đầy hoan hỉ. “Tôi đã sẵn sàng.

III. GALLOWS HEIGHTS

Thứ Tư, ngày mùng 10 tháng 10.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN