La Bàn Vận Mệnh
Chương 17: Thính Vũ lâu
“Vậy thì đi Thính Vũ lâu!” Ngọc Khánh Hoằng vẻ mặt dâm đãng, xoa hai tay đi trước dẫn đường.
Dương Thiên Vấn cười cười bất đắc dĩ, đi theo nói: “Nói rõ trước, ta không có tiền”.
“Tiền? Tiền là cái gì? Giấy vụn thôi, yên tâm, bằng hữu ta thứ khác không nhiều, chứ giấy vụn thì nhiều lắm!” Ngọc Khánh Hoằng mở miệng nói. Nhị công tử Ngọc gia đời thứ ba, đương nhiên là có tư cách nói những lời này, Ngọc gia chính là đại thế gia số một số hai Nam Thục, ở trên cả đại lục cũng là thế gia đỉnh cấp, còn thiếu tiền sao?
Dương Thiên Vấn cũng không có tư tưởng to tát gì, chính như Ngọc Khánh Hoằng nói, tiền đối với hắn mà nói chính là một đống giấy vụn, phế vật để dùng mà thôi.
Hai người Ngọc Khánh Hoằng và Dương Thiên Vấn đi ở trên đường phố náo nhiệt của thành đông, nhìn đông ngó tây, một là công tử đại tộc thế gia, đã nhìn quen mấy món xa hoa, người còn lại là người tu chân, tâm tính kiên định, đối với ngoại vật cũng không ham mấy. Có điều người dựa vào ăn mặc, không phải là tất cả mọi người đều có mắt nhìn người giống Ngọc Khánh Hoằng, cho nên Ngọc Khánh Hoằng mang theo Dương Thiên Vấn đi dạo mấy cửa hàng, mua thêm vài món hoa phục cho Dương Thiên Vấn.
Khoan hãy nói, Dương Thiên Vấn thay đổi vải bào trên người, sau khi mặc những “danh bài phục sức” kia, phối hợp với khí chất lạnh nhạt đặc biệt do Dương Thiên Vấn tu luyện nên, làm cho người ta có cảm giác tựa như công tử tuấn tú tao nhã đôn hậu.
“Tốt tốt tốt!” Ngọc Khánh Hoằng nhãn tình sáng lên, nói liên tục ba chữ, trực tiếp trả tiền rời đi.
Thính Vũ lâu, chiếm diện tích không nhỏ, chiếm được một phần mười phạm vi thành đông, nói vậy là có thể nghĩ lớn đến cỡ nào rồi.
“Ha ha ha… chúng ta đã đến. Ồ, quá tuyệt vời, Thính Vũ lâu”. Ngọc Khánh Hoằng hưng phấn đến độ sắp bay lên.
Dương Thiên Vấn lắc đầu, nhận thức đối với Ngọc Khánh Hoằng lại sâu thêm mấy phần, ngẫm lại sự hung ác đem mười mấy cường đạo trong nháy mắt giết chết của hắn lúc ấy cùng bộ dáng ngu ngốc hiện giờ, thật đúng là khó phân rõ, ai mới chân chính là hắn. Tiểu Bạch thì trợn trắng mắt, lộ ra vẻ ngốc nghếch đáng yêu.
Dương Thiên Vấn và Ngọc Khánh Hoằng vừa bước vào Thính Vũ lâu, một người xinh đẹp chừng ba mươi, chậm rãi đi tới, hạ thấp người nói: “Hai vị công tử là lần đầu quang lâm sao. Thiếp thân là Lệ nương, ra mắt hai vị công tử”. Đôi mắt xinh đẹp lóe lên câu hồn như có như không, nhưng dù như vậy, trên người của nàng lại không có chút khí dụ dỗ, hơn nữa nàng còn mang công lực hậu thiên đỉnh phong.
“Phải đó”. Hai người gật đầu nói.
“Hoan nghênh hai vị quang lâm, Thính Vũ lâu, cung cấp hưởng thụ từ cấp một sao đến cấp năm sao, cấp hai sao trở xuống, không có bất kỳ yêu cầu gì, chỉ cần ngươi có tiền là được, có điều, bắt đầu từ cấp ba sao, không chỉ có tiền là có thể giải quyết, phải có điều kiện nhất định. Cấp ba sao yêu cầu ít nhất là tiên thiên cao thủ hoặc là thân phận tương ứng, từ đây mà suy ra, không biết hai vị là muốn lựa chọn hưởng thụ cấp bậc nào?” Lệ nương kiên nhẫn giải thích, thái độ phục vụ vô cùng tốt.
Ngọc Khánh Hoằng lấy lệnh bài trong ngực ra, sau đó thả ra tu vi của mình, hai mắt nhìn Lệ nương sáng lên nói: “Không biết ta có thể hưởng thụ mấy sao vậy? Ồ, là chúng ta mới đúng. Thiếu chút nữa quên mất Dương Thiên Vấn”.
Dương Thiên Vấn không lộ vẻ gì, cũng thả ra tu vi một chút, cường độ không sai biệt lắm với Ngọc Khánh Hoằng.
“Hóa ra là truyền nhân của Ngọc gia Nam Thục, thứ tội thứ tội. Hưởng thụ cấp bốn sao trở xuống đều có thể lựa chọn”. Khuôn mặt của Lệ nương có thêm mấy phần sợ hãi và mấy phần nhu nhược, khiến người ta cũng không nỡ truy cứu việc nàng không biết trước đó.
