La Bàn Vận Mệnh - Chương 12: Đau đớn
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
141


La Bàn Vận Mệnh


Chương 12: Đau đớn


Thời gian ba năm không ngắn cũng không dài, Dương Thiên Vấn dần dần coi Lý đại gia như gia gia mình vậy, từ nhỏ hắn không được thân nhân quan tâm nên Dương Thiên Vấn coi như đã được lãnh hội tư vị thân tình rồi.

Hiện tại Mệnh Vận Thiên Bàn bên ngoài có chín tầng, ba năm qua Dương Thiên Vấn vẫn không đình chỉ nghiên cứu nó bất quá tốc độ tiến triển thực sự không nhiều, chín tầng Mệnh Vận Thiên Bàn có bao nhiêu cách phá giải đây? Nhiều lúc hắn muốn đem nó một lần nữa hợp lại nhưng độ khó tuyệt đối là cực kỳ lớn. Dương Thiên Vấn bắt đầu cảm thấy may mắn vì nguyện vọng thứ nhất của mình, bằng không, sợ là cả đời này cũng khó phá giải được đến lục cấp? Dương Thiên Vấn không vội, một chút cũng không gấp, dù sao hiện tại cái gì cũng không thiếu, lượng lớn thời gian và tinh lực hắn vẫn đặt lên Tử Tiêu Bảo Lục.

Tiểu Bạch này mấy năm qua sức ăn càng lúc càng lớn thế nhưng vóc dáng lại không lớn lên, bất quá Dương Thiên Vấn dù sao cũng đã học qua khoa học nên cũng không lưu ý lắm.

Buổi trưa ăn xong, Dương Thiên Vấn và Tiểu Bạch ra ngoài làm việc, công việc rất nhanh đã hoàn thành. Lúc này Tiểu Bạch vừa kéo con mồi trở về, sau một trận bận rộn và hưởng thụ xong đồ ăn. Dương Thiên Vấn theo lệ ngồi xuống đả tọa luyện khí. Dương Thiên Vấn đặc biệt thích loại cuộc sống an tĩnh này, có lẽ là do thiên tính của hắn không tham danh lợi hoặc có lẽ nói là do trước đây thành quen rồi.

Loại tâm tính này của Dương Thiên Vấn đối với tu chân luyện khí mà nói quả thực là tuyệt phối, cũng bởi vậy tốc độ tích lũy Tiên thiên tử khí càng lúc càng nhanh. Chỗ này là do Dương Thiên Vấn tự mình khai hoang ra đồng thời cách thôn xóm khá xa nên cũng không sợ có người đến quấy rối, hơn nữa, bên cạnh hắn còn có Tiểu Bạch canh gác nữa?

Không biết bao lâu sau, Tiểu Bạch đột nhiên “Rống” lên một tiếng khiến Dương Thiên Vấn giật mình bừng tỉnh.

“Làm sao vậy?” Dương Thiên Vấn kỳ quái hỏi, bình thường khi tới thời gian về Tiểu Bạch mới kêu lên, nhưng bây giờ nhìn sắc trời thì tựa hồ chưa đến lúc đó. Tự Tại Đại Đạo tu luyện thuận như nước chảy, tiến hành theo chất lượng, muốn đình liền đình nên không bị tẩu hỏa nhập ma.

Qua một hồi lâu sau Dương Thiên Vấn mới nhận ra có người đang chạy tới chỗ này mà cảm thấy kỳ quái, chỗ này bình thường không có người đến đây mà số người biết mình ở chỗ này không quá mười người.

“Dương đại ca, mau, nhanh về đi, Lý… Lý đại gia…. đã xảy ra chuyện rồi!”, người nọ thở hồng hộc hô lên.

Dương Thiên Vấn nghe xong thì lập tức thi triển Thần Hành Thuật trực tiếp hóa thành một đạo tàn ảnh chạy về làng. Tiểu Bạch chạy sát theo sau đó.

Sau vài phút hắn vọt vào trong sân, lúc này trong sân cũng đã có không ít người. Dương Thiên Vấn không nói gì mà trực tiếp chạy ào vào trong phòng của Lý đại gia, hắn thấy Lý đại gia đang hấp hối, toàn thân đầy vết thương, nhìn mười phần kinh khủng. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

“Làm sao vậy? Đây là sao?” Dương Thiên Vấn hỏi.

“Ai, Lý đại gia chiều hôm nay từ trên núi ngã xuống…” Đại phu trong thôn hồi đáp.

Dương Thiên Vấn căn bản không hiểu phương pháp cứu trị nên đành chỉ có thể lo lắng suông, tuy rằng hắn có tuyệt thế chân khí trong người thế nhưng lại không hiểu kỳ pháp nên cũng không dám sử dụng lung tung. “Đại phu, đại gia bị tổn thương thế nào?”.

Đại phu thở dài một hơi, vẻ mặt đáng tiếc xoay người ly khai đồng thời trước khi đi còn có cẩn thận đem cửa phòng đóng lại. Sau đó Dương Thiên Vấn rõ ràng nghe được thanh âm đại phu từ bên ngoài truyền đến: “Mọi người trở về đi, ài… không còn cách nào nữa rồi”.