Ngọc Khánh Hoằng đều sắp bị mê hoặc đến không phân biệt được đông tây nam bắc, vô ý thức mà mở miệng nói: “Lên chỗ tốt nhất, cấp cao nhất”. Nói xong từ trong lòng móc ra một kim phiếu, đưa cho Lệ nương.
Lệ nương vẻ mặt vui mừng căn dặn người hầu dẫn hai vị khách quý lên phòng khách chỗ khách quý, chiếm diện tích chỉ mấy trăm mét vuông, không có trang hoàng xa xỉ vô cùng, chỉ có hoa văn trạm trổ toàn thiên nhiên, làm cho người có một loại cảm giác khác thường trở về tự nhiên, tóm lại vô cùng thoải mái. Dùng ánh mắt của Dương Thiên Vấn để xem, ở đây là dùng cách cục bốn phòng ba sảnh, chỉ có điều hơi lớn. Từng phòng tương ứng đều có một thiếu nữ xinh đẹp hai tám tuổi xuân hầu hạ. Trong phòng khách bày chính là đủ loại nhạc cụ cùng với đài múa rất rộng, chỉ cần căn dặn, vậy liền có ca múa tương ứng trợ hứng.
Thính Vũ lâu, bán nghệ không bán thân, tuyệt đối không cho phép người ta phá hư cái quy củ này, chẳng qua nếu như ngươi có bản lĩnh, có thể làm cho nữ nhân yêu ngươi vô điều kiện, cam nguyện hiến thân cho ngươi, vậy đương nhiên không ở trong phạm vi cái quy củ này. Nói trắng ra là, không thể dùng sức mạnh, cũng không thể dùng thế để bức bách.
Ngọc Khánh Hoằng và Dương Thiên Vấn làm khách quý cấp bốn sao, ở lầu 4 bên ngoài viện cũng có một phòng riêng, để thưởng thức biểu diễn của người trong bốn viện cầm, kỳ, thi, họa. Mỗi tháng chỉ có một lần, đương nhiên, ngươi cũng có thể tự mình đi một trong bốn viện để thưởng thức, nếu ngươi có bản lĩnh thì cũng có thể bảo người của bốn viện biểu diễn cho ngươi.
Dùng sự thông minh của Dương Thiên Vấn rất nhanh liền hiểu rõ các loại quy củ kỳ quái ở Thính Vũ lâu này, quy củ này mặc dù nhiều, nhưng mà cũng không khiến người ta có cảm giác bị ước thúc, ngược lại còn kích khởi tính khiêu chiến của cá nhân. Đây tương đương với điều kiện cho ngươi một sự công bằng, để tự ngươi đi tán gái. Đương nhiên có cua được không, thì đó là do bản lĩnh của mình. Nam nhân mà, luôn luôn có chút chủ nghĩa nam tử và lòng hư vinh lớn, thích khiêu chiến cực hạn cùng hưởng thụ loại khoái cảm chinh phục này. Không thể không nói người thiết kế những quy củ này, đúng là vô cùng thiên tài, hoàn mỹ nắm chắc bản tính của người thường. xem tại TruyenFull.vn
Dương Thiên Vấn cũng không phải là Liễu Hạ Huệ gì, với những thiếu nữ mỹ diệu này, cũng cực kỳ động tâm, Dương Thiên Vấn tu luyện chính là pháp quyết thái cổ luyện khí, chứ không phải là tà công tuyệt tình tuyệt nghĩa gì, tất nhiên không thể miễn dịch. Chỉ có điều năng lực khống chế mạnh phi thường mà thôi, tâm tính kiên định mà thôi.
Có điều, nhìn như vậy thôi cũng đã vui rồi, ăn là đồ ăn tốt nhất, uống cũng là đồ uống tốt nhất, thưởng thức tài nghệ, vân vân, đều khiến Dương Thiên Vấn mở rộng tầm mắt. Cao hứng nhất vẫn là Tiểu Bạch, tiểu tử này ăn được nhiều nhất, cứ quơ cái đuôi nhỏ, vẻ mặt thỏa mãn mà gục ở trên vai Dương Thiên Vấn. Một ngày trôi qua, không phải ăn thì là ngủ, nhưng lại không thấy tiểu tử này lớn lên. Thật không biết tên tiểu tử này một ngày ăn ít nhất trăm cân đồ, là ăn từ chỗ nào.
Mười ngày, ở lại đây mười ngày, Dương Thiên Vấn chân thật mà cảm thán sự hưởng thụ và xa xỉ của nhân vật thượng tầng. Bách tính bình dân một nhà ba người tiêu phí một tháng cũng chỉ mấy chục lượng bạc, mà ở đây mười ngày, hai người Dương Thiên Vấn và Ngọc Khánh Hoằng đã tiêu hết gần ngàn hai kim phiếu. Là kim phiếu, không phải là ngân phiếu. Kim phiếu đổi thành ngân phiếu đại khái là gấp 20 lần. Cũng chính là gần hai vạn lượng bạc, vừa so sánh thử cũng biết khác biệt giữa người với người có bao nhiêu.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!