Dương Thiên Vấn trong lòng rất là bi thống, trong mắt cũng tràn đầy tâm tình bi thương thế nhưng muốn khóc cũng khóc không được.

Lý đại gia thật ra lại rất thông suốt mà khuyên nhủ: “Tiểu Dương, không cần…. thương tâm, người ai mà chẳng phải chết, lão đầu nhi ta cũng sống…. mấy chục năm rồi, đủ rồi…. ngươi là người tốt…. Tiểu hỏa nhi, sau này…. sống cho tốt…, không nên tự ủy khuất… chính mình”.

Dương Thiên Vấn không có đáp lời chỉ lẳng lặng lắng nghe và nắm lấy tay Lý đại gia.

“Tiểu Dương, dưới giường ta…. có một thứ đó, ngươi… đào nó lên” Lý đại gia thì thào nói.

Dương Thiên Vấn đem thứ gì đó đào lên, đó là một cái hộp dài gần bốn xích. Khi mở ra thì đó là một thanh kiếm màu đen, không có chút phản quang nào, chỉ là chỗ tay cầm có một cái lỗ thủng đường kính 5 ly.

“Cái này…. Đây là vật tổ truyền của Lý gia ta, thực ra ta còn có một tôn tử bất quá đã thất tán nhiều năm rồi, ta tin tưởng là nó vẫn còn sống, tiểu Dương, đáp ứng với đại gia một việc được không?” Lý đại gia tựa hồ cảm thấy dễ chịu hơn không ít nên lời nói cũng mạch lạc hơn.

Dương Thiên Vấn biết đây là hiện tượng hồi quang phản chiếu nên đáp ứng nói: “Đại gia, người nói đi, con nhất định sẽ đáp ứng”.

“Ngươi mang theo thanh kiếm này ly khai đây đi, nếu có duyên gặp được tôn tử ta thì đem thanh kiếm này giao cho nó, vật tổ truyền của Lý gia ta tuyệt đối không thể để bị mất ở trong tay ta được”. Lý đại gia trong mắt tràn đầy vẻ thỉnh cầu nói.

“Không có vấn đề gì, con nhất định có thể làm được”. Dương Thiên Vấn không chút nghĩ ngợi đáp lời.

“Ha ha, thực ra đây cũng là ước mong của ta, nói không chừng nó không còn ở trên nhân thế nữa cũng nên, nếu như ngươi tìm không được nó thì ngươi cầm kiếm này mà truyền thừa xuống phía dưới đi”. Lý đại gia khẽ cười nói.

Dương Thiên Vấn lần thứ hai gật đầu hồi đáp: “Hảo, đại gia yên tâm, kiếm này nhất định vẫn được truyền thừa xuống dưới”.

Lý đại gia nở nụ cười, trong mắt tràn đầy vẻ an tường mà ra đi…

Dương Thiên Vấn không khóc, chỉ là hắn cảm giác giống như có người thân mất đi vậy, rất khó chịu mà phảng phất như sắp hôn mê đi vậy, đúng vào lúc này Dương Thiên Vấn cũng không có chú ý tới, trong cơ thể hắn tốc độ chân khí lưu động đột nhiên nhanh hơn gấp trăm lần, hơn nữa còn đi tới toàn thân bách mạch, bộ dạng có chút tán loạn.

“Rống”, Tiểu Bạch đột nhiên rống lên một tiếng khiến Dương Thiên Vấn giật mình tỉnh lại.

Khi Dương Thiên Vấn có phản ứng trở lại, trong cơ thể chân khí vẫn tán loạn như cũ bất quá Dương Thiên Vấn không có chút thống khổ, cũng không bối rối chút nào mà dựa theo công pháp tập luyện chín đại chu thiên, lát sau tất cả lại khôi phục như bình thường. Tự Tại Đại Đạo Hành khí kỳ, toàn thân chân khí tự hành lưu chuyển, lúc này tốc độ đột nhiên nhanh hơn trước đối với Dương Thiên Vấn mà nói cũng không có nhiều trở ngại. Dương Thiên Vấn tu tập Tự Tại Đại Đạo đã gần mười năm, mười năm nay hàng ngày chân khí lưu chuyển mà uẩn dưỡng kinh mạch, hơn nữa trên người kinh mạch toàn bộ đã thông, Thiên địa nhị kiều đã liên thông, y theo đặc tính của Tự Tại Đại Đạo chân khí toàn thân ôn hòa, phú hữu sinh khí, dễ dàng khu sử. Tự Tại Đại Đạo dài dằng dặc, giai đoạn Luyện khí kỳ là giai đoạn cơ sở cần đánh trụ cột phi thường khó khăn, từng bước một đột phá giống như nước chảy thành sông vậy. Tuy rằng tiến cảnh thong thả, phương pháp tập luyện cần có người có đại nghị lực mới có thể tựu thành thế nhưng chỗ tốt lớn chính là không dễ bị tẩu hỏa nhập ma.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN